Q2. Chương 95 - Quả báo nhãn tiền, cha ranh ma sinh ra con đần độn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bữa tối hôm nay Đinh lão gia chuẩn bị đủ rượu đủ thịt, nem công chả phượng đề huề một bàn. Quả nhiên là thuộc hạ đắc lực của Nhân Huệ Vương, nhìn qua bàn tiệc đã đủ biết dưới gầm giường nhà lão không có gì ngoài tiền. Đinh lão gia mang theo Đinh vô lại ngồi một bàn, ta cùng Phùng Thanh ngồi bàn đối diện, tuy nhìn rượu thịt đề huề mà cả hai đều không dám động chạm, ai biết cha con họ Đinh kia có cho thứ gì kỳ lạ vào đó hay không?

Bốn người bọn ta an vị trên chiếu rồi, Đinh lão gia liền mở lời khai tiệc.

"Hôm nay trăng thanh gió mát, lão phu mượn chén rượu này kết làm bằng hữu với tiểu thư. Mong sau này tiểu thư cất nhắc nói tốt thêm vài tiếng với vương gia."

Quả nhiên là nhân sĩ giang hồ thẳng thắn không vòng vo, thì ra lão béo này thấy Nhân Huệ Vương và Trần Khánh Toàn che chắn cho ta quá cẩn mật nên nghĩ ta là người quan trọng nên mới muốn bắt quàng kết làm bằng hữu. Đối phó với loại người ưa nịnh bợ bậc này đã là sở trường của ta, chính vì thế ta chỉ đơn giản lấy tay áo che miệng cười đáp lời lão.

"Ấy chết, Đinh lão gia là tiền bối đức cao vọng trọng, tiểu nữ chỉ là phận nữ nhân đâu dám nhận từ cất nhắc này của tiền bối. Tiểu nữ nhất định sẽ thấy sao nói vậy, quyết không đặt điều dối trá trước mặt chủ nhân."

Đương nhiên ta sẽ nói thật với họ lão là loại người nịnh bợ lươn lẹo, ngoài năm tấc lưỡi dẻo quẹo cùng thủ đoạn luồn cúi thì không thấy có điểm nào đặc sắc hơn. Với thủ đoạn bậc này, lão có thể dễ dàng lừa phỉnh đám nhân sĩ giang hồ ngây thơ dễ dụ chứ nếu dùng lão trong quan trường thì rất có thể sẽ rơi vào cảnh tự bê đá đập chân mình.

"Cha, nói đi nói lại, không biết vị tiểu thư này là ai."

Người vừa cất tiếng hỏi là Đinh vô lại, ta không tự chủ ghé qua nhìn hắn thì liền cảm thấy da gà nổi đầy từ đầu tới chân. Không biết có phải thằng ranh này vì tập trung theo đuổi Nguyễn Thị La nên lâu lắm rồi không chạm vào nữ nhân hay không mà lúc này hắn lại có thể nhìn ta với hai con mắt hấp háy như mèo hen gặp cá rán. Ta rùng mình một cái, hơi lui người về phía Phùng Thanh để tránh ánh mắt của hắn rồi mới cho Đinh lão gia một nụ cười mỉm ý chỉ. "Quản thằng con vô lại của lão cho cẩn thận. Hắn mà khiến ta khó chịu, ta không ngại nói tốt vài câu với Trần Khánh Toàn để tiễn hắn đi tây thiên."

Đinh lão gia trao đổi ánh mắt với ta liền lập tức hiểu ý, lão không nói không rằng giáng thẳng cho Đinh vô lại một cái bạt tai. Ngạc nhiên hơn, chiêu này của lão nhìn qua thì không dùng mấy sức thế mà Đinh vô lại liền ngã đập mặt xuống đất, lúc hắn bưng mặt nhìn lên thì đã răng môi lẫn lộn, miệng đầy máu tươi.

"Thằng mất dạy này, người ngồi ở đây đều là bậc đức cao vọng trọng, ai cho phép mày lên tiếng. Thân phận của tiểu thư đây dù mày có mơ cũng đừng mong với tới, cút về thuyền cho tao."

Đinh vô lại trợn mắt nhìn cha của mình nhưng vừa nhìn tới vẻ âm trầm trên mặt Đinh Lão gia hắn liền vội vàng nuốt ngụm máu trong miệng rồi lủi thủi đứng dậy. Trong lòng ta chưa kịp hả hê thì đã nghe Phùng Thanh lên tiếng.

"Người không biết không có tội, công tử chẳng qua chỉ là hỏi thân phận của tiểu thư để tiện bề xưng hô mà thôi. Đinh lão gia đừng quá tức giận mà hại tới thân thể."

Chỉ đợi Phùng Thanh nói ra câu ấy, Đinh lão gia liền lập tức quát Đinh vô lại đang cúi gằm mặt bên cạnh.

"Phùng Thanh công tử đã nói đỡ cho mày rồi còn không biết đường cảm ơn."

Đinh lão gia vừa dứt lời, Đinh vô lại liền lập tức khoanh tay cúi đầu với Phùng Thanh sau đó lại hằm hằm định bỏ đi. Không ngờ Đinh lão gia lại nói tiếp.

"Thôi, ngồi lại đây, để mày một mình trên thuyền kiểu gì cũng gây họa."

Trì chiết quý tử nhà mình xong, Đinh lão gia liền quay sang ta và Phùng Thanh thở dài.

"Không giấu gì hai vị, lão phu một đời vào sinh ra tử cùng vương gia không ngờ lại dưỡng ra một phá gia chi tử. Đã không làm được cái gì ra hồn thì thôi mà còn gây họa khắp nơi, lần này nó gây ra họa lớn, lão phu thật sự không biết cả nhà có vì nó mà bị liên lụy hay không."

"Đinh lão gia đi theo vương gia lâu như vậy, không tính công lao thì cũng có khổ lao, hẳn là vương gia sẽ không vì vài chuyện nhỏ nhặt mà trách phạt lão gia đâu."

Ta nhẹ giọng khách sáo đáp lời Đinh lão gia. Không nói thì thôi, vừa nói xong lão lại càng thở dài thườn thượt.

"Ôi... không giấu gì hai vị, lần này lão phu thật sự đã lành ít dữ nhiều, trong lòng cảm thấy vô cùng rối rắm không biết nên xử lý chuyên này thế nào đây."

"Ái chà, bọn tiểu nữ hôm nay gặp được lão gia cũng coi như là có duyên phận. Người ta vẫn nói có bệnh thì vái tứ phương, một cái đầu giỏi cũng không bằng một trăm cái đầu cùng suy nghĩ. Nếu lão gia không ngại có thể nói ra rắc rối của ngài. Biết đâu bọn tiểu nữ lại có thể hiến một cái kế hèn giúp lão gia?"

Ta nói lời này đương nhiên chỉ là vì hứng thú khi thấy người xấu gặp quả báo chứ thật ra không phải là vì ta muốn giúp cha con họ Đinh. Không ngờ ta vừa dứt lời, đôi mí mắt nần nẫn mỡ của Đinh lão gia liền rung lên rồi lão vội vàng dùng tay áo lau khóe mắt nói.

"Tiểu thư đã có lời, lão phu cũng không dám giấu diếm. Chẳng là cách đây không lâu lão phu nhận được tin báo của vương gia lệnh lão phu tức tốc về phủ Xích Đằng đưa thần y họ Nguyễn tới Vạn Kiếp để xem bệnh cho Hưng Đạo Đại Vương. Tiểu thư đã nương nhờ vương gia, hẳn cũng biết vương gia tuy quyền cao chức trọng nhưng vẫn luôn bị triều đình ghẻ lạnh. Chính vì thế ngài muốn dùng cơ hội này đổi lấy một cái ân tình với Hưng Đạo Đại Vương.

Nhận được mệnh lệnh quan trọng bậc ấy, lão phu vội vàng không quản ngày đêm chạy về phủ Xích Đằng, ai dè về tới nơi thì nhận được tin động trời là trên dưới một nhà họ Nguyễn đã không còn. Nguyên nhân chỉ vì con gái nhà ấy quyến rũ nghiệt súc này bất thành, bị làng xóm phỉ nhổ. Thần y họ Nguyễn không chịu nổi lời dèm pha liền châm lửa đốt cháy cả nhà. Chuyện này tuy không phải trực tiếp do khuyển tử gây ra nhưng cũng là tại nó không biết giữ chừng mực khiến Nguyễn thị kia tương tư lâu ngày mới làm ra việc ấy."

Đinh lão gia nói ra ngần ấy lời nói dối mà mặt không đỏ, tay không run. Đinh vô lại ngồi bên cạnh cũng phải trợn mắt há mồm nhìn lão. Quả thật, nếu tên Đinh vô lại này chỉ đẹp bằng một phần mười của Trần Khánh Toàn thôi thì ta cũng cố gắng nhắm một mắt, mở một mắt giả vờ tin tưởng lời của lão. Nhưng với cái bản mặt xấu tới xúc phạm người nhìn kia của hắn thì ta thật sự chịu thua, không có cách nào giả vờ tin cho nổi. Mà Đinh lão này là bậc thầy nói dối, ta cũng chẳng dám buông lời giả tạo, liền trực tiếp đi vào vấn đề.

"Ừm, người làm ăn thường không vòng vo. Lão gia thứ cho tiểu nữ nói thẳng, công tử nhìn qua cũng không phải là Phan An tái thế, không biết Nguyễn thị kia vì lý do gì mà bỏ cả thanh danh quyến rũ ngài ấy."

Đinh vô lại nghe lời ta nói liền lập tức bộc lộ bản chất cường đạo, tay lăm lăm nắm lấy chuôi đao. Nhưng có cả Phùng Thanh và Đinh lão ở đây, ta chẳng việc gì phải sợ hắn nên chỉ trừng mắt nhìn lại. Quả nhiên Đinh lão gia lại thẳng tay cho hắn cái bạt tai thứ hai khiến hắn ôm vai đau tới nghiến răng cành cạnh. Thấy Đinh vô lại quy củ ngồi lại rồi, Đinh lão gia mới nói.

"Quả đúng như tiểu thư nói, khuyển tử này xấu người xấu nết nên ra ngoài chỉ thích khoe khoang tài phú khắp nơi. Nhà Nguyễn thần y kia trước nay chỉ đăng biển cứu người miễn phí nên nghèo khó không chịu nổi, nữ nhân kia vì tham tiền nên mới làm ra chuyện xằng bậy bậc ấy."

"Thì ra là vậy."

Cả ta và Phùng Thanh không hẹn mà cùng lên tiếng rồi với nải chuối tươi trên bàn vặt lấy mỗi người một quả. Rượu thịt trước mặt đều không thể động chạm, bọn ta có đói cũng chỉ dám ăn hoa quả mà thôi. Dù sao chuối có vỏ dày, bóc đi lớp vỏ là bớt đi một mối họa, có thể coi là an toàn. Chu lão béo này mất đi một nhà họ Nguyễn để lập công, dù lão có bao biện thế nào cũng sẽ không thể tránh khỏi việc Nhân Huệ Vương nổi trận lôi đình.

Việc Hưng Đạo Đại Vương là mãnh tướng mình đồng da săt, một đời oai hùng là chuyện ai ai cũng biết, đâu dễ gì mới đợi được cơ hội ông ta đổ bệnh. Trong thiên hạ ai mà không muốn nhân cơ hội này khiến lão cáo già phải nợ mình một cái ân huệ. Không cần biết vị Nguyễn thần y kia liệu có chữa được bệnh của Hưng Đạo Vương hay không? Không thành công thì thành nhân, chỉ một cái ân tình này cũng đã đủ để Nhân Huệ Vương bày tỏ thành ý. Giờ đây thành công đã trong tầm tay lại đột nhiên vuột mất, Nhân Huệ Vương không lột da cha con họ Đinh này mới là lạ.

Tuy nhiên, ta cũng tò mò liệu có phải Đinh lão gia thấy được cái chết cận kề, vì sợ tội mà dám trực tiếp quay giáo phản bội. Thay vì dâng thần y thì bắt lấy ta dâng lên cho Hưng Đạo Vương để cầu lão cáo già che chở?

Thấy hành động của ta và Phùng Thanh đề phòng trước sau như vậy, dường như Đinh lão gia liền lập tức hiểu ý, lão quay sang Đinh vô lại giơ chân đá hắn một cái nói.

"Mày cầm chén bát sang thử đồ ăn và rượu cho công tử và tiểu thư."

Tới lúc này dường như Đinh vô lại đã căm phẫn tới cực điểm, hắn đứng phắt dậy rống lên.

"Cha, con dù sao cũng là độc đinh trong nhà, không có tài cán cũng có tự trọng, tại sao con phải thử độc cho bọn họ."

Quả nhiên đồ ăn này có vấn đề, ta và Phùng Thanh lần nữa liếc mắt nhìn nhau, miếng chuối nghẹn ứ trong cổ họng không dám nuốt xuống. Đúng lúc ấy ta lại nghe xoảng một tiếng, quay sang đã gặp Đinh vô lại mang một đầu tóc ướt rượt, dưới chân hắn mảnh sứ vỡ rơi vãi khắp nơi, mùi rượu tỏa ra nồng nàn, còn Đinh lão gia thì run rẩy chỉ tay mắng.

"Thằng ngu. Rượu thịt này đều là do đầu bếp nhà mình làm, độc ở đâu ra? Nhưng Phùng Thanh công tử và tiểu thư đây là khách quý, sai mày sang đó thử độc là để bày tỏ thành ý hiểu chưa?"

Miếng chuối vốn nghẹn ứ trong cổ ta liền được giải phóng chui tọt xuống bụng. Ta thấy Đinh vô lại lập tức ngoan ngoãn đi tới quỳ trước bàn ăn của bọn ta cầm đũa ngà gắp từng món ăn bỏ vào miệng, sau đó lại cầm bình rượu rót đầy chén rồi ngửa cổ uống sạch. Xong xuôi tất cả, hắn khoanh tay cúi gằm mặt không nói gì bỏ về ngồi bên cạnh Đinh lão gia. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net