Q2. Chương 91 - Hận hay không hận?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ráng chiều đỏ rực nhuộm lên mặt nước sông Đuống khiến bến thuyền Chí Linh mang một vẻ đặc biệt mơ màng. Ba nam nhân trên thuyền đã mang theo nhóc Lâm đi vào trong chợ từ lâu, ta cùng Nguyễn Thị La ngồi trong khoang thuyền của mình mở cửa sổ ngắm cảnh, trong khi đó, Linh thị và Chi thị đang tất bật chuẩn bị đồ ăn tối. Vì Chu Minh phải đi mua đồ nên hôm nay Linh thị đích thân xuống bếp, hai nàng ấy chọn một khu đất bằng phẳng cách nơi neo thuyền vài bước chân nhóm lửa bắc nồi nấu nướng. Buổi sáng nay Chi thị và Trọng Lâm câu được một con cá chép lớn, Linh thị liền quyết định nấu bún cá. Nghe mùi nước canh dọc mùng thơm phức trong không khí, bụng ta liền kêu lên rồn rột, không đợi nổi mấy nam nhân trở về, ta quyết định xuống thuyền ăn vụng. Tuy nhiên ăn vụng một mình thì tội lỗi, khi đi qua khoang thuyền của Nguyễn Thị La, ta liền rẽ vào lôi kéo cô tiên nhỏ cùng phạm tội.

Khi ta đi tới, bên trong khoang thuyền vẫn một mảng im lặng, ta nghĩ nàng ấy còn đang ngủ nên liền giữ phép lịch sử gõ mấy tiếng lên vách thuyền. ất nhanh liền có tiếng đáp lại.

"Ai vậy?"

Ta vui vẻ trả lời.

"Là ta, ngồi mãi trong khoang thuyền cũng chán, cô nương có muốn cùng xuống chỗ hai em gái của ta để nói chuyện phiếm không?"

Ta vừa dứt lời, cửa khoang thuyền liền mở, tiểu tiên nữ bước ra nhìn ta, trong ánh sáng chạng vạng ta thấy đôi mắt đẹp của nàng ấy đỏ hoe, có lẽ vừa khóc xong một trận. Ta hiểu được một người vừa mất người nhà không lâu làm sao có thể không buồn khổ. Ta không muốn khiến nàng thêm thương tâm vì thế liền cầm tay nàng kéo đi.

"Nào, hoàng hôn đẹp thế này mà nhốt mình trong khoang thuyền là có lỗi với cảnh đẹp. Đi thôi, chẳng mấy khi không có mấy nam nhân ở quanh đây, ta đưa cô đi tìm hai em gái nhà ta nói chuyện nữ nhân."

Nguyễn Thị La hơi ngẩn người nhìn ta, sau đó nàng ấy liền mỉm cười ngoan ngoãn để ta dắt đi. Nhìn cách nàng bước chậm rãi, ta nghĩ lưng nàng ấy hẳn vẫn còn đau nên liền thả chậm cước bộ, ra bên ngoài rồi mới giật mình thấy dưới bến thuyền lúc này đang có rất nhiều người.

Bến thuyền Chí Linh nằm bên dòng sông Đuống, con sông này là một trong hai con đường thủy chủ đạo dẫn tới kinh thành Thăng Long nên lúc nào cũng có rất nhiều thuyền bè qua lại. Lúc này bên cạnh thuyền nhà chúng ta còn có thêm năm sáu con thuyền khác, kích cỡ so với thuyền nhà ta có vẻ lớn hơn không ít, dường như cùng thuộc về một đoàn buôn bán. Trước khi bước xuống cầu tàu, ta tiện tay với hai cái nón lá đội lên cho Nguyễn Thị La và bản thân rồi mới chậm rãi đi về phía Linh thị và Chi thị.

"Phu nhân, bây giờ đã không còn nắng gắt, tại sao chúng ta lại phải đội nón?"

Ta mỉm cười quay sang nhìn cô tiên nhỏ giải thích.

"Vì ta cũng là thương nhân giao thiệp rộng, bè bạn nhiều mà kẻ thù cũng không ít, còn cô nương lại là đại mỹ nhân. Chúng ta cứ tạm thời che mặt đi để tránh phiền phức."

Nguyễn Thị La nghe ta nói đúng nên gật đầu ngoan ngoãn thắt chặt quai nón đi theo ta. Vừa thấy chúng ta đi tới, Chi thị liền mỉm cười vẫy tay.

"Chị, chị đến vừa đúng lúc nhé, chị hai vừa mới rán cá xong, còn nóng đây này."

Linh thị ngẩng đầu lên thấy chúng ta liền mỉm cười, nàng ấy chỉ hai hòn đá phẳng bên cạnh bếp lửa nói.

"Chị và cô nương ngồi xuống đây đi, ngoài cá rán, em còn nướng thêm cả ngô, khoai, trong lúc chờ đợi chúng ta cũng có đồ ăn vặt."

Linh thị vừa nói vừa dúng lá tre bọc khoai lang nướng đưa cho chúng ta mỗi người một củ. Ta vừa cúi đầu bóc khoai, phía sau liền có tiếng hát vọng tới.

"Ngồi rằng là ngồi i tựa i ... ơ ... có mấy mạn ... ơ ... thuyền là ngồi tựa có a mạn thuyền, ấy mấy đêm là đêm ớ hôm qua.

Ngồi rằng là ngồi i tựa i ... ơ ... mấy mạn ... ơ ... thuyền là ngồi tựa có a mạn thuyền.

Trăng ơ ... in ... là in mặt i nước ... ơ ... cũng có a càng nhìn là càng nhìn non nước càng xinh ."

Tiếng hát phía sau vừa dứt, từ trên một con thuyền nào đó liền có một giọng nam nhân hát đối lại.

"Sơn rằng là sơn ...i ... thuỷ i ... ơ ... có mấy hữu ... ơ ... tình là sơn thuỷ có a hữu tình, ấy mấy tôi là tôi nhác trông sang.

Sơn rằng là sơn i thuỷ i ... ơ ... mấy hữu ... ơ ... tình là sơn thuỷ có a hữu tình.

Thơ ... ơ ... ngâm ... ơ ... là ngâm ngoài i lái ... ơ ... cũng có a rượu bình là rượu bình giải trí trong khoang i, hự ư lá hội hừ."

Ta thấy không khí rộn rã liền hích vai Chi thị khích lệ.

"Chi thị cũng góp vui cùng bọn họ đi, lâu lắm không được nghe em hát rồi."

Chi thị nghe ta khích liền lộ vẻ phấn chấn định cất giọng thì đã lại có người nào đó hát chêm vào, lần này rõ ràng là một lời thổ lộ.

"Chuông vàng gác i cửa í ì i í i
Nay có ó o mấy tam nay ở ớ tam quan là
Đêm í ơ nằm là nằm song tôi tưởng đến i
Mà này cũng rằng người ngoan.
Người ngoan í i tôi phiền
Người ơi ngươi ở đừng về."

Bây giờ mới đang hoàng hôn, anh chàng nào đó đã hát người ơi người ở đừng về, thảo nào cả một bến tàu không có cô nương nhà ai dám hát đối lại. Đợi một lúc lâu không có người đáp lời, anh kia lại đành than thở.

"Còn duyên là duyên kẻ đón a đón người đưa.
Hết i duyên là duyên đi sớm để về trưa í trưa mặc lòng."

Anh nọ hát vừa đau khổ, vừa khắc khoải. Cả bến tàu liền phá ra cười, ngay cả Nguyễn Thị La vừa mới khóc tới đỏ mắt trên thuyền lúc này cũng không thể kìm nổi mà bật cười tới mức tay cầm củ khoai lang nóng run run. Chi thị thấy đã không còn ai hát mở lời liền đặt củ khoai xuống bên cạnh, hít sâu cất tiếng hát.

"Cây í trúc xinh i tang tình là cây trúc mọc, cây trúc mọc bên bờ ao. Chị Hai xinh i tang tình la chị Hai đứng í, đứng ớ đứng nơi nào qua lới í như cũng xinh i, đứng ớ đứng nơi nào qua lới í như cũng xinh."

Chi thị vốn là một cô nương trong sáng hoạt bác, giọng hát của nàng ấy lại càng thánh thót như chuông ngọc, vừa dứt lời hát liền có không ít thanh niên trai tráng trên các thuyền lân cận thò đầu ra tìm kiếm dáo dác, có không ít anh còn mạnh dạn hỏi.

"Chị hai xinh đẹp nhà ấy đã có nơi chốn hay chưa?

Trăm khúc sông đổ dồn về một bến,

Anh chẳng yêu nàng anh đến chi đây.
Đấy với đây không dây mà buộc,
Anh với nàng không chuốc mà say.
Gặp nhau đây mời người xơi nước,

Xơi nước xơi trầu sau kết nhân duyên."

Quả nhiên là người theo thuyền đi buôn, tính tình phóng khoáng, các vị trai tráng vừa gào lên hỏi, Chi thị nhà ta lập tức xấu hổ giấu khuôn mặt đỏ gay vào trong hai bàn tay. Thấy nàng ấy như vậy, ta cũng vui vẻ lập tức hát một câu đổ thêm dầu vào lửa.

"Chim khôn đỗ ngọn thầu dầu
Người vui có chốn người sầu có nơi
Đã đành có chốn thì thôi
Đa mang chi nữa tội giời ai mang?"

Ta vừa dứt lời, đám trai tráng trên thuyền liền lập tức ồ lên thất vọng, tuy nhiên lác đác vẫn có mấy anh kiên trì tiếc nuối hỏi lại.

"Chị hai đã có chốn rồi thì chị ba, chị tư bên cạnh đã có chốn chưa nhỉ?"

Lúc này đến lượt Linh thị đỏ mặt quay sang lườm ta, còn ta và Nguyễn Thị La lại không kìm chế được cười như nắc nẻ. Ta những tưởng sẽ tiếp tục có anh chàng nào đó mặt dày hát lời ghẹo chị Ba, không ngờ ở bếp lửa xa xa liền có tiếng hát vọng tới.

"Bao quản í ơ ... lấm đầu là thân là thân lươn kia.

Bao quản í ơ ... lấm đầu.

Chị Hai về là anh hai tính í ơ ... để có đôi em về, đôi tôi toán í ơ ...tính toán làm chi. Tính toán nữa í ơ ... làm gì, có yêu nhau thì trò chuyện vân vi, kẻo mai là mai tiếng bấc í ơ ... tiếng chì, lại bảo ới à tại tôi."

Giọng người này đủ cao, đủ thâm, đủ hận ý ngút trời. Các anh chàng mới vừa hào hứng trêu hoa ghẹo nguyệt liền lập tức im bặt, bến thuyền lại trở về vẻ yên bình. Bốn nữ nhân bọn ta cũng đã ăn xong khoai nướng, no lưng lửng dạ, Linh thị liền đặt lên bếp một ấm trà, hương trà thơm thoang thoảng khiến lòng người nhẹ nhõm. Không ngờ Nguyễn Thị La lại là người lên tiếng trước.

"Đi cùng mấy ngày, tiểu nữ cùng các vị cũng đã thân thiết. Không biết có thể mạn phép hỏi một câu được không?"

Chi thị nghe nàng ấy nói liền mỉm cười thay ta trả lời.

"Cô nương cứ hỏi tự nhiên."

"Chẳng hay, trong nhà các vị có còn cha mẹ hay không?"

Ta nhìn thoáng vẻ cô đơn của Nguyễn Thị La liền biết nàng không hề có ý dò hỏi, có lẽ là trong lòng nhớ tới người nhà bỏ mạng dưới tay cường đạng nên mới muốn hỏi bọn ta câu này. Ta liền nhẹ giọng trả lời nàng.

"Không giấu gì cô nương, trong nhà cha mẹ đều mất sớm."

"Ồ." Nguyễn Thị La chỉ ồ một tiếng rồi cúi đầu nhìn chén trà trong tay, nhìn đôi mắt đượm buồn như sắp khóc của nàng, ta hơi chạnh lòng nên mới nói.

"Người mất thì cũng đã mất, có hối hận cũng không thay đổi được gì. Nhưng người còn sống thì còn cần có mục đích, cô nương đã có dự định gì cho sau này chưa?"

Ta vừa dứt lời, đôi mắt buồn của Nguyễn Thị La lập tức trở nên âm u trống trải. Nàng ấy không trả lời nhưng cả ta, Linh thị và Chi thị đều hiểu được mục đích sống của nàng chính là trả thù. Bọn ta không tiếp tục khuyên nhủ nàng nhưng nàng ấy lại mở lời hỏi.

"Tiểu nữ mạo muội hỏi, vì sao song thân của các vị lại qua đời?"

Linh thị và Chi thị vốn là cô nhi, hai người liền khó xử nhìn về phía ta, ta khẽ gật đầu với họ rồi đáp lờn Nguyễn Thị La.

"Không giấu gì cô nương, cha mẹ là mất dưới tay cường đạo."

Nguyễn Thị La ngẩng đầu nhìn bọn ta, ta cũng bình tĩnh nhìn lại nàng ấy. Nàng nắm chặt cốc trà nóng trong tay hỏi lại.

"Chẳng lẽ các vị phu nhân chưa từng có ý định báo thù hay sao?"

Báo thù, ta hơi thừ người, báo thù ai? Mẹ chết vì bảo vệ Trần Thuyên, cả đời bà thề trung thành với hoàng thất, bà cũng bắt ta thề cả đời không phản bộ hoàng thất, nếu ta muốn báo thù cho bà, lẽ nào ta lại phải giết Trần Thuyên? Chuyện này ta chưa từng và cũng không bao giờ dám nghĩ tới. Nhưng ta không muốn người khác thấy ta thất thố, chính vì thế liền tìm một cái lý do sứt sẹo trả lời nàng.

"Bất cứ chuyện gì trên đời cũng có rủi ro nhất định, cha mẹ đã chọn nghề buôn bán tất đã chấp nhận rủi ro gặp phải đạo tặc. Những kẻ chọn làm đạo tặc cũng đã chấp nhận rủi ro rồi một ngày sẽ bị quan phủ thảo phạt, chịu cảnh đầu lìa khỏi xác nơi đoạn đầu đài. Ta tin vào nhân quả, kẻ làm sai ắt sẽ chịu quả báo."

"Phu nhân quả là có tấm lòng bồ tát, nhưng tiểu nữ không suy nghĩ được như các vị. Tiểu nữ không làm gì sai, người nhà của tiểu nữ cũng không làm gì sai, tại sao tiểu nữ lại rơi vào cảnh tan cửa nát nhà thế này. Những kẻ ác đó lại còn có thế lực lớn chống lưng, một nữ nhân nhỏ bé như tiểu nữ chẳng thể làm gì chúng. Nhưng tiểu nữ rất hận, hận thấu xương, tiểu nữ muốn trả thù."

Giọng nói của Nguyễn Thị La càng ngày càng gằn mạnh, từ trả thù như phát ra từ kẽ răng nghiến chặt của nàng ấy. Chỉ trong nháy mắt một cô nương xinh đẹp như hoa như ngọc lại biến thành lệ qủy đầy lòng thù hận. Ta tuy cảm thấy tiếc cho nàng nhưng cổ họng lại nghẹn cứng không thể thốt ra lời nào bởi ta cảm nhận được rõ nỗi hận trong lòng nàng. Ta bỗng nhiên nhớ tới những hoài nghi trong lòng khi ta tình cờ gặp Văn Đức phu nhân tối hôm ấy. Có phải ta đã quá dễ dàng tin tưởng nguyên nhân cái chết của mẹ hay không? Trong tay ta bây giờ không còn thế lực của Bách Nguyệt hội nhưng cũng có nghĩa là sẽ không còn ai có khả năng che mắt ta được nữa. Liệu ta có nên nhờ Nhân Huệ Vương điều tra lại những chuyện đã xảy ra năm ấy hay không?

....................

Ủng hộ tác giả bằng cách follow và like fanpage:https://m.facebook.com/Mypumpkingarden/


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net