Q2. Chương 93 - Vì ai mà chết?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại thêm hai ngày xuôi thuyền trên sống Đuống, chúng ta đã tới ngã ba cắt nhau giữa sông Đuống và sông Kinh Thầy, cũng chính là điểm bắt đầu của ấp Vạn Kiếp, đất phong của Hưng Đạo Đại Vương. Trong lòng ta càng ngày càng cảm thấy nóng ruột không yên. Giấc mơ ngày nọ cứ trở đi trở lại khiến lòng nghi ngờ của ta ngày một sâu đậm. Mấy năm gần đây thế lực trong tay nhà vua ngày càng lớn mạnh, Hưng Đạo Đại Vương cũng càng ngày càng trải qua nhiều thời gian ở Vạn Kiếp vui thú điền viên. Nếu như ta muốn tiến gần hơn tới sự thật sẽ không có cơ hội nào để gặp riêng lão cáo già tốt hơn lúc này.

"Hai ngày hôm nay phu nhân có chuyện gì phiền muộn phải không?"

Câu hỏi của Nguyễn Thị La kéo ta ra khỏi dòng suy nghĩ rối rắm trong đầu. Ngẩng mặt lên thì đã thấy tất cả mọi người quây quần bên chiếu cơm đều đang nhìn ta. Ta vội vàng cười trừ với bọn họ.

"Không có, chỉ là đã vài ngày nay trong lòng ta cảm thấy bồn chồn khó hiểu thôi."

Ta vừa nói dứt lời, Phùng Thanh liền mỉm cười.

"Kỳ thực có lẽ chị đã xa công việc kinh doanh quá lâu nên trong lòng có điểm lo lắng. Chị không cần lo. trước khi chúng ta lên đường em đã sắp xếp ổn thỏa mọi việc, mỗi trạm dừng chân trên đường đều có thể tìm cách nghe ngóng thông tin. Chỉ cần nhà chúng ta giữ đúng lịch trình thì sẽ không thể có chuyện gì xảy ra."

Phùng Thanh nói lời này có vẻ như quan tâm nhưng ta lại nhận ra ý cảnh cáo, có lẽ chuyện Nguyễn Thị La đã kéo tới quá nhiều sự việc ngoài ý muốn, hắn không muốn ta tiếp tục tự ý quyết định điều gì cho tới khi cập bến Vân Đồn. Hiểu được dụng ý này của hắn, ta cũng đành quên đi cái mong muốn rẽ vào Vạn Kiếp tìm cách gặp Hưng Đạo Vương.

Cơm trưa xong xuôi, ta an phận trở về khoang thuyền của mình để nghỉ ngơi, không ngờ vừa mới ngồi xuống thành giường, bên ngoài liền vang lên tiếng gõ cửa. Ta ngạc nhiên cất tiếng hỏi.

"Ai vậy."

"Chị, là em ." Người tới là Linh thị, ta yên tâm trả lời nàng.

"Vào đi."

Linh thị bước vào, đóng cửa cẩn thận rồi lại lắng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài lột lúc rồi mới quay về phía ta hỏi.

"Tiểu thư, tiểu thư đang lo lắng chuyện gì đúng không? Hai ngày gần đây sắc mặt của người rất nhợt nhạt."

Ta nhìn Linh thị một lúc, thật may nàng ấy đến tìm ta lúc này, nếu không ta sẽ cảm thấy vô cùng bí bách. Ta kéo tay nàng ngồi xuống bên giường rồi nhẹ giọng nói suy nghĩ trong lòng mình.

"Thật ra mấy hôm nay ta nhớ lại một số chuyện về mẹ và cái chết của người. Ta hoài nghi chuyện năm ấy có lẽ không đơn giản như chúng ta tưởng."

Linh thị trầm ngâm một lúc rồi ngập ngừng nói.

"Tiểu thư có chủ ý gì?"

"Khoảng mười năm trước, ta từng nghe lén được mẹ và Hưng Đạo Đại Vương bàn bạc việc hệ trọng liên quan tới triều đình. Ta không biết liệu việc ấy có phải là nguyên nhân trực tiếp dẫn tới cái chết của mẹ hay không?"

"Nhưng, chuyện đã qua nhiều năm, bây giờ chúng ta mới bắt đầu điều tra thì liệu có quá muộn hay không?"

Câu hỏi này của Linh thị nói trúng nỗi lo lắng trong lòng ta khiến ta không khỏi thở dài.

"Dù có thể hay không, phận làm con ta vẫn phải thử, kế sách bí mật này vốn là chủ ý của Hưng Đạo Đại Vương, đi đường vòng không bằng trực tiếp đối mặt, ta muốn tìm cách gặp riêng ông ấy một lần."

Qua cửa sổ nhỏ của khoang thuyền, ta thấy bến đò Vạn đã không xa, nếu chúng ta neo thuyền ở chỗ ấy, chỉ cần thêm một ngày cưỡi ngựa là sẽ tới được biệt phủ của Hưng Đạo Đại Vương. Ta hiểu rõ tình cảnh nguy hiểm của bản thân lúc này nên lại càng cảm thấy tiếc hận.

"Thật ra hiện nay Nhân Huệ Vương và công tử Trần Khánh Toàn đang rất tin tưởng tiểu thư, người có thể nhờ họ giúp đỡ."

Linh thị ngây thơ đưa ra lời đề nghị, ta lại không có cách nào giải thích hết những chuyện hung hiểm bên trong cho nàng. Nhân Huệ Vương là người liên quan trực tiếp trong kế hoạch năm ấy của lão cáo già, với phong cách hành xử thông thường của ông ta, ta không thể không hoài nghi ông ta có dính dáng tới cái chết của mẹ.

Nghĩ tới đây ta sực nhớ tới lời dạy của cổ nhân, không vào hang hổ, làm sao bắt được hổ con. Ta chẳng phải chính là đang ở trong hang hổ hay sao? Nếu không thể ghé qua chỗ Hưng Đạo Vương, tại sao ta không thử điều tra từ phía Nhân Huệ Vương.

"Linh thị, Phùng Thanh đang ở đâu?"

Linh thị giật mình khi thấy phản ứng của ta thay đổi, nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn trả lời.

"Có lẽ là đang phụ Chu Minh chỉnh buồm ạ."

Ta gật đầu đi thẳng ra phía bên ngoài. Trong số ba thuộc hạ của Trần Khánh Toàn, ta có cảm giác hắn chính là người biết rõ ràng nhất về các biến động trong kinh thành. Ta đi nhanh ra khỏi khoang thuyền, qủa nhiên là thấy Chu Minh và Phùng Thanh mỗi người đang cầm một dây gai lớn để điều chỉnh cánh buồm. Thấy bọn hắn bận rộn, ta ngoan ngoãn ngồi một bên quan sát, nhìn qua bên cạnh, Linh thị vẫn đứng đó đầy vẻ bối rối. ta liền phì cười nói với nàng.

"Ở đây không có việc của em, thời tiết ấm áp thế này, em vào trong rủ Nguyễn Thị La ra câu cá với Chi thị và Trọng Lâm đi. Chuyến đi này còn dài, nàng ấy cứ âu sầu mãi cũng không tốt cho vết thương."

Linh thị nhìn vào mắt ta liền hiểu ý lui xuống. Đúng vậy, đề tài ta muốn trao đổi cùng Phùng Thanh khá cơ mật, ta không muốn liên lụy tới người ngoài. Phùng Thanh thấy dáng vẻ của ta như vậy, hắn thong thả buộc lại sợi dây gai rồi mới bước tới trước mặt ta ngồi xuống.

"Với tốc độ này, còn hơn mười ngày nữa chúng ta mới tới Vân Đồn, tiểu thư không muốn theo Trọng Lâm và Chi thị học mấy trò tiêu khiển hay sao?"

Ta mỉm cười trả lời hắn.

"Trên thuyền này ngoài câu cá thì cũng chỉ có câu cá, người ta có tình trong mắt, làm gì cũng thấy thú vị còn ta chỉ cần đứng bên cạnh là đã thấy nhàm chán rồi."

Phùng Thanh cũng bật cười trước câu nói đầy tính hậm hực của ta. Tuy nhiên dường như hắn cảm thấy ta có chuyện muốn hỏi, vì thế cười xong rồi không tiếp tục nói gì, chỉ đơn giản lấy ấm trà vối trong sọt ủ ra rồi rót vào hai cái chén. Ta tiếp lấy chén trà trên tay hắn chậm rãi uống, nước vối ủ kỹ đặc sánh thơm nồng, vừa vào trong miệng đã có vị ngọt nhè nhẹ.

"Ngày ta còn nhỏ, mẹ cũng rất thích uống nước vối, thi thoảng bà ấy còn cho thêm vài lát cam thảo. Mùa hè đi chơi về, uống một cốc nước vối mát lạnh thật là sảng khoái không gì bằng."

Phùng Thanh nghe ta nói chuyện phiếm vu vơ liền thoải mái tiếp lời.

"Ngày còn nhỏ tại hạ sống ở nông thôn, còn nhớ mỗi trưa hè tháng sáu, mẹ tát nước, còn tại hạ cùng các chị em trong nhà lội ruộng bắt cá rô đồng. Chiều về mẹ làm một nồi cá kho tương, một con cá mà ăn hết ba bát cơm độn sắn. Thật là hoài niệm cái hương vị ấy."

"Ồ, chỉ nhìn bề ngoài của công tử, ta thật không đoán ra công tử lại có xuất thân như vậy."

Phùng Thanh nghe ta cảm thán không hề phật ý mà chỉ mỉm cười.

"Để cho tiểu thư chê cười rồi."

Ta vội vàng xua tay cười trừ nói với hắn.

"Chê cười gì đâu, xuất thân là do duyên nghiệp, thành bại là do bản thân. Trong mắt người đời, ngay bản thân ta cũng chỉ là con gái của kỹ nữ mà thôi, lấy tư cách gì mà coi thường người khác."

Phùng Thanh nghe ta nói liền gật gù.

"Tiểu thư nói chí phải, thật ra mấy năm nay Nhân Huệ Vương lệnh bọn tại hạ ở kinh thành nghe ngóng nhất cử nhất động của nàng, cũng đã nghe được không ít truyền kỳ về đại thương gia Đoàn Điểm."

Hắn đã nói như vậy, rõ ràng là ẩn ý hắn tin tưởng ta như người cùng thuyền. Ta liền mạnh dạn kéo chủ đề đi xa thêm một chút.

"Thật ngại quá, thật ra mấy năm qua tiểu nữ đầu tắt mặt tối chỉ lo kiếm tiền không rõ lắm về chuyện thiên hạ. Không biết làm thế nào mà công tử gặp được Nhân Huệ Vương?"

Phùng Thanh vẫn mỉm cười nhưng im lặng quan sát ta một lúc mới nói.

"Tại hạ quê ở Vân Đồn, tuy trong nhà mấy đời làm ruộng, tới đời cha lại là một tú tài nên tại hạ cũng biết ít nhiều chữ nghĩa. Nhưng cũng vì cha là một tú tài yếu ớt, ngoài chữ nghĩa thì chỉ biết uống rượu. Sau khi mẹ sinh en trai thì trong nhà đã nghèo tới một cái áo lành lặn cũng không có, nợ nần khắp nơi. Khoảng mười năm trước, Toàn công tử theo vương gia dẫn binh tới trấn thủ bến tàu, vừa đúng lúc cứu cả nhà tại hạ khỏi tay đám người đòi nợ. Công tử thấy tại hạ nhanh nhẹn nên mới thu về dưới trướng."

Câu chuyện của Phùng Thanh vô cùng phổ biến ở các vùng nông thôn Đại Việt, hầu như bất cứ một làng quê nào cũng sẽ có một, hai vị tú tài bất đắc chí như vậy. Điều khiến ta cảm thấy khó tin duy nhất chính là một người máu lạnh như Nhân Huệ Vương lại chịu rút đao tương trợ một gia đình nghèo như vậy.

"Tiểu thư đừng quá ngạc nhiên, người cứu tại hạ và người nhà là Toàn công tử. Vương gia binh vụ bận rộn, đâu thể để ý quan tâm chuyện nhỏ nhặt này."

Ta giật mình ngước nhìn nụ cười trên mặt Phùng Thanh, đột nhiên lại cảm thấy chột dạ vì bị hắn nhìn thấu suy nghĩ nên gượng gạo đáp lời.

"Xem ta này, thật đáng xấu hổ, trong lòng nghĩ sao đều có thể bị công tử đoán được. Cũng coi như mở mang tầm mắt tại sao công tử lại được vương gia tin tưởng đặt tại kinh thành."

Phùng Thanh cúi đầu tỏ ý cảm ơn lời khen của ta, thấy hắn thoải mái như vậy, ta không câu nệ thở dài.

"Công tử xem, cùng là người vào sinh ra tử vì chủ của mình. Vương gia và Toàn công tử coi ngài là thân tín, còn tạ lại bị chủ nghi kỵ khắp nơi. Thiết nghĩ sự đời thật khó lường."

Phùng Thanh thân mật rót đầy chén trà trên tay ta rồi ôn tồn đáp lại.

"Người ta thường nói cây cao đón gió lớn. Đối với vương gia, tại hạ chỉ là thứ tôm tép, đương nhiên cũng không đáng để vương gia phải nghi kỵ. Đối với Toàn công tử, ơn cứu mạng lớn như trời biển, đương nhiên tại hạ dù có phải leo núi đao, xuống biển lửa cũng quyết không bao giờ phản bội người. Thân phận của tiểu thư lại khác, làm bạn với vua như chơi với hổ, tự cổ chí kim thần tử mang công trạng hiển hách đều rơi vào cảnh công cao cái chủ, tai họa cả nhà. Ví như năm xưa có án Đỗ Thích hành thích vua Đinh. Người ta chỉ biết hắn là hoạn quan, nằm mộng làm càn, ai biết nguồn gốc sâu xa hắn từng là cận vệ trung thành bên cạnh nhà vua. Có lẽ vì biết quá nhiều chuyện mà bị mang ra làm con tốt thế mạng không chừng. Tiểu thư có thể nghĩ bây giờ bản thân nàng chịu cảnh tay trắng lưu lạc tứ phương đã là thê thảm, nhưng nếu so với những con tốt thí khác từng vùi thây trong sóng gió quan trường thì tiểu thư có thể coi là may mắn hơn bọn họ rồi."

Phùng Thanh nói rồi cụng nhẹ chén trà vối trong tay ta, từ tốn uống cạn. Trong lòng ta lại là một mảng lặng lẽ, ta không tự chủ nhếch miệng đáp lại hắn.

"Phải không? Thực ra tiểu nữ luôn nghĩ rằng phàm là thuộc hạ đã thề trung thành với chủ nhân, dù sống hay chết cũng đều là lựa chọn của chủ nhân hắn. Miễn là chủ nhân có lợi, thuộc hạ chỉ có thể bán mạng mà làm. Cũng giống như công tử đi theo Nhân Huệ Vương gia, chẳng phải trách nhiện của ngài là thực hiện mệnh lệnh hay sao? Nếu như một ngày ngài phải chết để dọn đường cho đại nghĩa của vương gia, liệu ngài có oán trách hay không?"

Ta không nhìn thấy phản ứng của Phùng Thanh nhưng có thể nghe thấy tiếng thở hắt ra của hắn.

"Tại hạ nhận nhiệm vụ nằm vùng tại kinh thành vốn đã coi thường mạng sống. Nhưng nếu một ngày tại hạ vì đại nghiệp của công tử mà bỏ mạng, chắng chắn tại hạ không muốn mạng sống của mình trở nên uổng phí. Đức Phật dạy chúng sinh bình đẳng, tại hạ cũng tin không có mạng sống của ai là rẻ mạt trừ khi người đó tự coi mình rẻ mạt."

Đúng thế, ta quý trọng mạng sống của bản thân nên mới bằng mọi cách rời khỏi Trần Thuyên. Đối với ta, tình cảm nam nữ quan trọng, nhưng mạng sống còn quan trọng hơn. Chính mẹ đã dạy ta điều này, chắc chắn bà ấy sẽ không dễ dàng đánh đổi mạng sống của mình cho một cái giá rẻ mạt. Mẹ là một nữ nhân thông minh và lý trí, chính vì thế Hưng Đạo Vương mới có thể bỏ qua tư tình của Anh Nguyệt quận chúa mà tin tưởng giao Vạn Nguyệt lâu cho bà ấy. Nhưng ta hiểu bà tuy trung thành với lão cáo già nhưng càng không phải là một kẻ ngu trung, rốt cuộc Hưng Đạo Vương và Trần Thuyên đã hứa hẹn điều gì với bà ấy?

Mẹ vốn xuất thân là nhân sỹ giang hồ, ngoài ta và cha, bà không còn người thân nào khác. Từ những tổn thương mà cha gây ra, ta không bao giờ tin bà sẽ vì ông ấy mà đánh đổi mạng sống của mình. Lẽ nào ... bà bỏ mạng ... là vì ta?

......................










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net