Q2. Chương 96 - Là ai muốn lợi dụng ai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một bữa tối hôm nay quả nhiên là đặc sắc, ta chứng kiến cha con họ Đinh đánh cãi nhau, trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng bất an.

Phải nói chuyện tìm thần y chữa bệnh này quả thật có nhiều uẩn khúc. Nếu chỉ là bệnh tật thông thường, dù không có thần y họ Nguyễn thì với thế lực của Đinh lão gia trong giang hồ, lão tùy tiện tìm một vị y sư nào đó có tiếng tăm tới khám bệnh cho Hưng Đạo đại vương cũng không phải là không thể. Tuy nhiên, nhìn phản ứng của Đinh lão gia trước mặt, rõ ràng lần này họ chỉ có thể tìm Nguyễn thần y, mà Nhân Huệ Vương nhắm chỉ có được một tia hy vọng duy nhất.

Thông thường, chuyện người trong hoàng tộc ngã bệnh là tin tức vô cùng bí mật, dù có tiếng ỳ xèo nhưng cũng sẽ không truyền tình hình bệnh trạng ra ngoài. Đặc biệt, Hưng Đạo Vương lại còn là dũng tướng ba triều, dù chưa qua đời đã được bá tánh tôn làm bậc thánh nhân, lập đền thờ sống. Chỉ cần nghe thanh thế của ông cũng đủ khiến giặc phương Bắc sợ vỡ mật, nhờ vậy mà Đại Việt mới đổi được hơn chục năm thái bình. Nếu như nói dại bệnh tình lần này của đại vương thật sự là thập tử nhất sinh, tin này truyền ra, thiên hạ tất sẽ loạn. Có khi nào nước đi này của Nhân Huệ Vương không chỉ là vì muốn một cái ân tình từ hoàng thất mà thật sự chính là muốn thăm dò tình trạng thật sự của Hưng Đạo Vương để chuẩn bị kế hoạch sau này?

Trực giác của ta từ trước tới nay đều chính xác tới tám phần, lúc này càng suy nghĩ ta càng có cảm giác sợ hãi, vô thức đánh rơi đôi đũa trong tay.

"Tiểu thư vẫn ổn chứ?"

Đôi đũa vừa rơi xuống bàn liền bị ai đó nhặt lấy . Ta ngước nhìn Phùng Thanh, khuôn mặt của hắn ngoài vẻ quan tâm thì đều không hiện lên một biểu hiện nào khác, chính vì thế ta liền quyết định tự thân ra trận tìm hiểu cho rõ chuyện này. Ta mỉm cười quay sang Đinh lão gia vẫn đang thở ngắn than dài ở bàn đối diện nói.

"TIểu nữ ngu muội muốn hỏi lão gia một câu, thầy thuốc giỏi trên giang hồ không hề ít, lẽ nào nhất định phải là Nguyễn thần y thì mới trị được bệnh của đại vương?"

Ta vừa dứt lời, Đinh lão gia như ngẫm ra điều gì đó giật mỉnh ngẩng đầu nhìn ta. Ông ta đáp:

"Quả nhiên là không qua nổi mắt của tiểu thư, đúng thật là bệnh này chỉ có tìm được Nguyễn thần y thì mới có hi vọng. Thầy thuốc bình thường mà chữa được thì thái y trong triều cũng có thể chữa được, còn tới lượt vương gia cùng chúng ta nghĩ cách hay sao?"

Nói rồi, ông ta liền ngập ngừng nhìn ta hỏi..

"Người ta vẫn nói có bệnh thì vái tứ phương, lão phu cùng khuyển tử đã rơi vào cảnh này, dù là cọng cỏ trong dòng nước lũ cũng nguyện bám víu. Xin mạn phép hỏi tiểu thư, lão phu nghe nói nàng đã từng đi theo đại vương rất lâu, tiểu thư nghĩ xem có biện pháp nào hay không?"

Ta ra vẻ trầm ngâm, nhưng nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Đinh vô lại thì toàn thân liền cảm thấy không thoải mái nên trực tiếp thoái thác.

"Tiểu nữ đối với đại vương thật ra cũng chỉ là một con tốt trên bàn cờ, nếu thật sự quan trọng như lão gia nói thì sao có thể rơi vào cảnh nay đây mai đó như hôm nay. Ta không dám vỗ ngực tự nhận hiểu biết hơn người. Việc này nếu một người thông minh như lão gia còn bó tay thì tiểu nữ làm sao có thể có cái chủ ý gì cơ chứ."

Đinh lão gia nghe ta nói lời này cũng không hề tỏ ra tức giận, lão chỉ thở dài nhìn ta hạ giọng than.

"Quả là trời xanh không trọng người tài, nhớ năm ấy, khi lệnh mẫu còn trong giang hồ từng vang danh tứ phương là trí sỹ mưu lược. Lão phu những tưởng bà ấy quy thuận triều đình rồi là sẽ cất cánh bay cao, phong quang vô hạn, không ngờ lại chịu cảnh âm thầm mất mạng, đáng tiếc thay. Tiểu thư tuổi trẻ tài cao, có thể an toàn thoát thân khỏi kinh thành cũng coi như may mắn hơn lệnh mẫu rồi."

Nói xong câu ấy, đôi mắt ti hí của Đinh lão gia nhìn ta mang đầy vẻ cảm thông, hiền từ. Những lời nói này của lão quả thật đã tác động tới tâm trạng của ta.

Trong lòng tuy đau buồn vì nhớ tới mẹ nhưng ta vẫn đủ tỉnh táo nhận ra Phùng Thanh đang bí mật gõ nhẹ ra hiệu cho ta ở dưới mặt bàn. Cẩn thận suy nghĩ một chút, nội việc Đinh lão gia liên tiếp ám chỉ về mẹ cũng đủ để ta nhận ra lão đang có ý đồ riêng. Một người bình thường không bao giờ mang người chết ra để nói chuyện phiếm, trừ phi người chết ấy có thể làm gì đó có lợi cho lão ta. Ta lập tức thuận theo lời của lão cúi mặt nhỏ nước mắt.

"Tiểu nữ cảm ơn lão gia đã thương tiếc . Nhắc tới chuyện này, mẹ là phận tài nữ mệnh bạc, tiểu nữ xúc động không cầm được nước mắt. "

"Dù sao thì chuyện cũng đã xảy ra nhiều năm như vậy, năm ấy, khi biến cố xảy ra, tiểu thư bị thương nặng không có ở bên cạnh lệnh mẫu, lực bất tòng tâm cũng là chuyện đương nhiên. TIểu thư đừng tự trách."

Đinh lão gia nói lời này nhẹ như gió thoảng nhưng tim ta lại đau như bi búa tạ đánh lên.

Lão biết điều gì đó.

Tại sao lão có thể biết được?

Hàng chục câu hỏi lập tức hiện lên trong đầu ta. Nếu ai đó biết tới tên Đoàn Điểm và Bách Nguyệt hội thì việc họ biết tới quan hệ của ta và tú bà trước đây của Vạn Nguyệt lâu cũng không phải là chuyện lạ. Trước đây, trên giang hồ, mẹ không hẳn là người không có tiếng tăm, việc bà đầu quân dưới trướng Hưng Đạo Đại Vương năm ấy cũng khó tránh khỏi tai mắt vài người. Khi thiên hạ đã thái bình, mẹ vô thanh vô tức xuất hiện ở kinh thành, cai quản thanh lâu lớn nhất đế đô, chỉ cần là người có lòng cũng sẽ nhận ra phần nào liên hệ giữa Vạn Nguyệt lâu và triều đình. Tuy nhiên, chuyện Trần Thuyên bị hành thích năm ấy và cái chết của mẹ rõ ràng là chuyện tuyệt mật. Mỗi khi Trần Thuyên xuất cung đều không bao giờ báo trước, ngoài cận vệ là Trần Thiệu Nghĩa và thái giám tùy thân của hắn thì thường không có người thứ ba biết được. Chuyến hàng năm ấy ta gặp phải cường đạo, bị trọng thương phải chạy về kinh thành cũng là chuyện ngoài dự kiến, làm thế nào mà Đinh lão gia này lại tường tận đến thế. Trừ phi quãng thời gian đó lão không chỉ có mặt ở kinh thành mà thậm chí còn trực tiếp tham gia vào những chuyện đã xảy ra.

Ta cố gắng diễn tròn vai diễn đáng thương, dùng tay áo chấm nhẹ khóe mắt để che giấu đi sự tò mò đang cồn cào trong lồng ngực. Nhưng có lẽ biểu hiện của ta không đủ tốt, Phùng Thanh ngồi bên cạnh vẫn nhận ra điểm khác thường, chính vì thế hắn lập tức lên tiếng.

"Mọi chuyện cũng đã qua rồi, dù chúng ta có tiếc nuối cũng khó mà thay đổi được điều gì, tương lai trước mắt vẫn là điều quan trong nhất. Đại sự lần này của lão gia vô cùng trọng đại, đáng tiếc thay tại hạ và tiểu thư đây lại lực bất tòng tâm không thể tương trợ, nay đành mượn chén rượu này chúc lão gia và công tử may mắn."

Phùng Thanh nói rồi liền nâng chén rượu hướng về phía đối diện, ta cũng lập tức làm theo lời hắn. Lúc này ta biết tâm trạng của mình không hề ổn định, khôn ngoan nhất là để cho Phùng Thanh đối phó với tình huống trước mặt.

Đinh lão gia thấy Phùng Thanh đã mở lời, có lẽ lão kiêng dè địa vị của hắn bên cạnh Trần Khánh Toàn nên hậm hực nâng chén rượu uống cạn. Ta cùng Phùng Thanh thấy vậy mới yên tâm uống chén rượu trong tay mình. Đặt chén xuống bàn, Phùng Thanh lập tức đứng dậy khoanh tay cung kính nói.

"Đêm tối đã muộn, tiểu thư còn là phận nữ, không tiện lưu lại lâu bên ngoài, tại hạ xin phép đưa nàng trở về thuyền. Hẹn lão gia ngày khác gặp lại sẽ cùng hàn huyên lâu hơn."

"Đương nhiên còn phải xem xét liệu cha con lão có sống qua cơn thịnh nộ của Nhân Huệ Vương không đã." Ta im lặng đứng bên cạnh nghe Phùng Thanh nói, trong lòng tự động thêm vế sau cho lời nói của hắn, nghĩ rồi, không khỏi nhếch mép cười khẩy. Tuy nhiên khi quay người bước theo Phùng Thanh, ta vẫn không khỏi cảm thấy tiếc nuối khi không thể trực tiếp hỏi Đinh lão gia những điều mà lão biết về cái chết của mẹ năm ấy. Ta biết lão là kẻ mồm miệng lươn lẹo, lời nói của lão thật giả bất phân, nhưng chính vì như vậy, ta càng muốn biết cái phần sự thật đó là gì? Trực giác của ta mách bảo ta cần phải biết được sự thật đó.

"Tại hạ biết tiểu thư đang thắc mắc rất nhiều chuyện, nhưng tại hạ mong tiểu thư có thể kiên trì cho tới khi chúng ta cập bến Vân Đồn. Đinh lão gia dù biết điều gì thì lão cũng chỉ là một thuộc hạ của vương gia, những gì lão biết thì chắc chắn vương gia cũng biết. Tin vào lời nói của một kẻ trong ngoài bất nhất như lão thì chi bằng hỏi thẳng vương gia. Bây giờ tiểu thư và vương gia đều là người trên cùng một thuyền, lợi ích hai bên liên hệ chặt chẽ với nhau, không có lý do nào để vương gia giấu diếm tiểu thư."

Chính vì bây giờ lợi ích của ta và Nhân Huệ Vương liên hệ chặt chẽ nên ông ta mới không muốn ta biết bất kỳ sự thật nào gây bất lợi cho ông ta. Ta tuy nghĩ như vậy nhưng vẫn gật đầu trả lời Phùng Thanh.

"Những lời công tử nói đều đúng, tiểu nữ hiểu rõ tình cảnh hiện tại của mình, tuyệt không dám tự ý manh động."

Phùng Thanh nghe được câu trả lời của ta rồi mới yên tâm rảo bước lên phía trước, nhân cơ hội đó ta ngoái đầu nhìn lại mỉm cười với Đinh lão gia, mong đầu óc của lão thật sự thông minh, không để ta thất vọng. Quả nhiên ta thấy Đinh lão đưa tay chặn lại đám đầu trâu mặt ngựa bên cạnh, hướng ta khoanh tay gật đầu.

..........................















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net