Chương 2 : Sợ hãi II

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiết Đồng sợ đến lạnh toát cả người, gió thoảng qua khiến cơ thể của cô không ngừng run rẩy.

Hắn lạnh lùng nhìn Tiết Đồng rồi đi thẳng tới vườn hoa, coi cô như không khí. Tiết Đồng không biết được hắn đang nghĩ gì, đối với thái độ vừa rồi, rõ ràng hắn không chào đón cô.

Hắn trước sau lãnh đạm, không chút hứng thú, chỉ cần không quấy rầy sự yên tĩnh của hắn, vậy là được. Tiết Đồng cũng không muốn làm kẻ chướng mắt, nhưng cô không còn nơi nào để đi.

Một lúc lâu sau, hắn tiến vào cửa chính, đi vào bếp, trên tay cầm đồ ăn sáng. Mỗi lần nhìn thấy hắn, chân tay Tiết Đồng trở nên luống cuống. Nghĩ đến hoàn cảnh của mình, cho dù đói khát đến chết cũng không ai để tâm, chẳng khác gì vật trang trí cho bể bơi của hắn.

Nếu hắn thực sự coi cô là vật trang trí cũng là một chuyện tốt, ít nhất, còn dễ chịu hơn với việc bị coi là món đồ chơi, bị người khác dày vò đến tàn phế.

Tiết Đồng trở lại ghế, nhắm mắt lại cảm nhận sự ấm áp của ánh sáng mặt trời. Ngồi một lúc lâu, cô cảm thấy chóng mặt hoa mắt, hình ảnh trước mắt trở nên mờ ảo không rõ.

Cô biết, muốn trốn khỏi biệt thự này là điều không thể, cho dù có ra khỏi đây thì đằng sau bức tường cao lớn kia, còn có những con người đáng sợ hơn cả hắn. Hơn nữa, đây là một hòn đảo tách biệt với thế giới bên ngoài, muốn trốn không phải là chuyện dễ.

Tiết Đồng đi tới vòi nước gần bể bơi rửa mặt giúp bản thân trở nên tỉnh táo hơn, vạt áo cô ướt một mảng lớn, trên khuôn mặt những giọt nước lăn xuống theo gò má.

Bên trong biệt thự, tiếng tivi vang lên, Tiết Đồng chỉ cảm thấy ồn ã nhưng không rõ âm thanh đó là gì. Nói chung, cũng chẳng phải chương trình hay ho gì.

Đến nửa ngày, hắn mới xuất hiện trở ra, tay phải cầm cốc nước, tay trái cầm rổ quýt, hắn tiến đến ngồi chiếc ghế gần bể bơi. Cứ thế thản nhiên trườn qua mặt Tiết Đồng. Rổ quýt đặt bên cạnh, hắn chậm rãi bóc từng lớp vỏ thản nhiên ăn trước mặt cô.

Ăn hết quả quýt trên tay, hắn cầm lấy một quả ném ra xa cong thành một đường, đến khi gần như chạm xuống mặt đất, hắn lấy đuôi kẹp chặt quả quýt. Sau đó, dùng đuôi đánh mạnh qủa quýt về phía mình, dùng tay bắt lấy.

Hắn tiếp tục chơi đùa 1 mình, tay ném còn đuôi bắt, rồi đánh trả lại, cứ thế lặp lại nhiều lần.

Quả quýt màu cam bay trong không trung rồi đập mạnh vào tường, nước bắn khắp nơi, hắn dùng đuôi tung quả quýt tiếp theo lên rồi lại bắt lấy, coi nó như quả bóng cao su.

Tiết Đồng ngồi cách xa bể bơi, nhìn thấy hắn chơi đùa với mấy quả quýt, cảm thấy hắn như con mèo nhỏ đang chơi đùa với cuộn len. 

Rổ quýt trống trơn sau cuộc chơi, hắn im lặng một lúc rồi đứng lên trở về biệt thự. Vài quả quýt rơi trên sàn đá cẩm thạch bóng loáng, cách Tiết Đồng chừng hai mét.

Thấy hắn đã đi vào biệt thự, Tiết Đồng chạy tới chỗ quả quýt nằm lăn lóc trên sàn đá, xem xét kĩ tình hình xung quanh không còn bóng dáng của hắn ở đây, Tiết Đồng nhặt những quả quýt không bị dập nát lên bóc vỏ bỏ vào miệng.  Không quan tâm đến hương vị ra sao, Tiết Đồng ngấu nghiến ăn rồi nuốt thẳng vào bụng.

Nhưng mấy quả quýt nhỏ này sao khiến cô no bụng, nếu đã là đồ vứt bỏ chắc hắn cũng không quan tâm, Tiết Đồng lại cẩn thận xem xét khu biệt thự, không thấy hắn, liền đứng lên, nhặt những quả quýt vương vãi trong vườn.

Mỗi động tác của Tiết Đồng đều rất cẩn trọng, không gây ra tiếng động. Thỉnh thoảng quay đầu lại nghe ngóng động tĩnh từ biệt thự của hắn, rồi tiếp tục nhặt quýt. Tiết Đồng ôm những quả quýt vào trong lòng coi như châu báu.

Giữa trưa, ánh sáng mặt trời trở nên gay gắt, hắn đang bận rộn trong bếp. 

Quá trưa, ánh nắng dịu xuống, cây cối đung đưa trong gió, không khí trở nên mát mẻ hơn. Thời tiết như này, rất phù hợp với việc đi ngủ. Sau bữa trưa, hắn không trở ra, chắc đã ngủ rồi.

Tiết Đồng nhân thời cơ này, tiếp tục đi khắp vườn hoa tìm quýt. Cô cẩn thận kiềm tra từng gốc cây, khóm hoa. Hắn không quan tâm đến sự tồn tại của Tiết Đồng, cô cũng không có gan hỏi về nơi ăn chốn ở,phải tự mình tìm kiếm thức ăn.

Vườn hoa rộng thế này, mà hắn thì ném quýt theo phản xạ tự nhiên, không cố định một chỗ, Tiết Đồng chỉ thấy những quả quýt bay loạn xạ trên không trung, mơ hồ nhớ một hai nơi hắn ném quýt xuống, chứ không biết rõ từng vị trí một. 

Cô đi tới vườn sen, chui vào những khóm hoa để tìm. Quả nhiên tại vườn sen có quýt, nghĩ tới việc hắn còn đang ngủ trưa, Tiết Đồng bạo gan chui người vào bụi cây tiếp tục lục lọi, thu hoạch thêm được vài quả.

Tiết Đồng khom lưng đi tới vườn hoa hồng, nhặt thêm 1 quả nữa, nhặt quýt xong, cũng đã đến chiều, khuôn mặt cô lấm tấm mồ hôi. Đang cầm quýt, cô xoay người lại, sắc mặt trở nên tái nhợt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net