Chương 6: Hầu hạ II

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiết Đồng đứng lên thở dài một tiếng, cuối cùng ‘ vệ sinh ‘ xong cái đuôi của hắn.

Trong suốt quá trình lau đuôi cho Long Trạch, tim Tiết Đồng đập nhanh đến muốn nhảy khỏi lồng ngực, cổ họng luôn trong tình trạng khô cạn, đấy là chưa nói đến khuôn mặt không ngừng biến sắc.

Nhân lúc tâm tư Tiết Đồng còn đang xáo trộn, Long Trạch dung cái đuôi mềm mại của hắn bò lên thắt lưng của cô. Bị dọa đến mặt trắng bệch Tiết Đồng hoảng sợ nhìn về phía Long Trạch: “ Trạch, tôi.”

Thân mình bị cái đuôi rắn màu trắng của hắn cuộn thành 2 vòng giữ chặt, Tiết Đồng cố gắng cựa quậy người thoát ra nhưng lại sợ hắn sẽ dùng sức siết chặt hơn.

Nhất thời Tiết Đồng không biết nên làm thế nào, trong lòng sợ hãi đến cùng quẫn, nói năng lộn xộn: “ Trạch … Long Trạch …. Mau thả tôi ra … Long Trạch …”

Trái với sự khẩn trương của Tiết Đồng, khuôn mặt Long Trạch không chút biếu cảm chỉ thong dong đưa chiếc đuôi đang cuốn lấy Tiết Đồng đưa tới trước mặt. Khóe miệng nhếch lên, trong mắt Long Trạch đầy sự bỡn cợt. 

Tiết Đồng cố gắng trấn an bản thân, phải chăng cô đã chọc giận hắn? 

Cố gắng điều tiết lại tinh thần, Tiết Đồng bình tĩnh nói: “ Trạch, tôi không phải cố ý, thả tôi xuống trước được không?.”

Long Trạch không quan tâm đến yêu cầu của Tiết Đồng, hắn vẫn duy trì sự bình thản chậm rãi đưa tay ra nhéo má Tiết Đồng rồi buông cô xuống. 

Khi tay hắn chạm vào mặt Tiết Đồng cảm giác đúng như hắn nghĩ, rất mềm mại, rất dễ chịu, hắn cười nhạt: “ Vừa rồi nhìn mặt cô lúc trắng lúc hồng, cảm thấy rất thú vị.”

Nghe hắn nói Tiết Đồng mới hiểu Long Trạch thực không có ác ý với mình, hắn bất ngờ thả Tiết Đồng xuống đất, toàn thân cô nhất mềm nhũn lảo đảo ngã về phía sau: “ Anh đừng làm tôi sợ, tôi nghĩ …”

“ Nghĩ gì.?” Long Trạch thu lại nụ cười vừa rồi.

“ Nghĩ đến anh tức giận.” Tiết Đồng cuống quýt giải thích: “ Tôi nghĩ, tôi khiến anh tức giận.”

Giọng nói của Tiết Đồng nhỏ dần, nhìn vào hắn: “ Nếu tôi làm sai chuyện gì, xin anh nói tôi biết, tôi nhất định sẽ sửa.”

Long Trạch thấy được nỗi sợ hãi của Tiết Đồng, nhưng quái lạ, bản thân hắn lại thấy bộ dạng lúc này của cô rất thú vị, hắn nở nụ cười: “ Cô rất hiểu ý người khác.”

Dứt lời, hắn dùng đuôi quấn lấy cốc nước chanh trên bàn uống ngụm lớn. Không thể không thừa nhận cái đuôi dài thật tiện, không cần di chuyển vẫn có thể làm việc mình muốn. 

Uống cạn cốc nước chanh, hắn đưa cốc cho Tiết Đồng: “ Cô có thể làm nước trái cây loại khác không?”.

Tiết Đồng đi đến chỗ hắn nhận cốc, gật đầu: “ Trong tủ lạnh còn hoa quả, lần sau tôi sẽ đổi loại khác.”

“ Tốt “ Long Trạch thản nhiên gật đầu: “ Ngày mai tôi sẽ bơi, cô làm sẵn nước trái cây, đi theo tôi.”

Tinh thần Tiết Đồng đang rối loạn một mớ, giờ hắn nói gì cô cũng chỉ biết gật đầu làm theo.

Tâm trạng của hắn hôm nay có chút bất thường, hắn không xem tivi cũng không nằm thư giãn ở vườn hoa mà vào phòng bếp ‘ thưởng thức trù nghệ ‘ củaTiết Đồng.

Tuy rằng hắn cố gắng thu gọn đuôi nhưng vẫn rất chiếm chỗ, Tiết Đồng sợ đi lại sẽ đá vào đuôi hắn nên đều phải hết sức né tránh, cẩn thận vô cùng.

Hắn đứng bên cạnh hai mắt dính chặt trên người Tiết Đồng không rời khiến cô không thể chuyên tâm làm việc nhưng lại không có gan kêu hắn ra ngoài.

Tiết Đồng cúi thấp đầu cố gắng không để ý đến sự tồn tại của Long Trạch, cô đặt cà chua lên chiếc thớt bắt đầu thái thành từng miếng.

Long Trạch đứng bên cạnh quan sát khuôn mặt Tiết Đồng, chiếc mũi nhỏ nhắn, làn da trắng noãn, lông mi cong vút chớp chớp như cánh bướm bay trong gió, hắn ngắm nhìn vẻ đẹp của cô đến ngây người, không kìm lòng được: “ Tôi phát hiện, cô rất xinh đẹp.”

Giọng nói của hắn xuất phát từ lòng chân thành không hề có ý cợt nhả, chỉ là nói lên sự thật, tựa như ngày thường hắn khen cô nấu ăn ngon.

“ Tôi nào có xinh đẹp, bên ngoài có rất nhiều người xinh đẹp hơn tôi,”

“ Không cần nhìn bên ngoài, hơn nữa các cô ấy rất phiền, còn không biết nấu ăn.” Ngữ khí của hắn lộ rõ vẻ phiền chán.

“ Có thể là bởi vì họ sợ anh.”

“ Vậy còn cô?.”

Tiết Đồng dừng tay, cô cũng sợ, ở chung với Long Trạch tuy không gặp chuyện gì xấu, nhưng dù sao cô và hắn cũng ở hai thế giới khác nhau, không sợ hắn sẽ giết cô nhưng nếu ngày nào đó hắn không hài lòng cũng sẽ đuổi cô đi. Trầm mặc một lúc, Tiết Đồng trả lời: “ Ở chung với anh, tôi thấy rất tốt.”

Nhìn thấy nước quả cà chua màu hồng hồng, cùng với hạt màu vàng, Long Trạch thấy lạ mắt, đột nhiên nói: “ Quả này ăn sống hương vị cũng không tồi.”

“ Cà chua ăn sống hay nấu chín đều rất ngon.” Tiết Đồng nghiêng mặt thấy hắn đang nhìn chằm chằm vào đĩa cà chua trên bàn, rồi lại chuyển tầm mắt sang nhìn cô, hiểu được ý của hắn, tay trái cầm một miếng cà chua đưa cho hắn.

Long Trạch không cầm miếng cà chua trên tay Tiết Đồng mà trực tiếp cúi đầu ăn, đầu lưỡi hắn vô tình liếm phải ngón tay của cô. Tiết Đồng cảm nhận được hơi nóng từ lưỡi hắn lướt qua ngót tay của mình, loại tiếp xúc này quá nhạy cảm, mặt Tiết Đồng trở nên nóng rực.

Long Trạch càng ngày càng lười biếng, nghiễm nhiên biến cô trở thành bảo mẫu của hắn. Cô thái cà chua bỏ vào đĩa chuẩn bị làm món canh trứng, định xoay người đi lấy rau cần, lại nghe thấy tiếng Long Trạch bên cạnh nói: “ Cô thái dưa chuột đi, ăn dưa chuột sống cũng ngon.”

Tiết Đồng đặt rau cần xuống bàn, đến rổ dưa chuột chọn quả tươi nhất đem đi rửa, đưa tới cho hắn.

Nhưng Long Trạch không nhận, hơi nhíu mi: “ Cô không thái sao tôi ăn.” 

Tiết Đồng cắt dưa chuột thành từng miếng rồi đưa lại cho hắn. Khuôn mặt Long Trạch trở nên tươi tỉnh ăn trực tiếp miếng dưa chuột trên tay Tiết Đồng, ăn hết miếng dưa chuột, hắn lại nhìn Tiết Đồng, ý bảo cô lấy tiếp miếng nữa.

Hôm nay làm cơm chiều vất vả hơn mọi ngày, một mặt thì cắt thái nguyên liệu, một mặt thì phải đút cho hắn ăn, Tiết Đồng cảm thấy hơi đau đầu, xem ra hắn coi mình là người hầu, càng ngày càng lười hoạt động.

Trong lúc chuẩn bị cơm chiều, còn nghe thấy Long Trạch ở bên cạnh nói: “ Ngày mai không cần làm nước ép, ăn trái cây tươi.”

Vì thế ngày hôm sau, Tiết Đồng cầm đĩa hoa quả đứng cạnh bể bơi, thỉnh thoảng hắn bơi tới chỗ Tiết Đồng chờ cô đưa hoa quả đến tận miệng cho mình ăn.

Hắn tựa mình vào thành bể bơi, cái đuôi ở trong nước cứ lắc qua lắc lại, uốn cong lên một vòng rồi trở lại trong nước. Hắn nhìn Tiết Đồng đứng bên cạnh hồ bơi, khuôn mặt của cô dưới ánh sáng mặt trời ửng hồng sáng bóng, giống như viên kim cương tỏa sáng trong nước. Long Trạch nói: “ Cô đặt đĩa hoa quả lên bàn bên kia đi.”

Tiết Đồng nghe lời đặt đĩa hoa lên trên bàn nhỏ, quay người lại thấy cái đuôi của hắn đang leo lên thắt lưng của mình, Tiết Đồng nhẹ nhàng đẩy ra: “ Trạch, đừng nghịch.”

Cái đuôi hắn vẫn tiếp tục quấn lấy thắt lưng Tiết Đồng, hắn từ từ nhấc cô lên, trực tiếp đưa cô đến gần bể bơi: “ Xuống dưới bơi, dưới nước rất dễ chịu.”

Nước trong bể ấm lên nhờ ánh nắng mặt trời, rất thoải mái, hai chân cô lúc này đã chạm xuống nước, Tiết Đồng bị kích thích bởi sức hấp dẫn của dòng nước ấm áp.

Dù sao cũng dính nước rồi, bơi một vòng cũng không sao, Tiết Đồng nhìn Long Trạch: “ Vậy anh buông tôi ra.”

Long Trạch thả lỏng đuôi, đưa Tiết Đồng xuống bể bơi, cô đứng dưới nước thả lỏng cơ thể, cũng may hôm nay mặc quần nên không ngại ở cùng hắn một bể bơi.

Nhìn cô thư giãn bơi lội dưới nước, hắn lấy chiếc đuôi trêu đùa với Tiết Đồng, thi thoảng quẫy chiếc đuôi trong nước chạm vào người cô, lúc đầu cảm giác không quen nhưng sau đó Tiết Đồng lấy tay thử tóm đuôi hắn, cảm nhận được sự ấm áp trên đầu ngón tay của cô lướt qua đuôi, Long Trạch ngầm hiểu được ý, chậm tốc độ lại, đùa giỡn với cô.

Dưới dòng nước ấm áp, cơ thể Tiết Đồng rơi vào trạng thái thư thái, sau một trận vờn đuổi chiếc đuôi của Long Trạch, cuối cùng cô cũng tóm được,tay còn vuốt ve đuôi hắn, cô nhìn hắn nở nụ cười chiến thắng.

Long Trạch ở phía đối diện cảm thấy tinh thần vô cùng sảng khoái.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net