Chương 8: Rung động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiết Đồng bất đắc dĩ xoay người lên lầu, đi tới ngã rẽ của cầu thang thì vừa vặn gặp được Long Trạch đang đi xuống, trong bụng mừng thầm thoát khỏi cảnh đánh thức hắn.

Cô ngẩng đầu lên nhìn Long Trạch: “ Trạch, anh có khách, nói là đến tìm anh có việc.”

Long Trạch nhẹ nhàng ‘ Uhm ‘ một tiếng, lông mày bất giác nhíu lại giống như đã sớm đoán ra ai đến, thong thả đi xuống lầu. 

Hắn nhìn lướt qua người dưới nhà rồi đi tới sofa, ngồi dựa lưng vào ghế, không quan tâm đến người đứng bên cạnh. Lâu sau, Long Trạch miễn cưỡng lên tiếng: “ Tới sớm vậy.?”

Trang Lăng đứng một bên, cúi đầu đưa tay lên vuốt cằm, giọng điệu ôn hòa: “ Trạch, nên xuất phát.”

“ Còn chưa ăn cơm trưa.” Cái đuôi Long Trạch chuyển động lông mày nhíu lại, giọng nói có chút bất mãn: “ Buổi chiều đi là thích hợp.”

Trang Lăng biết tính tình Long Trạch luôn lãnh đạm như thế, bình thường đều phải chờ rất lâu hắn mới chịu ra khỏi cửa, cho nên hôm nay cố tình tới sớm hy vọng kéo được hắn ra khỏi nhà đúng giờ.

Trang Lăng cười gượng tiếp lời: “ Lão đại hôm nay muốn cùng anh hàn huyên, cho nên hôm nay tới sớm hơn mọi ngày. Cơm trưa trên thuyền đã chuẩn bị xong, món ăn Quảng Đông và Nhật Bản, món cá muối cũng rất ngon, anh xem có nên hay không xuất phát sớm?.”

“ Không đi, tôi không thích thức ăn trên thuyền. Tôi muốn ăn cơm trưa uống canh gà, không cần đồ ăn Nhật Bản gì cả.” Long Trạch cầm lấy điều khiển mở tivi, màn hình hiện lên hình ảnh đám cá sấu nhung nhúc bơi lội trong hồ: “ Ra ngoài trước đi, tôi muốn ngủ, buổi trưa hãy đến. Dù sao cũng là chuyện của ngày mai, đẩy nhanh tốc độ thuyền lên là được.”

“ Cái này … “ Khuôn mặt Trang Lăng trở nên khó xử, cả người cứng đờ không dám nói tiếp nhưng cũng không có ý định rời đi.

Long Trạch cũng không để ý đến Trang Lăng, quay đầu nhìn thoáng qua Tiết Đồng: “ Canh gà hâm xong chưa?.”

Tiết Đồng đứng ở cầu thang, nghe được Long Trạch hỏi, trả lời: “ Đang hầm, nhưng phải ninh thêm chút nữa mới ngon.”

“ Tôi muốn ăn sườn xào chua ngọt.”

“ Được” Tiết Đồng vội vàng trở lại bếp, mặc dù đang rửa rau nhưng trong đầu lại suy nghĩ về thân phận của Trang Lăng.

Hắn muốn dẫn Long Trạch đi đâu?  Sẽ không dẫn hắn đi đến sở thú làm vật triển lãm chứ?

Nhìn qua cũng biết, bộ âu phục Trang Lăng thuộc hàng cao cấp, vừa nhìn đã biết là kẻ có tiền có địa vị, Tiết Đồng vừa nghĩ vừa thấy giọng nói của hắn quen tai. 

Không sai, hắn chính là một trong những kẻ đưa cô tới biệt thự, cả người Tiết Đồng vã mồ hôi lạnh.

Tiết Đồng nghĩ đến Long Trạch, tốc độ của hắn vô cùng linh hoạt, loại năng lực này người bình không thể có được. Những người đến gặp Long Trạch đều không phải dạng dễ đối phó nhưng thái độ đối với Long Trạch đều khiêm tốn, cẩn trọng từ lời nói đến hành động. 

Từ ngày Tiết Đồng ở lại biệt thự hầu hạ Long Trạch, cả ngày hắn đều không có biểu hiện bận rộn làm việc, nhưng lại sống trong căn biệt thụ xa hoa đến ngộp thở.

Xem ra việc Long Trạch đang làm không phải loại người thường có thể làm được, quan sát thái độ cung kính của chúng đối với Long Trạch cũng thấy rõ. 

Tiết Đồng thầm cầu nguyện Long Trạch sẽ không gặp nguy hiểm trong chuyến đi này, nếu hắn có chuyện thì tương lai của cô sẽ như thế nào, chúng sẽ lại đưa cô đi tới đâu?.

Nghĩ vậy Tiết Đồng chợt cười khổ, cuộc sống hiện tại của cô nào có khác cảnh bèo dạt mây trôi, bị bắt đến nơi nào đâu tới phiên bản thân làm chủ.

Đồ ăn chuẩn bị xong, Tiết Đồng bưng thức ăn đặt lên bàn, người đàn ông kia vẫn đứng trong phòng, diện mạo tuy không phải quá xuất chúng nhưng hắn lại cho thấy sự đĩnh đạc, giống như cây tùng trầm ổn, không ngông cuồng nhưng cũng không thể khinh thường.

Long Trạch hoàn toàn coi hắn như vô hình, giống như lần đầu Tiết Đồng xuất hiện trong biệt thự của hắn. Hắn thờ ơ trước sự xuất hiện của Trang Lăng, bên trong phòng khách ồn ã bởi tiếng tivi ngược lại trong vườn hoa thì yên tĩnh đến lạ thường. Tiết Đồng nhẹ nhàng đặt bát đĩa xuống bàn, e sợ tiếng va chạm sẽ gây ra sự chú ý.

Đồ ăn được bày biện đầy đủ trên bàn, người đàn ông kia vẫn bất động tại chỗ, Long Trạch ngồi xuống bàn Tiết Đồng do dự không biết có nên gọi Trang Lăng vào ăn cơm hay không, dù sao người khác ở bên cạnh nhìn cũng không hay. 

Tiết Đồng đưa cho Long Trạch bát canh, thấp giọng hỏi: “ Có cần lấy thêm bát?.”

Ngón tay thon dài của Long Trạch cầm chiếc thìa hướng về tô canh đang tỏa hương thơm ngát, hắn tập trung vào bát canh, không buồn ngẩng đầu lên: “ Không cần, nhiều người ăn sẽ không đủ đồ ăn, là chính hắn không đi ra.”

Tiết Đồng không phải chủ nhân ở đây nên không thể ngồi xuống bàn ăn mà mặc kệ hắn đang đứng đấy. Lỡ sau này rơi vào tay Trang Lăng chẳng phải sẽ càng thê thảm. Tiết Đồng nhẹ giọng nói với Long Trạch: “ Có người lạ, tôi đến chỗ khác ăn.”

Long Trạch có chút bất mãn, cảm thấy ăn cơm bị quấy rầy, tay cầm bát canh, quay đầu về phía người đang đứng: “ Trang Lăng, ra ngoài ăn cơm đi, đứng ở đây tôi không có hứng ăn cơm.”

Trang Lăng mỉm cười: “ Tôi ở chỗ này chờ anh, ra ngoài tôi cũng không yên tâm.”

Long Trạch cau mày: “ Đi ăn cơm đi, cơm nước xong chúng ta đi.”

Nhận được lời hứa từ Long Trạch, Trang Lăng vuốt cằm: “ Tôi ra ngoài trước, một tiếng sau trở lại.”

Bước chân cẩn trọng hướng ra phía cửa chính tiếng đóng cửa cũng rất đủ độ không phát ra tiếng.

Long Trạch ăn cơm không nhanh cũng không chậm, hắn từ từ thưởng thức món canh gà yêu thích, ăn hết bát canh mới chịu buông đũa, hướng tới sofa nghỉ ngơi.

Một tiếng sau Trang Lăng trở lại, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười gượng gạo, Long Trạch miễn cưỡng đưa mắt nhìn hắn một cái rồi lười biếng đứng dậy lên lầu.

Tiết Đồng rót một tách trà đưa cho Trang Lăng, động tác của cô đầy trúc trắc rất mất tự nhiên; cô thừa nhận, cô cảm thấy sợ hãi khi đối diện với con người này. 

Trang Lăng ngồi đối diện ngón tay mân mê ly trà, hắn nhìn Tiết Đồng ngầm đánh giá cô. Đối diện với đôi mắt sắc bén của Trang Lăng, Tiết  Đồng không dám nhìn hắn, cô lảng mắt rời sang phía bình hoa trong phòng khách.

Nửa tiếng sau, trên lầu có người đi xuống, Tiết Đồng không tin nổi vào mắt mình khi thấy thân ảnh người đàn ông trước mắt.

Áo sơ mi trắng, caravat xọc xanh, bộ âu phục màu xanh đen được may vừa, tôn lên dáng người hoàn mĩ như tạc tượng. Ngũ quan rõ ràng đầy vẻ mị lực, đôi mắt màu vàng lợt lạnh lẽo như núi băng.

Vấn đề là sau cái đuôi của hắn đâu?

Đôi chân thon dài, chiều cao của hắn phải trên 1m8, bộ âu phục màu xanh đen thẳng tắp, hai cánh tay buông thõng tự nhiên nhưng cho thấy sự nghiêm trang, diện mạo hiêng ngang lộ ra phẩm chất quý tộc.

Ánh mắt Tiết Đồng không rời khỏi người trước mắt dù chỉ một giây, khó có thể tin vào hình hài ấy, hắn chính là Long Trạch?

Nếu lần đầu cô nhìn thấy đuôi của Long Trạch chỉ muốn ngất đi, thì bây giờ, nhìn người đàn ông trước mắt bộ não Tiết Đồng hoàn toàn sụp đổ tựa như ổ cứng máy tính bị nổ tung.

Ánh mắt Long Trạch lạnh lùng, đôi môi mỏng hơi cong lên, khuôn mặt vẫn tản mạn thờ ơ như thường ngày. 

Trang Lăng sớm đứng một bên làm cử chỉ mời Long Trạch đi trước. Khi hai người đi về hướng cửa chính, phản ứng của Tiết Đồng mới khôi phục trở lại.

Bộ não hoạt động trở lại, Tiết Đồng muốn hỏi Long Trạch bao lâu thì hắn sẽ trở lại, cô chạy tới chỗ Long Trạch định nói với hắn nhưng lại chần chừ không dám.

Hắn sớm biết Tiết Đồng có điều muốn nói, Long Trạch ngừng bước, đôi mắt sáng như trăng chiếu thẳng vào Tiết Đồng, đáy mắt ẩn chứa vẻ chờ đợi.

Tiết Đồng khẽ nâng đầu: “ Trạch.”

‘ Uhm ‘ Vẫn là giọng điệu thản nhiên như vậy.

“ Anh ra ngoài bao lâu mới trở về.” Tiết Đồng cẩn thận hỏi hắn. Cô muốn hắn sớm trở về bởi lo sợ bản thân một lần nữa sẽ bị đem đi bán thì thảm.

Long Trạch nâng cằm, đôi mắt lóe lên ý cười: “ Đại khái là ba bốn ngày.”

‘ Uhm ‘ Tiết Đồng cũng không biết nói gì, nâng mắt nhìn hắn, nhẹ giọng: “ Vậy anh đi cẩn thận.”

Sự quan tâm của Tiết Đồng dành cho Long Trạch khiến hắn cảm thấy rất ấm áp, nhẹ nhàng cười: “ Cô trông nhà cho tốt.”

Dặn dò Tiết Đồng xong xuôi, Long Trạch xoay người tiến ra cửa chính của biệt thự, cô đứng trong vườn hoa nhìn theo bóng hắn khuất dần.

Bóng dáng của Long Trạch và Trang Lăng đã biến mắt, suy nghĩ về cái đuôi của Long Trạch, Tiết Đồng vẫn là không hiểu nổi, hắn làm sao có thể từ thân rắn biến thành người, chẳng nhẽ đây là đảo thần tiên?

Cô không biết rõ Long Trạch có thân phận nào, hắn đúng là cổ quái, có thể từ cái đuôi dài vĩ đại biến thành đôi chân thon dài. Tiết Đồng ngồi xuống sofa, tiếp dòng suy nghĩ về Long Trạch, ngoài cửa sổ ánh mặt trời xuyên thấu lớp kính thủy tinh trong suốt tạo thành vệt sáng dài ẩn hiện trên sàn đá.

Toàn bộ khu biệt thự rơi vào tĩnh lặng.

Tiết Đồng ngồi trong phòng khách đảo mắt nhìn xung quanh, bộ sofa màu vàng nhạt in hình những bông hoa nhỏ li ti. Tủ bát sáng bóng bởi màu véc –ni đánh kĩ, phía dưới là hoa văn tao nhã, sườn tủ là những chiếc đèn lồng nhỏ hình dạng của hoa mẫu đơn, chạm khắc tỉ mỉ. 

Nhìn về phía cửa sổ, Tiết Đồng mới nhận thấy trong biệt thự chỉ có mỗi cô. 

Cánh hoa hồng nhạt theo gió nhẹ nhàng rơi trên mặt đất uyển chuyển không chút tiếng động, chỉ lặng im đu đưa trong gió.

Ánh sáng trong phòng ngày càng tối, hóa ra trời cũng đã xế chiều, Tiết Đồng mở đèn phòng khách, chiếc đèm trùm màu vàng phát ra ánh sáng đầy rự rỡ.

Bữa tối Tiết Đồng làm vài món ăn đơn giản, trong bếp tiếng nước chảy trong bồn rửa bát mang theo sự trống vắng. Sau khi khóa trái các cửa trong nhà, Tiết Đồng tắt đèn phòng khách, rời về phòng ngủ tiện tay khóa trái cửa. 

Tiết Đồng nằm trên tấm đệm mềm mại, ngắm nhìn trần nhà màu vàng cùng bức phù điêu thanh nhã, nhìn một lúc, kim đồng hồ chỉ đã hơn tám giờ.

Suy nghĩ một hồi Tiết Đồng đứng lên xuống lầu mở đèn sáng, cô kéo kín rèm cửa đề phòng phía bên ngoài sẽ nhìn vào được. Tiếp đó, Tiết Đồng đi vào phòng của Long Trạch.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net