Q2. Chương 92 - Kế chồng kế, ai là chủ mưu, ai là nạn nhân?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm hôm ấy, sau khi ăn cơm tối, đoàn chúng ta quyết định neo thuyền ngủ lại cảng Chí Linh một đêm. Sau một ngày dài, ai cũng mệt mỏi, vừa đặt mình nằm xuống ta liền rơi vào giấc ngủ sâu. Có lẽ cuộc nói chuyện với Nguyễn Thị La đã để lại ấn tượng quá sâu đậm, trong giấc mộng, ta gặp lại mẹ.

Khác với những giấc mơ trước, lúc này ta biết rõ mình đang mơ nhưng bóng hình của ta trong mặt nước vẫn mang khuôn mặt trẻ thơ của tuổi mười ba. Lúc này ta vừa mới trốn đi chơi về, trên người còn mặc nguyên bộ quần áo của người hầu. Vừa bước qua cửa sau, ta liền nghe người làm trong bếp bàn tán rằng có khách quan trọng tới gặp lâu chủ, lâu chủ đang ở hậu viện, không cho phép bất kỳ người hầu nào tới gần. Trong số khách hàng của Vạn Nguyệt lâu có vô số người quyền lực nhưng hầu như mẹ đều tiếp chuyện họ ở tiền viện. Khách nhân quan trọng khiến mẹ phải bí mật tiếp chuyện ở hậu viện thì chỉ có thể là người trong hoàng cung hoặc Hưng Đạo Đại Vương.

Nghe họ nói, ta hơi cảm thấy chột dạ. Nghĩ tới việc mỗi lần lão cáo già tới đều gọi ta và Trần Thuyên đến để kiểm tra việc học hành nên vội vàng vắt chân lên cổ chạy. Từ xa đã thấy hai hàng lính gác trước cửa hậu viện, ta liền nhanh trí chạy lệch về phía lỗ chó ở tường bao để chui vào trong. Ta vốn nhỏ người, chui vào trót lọt mà vẫn không bị ai phát hiện, thừa thế xông lên, ta cúi thấp người bò về phòng để thay quần áo, trong lòng chỉ mong kịp bò ra ngoài đúng lúc lão cáo già truyền người gọi. Ta không ngờ khi bò ngang qua cửa sổ thư phòng của mẹ liền nghe tiếng nói chuyện truyền ra.

"Mấy năm gần đây, bên phía Nhân Huệ Vương tuy mặt ngoài vẫn an phận trấn thủ Vân Đồn nhưng hoạt động của gián điệp ở kinh thành lại ngày càng tinh vi. Ngày hôm qua ám vệ của chúng ta đưa tin ông ta đang ráo riết gài người vào bên người Chiêu Văn Vương."

Mẹ báo cáo xong, trong phòng liền trở nên im lặng, một lúc sau ta mới nghe chất giọng trầm thấp hào hùng của lão cáo già cất lên.

"Chiêu Văn Vương và Nhân Huệ Vương đều là kỳ tài thiên hạ, mấy năm trước Đại Việt ta chiến sự liên miên, hai con hổ dữ này đều tạm thời thu móng để chống kẻ thù chung. Tuy nhiên, Chiêu Văn Vương là hoàng thất chính tông, là nguyên lão ba triều được người người kính trọng, trong khi đó Nhân Huệ Vương lại chỉ có cái danh thiên tử nghĩa nam, trong dân chúng vẫn luôn sợ hãi mưu hung kế hiểm của ông ta. Một núi không thể có hai hổ, bây giờ thiên hạ thái bình, hai kẻ này liền quay sang cắn xé nhau thật sự không lạ."

"Vậy ý của đại vương là ..." Mẹ hoài nghi đặt câu hỏi.

"Hổ dữ không cắn nhau thì sẽ quay sang cắn chủ, hai kẻ này càng mâu thuẫn thì hoàng thất càng được lợi. Ngươi lợi dụng tình hình thêm củi, thổi lửa mỗi bên một chút, khiến họ nước lửa bất dung, lưỡng bại câu thương lại càng tốt."

"Thuộc hạ đã hiểu." Ta nghe giọng mẹ có vẻ trầm ngâm. Ngày ấy, ta còn là một đứa trẻ, không hiểu rõ lắm cuộc nói chuyện này của hai người, nhưng lúc này ta trong giấc mơ đã là ta của thời điểm hiện tại. Nghe giọng nói của mẹ thì rõ ràng bà đang do dự, loại chuyện ném đá dấu tay này vô cùng nguy hiểm. Chỉ cần sơ xảy một bước, để Chiêu Văn Vương phát hiện thì ông ta có thể còn kiêng nể Hưng Đạo Vương mà dùng thủ đoạn răn đe ôn hòa, nhưng nếu người biết là Nhân Huệ Vương, người vốn ôm mối thù tư thông trọng án với lão cáo già thì chỉ sợ ông ta sẽ chọn cách giết gà dọa khỉ.

Trên trời bỗng nhiên nổi lên tiếng sấm lớn, đột nhiên không gian xung quanh ta rơi vào một màn mưa dày đặc, ta thấy mình đứng sau quầy thu tiền, vừa tất bật tính toán vừa nhìn mẹ bên cạnh đang xử lý chuyện ngoài sảnh. Đêm nay mưa rào đột ngột, khách nhân vốn đang vui chơi ở trong lâu bất ngờ bị cơn mưa làm mắc kẹt, không thể ra về. Mẹ liền nhanh trí lệnh cho các cô nương chuẩn bị vài màn đặc sắc. Đúng lúc ấy, ta thấy có người hầu nhanh chân chạy về phía mẹ thì thầm.

"Lâu chủ, người họ Đinh trên lầu lại đang làm loạn, hắn muốn các cô nương xinh đẹp nhất trong lâu lên đó phục vụ hắn."

Mẹ nhíu mày nhìn lên phía trên lầu, sau đó lại liếc qua ta. Thấy cử chỉ đó của người, ta liền ra vẻ tập trung tính toán nhưng kỳ thực hai tai lại dựng đứng nghe ngóng xem người sẽ xử lý kẻ này thế nào. Ngày thường Vạn Nguyệt lâu chỉ tiếp đón tao nhân mặc khách, kẻ nào làm loạn sẽ bị đuổi đi không kiêng nể. Ta hóng hớt muốn xem thử hôm nay mẹ có đích thân ra tay đuổi người hay không?

Ta không ngờ tới, mẹ suy nghĩ một lúc lại quay sang tên hầu nói.

"Ngươi đi lên trên ấy lựa lời nói với bọn hắn là các cô nương đầu bảng đã có khách đặc trước ở nhã phòng phía Nam."

Ta ngạc nhiên trợn mắt nhìn mẹ lại bắt gặp ngay bà đang dùng ánh mắt ra hiệu gì đó với tên hầu. Hắn lập tức cúi người nhận lệnh.

"Thuộc hạ tuân lệnh."

Mẹ liền mỉm cười nói với hắn.

"Đi đi, làm cho sạch sẽ, đừng để vấy bẩn trong lâu."

Lúc ấy ta ù ù cạc cạc không hiểu lắm hai người họ đã trao đổi những gì rồi quên khuấy luôn. Bây giờ nhìn lại cảnh này ta liền nhớ tới cũng đêm hôm ấy khi ta giúp nhà bếp mang thùng nước gạo ra cửa sau của lâu thì liền thấy hai nhóm người đang đánh chửi nhau. Một trong hai nhóm người ấy rõ ràng là phường vô lại, bọn hắn vừa chửi vừa vung quyền, nhóm người còn lại là văn nhân nhưng cũng biết một ít quyền cước, vừa khổ sở tránh Đông né Tây vừa hô lên.

"Đám vô lại các ngươi từ nơi nào đến, có giỏi thì xưng tên họ."

Một người trong đám vô lại kia liền cười hềnh hệch hô lên.

"Ông mày họ Phan, là tướng quân dưới trướng Nhân Huệ Vương, chúng mày có giỏi thì cứ đi mách lại. Dù chủ nhân của chúng mày có là nhà vua thì cũng không đụng được một sợi lông chân của ông mày đâu."

"Đám cường đạo vô lại các người dám coi thường quốc pháp ở ngay dưới chân thiên tử. Bọn ta sẽ báo quan."

"Được, chúng mày cứ sống mà chạy khỏi đây thì hãy nghĩ tới việc báo quan. Để ông mày xem ai có thể sống sót ngày hôm nay."

Tên họ Phan kia hét lên một tiếng, đám vô lại xung quanh liền không dùng quyền cước nữa mà trực tiếp rút đao chém tới. Ta thấy tình thế không ổn, vội vàng quay người định chạy đi báo quan phủ thì không ngờ toàn thân lại bị một người tóm chặt lấy. Ta vốn vô cùng hoảng sợ nhưng lại ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên bàn tay đang che kín miệng mình nên đầu óc lập tức bình tĩnh trở lại. Ta thấy mẹ đặt ngón tay lên môi ý chỉ yên lặng, ta lại dùng đôi mắt ra hiệu cho người về việc bên ngoài.

Mẹ giữ chặt lấy ta cho tới khi âm thanh bên ngoài dần trở nên yên lặng, đám vô lại kia đã bỏ đi xa thì mới thấy hai bóng đen nhảy qua tường lâu tới bên ta và mẹ.

"Bẩm lâu chủ, người đã bỏ đi, bên ngoài không còn ai sống sót."

Ta kinh hoàng ngước nhìn mẹ lại chỉ thấy hai đầu lông mày của bà hơi nhíu chặt, sau đó mới rút ra một cái túi tiền bằng gấm đưa cho người áo đen.

"Tìm xác của nhị công tử nhà trung thư lệnh rồi nhét cái này vào tay hắn. Làm xong rồi thì tìm cách dụ người đánh trống canh đi về phía này."

........................

Ta giật mình tỉnh dậy khỏi giấc mộng, chăn trên người đã rơi xuống đất từ lâu, toàn thân ta vô cùng lạnh giá. Ta vẫn còn nhớ rõ gương mặt của mẹ trong đoạn ký ức ấy, đó là lần đầu tiên ta cảm thấy run sợ trước mẹ. Gương mặt ấy không phải là của một người mẹ nghiêm khắc nhưng tràn đầy tình yêu thương thường ngày, trong mắt bà lúc ấy chính là sự lạnh lùng của một sát thủ. Dù đầu óc vẫn bị sự sợ hãi trong mơ tri phối nhưng ta lại tỉnh táo nghĩ ra một loạt sự việc. Thì ra, từ mười năm trước, Hưng Đạo Vương đã bí mật ở sau lưng khích cho Chiêu Văn Vương và Nhân Huệ Vương trở mặt thành thù, mà người giúp ông ta làm loại chuyện này chính là mẹ. Ngẫm ra cũng đúng, nơi thuận lợi nhất để làm chuyện khuất tất chính là chốn thị phi, mà trong cả kinh thành hoa lệ, còn có nơi nào thị phi hơn là thanh lâu nổi tiếng Van Nguyệt lâu.

Với cái danh đệ nhất lâu, Vạn Nguyệt lâu là chốn ăn chơi khét tiếng của rất nhiều người có thế lực trong kinh thành. Ở cái nơi rượu vào lời ra này, muốn bí mật thổi lửa mâu thuẫn giữa bất kỳ kẻ nào cũng dễ vô cùng. Lại nói, suốt mười mấy năm nay, thượng thư lệnh chính là cánh tay trái đắc lực của Chiêu Văn Vương trong kinh thành, nhờ có ông ta mà dù Chiêu Văn Vương không trực tiếp tham gia vào việc triều chính nhưng sự ảnh hưởng của ông ta trong triều vẫn vô cùng vững mạnh. Vị thượng thư lệnh này trong nhà có hai người con trai, con trưởng là người tài hoa nhưng thủ đoạn quá nông cạn nên bao nhiêu năm vẫn cứ chôn chân trong hàn lâm viện mà không thể tiến cao hơn. Ngược lại, con thứ của ông ta lại là người nhạy bén, tích cực xã giao, lôi bè kết phái khắp nơi nên được trung thư lệnh vô cùng kỳ vọng. Việc khiến vị nhị công tử này của ông ta chết trong tay thuộc hạ đắc lực của Nhân Huệ Vương không những thành công thổi bùng lên tranh chấp giữa hai thế lực lớn, mà còn trực tiếp một đao chặt đi mối hậu họa sau này trong triều đình.

Trong lúc hai vị nguyên lão ba triều là Chiêu Văn Vương và Nhân Huệ Vương đấu đá nhau tới sứt đầu mẻ trán, Hưng Đạo Vương lại có thể thảnh thơi tọa sơn quan hổ đấu, dồn toàn lực phò tá cho nhà vua non trẻ là Trần Thuyên cùng bồi dưỡng thế lực riêng cho hắn. Nước cờ này quả nhiên là một kế sách kỳ diệu, ngay cả khi chuyện ngấm ngầm khuấy đảo triều đình này có truyền tới tai Thượng hoàng thì với danh nghĩ phò vua, thượng hoàng cũng sẽ chẳng có lý do gì mà trách tội phủ Hưng Đạo Vương.

Tuy người khiển cờ là Hưng Đạo Vương nhưng con tốt thí trong tay ông ta lại là mẹ của ta. Ta đột nhiên vô cùng hoài nghi, ngoài chuyện thổi lửa vụ ám sát nhị công tử nhà trung thư lệnh, liệu mẹ còn nghe lệnh Hưng Đạo Vương làm chuyện gì khác nữa. Liệu có phải kỳ thực chính những việc đó mới chính là nguyên nhân dẫn tới cái chết của mẹ chứ không phải là do thích khách ám sát.

Nếu tất cả suy đoán này của ta là sự thật!

Ta bật ngồi dậy khỏi chỗ nằm, hai tay ôm lấy bản thân đang run lẩy bẩy, trái tim trong lồng ngực như bị bóp nghẹt. Nếu sự thật đúng là như vậy, người phải chịu trách nhiệm cho cái chết của mẹ không chỉ có Hưng Đạo Vương mà còn có cả Trần Thuyên.

Không ...

Ta không dám tin vào suy đoán của mình, nhưng sâu thẳm trong thâm tâm, lý trí lại thôi thúc ta phải lần nữa điều tra lại những chuyện đã xảy ra năm đó.

.....................

Ủng hộ tác giả bằng cách follow và like fanpage:https://m.facebook.com/Mypumpkingarden/


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net