Chương 15: Bờ biển

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Long Trạch quẫy quẫy đuôi bơi rất nhanh về bờ, hai tay đều bận rộn cầm nắm vật gì đó, giống như chiến lợi phẩm sau lần bơi xa bờ, nhìn Tiết Đồng nói: “ Cô xem, tôi bắt được tôm hùm, có phải rất lớn?.”

Long Trạch ném con tôm hùm mới bắt tới dưới chân Tiết Đồng, hai con tôm hùm to lù nằm vặn vẹo trên bãi cát, thân màu xám xám, trên lớp vỏ xù xì còn lấm tấm đốm đỏ đen xen lẫn, nhìn hai con tôm ước chừng hai gang bàn chân của người trưởng thành, hai chiếc càng to lớn; thứ vũ khí đầy tính sát thương, Tiết Đồng chưa từng thấy con tôm hùm nào lớn như vậy, nhìn Long Trạch nói: “Đúng là rất to.”

Long Trạch rất đắc ý: “ Đợi tôi đi bắt thêm con tôm khác còn lớn hơn, đây là bữa trưa của chúng ta.”

Tiết Đồng khóe mi giật giật, nhìn Long Trạch đằm mình trong nước hỏi: “ Anh có thể ở trong nước lâu đến thế sao?.”

Long Trạch nhếch môi cười phì, kéo chiếc đuôi chậm rãi lên bờ: “ Cô không cần lo lắng, nếu lần sau thấy tôi chưa trở về cũng đừng quá ngạc nhiên, cùng lắm nếu có việc gì thì chỉ cần lớn tiếng gọi tôi là được.”

Xem ra chính mình lo lắng dư thừa, Tiết Đồng cúi thấp đầu nhìn hai con tôm hùm lớn đang hừng hực chiến đấu với nhau, rất phù hợp với câu ‘long tranh hổ đấu’, lớp vỏ cứng cáp của con tôm như chiếc áo giáp sắt, thấy một con dừng trận chiến bò tới gần Tiết Đồng, cô vội vàng lùi lại vài bước, lúng túng: “ Tôi không thể bắt chúng được, nó to như này bắt không nổi.”

“ Để tôi.” Long Trạch túm gọn hai con tôm hùm to lớn đặt vào hộp chưa đồ, đóng nắp lại, bên trong phát ra cào loạn xạ ‘ roạt roạt ‘ của hai con tôm.

“ Tôi đi tìm kiếm nhánh cây, cỏ khô để đốt lửa.” Long Trạch trở lại xe cầm theo dao hướng về phía rừng cây, chốc lát ôm bó củi lớn trở về.

Hắn xếp những viên gạch lớn tạo thành tường bao quanh rồi cho cỏ khô vào giữa mồi lửa, đến khi bén lửa mới bỏ những nhánh cây nhỏ lên trên, ngọn lửa từ từ cháy lớn. Tiết Đồng quay lại xe lấy áo sơ mi mặc vào, cô cũng không cài nút mà túm nhanh hai vạt áo buộc lại trước bụng, ngồi xổm bên cạnh nhìn Long Trạch.

Hắn quay đầu nhìn Tiết Đồng: “ Cô trông lửa, tôi đi làm tôm rồi quay lại.”

Tiết Đồng ngồi canh lửa thi thoảng lại bỏ thêm vài nhánh cây vào, mặt bị ngọn lửa hong khô đến mức đỏ ửng, một lúc sau thấy Long Trạch trở về, trên tay cầm theo hai con tôm đã qua xử lí, hai cái càng được cắt bỏ, hắn đặt tôm vào lại hộp nhựa rồi đưa cho Tiết Đồng: “ Tới lượt cô. Nướng ăn đi, tôi đi bắt thêm cá, bữa trưa ăn hải sản.”

Tiết Đồng nhận lấy hộp nhựa từ tay Long Trạch, bắt đầu tẩm ướp gia vị, Long Trạch ngồi bên cạnh lấy nhành cây được cắt gọt thành que xiên rồi xiên thịt tôm thành từng que, động tác rất thành thạo lưu loát. Xiên hết thịt tôm vào que, Long Trạch đưa cho Tiết Đồng nướng.

Long Trạch trở lại biển không lâu sau trên tay cầm theo mấy con cá, tìm thấy tảng đá con bên cạnh đống lửa, hắn đập vài nhát vào đầu cá rồi bắc nồi đun nước , động tác làm bếp của Long Trạch cũng khá thành thục cho dù việc giết mổ cá không mấy tao nhã.

Nước trong nồi sôi lăn tăn, Tiết Đồng đem mấy con cá bỏ vào trong chuẩn bị nấu canh cá, còn Long Trạch phụ trách nướng cá. Nướng tôm cá chín rất nhanh, Tiết Đồng vào xe lấy ít lương khô và đồ uống chuẩn bị tươm tất cho bữa trưa.

Tiết Đồng ngồi trên cát gỡ từng miếng thịt tôm nướng bỏ vào đĩa, thịt tôm vàng óng, hương vị thơm phức vô cùng kích thích vị giác, khóe miệng cô bất chợt nở nụ cười. Long Trạch nhìn lông mi Tiết Đồng chớp chớp, cánh môi căng mọng phấn hồng, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng gỡ từng miếng tôm, động tác vô cùng cẩn thận, hắn thấy có chút không bình thường, hỏi: “ Tiết Đồng, cô thích ăn tôm hùm sao?.”

Tiết Đồng gật gật: “ Thích, hơn nữa ăn ở bên ngoài cảm giác cũng thoải mái hơn.”

Cảm giác vui sướng không chỉ được ăn tôm hùm mà còn việc được ra biển thả lỏng tinh thần.

Tiết Đồng ngồi dưới cát, hai bàn chân trắng sứ trơn bóng, hôm nay cô mặc bộ bikini khá mỏng, lộ ra đường cong vô cùng gợi cảm, bầu ngực tuyết ẩn hiện dưới lớp vải màu xanh. 

Lọn tóc xoăn mềm mại đung đưa trong gió nhẹ, có vài sợi không chịu an phận luồn vào bên trong ngực, chúng không biết rằng có người đang vô cùng ghen tị với vị trí ấy. Ánh mắt Long Trạch không nỡ rời khỏi Tiết Đồng, cảm giác có ngọn lửa đang âm ỉ đang thiêu đốt cơ thể hắn.

Tiết Đồng cũng nhận thấy Long Trạch có điểm bất thường, nhìn về phía hắn thấy chỉ còn vỏ tôm dưới đất, đáy mắt còn mang theo tia khó chịu. Cô hiểu, nhìn đĩa tôm của mình còn rất nhiều còn hắn đã sớm ăn hết từ lúc nào, hẳn là Long Trạch vẫn ăn chưa no, Tiết Đồng đem đĩa tôm của mình đặt về phía hắn: “ Anh vẫn chưa ăn no? Đĩa này cho anh.”

Vừa hay, ánh mắt Long Trạch rơi xuống hai cánh tay trắng nõn của Tiết Đồng, phiến da trắng hồng cứ lượn lờ trước mắt hắn, cảm thấy không được tự nhiên, Long Trạch hắng giọng: “ Cô ăn đi, tôi ăn cá.”

Tuy là hắn nói vậy nhưng Tiết Đồng cảm thấy Long Trạch có vẻ không được thoải mái, tâm tình có chút biến động thật không hiểu hắn muốn gì.

Sau bữa trưa, Tiết Đồng đội chiếc mũ đi biển, ở trên bãi cát thu nhặt vỏ sò, hình dạng vỏ sỏ ở đây cũng rất đa dạng, màu sắc vô cùng phong phú.

Long Trạch ngồi dưới cây dừa nhìn ngắm Tiết Đồng từ phía xa, cô mặc chiếc váy ngắn lộ ra đôi chân thon dài, dưới ánh nắng đặc biệt trở nên quyến rũ đến mê người. 

Vòng eo mềm mại, bầu ngực đầy đặn, cặp mông căng tròn tạo nên đường cong quyến rũ mê người. Bên ngoài Tiết Đồng mặc chiếc sơ mi rộng, khuôn mặt nhỏ nhắn ẩn hiện sau chiếc kính râm bản lớn làm cho người ta có chút mơ màng muốn ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia. Hai gò má phiến hồng ẩn dưới lớp da mỏng manh càng tạo nên một vẻ đẹp đến chói mắt. 

Tiết Đồng chạy tới chạy lui trên bãi cát, thi thoảng cúi thấp người nhặt vật gì đó khóe miệng lộ rõ nụ cười mãn nguyện, cả người tỏa ra hơi thở của thanh xuân tràn đầy sức sống, cô tựa như đóa hoa tươi đang bung nở trong nắng.

Vỏ sò không cầm hết được, Tiết Đồng liền cởi mũ bỏ vỏ sò vào trong, cô lại cúi người nhặt tiếp vỏ sò khác, đôi mắt to tròn hấp háy trong suốt như suối nước tìm kiếm vật báu.

Trên đảo, khí hậu vô cùng mát mẻ cho dù thời tiết đang ở giữa trưa, ánh nắng mặt trời rực rỡ nhất nhưng không hề có cảm giác nóng bức, gió biển thổi vào tạo ra những con gió mát mẻ vô cùng dễ chịu.

Long Trạch nhìn thấy trong mũ Tiết Đồng có không ít vỏ sò mà cô lại không chịu ngừng việc tìm kiếm, không nhịn được hắn cất giọng gọi: “ Tiết Đồng!.”

Tiết Đồng xoay người nhìn hắn.

“ Lại đây!.” Long Trạch vẫy tay với Tiết Đồng.

Tiết Đồng hai tay giữ chặt chiếc mũ chứa đầy vỏ sò, chạy bước nhỏ tới chỗ Long Trạch, đôi mắt trong suốt như pha lê nhìn hắn: “ Có việc gì sao?.”

Long Trạch nằm dài ở ghế, mi mắt chớp một cái: “ Cô đang tìm kiếm cái gì?.”

“ Không có gì, chỉ là nhặt vỏ sò, tôi cảm thấy rất đẹp.” Tiết Đồng nhìn Long Trạch, thấy hắn đang nhướng mắt nhìn chiếc mũ của cô, liền tiến lên hai bước đưa nhặt một chiếc vỏ sò bên trong đưa cho Long Trạch.

Ánh mắt Long Trạch như đang nhìn mớ rau cỏ ven đường, đảo qua vài lần rồi mang theo ánh mắt coi thường nhìn Tiết Đồng: “ Đều rất tầm thường.”

Tiết Đồng nhỏ giọng trả lời: “ Nhưng tôi lại thấy rất đẹp.”

“ Đợi tôi đi kiếm cho cô thứ tốt hơn.” Long Trạch nói xong liền di chuyển người định đứng dậy, trầm ngâm một lát hỏi: “ Cô vẫn còn muốn dạo chơi?.”

“ Tôi chưa mệt.” Nói không chừng lát nữa sẽ phải trở về, cô muốn tận dụng quãng thời gian này vui đùa thoải mái, ánh mắt trầm xuống nhìn Long Trạch: “ Tôi muốn chơi thêm một lát.”

Long Trạch thoáng nhìn Tiết Đồng: “ Cô về xe nghỉ ngơi một lúc, chơi nhiều như vậy chắc là mệt rồi, ngắm mặt trời lặn cũng không tồi, chúng ta ngắm mặt trời lặn rồi mới trở về.”

“ Được.” Tiết Đồng cười tươi như đóa hoa anh đào vào mùa nở rộ, ôm chiếc mũ đầy vỏ sò trở về xe nghỉ ngơi.

Tiết Đồng nằm ngủ ở hàng ghế sau, trong mơ cô ngửi được mùi hương hoa ngọt ngào rất dễ chịu, tỉnh lại thấy Long Trạch toàn thân ướt sũng, nhìn dưới bãi cát có mấy chiếc vỏ sò lớn.

Long Trạch tới chỗ Tiết Đồng, hất cằm nhìn về phía vỏ sò: “ Cho cô.”

Tiết Đồng chạy tới vội vàng nhặt lên, vỏ sò đều lớn gấp mười lần mấy vỏ sò cô nhặt vừa nãy, hình dáng cũng rất sinh động, nhìn còn đẹp hơn mấy chiếc vỏ sò được bày trong tủ kính của viện hải dương, cô nhặt chiếc vỏ sò màu vàng xoắn ốc màu đỏ nhìn Long Trạch: “ Tên gọi là gì? Bộ dạng nó giống như ….”. Tiết Đồng nhất thời không tìm được từ ngữ thích hợp để miêu tả.

“ Ốc Anh Vũ.”

“ Ốc Anh Vũ?.” Tiết Đồng ngạc nhiên:” Đúng, bộ dạng tựa như miệng con vẹt, rất hợp với tên gọi.”

Long Trạch cười cười.

Tiết Đồng lại nhặt một vỏ sò khác có màu trắng ngà, thân có màu hồng hình chiếc nón, đường kính chừng hai mươi cm, nhìn xa tựa như hình của một cung điện nhỏ biết phát sáng: “ Cái này cũng rất đẹp, nhìn cũng rất lạ mắt, rất hiếm thấy.”

“ Cũng có mắt thẩm mĩ.” Long Trạch cười nhạt, giọng mang theo chút đắc ý: “ Cái này gọi là ốc Long Cung, rất hiếm, rất có giá trị.”

“ Thật không?.” Tiết Đồng vuốt ve chóp của vỏ sò, mân mê theo hoa văn hằn trên lớp vỏ cứng cáp ấy, nhìn dưới ánh sáng vỏ hồng rực như ngọn lửa: “ Nó thực sự rất đẹp.”

Ngắm nhìn đống vỏ sò Long Trạch mang về, đều là những tác phẩm hoàn mĩ của thiên nhiên, Tiết Đồng nâng niu vật báu trong tay, ánh mắt rạng rỡ nhìn hắn: “ Trạch, cảm ơn anh.”

Ánh mắt Long Trạch sáng bừng: “ Việc nhỏ!.”

“ Là anh ở trong nước tìm được nó sao?.” Tiết Đồng chỉ tay vào mặt biển.

“ Uhm.”

“ Tôi cũng thử đi tìm xem.”

“ Không phải ở gần bờ, ở xa và sâu dưới nước. Cô muốn đi tìm thử?.”

“ Anh có thể lặn sâu đến thế sao?.” Đôi mắt Tiết Đồng đầy cảm thán: “ Trạch, anh thật giỏi.”

Long Trạch đối với lời khen ngợi của Tiết Đồng đặc biệt cảm thấy rất hứng thú, Tiết Đồng hỏi thêm: “ Anh bắt nó về đây lúc chúng chỉ còn có cái vỏ thôi sao?.”

“ Đương nhiên không phải, tôi sợ cô không thích chúng nên liền bỏ ruột rồi đi rửa sạch vỏ, cũng tiện cho việc giữ gìn.”

“ Uhm.” Âm thanh của Tiết Đồng dạt dào vẻ vui mừng: “ Cảm ơn.”

“ Đem vỏ sò cất đi, tôi đưa cô đi bơi.”

“ Được.” Tiết Đồng thu gọn vỏ sò cất cẩn thận trên xe, tiện tay cởi bỏ luôn áo khoác ngoài, chạy nhanh tới bờ biển.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net