Q2. Chương 88 - Xuôi dòng sông Đuống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiết tháng tư mưa thuận gió hòa, ánh nắng nhàn nhạt, đúng là thời điểm lúa chín. Trải dài khắp hai dọc bờ sông Đuống là đồng ruộng vàng rực rộng thẳng cánh cò bay, lác đác nhiều nơi nông dân đã bắt đầu vụ gặt.

Ta tự dọn một khay trà bánh mang ra mũi thuyền để thảnh thơi ngắm cảnh. Tuy mục đích của chuyến đi này là để chạy trốn nhưng thật ra đã rất lâu rồi ta mới có cơ hội rời khỏi kinh thành mà trong lòng không vướng bận nhiều thứ. Lúc này đây, ngồi ở mũi thuyền, cầm cốc trà thơm hương hoa nhài trong tay, ta không khỏi cảm thán sự đời khó đoán trước. Giờ này năm ngoái ta mới trốn khỏi hậu cung, cả ngày chỉ nhốt mình trong hậu viện, không lúc nào không run sợ bản thân bị bắt lại. Xa hơn một chút, giờ này hai năm trước đầu óc của ta lại bị trói buộc trong sổ sách kinh doanh, mưu kế toan tính, dù có mơ cũng không nghĩ tới có một ngày mình được thoải mái ngồi một chỗ ngắm trời mây thế này.

"Trọng Lâm, anh nhìn này cá cắn câu rồi."

Ở một bên mạn thuyền, Chi thị vội vàng kéo cái cần tre khỏi mặt nước, đầu kia của dây câu là một con cá to bằng bắp đùi người lớn. Con cá to ngần ấy vô cùng hiếm và hiển nhiên có lực quẫy rất mạnh, Chi thị là người tập võ từ nhỏ mà còn suýt bị nó lôi theo xuống sông, rất may từ phía sau liền có một cánh tay vòng qua eo kéo nàng trở lại. Người đó cầm cần câu giật mạnh một cái, con cá bị dây câu lôi khỏi mặt nước, bay theo đường vòng cung thẳng về phía ta khiến kẻ đang thảnh thơi uống trà như ta giật mình ôm đầu co cụm về một bên thành thuyền.

Con cá đen thùi lùi ấy vừa mới rơi xuống liền lập tức giãy đành đạch khiến ta ngồi bên cạnh giật mình la lên.

"Linh thị, cứu."

Ta một tay túm gấu váy, một tay vịn thành thuyền vất vả nhảy qua lại để tránh không bị đuôi cá quật vào người. Quái quỷ thay, cái lưỡi câu mà Trọng Lâm kia làm vừa to vừa sắc, nó mắc sâu trọng miệng con cá khiến máu bắn tứ tung mỗi khi con cá giãy lên. Chẳng mấy chốc toàn thân ta đã bị ám mùi cá tanh nống. Đến lúc ta hổn hển nhảy được khỏi mũi thuyền thì Chi thị và Linh thị mới kịp thời chạy tới, phía sau bọn họ là ba vị nam nhân cùng nhóc Lâm. Trong tay thằng nhóc vẫn còn cầm một cuốn sách, rõ ràng tiếng hét của ta đã làm gián đoạn giờ học của thằng nhỏ. Thấy họ tới rồi, ta vội vàng chạy tới nắm tay Linh thị kể tội.

"Linh thị, Chi thị có mới nới cũ, em ấy có chồng bên cạnh là quên luôn ta. Ta mà không phản ứng nhanh là bị con cá kia đẩy rơi xuống sông rồi đấy."

Linh thị nhìn ta kể tội, khóe miệng nàng run run không dám nhếch lên cười. Nàng ấy rút khăn tay lau vết máu cá trên mặt ta rồi kéo tay ta đi vào trong khoang thuyền.

"Chi thị tuổi trẻ ham chơi, tiểu thư đừng chấp em ấy, xiêm y của tiểu thư bẩn cả rồi, chúng ta đi vào thay ra thôi."

Ta ngoan ngoãn đi theo Linh thị nhưng khi bước qua chỗ Chi thị và Trọng Lâm ta vẫn không quên quay sang trêu nàng.

"Em vừa câu được cá vừa được chồng quan tâm, thật là khiến tiểu thư này vô cùng ngưỡng mộ. Lát nữa hai người cùng xuống bếp làm cá nhé, không ngon là phạt."

Khuôn mặt Chi thị lập tức đỏ bừng như tôm luộc, dễ thương đến mức ta không nỡ tiếp tục trêu đùa nên chỉ liếc qua Trọng Lâm nháy mắt một cái rồi mới nghênh ngang đi vào trong khoang thuyền.

Sau buổi đêm sóng gió ở kinh thành, bọn ta hiện giờ đã trải qua năm ngày xuôi thuyền theo dòng sông Đuống. Lúc này đã gần tới mùa nước cạn, dòng chảy trên sông không còn quá nhanh khiến tốc độ của chúng ta vô cùng chậm. Thuyền của chúng ta ngày đi, đêm thả neo ngủ lại bên bờ sông, nếu có khách điếm thì sẽ thuê phòng để nghỉ ngơi, tắm rửa, cũng là dịp tốt để tìm cách truyền tin cho Trần Khánh Toàn.

Sông Đuống không rộng như sông Nhị Hà tuy nhiên lại là con đường kết nối trực tiếp với sông Bạch Đằng và bến Vân Đồn, dù là thời gian nào trong năm cũng có rất đông thuyền bè đi lại. Dọc hai bên bờ sông cũng có rất nhiều doanh trại của binh lính dưới trướng Chiêu Văn Vương. Trên thuyền này, ngoài ta, Chi thị, Linh thị, nhóc Lâm thì còn có ba người khác. Vì tình thế gấp rút ngày hôm ấy, Trần Khánh Toàn đành phải chọn ra ba ám vệ tin tưởng nhất đi cùng với ta. Theo lời họ nói, họ đều là thuộc hạ được Nhân Huệ Vương cài đặt ở kinh thành nên ai cũng có thân phận rõ ràng, vô cùng tiện hành động. Người thứ nhất chính là người cùng Chi thị đóng giả một cặp vợ chồng son tên Trọng Lâm, ở kinh thành hắn mở một võ đường nhỏ, người tới học chủ yếu là con cái nông gia hoặc thương gia. Người thứ hai có dáng vẻ vô cùng nho nhã tên Phùng Thanh, hắn là một văn sĩ, ngoài mở lớp dạy học thì còn chuyên giúp người khác viết thư, thảo khế ước, văn hay chữ tốt nức tiếng một vùng, trong kinh thành có rất nhiều quan lại muốn thu hắn về dưới trướng làm thuộc hạ. Trong chuyến đi này, hắn đóng giả làm chồng của Linh thị.

Người còn lại tên là Chu Minh có dáng vẻ vô cùng rắn rỏi, lưng hùm vai gấu, hai cánh tay chằng chịt hình xăm, giữa trời lạnh giá hắn lại thường có thói quen cởi trần khoe hàng chục vết sẹo lớn nhỏ trên người. Ban đầu mới gặp qua, ta còn tưởng nếu hắn không phải thổ phỉ thì cũng là hắc đạo trên giang hồ, ai dè hắn lại gãi đầu cười hề hề tự giới thiệu.

"Tại hạ thực ra làm nghề đầu bếp, ngày trước, khi đi theo sự phụ học nghệ, vì tay chân vụng về mà ăn khổ không ít."

Đương nhiên, ta đây có chết cũng không tin mấy chục vết sẹo lớn nhỏ trên người hắn là do dao bầu làm bếp gây ra. Tuy nhiên, có một người như vậy trong đoàn cũng là điểm may mắn vì bao nhiêu thổ phỉ trên đường nhìn qua hắn đều lắc đầu chùn bước. Tuy nhiên, trong phúc cũng có họa, nhìn bề ngoài của hắn, ta chẳng có can đảm hạ mình gọi hắn một tiếng chồng. Suy đi tính lại, bọn ta quyết định phong cho hắn cái chức chủ thuyền còn ta sẽ đóng vai quả phụ dắt theo con trai là nhóc Lâm đi du ngoạn cùng người nhà.

...................

Trong chuyến đi này bọn ta phải hành sự bí mật, chính vì thế nên tất cả đều phải tự cung tự cấp. Hàng ngày, sinh hoạt chủ yếu của chúng ta đều ở bên ngoài khoang thuyền, trong khoang được chia là nhiều ngăn nhỏ, mỗi ngăn chỉ đủ kê một cái phản tre làm chỗ ngủ nghỉ. Vì chúng ta đang đi xuôi dòng nên dựa vào sức nước và sức gió để khiến thuyền di chuyển, tuy nhiên, trên boong thuyền vẫn căng một cánh buồm lớn để đón gió. Trọng Lâm, Phùng Thanh và Chu Minh hàng ngày sẽ thay phiên nhau điều chỉnh cánh buồm theo hướng gió để khiến con thuyền đi nhanh hơn hoặc tránh đá ngầm. Thời gian rảnh rỗi còn lại ta liền nhờ bọn hắn dạy quyền cước và chữ nghĩa cho nhóc Lâm. Khổ thân thằng nhỏ, vì cả thuyền chỉ có một mình nó là trẻ con, chính vì thế cả ngày đều bị ép học hành đủ thứ. Thằng nhỏ cũng rất hiểu chuyện, ai dạy gì thì học nấy, chăm chỉ như chú tiểu trong chùa.

Sau khi thay xong xiêm y mới, ta thoải mái bước ra bên ngoài thì đã thấy nhóc Lâm quy củ cúi đầu nghe Phùng Thanh giảng bài. Ta tò mò nên cũng tới bên cạnh nghe lỏm bài học, nhưng nghe không được bao lâu đã cảm thấy nhàm chán, vì thế liền nghiêng người phá đám bọn hắn.

"Lâm, ngày nào em cũng nghe anh giai này dạy học mà không thấy buồn ngủ à."

"Không ạ, những kiến thức anh Thanh dạy đều vô cùng thú vị."

Ta rướn người nhìn cuốn sách trên tay thẳng nhỏ, lập tức liền bị một đống đạo lý Khổng Tử làm cho hoa mắt đau đầu. Tuy nhiên nhóc Lâm lại chăm chú đọc từng con chữ, ta nghĩ có lẽ thời gian trước đây khi nó ở trong rừng cùng Đại Lực không hề được học hành nhiều. Ngẫm cũng dễ hiểu, một nam nhân làm sơn tặc đã khổ, lại còn phải mang theo con nhỏ, chỉ cần có thể no bụng mỗi ngày đã khó, làm gì còn để ý dạy dỗ cho thằng nhỏ. Tuy nhiên, ngẫm lại bản thân mình, ta hứa với Đại Lực mang theo nhóc Lâm là để đảm bảo cho thằng nhỏ một tương lai tốt đẹp nhưng một năm vừa qua có quá nhiều biến cố xảy ra, ta đã không thể làm tròn lời hứa với hắn. Nhìn thằng nhỏ mười mấy tuổi đầu đã lặng lẽ, trầm mặc trước mặt, ta không khỏi thở dài vỗ đầu nó.

"Chị hứa với cha em đưa em theo để có tương lai tốt đẹp, không ngờ lại hại em cùng chị bôn ba khắp nơi thế này. Em có trách chị không?"

Nhóc Lâm ngẩng lên nhìn ta, khuôn mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên.

"Tiểu thư sao lại nói như vậy, thật ra một năm nay em vô cùng vui vẻ, không những được đi rất nhiều nơi mà lại còn được chị Linh tin tưởng dạy dỗ rất nhiều thứ. Em vui lắm."

Nhìn nhóc Lâm còn nhỏ mà đã hiểu chuyện như vậy, ta không có cách nào chỉ đành thở dài vuốt tóc nó.

"Ừ, là chị nghĩ quá nhiều. Đợi khi tới Vân Đồn, nếu em nhớ nhà thì cứ nói, chị sẽ tìm cách giúp em đi thăm cha."

Nhóc Lâm nhìn ta mỉm cười cảm kích, khi nó cúi xuống rõ ràng còn có ánh nước lấp lánh trong mắt. Ta không đành lòng liền hướng mắt ngắm cảnh bên bờ sông, trẻ con dù sao vẫn là trẻ con, dù có cố gắng sớm trưởng thành hay ra vẻ trầm ổn thì cũng không có cách nào che dấu tình cảm trong lòng.

"Tiểu thư nếu rảnh rỗi thì có thể cùng thuộc hạ chơi trò đối thơ cho vui."

Ta quay đầu nhìn khuôn mặt nho nhã đang mỉm cười của Phùng Thanh, không khỏi cảm thấy bội phục hắn, mới mấy ngày trước đây bọn ta còn là người lạ, hôm nay hắn đã có thể có dáng vẻ thân thiện như người nhà. Ta liếc cuốn sách trong tay nhóc Lâm rùng mình trả lời hắn.

"Ta đã nói với công tử nhiều lần rồi, tiểu nữ chỉ là dựa hơi Toàn công tử nên mới được ba vị bảo vệ trên con đường này, ta không dám bắt các vị tự xung là thuộc hạ. Ta là phường con buôn, cả ngày đi ra đi vào chỉ biết chuyện tiền nong sổ sách, văn dốt chữ nát. Bắt ta đối thơ thì chẳng bằng bắt ta chết đi còn hơn."

Phùng Thanh cúi đầu vuốt nhẹ trang sách mỉm cười, sau đó lại giả vờ vỗ bụng than nhẹ.

"Hôm nay Chi cô nương câu được con cá lớn như vậy, không biết trưa nay sẽ nấu món gì nhỉ."

"Em ấy và anh chồng hờ kia đang chụm đầu cùng với Chu Minh ở cuối thuyền bàn xem nên nướng, kho hay nấu canh dưa chua con cá ấy kia kìa. Nếu công tử thắc mắc thì có thể tới chỗ họ cùng góp ý kiến."

Phùng Thanh ngước nhìn Linh thị đang từng bước đi tới tiếp tục mỉm cười, tình cảm trong mắt chứa chan như tình nhân lâu ngày gặp lại, chuyên nghiệp đến nỗi chính ta còn hoài nghi liệu hắn có tình cảm với Linh thị hay không?

...........................


Ủng hộ tác giả bằng cách follow và like fanpage:https://m.facebook.com/Mypumpkingarden/



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net