Chương 51: Giảng giải

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng động cơ ôtô mỗi lúc một gần, Long Trạch di chuyển cơ thể tìm nơi ẩn nấp, lông mày nhíu chặt lại vì cơn đau từ cơ thể dội đến. Thấy chiếc đuôi của Long Trạch vẫn để lộ ra Tiết Đồng vội vàng ôm đuôi của hắn giấu sau lưng.

Cây cối trên đảo khá rậm rạp, vậy nên nếu có người đến gần hang đá chắc chắn sẽ phát hiện ra, Long Trạch vỗ bả vai Tiết Đồng, nhẹ giọng: “ Đừng lên tiếng.”

Xa xa một chiếc xe ôtô đi rẽ vào lối đi gần hang động, di chuyển với tốc độ khá chậm, Tiết Đồng không thấy rõ người bên trong xe nhưng Long Trạch lại thấy rất rõ. Người lái xe chính là Đại Miêu, ngồi ở ghế phụ lái là A Tống, bọn chúng không ngừng đảo mắt tìm kiếm xung quanh.

Long Trạch cẩn tận quan sát động tĩnh, giơ súng lên ngắm mục tiêu, thị lực của hắn vô cùng hoàn mĩ, bách phát bách trúng, không để lỡ mục tiêu, hắn nổ phát đạn đầu tiên bắn vỡ cửa kính.

A Tống bị thương nặng do trúng vài phát súng của Tiết Đồng, ngồi bên cạnh là Đại Miêu vừa đỡ hắn vừa lái xe, thi thoảng lại quay đầu nhìn xung quanh, đợi cho ôtô đến điểm vuông góc, Long Trạch lên đạn ngắm bắn.

Một tiếng súng vang lên, người ngồi ghế điều khiển là Đại Miêu – huyệt thái dương của hắn xối ra dòng máu đỏ tươi cả người đổ sấp vào tay lái. 

A Tống khiếp sợ, theo bản năng ngả người về phía sau một tay kéo đẩy xác Đại Miêu ra, đặt nhanh chân vào chân ga chưa kịp nhấn chân ga thì tiếng súng tiếp theo lại vang lên, hắn chưa kịp quay đầu nhìn về hướng tiếng súng phát ra thì viên đạn đã găm vào người, hắn gục chết tại chỗ.

Ôtô dừng lại, động cơ xe vẫn đang khởi động, Long Trạch theo lùm cây vòng ra phía sau xe động tác của hắn có phần chậm chạp nhưng so với buổi sáng thì khá hơn rất nhiều, không cần Tiết Đồng phải đỡ hắn.

Một tay Long Trạch nắm chặt lấy tay Tiết Đồng, tay phải cầm súng hướng về phía ôtô. Đi đến cửa xe, Long Trạch quay lại nhìn thấy sắc mặt Tiết Đồng trắng bệch, hắn nói với cô: “ Em đứng ở đây, nhắm mắt lại.”

“ Anh muốn đi xác nhận bọn họ còn sống hay chết sao?.” Giọng nói Tiết Đồng có phần run sợ.

“Chúng ta cần xe để trở về biệt thự.” Long Trạch nói thêm: “ Anh đưa xác bọn chúng đi xử lí. Nếu em sợ, nhắm mắt vào.”

Tiết Đồng gật đầu, cô quay người lại chuyển mắt nhìn hàng cây cổ thụ trên đảo,cố gắng không chú ý đến việc Long Trạch đang làm, tiếng động cơ ôtô đã dừng, sau đó nghe thấy tiếng âm thanh kéo lê vật nặng có thể Long Trạch đang kéo thi thể của A Tống và Đại Miêu ra khỏi xe.

Qua vài phút cô quay đầu lại, thấy Long Trạch đã ở gần bờ biển, hắn đang kéo cái xác đến gần biển, động tác tuy chậm nhưng rất vững chắc, Long Trạch dồn hết sức ném thi thể ra phía xa.

Chờ khi Long Trạch quay lại, Tiết Đồng vội vàng chạy tới, định đưa tay dìu hắn nhưng lại bị Long Trạch đẩy ra. 

Quay trở lại ôtô, Tiết Đồng nhẹ giọng hỏi: “ Bọn chúng, sẽ không bị dạt trở lại bờ chứ?.”

“ Anh đã xem hướng nước biển chảy, theo dòng hải ngư sẽ đưa xác chúng trôi xa bờ, cuối cùng cũng chỉ trở thành mồi cho cá.” Long Trạch thản nhiên đáp.

Trước đây giết người không ghê tay, cuối cùng khi chết lại trôi dạt trên biển làm mồi cho cá, nếu bọn chúng không chết thì người chết sẽ là cô. Tiết Đồng cũng không nghĩ đến cái chết của bọn chúng, đem mọi chú ý dồn vào Long Trạch, trên trán hắn rịn mồ hồi, càng đi càng chậm, Tiết Đồng vội đến bên cạnh đưa tay ra đỡ hắn: “ Sao anh có thể đỡ em, còn em không thể đỡ anh?.”

Long Trạch cắn răng chịu đau, cười nhạt: “ Đấy là anh thích chạm vào cơ thể em, không phải em cũng thích?.”

Bây giờ là lúc nào còn nói nhăng nói quậy, Tiết Đồng không để ý đến lời nói của Long Trạch.

Long Trạch cũng không từ chối nhưng cũng không phối hợp, hắn dừng lại: “Em nói là anh đỡ em?.”

Tiết Đồng không hề nói vậy, xem ra Long Trạch vẫn muốn giương oai trước mặt cô, chỉ có thể bắt đắc dĩ đồng ý với hắn: “ Phải!.”

Long Trạch xoay người, trên môi nở nụ cười nhẹ.

Bên trong xe vẫn còn vương vất máu tươi, Tiết Đồng nhìn cái đuôi dài của Long Trạch, ngẩng đầu nhìn hắn.

Long Trạch bất đắc dĩ: “ Anh hiện tại không thể biến trở lại, em có thể lái xe không?.”

“ Không thể.” Cô chưa kịp đi học lái xe thì đã bị bắt đem đi bán, còn có cơ hội nào đâu.

“ Không việc gì, anh có thể lái được.”

Tiết Đồng nhìn cái đuôi của Long Trạch có phần không tin tưởng: “ Nếu không anh ở bên cạnh chỉ em, để em thử xem sao?.”

Long Trạch suy nghĩ một hồi, dùng ánh mắt đầy hoài nghi nhìn cô: “ Vẫn là để anh lái.”

Tiết Đồng đem đuôi Long Trạch để ra phía trước, vòng thành hai vòng lớn để giúp hắn có thể ngồi trên ghế, Tiết Đồng chạm vào đuôi cảm nhận được Long Trạch run lên vì đau, sau đó Long Trạch duỗi nhẹ chiếc đuôi để dưới chân ga, cũng may chân phanh chưa cần dùng đến. Hiện tại không thể dùng chân để lái xe nhưng động tác của Long Trạch vẫn rất linh hoạt, cái đuôi nhẹ nhàng chuyển động ôtô lập tức lao về phía trước.

Tiết Đồng không nghĩ rằng Long Trạch có thể dùng đuôi để lái xe, ánh mắt của Tiết Đồng tập trung hết lên người Long Trạch, hắn lái xe rất vững vàng, tốc độ vừa phải, gió theo cửa kính lùa vào trong xe nhưng Long Trạch vẫn đổ rất nhiều mồ hôi, môi của hắn tái nhợt đi, nhìn thấy từng giọt mồ hôi lăn trên thái dương của Long Trạch, Tiết Đồng cảm thấy như có ngọn lựa đang thiêu cháy ruột gan cô vô cùng đau xót.

Xe chạy thẳng trên đường về biệt thự, cửa sắt được mở sẵn, Tiết Đồng đỡ Long Trạch vào phòng khách, mọi thứ trong phòng đều vẫn như mấy ngày trước, chỉ có duy nhất sự khác biệt là bình hoa cô cắm mấy ngày trước đã khô héo hết, Tiết Đồng đỡ Long Trạch ngồi trên sofa, vội rót cho hắn chén nước rồi tự mình uống một cốc.

Vừa cầm cốc uống nước cô vừa hỏi: “ Trạch, anh có cần uống thuốc không?.”

Long Trạch ngồi trên sofa than nhẹ: “ Anh không cần, mấy ngày nữa sẽ tốt, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian sẽ không có việc gì.”

Tiết Đồng thầm nghĩ xem ra cô không thể giúp hắn được việc gì, buông cốc nước trong tay: “ Em đi nấu cơm, anh nghỉ ngơi một chút.”

Mấy ngày nay toàn ăn trái cây rừng, dạ dày luôn thấy buồn nôn khó chịu, cô vào bếp, đặt nước lên bếp, sau đó cho thịt cùng nấm hương vào hầm. Tinh thần cô cũng không tốt, tùy tiện nấu vài món ăn tạm là được rồi.

Đem cháo bưng lên bàn chuẩn bị kêu Long Trạch vào ăn cơm thì thấy hắn đã ngủ trên sofa, phòng khách không bật đèn, cái đuôi dài trải khắp phòng khách, Tiết Đồng do dự một lúc, mở chiếc đèn nhỏ, đi bên cạnh sofa, vỗ nhẹ người Long Trạch: “ Trạch, ăn xong rồi hãy ngủ.”

Long Trạch mệt mỏi, cố gắng nâng hờ mí mắt, giọng nói khàn khàn: “ Uhm, ăn trước vậy.”

Long Trạch ăn không nhiều lắm, ăn xong lại quay trở về sofa ngủ, Tiết Đồng muốn dìu hắn về phòng nhưng cái đuôi sớm đã mềm nhũn không chút sức lực. 

Mỗi lần hắn di chuyển luôn cau mày lộ rõ vẻ đau đớn, Tiết Đồng cắn răng dìu hắn bước từng bước nhỏ lên phòng, cảm giác lên lầu giống như đang lên núi cao vô cùng gian nan, trở về phòng ngủ cả hai đều ướt đẫm mồ hôi, nằm ở trên dường cái đuôi vẫn mềm oặt bất động một chỗ, Long Trạch xua tay ý nói không có gì đáng ngại.

Tiết Đồng thay Long Trạch đắp chăn, giống như trước đây hắn đã từng làm cho cô, sau đó xuống bếp rửa chén, tắm rửa thay quần áo trở lại phòng ngủ. 

Trong phòng ánh sáng dịu nhẹ, chính giữa là chiếc giường lớn, chiếc đuôi dài lộ ra, nhìn thật buồn cười, Tiết Đồng nở nụ cười nhẹ, cô lấy chiếc khăn mặt nhúng vào nước ấm, đi tới bên giường nhẹ nhàng lau sạch cái đuôi dài, từng chút từng chút một, cẩn thận như đang nâng niu món đồ sứ quý báu. 

Long Trạch đã chìm vào giấc ngủ sâu, cơ thể hắn sớm đã kiệt sức, tạm thời cũng không còn lo lắng gì khác nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, động tác của Tiết Đồng rất nhẹ nhàng không hề quấy rầy giấc ngủ của hắn. Tiết Đồng lau sạch đuôi rồi giúp hắn lau mặt, Long Trạch hơi nghiêng đầu như muốn né tránh, lại giống như muốn tỉnh lại, Tiết Đồng nhẹ giọng: “ Trạch, lau mặt một chút.”

Long Trạch nghe thấy tiếng Tiết Đồng, cũng không cựa quậy gì mà tiếp tục say giấc, Tiết Đồng bật cười vì hành động trẻ con này của hắn, hệt đứa trẻ bị ốm. Cuối cùng, cô xốc góc chăn lên đắp lại ngay ngắn cho hắn.

Vệ sinh sạch sẽ cho Long Trạch, Tiết Đồng quay trở lại phòng sấy tóc, sau đó chui vào ổ chăn, nghe thấy hơi thở nam tính của người nằm bên cạnh ổn định hơn lúc trước.

Ngày hôm sau Long Trạch vẫn nằm trên giường, Tiết Đồng bưng đồ ăn lên, tất cả đều là thức ăn bổ dưỡng, trừ lúc ăn cơm, thời gian còn lại Long Trạch đều dùng để ngủ, trong lúc ngủ đôi khi cau mày tỏ vẻ khó chịu.

Ngủ đến chiều, tinh thần cũng trở nên tỉnh táo hơn, Long Trạch vào trong phòng Tiết Đồng vẫy tay, đem cô ôm trở lại bên mình, ôm chặt lấy cô, trong lòng thỏa mãn nói: “ Theo anh đi ngủ.”

Tiết Đồng không buồn ngủ nhưng vẫn xuống bên cạnh hắn.

Long Trạch nhẹ nhàng vuốt suối tóc dài của cô, sau đó thở dài, hắn có điều khó hiểu, lên tiếng hỏi cô: “ Tiết Đồng, em xem nói, vì sao Trình Thiên lại muốn giết anh? Anh giúp hắn làm nhiều việc như vậy, không có anh ở thành phố Y hắn làm sao có ngày hôm nay? Hắn có thể đi đâu để tìm được người như anh thay hắn làm việc?.”

Tiết Đồng ngoan ngoãn nằm bên cạnh Long Trạch, sợ đụng tới vết thương của hắn, cô cảm thấy hắn theo Trình Thiên làm việc sẽ không có kết cục tốt, hỏi: “ Trạch, lần này anh ra ngoài giúp hắn chuyện gì? Có phải làm chuyện gì khiến hắn tức giận?.”

“ Anh thay hắn bắt một người gây cản trở tới công việc của hắn, hiện tại người đấy cũng bị hắn xử lí, ở thành phố Y không hề có uy hiếp gì. Không có gì không bình thường, vậy mà hắn dám gạt anh ngồi trên chiếc trực thăng có bom, muốn nổ chết anh.” Hắn hừ lạnh một tiếng: “ Nếu không phải anh phát hiện đúng lúc, sẽ mắc bẫy của hắn.”

Mặc dù Long Trạch không hiểu nhưng Tiết Đồng lại hiểu rất rõ ràng: “ Trạch, anh có hiểu câu 'Phi điểu tận, lương cung tàng; giảo thỏ tử, lương cẩu phanh*' . Ý câu này nói rằng: Xa xưa, có vị hoàng đế cổ đại đã giết hết tất cả các công thần đã giúp mình lập quốc. Anh giúp hắn nhiều như vậy, bây giờ Trình Thiên ngồi chắc chiếc ghế lão đại tại thành phố Y, còn giữ lại anh để làm gì? Hắn vốn không cần sự giúp đỡ của anh, ngược lại, anh trở thành kẻ uy hiếp lớn nhất đối với hắn.”

(*) Con chim mà chết rồi thì cung tốt cũng cất đi, con thỏ tinh ranh chết rồi thì chó săn cũng bị đem nấu.

“ Phi điểu tận, lương cung tàng; giảo thỏ tử, lương cẩu phanh.” Long Trạch nhẩm lại câu nói này trong miệng, cười lạnh một tiếng: “ Quả nhiên, anh đã xem thường hắn, anh giúp hắn nhiều như vậy mà hắn dám ra tay với anh. Đúng là loại lưu manh không có lương tâm.”

“Những chuyện này trong lịch sử thường chỉ được dựng lên không có thực, sở dĩ nói như vậy, để biết anh đối với xã hội này hiểu biết quá ít. Còn có .... Trạch, hắn sớm đã có thái độ không hài lòng với anh, từ lâu có ý định muốn trừ bỏ anh.”

Giọng nói Long Trạch có phần cáu giận: “ Anh giúp hắn có được như ngày hôm nay, cũng có thể khiến hắn hai bàn tay trắng, hắn sẽ phải trả giá vì hành vi của mình.”

“ Trình Thiên không dễ gì có được như ngày hôm nay, Trạch, thế giới này không đơn giản như anh nghĩ, chỉ dựa vào sức mạnh cũng không thể xoay chuyển mọi chuyển. Làm việc cần phải biết tính toán một chút.”

“ Chuyện này anh sẽ tự mình xử lí, em không cần quan tâm.” Long Trạch cắt ngang lời Tiết Đồng: “ Cũng là em tốt nhất, em biết không, lúc đấy khi ở trên trực thăng, anh muốn nhìn thấy em nên quay ra cửa kính nhìn xuống, cũng vì vậy mà anh mới phát hiện có bom trên trực thăng, nếu không sẽ không còn mạng trở về gặp em. Tiết Đồng, em đúng là thiên sứ của anh.”

Những lời đường mật của Long Trạch vừa nói, Tiết Đồng không màng đến, cô đang quan tâm vấn đề khác: “ Nếu Trình Thiên tiếp tục ra tay, anh đã chuẩn bị gì chưa?.”

Long Trạch ngẩng mặt lên nhìn trần nhà, suy nghĩ một hồi: “ Em muốn làm gì? Về sau chúng ta ở đây, nếu em thích đi đâu, anh sẽ đưa em đến đó.”

“ Hay anh đưa em đi du lịch? Trên thế giới này còn có rất nhiều nơi có phong cảnh đẹp, nếu không được đến sẽ cảm thấy rất tiếc.” 

Tiết Đồng hỏi dò ý Long Trạch, không còn giúp Trình Thiên làm việc, biệt thự này lại giống như nhà giam, Long Trạch cũng cần bước ra thế giới bên ngoài để hiểu thêm về thế sự đời người. Cần tìm đến nơi có nhiều người càng tốt, giúp hắn nhanh chóng hòa nhập với xã hội này.

“ Được! Ngắm biển mãi cũng thấy chán, chúng ta có thể cùng leo núi đi khắp nơi du lịch, chỉ có hai chúng ta.”

Tiết Đồng hiểu ý hắn nói, liền mỉm cười. 

Long Trạch là người đơn giản tính tình lương thiện, có lẽ một ngày nào đó hắn sẽ hiểu được cuộc sống đời thường như thế nào. Thế nhưng, nghĩ tới thế lực của Trình Thiên, cô vẫn cảm thấy lo lắng, Long Trạch lại không nói sẽ đối phó với hắn như thế nào, đang mải miết suy nghĩ Long Trạch liền lên tiếng: “ Anh muốn đi tắm.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net