Q2. Chương 97 - Công tâm kế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quay trở lại trên thuyền, không khí lúc này quả thật vô cùng nặng nề. Từ xa ta đã nhìn thấy Chi thị đứng đợi ta ở đầu thuyền, vẻ mặt vô cùng lo lắng. Ta vừa bước lên thuyền, nàng liền hấp tấp báo lại.

"Tiểu thư, Nguyễn Thị La ở bên trong đang vô cùng tức giận. Nàng ta đã mấy lần muốn nhảy xuống sông chạy trốn, rất may Linh thị và Chu Minh cản lại kịp, bây giờ Linh thị đang trông coi trong phòng nàng ấy."

Ta và Phùng Thanh nhìn nhau. Hắn lập tức hỏi ta.

"Chủ ý của tiểu thư thế nào? Nếu không chạm phải Đinh lão gia, chúng ta cho nàng ta quá giang một đoạn đường không phải không thể. Bây giờ còn chưa biết được liệu Đinh lão có dễ dàng thả chúng ta đi hay không, ngộ nhỡ lão biết được trên thuyền này có người lão cần thì chỉ sợ mọi chuyện sẽ càng rắc rối hơn. Hay là ..."

Ta biết Phùng Thanh muốn nói gì, cái mạng này của Nguyễn Thị La là do bọn ta cướp về, bây giờ vì an nguy của bản thân, bọn ta muốn mạng của nàng cũng không phải quá đáng. Cùng lắm là giết người diệt khẩu, mượn lúc nửa đêm sông nước mịt mù ném xác phi tang là kế sách toàn vẹn nhất. Tuy nhiên, nàng ta lúc này là con cờ hữu dụng, ta sao nỡ ném đi mà không sử dụng cơ chứ. Chính vì thế, ta liền trực tiếp chặn lời của Phùng Thanh.

"Giúp người thì giúp cho trót, tiễn Phật tiễn tới Tây Thiên, Nguyễn Thị La là người vô tội, không phải hoàn cảnh bất đắc dĩ, ta không muốn tay mình nhuộm máu. Nàng ta là người thông minh, có lẽ đã nhận ra chúng ta khác thường từ lâu rồi, hơn nữa, với tình cảnh lúc này, ngoài tin tưởng chúng ta thì nàng ta không còn lựa chọn nào khác. Để ta vào trong nói chuyện với nàng ấy."

Phùng Thanh nghe ta nói lời này, đôi lông mày lập tức nhíu chặt lại. Nếu ta là hắn, ta hẳn cũng cảm thấy quyết định này không hề thỏa đáng. Nhưng hắn có một điểm yếu chí mạng, đó chính là kính phục người tài. Ta chắc chắn nếu ta đồng ý giết Nguyễn Thị La, hắn cũng không thể xuống tay dễ dàng. Quả nhiên, ta đã kê sẵn thang, hắn liền thuận đà bước xuống.

"Thôi được, mong rằng tiểu thư có cách thuyết phục nàng ta. Tốt nhất nàng ta nên biết thân biết phận ẩn mình dưới khoang thuyền cho tới khi chúng ta cắt đuôi được Đinh lão gia."

Ta gật đầu đồng ý với Phùng Thanh rồi rảo bước đi vào trong khoang thuyền, quả nhiên giống như Chi thị nói, vừa bước vào trong ta đã nghe thấy tiếng hét khàn khàn.

"Thả ta ra, các ngươi là phường lừa đảo, đừng mong giao ta cho đám vô lại họ Đinh. Ta đây lập tức tự vẫn tại đây."

Nguyễn Thị La chưa dứt lời, ta đã nghe Linh thị nhẹ giọng khuyên nhủ nàng ấy.

"Cô nương xin bình tĩnh, nhìn sắc đêm, có lẽ tiểu thư và Phùng Thanh sắp quay lại rồi. Đợi họ giải thích rõ rồi cô nương muốn tự vẫn cũng chưa muộn mà."

Ta không nhịn được bật cười trước cách khuyên nhủ của Linh thị. Nghe cái giọng này, có lẽ nàng ấy đã bực mình lắm rồi. Ta không chậm trễ, giơ tay gõ cửa.

"Linh thị, mở cửa."

Quả nhiên sự kiên nhẫn của Linh thị đã tới giới hạn, ta chưa nói hết câu thì nàng ấy đã vội mở cửa. Liếc nhìn một cái khoang thuyền nhỏ hẹp và lộn xộn bên trong, ta cũng có thể tưởng tượng nàng ấy đã phải vất vả thế nào. Lúc này Nguyễn Thị La với một đầu mồ hôi đang dựa vào vách thuyền thở dốc, hay tay của nàng ta bị trói chặt, có lẽ Linh thị không muốn nàng ta làm bừa động tới vết thương, tuy nhiên lớp vải trên lưng của nàng ta đã lấm tấm vết máu đỏ ghê người. Ta thong thả bước vào ngồi đối diện nàng rồi quay sang dặn Linh thị và Chi thị.

"Ở đây đã có ta, hai em ra ngoài đun một chậu nước ấm rồi lấy một bộ quần áo sạch mang tới đây giúp cô nương sửa soạn lại một chút."

Ta vừa dứt lời, Nguyễn Thị La lập tức thu mình vào một góc rồi nhìn ta với đôi mắt đề phòng.

"Yên tâm, ta tới để thương lượng, nếu cô nương không đồng ý thì ta sẽ tìm cách thả cô đi. Sau đó sống chết ra sao là ở bản thân cô."

Nguyễn Thị La vẫn rất cảnh giác nhìn ta, ta chỉ mỉm cười tiếp tục nói.

"Phàm không phải là người xuất gia thì ai cũng có một quá khứ khó nói, quá khứ của những người trên thuyền này còn khó tiết lộ hơn cả, không cho cô nương biết thật ra là vì tốt cho cô. Cũng giống như việc nếu bọn ta biết cô bị người Đinh gia truy đuổi, ngay từ ban đầu bọn ta sẽ không cứu cô."

Nguyễn Thị La đương nhiên không phải phường ngu ngốc, ta nói hai, ba câu, nàng ta như đã hiểu ra vấn đề. Tuy nhiên, có lẽ sự phẫn nộ trong lòng nàng vẫn chưa tan hết, nàng ta quay mặt nhìn ra cửa sổ đáp lời ta.

"Sao nào, nếu trước đây các vị biết thân phận của ta thì sẽ không cứu, bây giờ lỡ cứu rồi các vị tính sẽ giao ta cho Đinh gia phải không? "

Ta nghe nàng nói liền bật cười.

"Nếu bọn ta muốn giao cô ra thì việc gì phải trói cô ở đây? Cứ trực tiếp đánh ngất rồi ném tới trước mặt tên Đinh vô lại kia chẳng phải bớt phiền phức hay sao?"

Nguyễn Thị La ngập ngừng quay sang nhìn ta, bờ môi nàng ấy mấp máy như muốn nói gì đó. Đúng lúc ấy Linh thị và Chi thị bước vào, ta không vội tiếp tục thương lượng với Nguyễn Thị La mà quay sang hai người họ dặn.

"Hai em ra ngoài canh gác, đừng để ai nghe được lời nào sau đây."

Linh thị và Chi thị đi theo ta đã lâu nên không cần ta phải giải thích nhiều liền gật đầu đi ra ngoài rồi đóng kín cửa lại. Cửa đóng rồi ta mới quay sang Nguyễn Thị La hỏi.

"Cô nương có thấy lạ lùng vì sao ta phải dặn dò họ như vậy không?"

Nguyễn Thị La tuy vẫn còn hoài nghi nhưng vẫn nhỏ giọng trả lời ta.

"Phu ... tiểu thư không tin tưởng người trên thuyền này."

Ta gật đầu với nàng rồi mới giải thích.

"Không hẳn là ta không tin tưởng Phùng Thanh và hai người kia, dù sao thì nhiệm vụ của họ là bảo vệ ta an toàn. Ta cùng với bọn họ cũng như cha con họ Đinh đều là người có liên hệ lợi ích nhưng phò khác chủ, khó trách có nhiều chuyện ta không đồng ý với họ. Ví dụ như việc cứu cô nương hoàn toàn là quyết định nhất thời của ta, khi bọn ta biết thân phận cô và gặp mặt Đinh lão gia sáng nay, Phùng Thanh đã muốn giết cô diệu khẩu hoặc giao cô cho Đinh lão gia để tránh phiền phức. Tuy nhiên ta cũng là nữ nhân, ta hiểu hoàn cảnh của cô nên mới muốn tìm cô thương lượng trước."

Ta nhấn mạnh câu cuối cùng, cốt để dập tắt ý niệm tìm tới Phùng Thanh cầu giúp đỡ của Nguyễn Thị La. Nguyễn Thị La tỏ ra sợ hãi nhìn ta, ta biết nàng ta tuy là thầy thuốc giang hồ nhưng thật ra ngoài việc khám bệnh cứu người thì tuyệt không hề có chút kinh nghiệm nào đối phó với công tâm kế, nếu không cũng không rơi vào tình cảnh cả nhà bị giết chết mà không có cách nào phản kháng. Ta im lặng để nàng tập trung suy nghĩ, kế hoạch tiếp theo ta muốn nàng ta phải tin tưởng vào ta tuyệt đối. Không lâu sau, ta thấy nàng thở mạnh ra rồi nhìn ta nói.

"Tình cảnh của ta bây giờ ngoài cái mạng này cũng chẳng còn thứ gì đáng giá, nếu tiểu thư đã thương xót không giết thì hẳn là có việc cần dùng tới, tiểu nữ xin rửa tai lắng nghe."

Ta hài lòng với biểu hiện này của Nguyễn Thị La, tuy nhiên ta không muốn nàng ta phục tùng một cách miễn cưỡng. Việc ta muốn làm cần nàng phải tuyệt đối phối hợp. VÌ thế chỉ thở dài nói.

"Thật ra tình cảnh của ta cùng cô cũng không khác nhau là mấy. Với ta mà nói, giúp cô cũng chính là tìm lối thoát cho bản thân mình. Những gì ta sắp nói đây có lẽ cô sẽ cảm thấy vô cùng khó mà làm theo nhưng chuyện này nếu thành, không những ta có thể giải bỏ gánh nặng trong lòng mà cô còn có thể tìm được cách báo thù cho người nhà. Tuy nhiên, kế hoạch này vô cùng nguy hiểm vì thế ta sẽ không miễn cưỡng cô, nếu như cô không muốn làm thì ta sẽ tìm cách thả cô đi. Chỉ mong cô nhớ ơn cứu mạng mà không nói với Phùng Thanh về cuộc nói chuyện này."

Quả nhiên chỉ cần ta nhắc tới cơ hội báo thù, Nguyễn Thị La lập tức đồng ý.

"Ơn cứu mạng sâu như trời biển, thù diệt tộc không đội trời chung, tiểu thư không những cứu giúp còn ra tay tương trợ. Ta đã không thể trả ơn tiểu thư thì thôi sao nhẫn tâm đẩy tiểu thư vào thế khó xử cơ chứ. Mời tiểu thư nói tiếp."

Ta gật đầu thuật lại cho nàng ta mục đích của cha con họ Đinh chính là tìm kiếm hậu nhân của Nguyễn thần y. Khi ta nói xong, khuôn mặt nàng ấy quả thật vô cùng đặc sắc.

"Trong tình hình này, thật ra nếu cô nương chịu khó án binh bất động không lộ diện, vị chủ nhân kia khắc sẽ có cách trừng trị thích đáng cha con họ Đinh. Mạng có thể không mất nhưng táng gia bại sản, tha hương cầu thực thì hoàn toàn có thể."

Ta nhớ rõ biểu hiện quyết tâm của Nguyễn Thị La mỗi khi nhắc tới thù nhà nhưng vẫn nói lời này là để phòng trường hợp nội tâm nàng ta yếu đuối nhát gan hơn ta tưởng. Nếu nàng ta muốn lùi bước lúc này cũng tốt, tránh để xảy ra trường hợp bất ngờ sau này. Nhưng rõ ràng Nguyễn Thị La là người có thù tất báo, nàng lập tức chặn lời nói của ta, gằn giọng nói.

"Không, bởi vì bọn hắn mà mấy chục mạng người vô tội trên dưới một nhà của tiểu nữ không còn ai sống sót, không tự tay báo thù này, tiểu nữ có chết cũng không nhắm mắt."

Nói rồi nàng cầm chặt hai bàn tay ta hấp tấp hỏi.

"Chẳng phải tiểu thư mới nói người còn có một kế hoạch khác có thể giúp ta báo thù hay sao? Cầu xin tiểu thư chỉ điểm cho ta."

Nguyễn Thị La vừa dứt lời, đôi mắt đẹp của nàng liên lập tức ngân ngấn nước, nhìn vẻ mặt của nàng, ta liền biết công tâm kế thành công rồi. Lúc này ta mới yên tâm nói ra kế hoạch của mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net