Chương 80: Ám sát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiết Đồng ngồi trong xe chân tay lạnh ngắt, cô liên tục giục lái xe tăng tốc độ. Cậu út ngồi bên cạnh không ngừng an ủi cô: “ Đồng Đồng, đừng quá lo lắng. Đến viện sẽ biết được tình hình, cha cháu cả đời làm việc tốt, sẽ không gặp chuyện xấu.”

“ Hy vọng là vậy.” Tiết Đồng ngập ngừng trả lời, hai mắt sưng đỏ vì khóc.

Lúc nghe thấy mẹ cô nói về tình hình của cha, cô vừa lo sợ vừa hoang mang, chỉ biết chạy thẳng tới bệnh viện, tình huống cụ thể như nào cô cũng không biết. Sau khi nhận được tin xấu từ cha, đầu óc Tiết Đồng trở nên trống rỗng, cô chỉ biết dựa vào người cậu út, cắn chặt môi không để bật khóc thành tiếng.

Cậu út cầm tay cô không ngừng an ủi, ngồi trong oto thấy xe đã tới trung tâm thành phố, Tiết Đồng nắm chặt lấy mép ghế, các đốt xương gồ lên trắng bệch. 

Xe hùa vào dòng xe đông đúc, Tiết Đồng cũng biết, trong thành phố không thể lái xe vượt quá tốc độ, nhưng mỗi phút trôi qua đối với cô giống như có tảng đá đè xuống lồng ngực, nặng nề đến khó thở. Xe chạy với tốc độ chậm chạp cuối cùng cũng đến trước cổng bệnh viện,  nhưng không có chỗ đỗ xe, lai xe phải đánh thêm một vòng tìm chỗ đỗ, xe chưa kịp dừng thì Tiết Đồng đã mở cửa xe lao ra ngoài. 

Tiết Đồng lảo đảo chạy tới cửa bệnh viện, chạy thẳng tới bàn lễ tân, nói không nên lời.

Cậu út chạy theo cô, hỏi số phòng nơi cha Tiết Đồng đang nằm, đưa cô đi lên tầng 12.

Mẹ Tiết Đồng đang chờ ở hành lang, vẻ mặt đầy lo lắng, đứng bên cạnh là đồng nghiệp của cha cô, Tiết Đồng chạy nhanh tới bên mẹ, giọng nói run run: “ Mẹ, tình hình thế nào?.”

“ Đồng Đồng, cuối cùng con cũng đến.” Mẹ Tiết hai hốc mắt đỏ ửng, giọng nói mệt mỏi: “ Tại sao lại gặp tai nạn chứ.”

Nghe mẹ nói vậy, Tiết Đồng thấy khẩn trương, nước mắt đang trực sẵn liền trào ra, ở bên cạnh đồng nghiệp của cha cô vội vàng an ủi: “ Tiết Đồng, cháu đừng quá lo lắng, không nguy hiểm đến tính mạng.”

Tiết Đồng vừa khóc vừa hỏi: “ Chú Lâm, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cha cháu bị thương có nặng lắm không?.”

“ Lúc đưa cha con vào bệnh viện, vẫn còn rất tỉnh táo. Nhưng chân bị thương, mất máu nhiều, bác sĩ cần phải kiểm tra. Chú cùng ba cháu đi giao văn kiện, trên đường về đột nhiên có một chiếc xe lao vào xe chúng ta, cha con ngồi ở ghế phó lái bị thương ở chân, nhưng không có nguy hiểm.”

“ Chỉ bị thương ở chân thôi sao? Có bị mất máu nhiều không ạ?.” Tiết Đồng vừa khóc vừa hỏi.

Chú Lâm cuống quít giải thích: “ Không nghiêm trọng nhưng cũng sẽ phải nằm viện một thời gian.”

Cậu út ở bên cạnh vỗ vai cô: “ Không nguy hiểm đến tính mạng là tốt rồi, sau khi phẫu thuật xong sẽ không sao nữa. Không nên quá lo lắng.”

Sắc mặt mẹ cô tái nhợt, Tiết Đồng lau nước mắt, cố gắng an ủi mẹ: “ Mẹ, mẹ đi nghỉ một lúc đi. Chú Lâm đã nói không nguy hiểm, có con ở đây được rồi, hơn nữa còn có bác sĩ túc trực liên tục.”

Cậu út đỡ mẹ cô ngồi xuống ghế. Tiết Đồng đứng ngồi không yên, ở trong hành lang đi tới đi lui.

Không lâu sau, đèn phòng phẫu thuật tắt, thấy bác sĩ đi ra vài người vội vàng đứng lên.

Bác sĩ mặc áo dài trắng, tháo khẩu trang xuống rồi nói: “ Chân trái bị gãy xương nghiêm trọng, chấn động não, phẫu thuật rất thuận lợi. Chỉ cần điều dưỡng một thời gian có thể xuất viện.”

“ Không có nguy hiểm gì chứ?.” Tiết Đồng hỏi dồn dập.

“ Thời kì này chủ yếu sẽ do y tá chăm sóc, bệnh nhân cần phải nghỉ ngơi. Sau khi khỏi chân cũng sẽ không có di chứng nào cả. Mọi người đóng viện phí trước, bệnh nhân cần phải nằm viện một thời gian.”

Bác sĩ không nói thêm, cha cô được đẩy ra, chân bị đóng đinh, thuốc tê vẫn còn tác dụng nên vẫn chưa tỉnh, trên mặt có vài vết thương nhỏ. Trong lòng Tiết Đồng quặn đau, vài người theo cha cô vào phòng bệnh, chưa kịp bình tĩnh lại thì y tá bên cạnh thúc giục đóng tiền viện phí, nếu không sẽ không được vào phòng bệnh, cậu út vội vàng theo ý ta xuống đóng tiền.

Chân của cha Tiết Đồng bị thương không nhẹ, phải nằm viện mất một thời gian, mẹ Tiết khuôn mặt có phần tiều tụy, tay run run lấy tờ chi phiếu trong ví ra, giọng nói khàn khàn: “ Đồng Đồng, không thể để cậu út thay chúng ta nộp tiền viện phí, vừa rồi đăng kí, tiền giải phẫu cũng là do chú Lâm đóng hộ. Trước tiên, con đi nộp tiền, số còn thừa thì cứ giữ lại, sau này chúng ta sẽ yêu cầu bồi thường. Mẹ sẽ về nhà lấy ít đồ, có lẽ chúng ta phải ở trong viện chăm sóc cho cha con.”

Nhìn khuôn mặt tiều tụy của mẹ, Tiêt Đồng càng thấy khó chịu: “ Để con về nhà lấy, mẹ ở trong viện chăm sóc cho cha. Mẹ, không cần quá lo lắng, nên chuyển ba sang phòng bệnh riêng, trước mắt cứ lót tay tiền y tá cho tốt, miễn sao sau này không để lại di chứng là được rồi.”

“ Không nên lãng phí như vậy, hiện tại thời tiết đang chuyển lạnh, miệng vết thương sẽ khó lành nhanh được. Nằm viện không phải một hai ngày, nhà chúng ta còn phải dựa vào cha con, phòng bệnh riêng hay chung không quan trọng, chỉ cần ăn uống đủ dinh dưỡng là được rồi. Mẹ sẽ chăm sóc cha con thật tốt.” Mẹ Tiết kiệt sức trả lời.

Tiết Đồng chợt thấy chua xót, cũng không muốn nói thêm. Dù sao cô cũng có tiền, chỉ cần tự mình đi làm là được rồi, không nên ép buộc mẹ cô vào lúc này. Cô nhẹ giọng: “ Mẹ, con đi đổi tiền, sau đó mua một số đồ dùng cần thiết. Chờ cha tỉnh lại, chắc chắn sẽ đau, chúng ta nên chuẩn bị từ trước.”

“ Chờ cậu con lên rồi.” Giọng nói của mẹ cô yếu ớt không rõ thành lời.

Một lúc sau, cậu út trở lại phòng bệnh, cất hóa vào ví cũng không lấy ra coi chi tiết, Tiết Đồng thấy cậu út bước vào, liền nói: “ Cậu út, cậu ở lại với mẹ cháu, cháu đi mua ít đồ.”

“Để cậu đi mua.” Cậu út định bước ra cửa.

Tiết Đồng vội vàng ngăn lại: “ Cậu út, cậu ở lại với mẹ cháu, một mình mẹ cháu ở lại đây không tiện. Mua đồ cháu có thể làm được, ở trong bệnh viện có siêu thị, đi vài bước là tới.”

Cậu út đồng ý: “ Vậy được, chú Lâm cũng  phải về, cháu tiễn chú ấy xuống dưới.”

“ Vâng.” Chân tay Tiết Đồng rệu rã. Tiết Đồng đã là người trưởng thành, nay cha cô gặp tai nạn phải nằm viện, cảm thấy bản thân phải đứng ra lo toan mọi chuyện, cần phải chống đỡ gia đình trong những lúc gặp khó khăn.

Chú Lâm đứng ở cửa cùng cô xuống dưới, Tiết Đồng lên tiếng: “ Chú Lâm, hôm nay phải cảm ơn chú, đã trễ thế này ngay cả cơm tối chú vẫn chưa ăn, cháu sẽ rút tiền trả lại chú.”

“ Chuyện tiền nong để lúc khác rồi nói, hiện tại nhà cháu cũng đang cần tiền.” Chú Lâm cũng biết gần đây, gia đình cô thường xuyên gặp chuyện không may: “ Nhà chú còn chút việc, chú về trước.”

“ Vừa hay cháu cũng đang chuẩn bị đi rút tiền, để cháu gởi lại chú.”

“ Đứa nhỏ này, cháu gấp cái gì?.” Chú Lâm hơi quở trách: “ Chú và cha cháu làm việc cùng nhau đã mười mấy năm, số tiền này cứ để lo cho cha cháu trước. Vợ chú đang giục chú về nhà rồi, chú phải về gấp.”

Không đợi Tiết Đồng trả lời, chú Lâm bước nhanh về cửa chính của bệnh viện, đi tới gần cửa, nói vọng lại một câu: “ Cố gắng chăm sóc cha cháu.”

Tiết Đồng thấy ông đi rồi cũng không kiên trì đòi trả lại tiền nữa, sẽ còn có dịp khác để trả lại số tiền hôm nay. Bệnh viện đèn đuốc sáng trưng, bên cạnh mọi người vội vã đi lại, ở bên phải cửa ra vào là cột rút tiền tự động, Tiết Đồng chuẩn bị làm thủ tục chuyển phòng cho cha, nên tìm bác sĩ và y tá tốt nhất để điều trị vết thương cho ông. Vì đi vội quá cô không kịp mặc áo khoác, sương gió vào ban đêm thẩm thấu vào da thịt đến lạnh đến tận xương tủy.

Bệnh viện khá lớn, ngoài cổng bệnh viên không ít xe đi lại, cô vừa bước xuống dưới sảnh chính của bệnh viện thì bỗng có người đàn ông từ phía sau dùng khăn bịt miệng cô, Tiết Đồng dần mất đi phản ứng rồi rơi vào trạng thái hôn mê.

Dưới sảnh chính, mọi người đều bước đi rất nhanh, người đàn ông vội vàng đem cô vào trong xe, cả quá trình diễn ra không quá một phút. Cách đó có người đi ngang qua nhưng cũng không nhận ra có điều gì khác thường. Tiết Đồng bị đánh thuốc mê khiêng lên oto, tài xế lái xe nghênh ngang rời đi, duy chỉ có ánh trăng trên cao chứng kiến hết được những hành động dị thường này.

Ánh trăng trên cao chiếu xuống bóng người đàn ông đội mũ đen che khuất nửa khuôn mặt, động tác mạnh mẽ nhanh nhẹn, ngũ quan trên khuôn mặt lộ rõ vẻ tức giận. Hắn đi tới một khu biệt thự nhỏ, mọi góc nhà hắn đều kiểm tra kĩ lưỡng, nếu có người khác ở trong nhà chắc chắn sẽ không qua nổi mắt hắn.

Đây là người Long Trạch đến tìm đầu tiên, tuy rằng đã lập ra gia đình nhưng chồng thường xuyên công tác ở nước ngoài, đa số thời gian người phụ nữ này thường sống một mình, hơn nữa đã là lúc nừa đêm người giúp việc trong nhà đã sớm ra về. Long Trạch bắt đầu tìm kiếm từ phòng ngủ.

Long Trạch nghĩ, đối với loại phụ nữ nắm được điểm yếu của hắn đương nhiên sẽ chẳng bao giờ nghĩ tới hai chữ nương tay, cũng không biết thế nào là thương hoa tiếc ngọc. Cơn tức của Long Trạch đủ để giết chết người phụ nữ này.

Long Trạch rời khỏi phòng ngủ mang theo gương mặt lạnh lẽo như băng, trong phòng người phụ nữ kia đã bị hắn nện cho một cú làm cho đầu óc choáng váng, hắn trói chặt rồi nhét vào trong tủ quần áo.

Hắn theo tường vây nhảy ra ngoài, nơi chiếc xe đã đỗ sẵn ở đó, lái xe đi tới mục tiêu kế tiếp, hắn muốn trong thời gian sớm nhất điều tra ra tung tích của những bức ảnh này, bằng không để Trình Thiên biết hắn đã trở lại, sẽ có hành động trả đũa khác.

Tuy rằng hắn đã liên thủ cùng Trang Lăng nhưng không hoàn toàn tin tưởng con người này, Long Trạch cũng biết, đối với hắn Trang Lăng tuyệt đối sẽ không tùy tiện tìm tài liệu để lừa dối mình. Chuyện Trang Lăng phản bội Trình Thiên, nếu để hắn biết chắc chắn chỉ còn con đường chết.

Lái xe đến nửa vòng thành phố, Long Trạch đi tới căn hộ của ông ngoại Trình Thiên, phát hiện ông ta không có nhà, chỉ có một bà lão cùng hai đứa nhỏ. Tất cả đều đang ngủ say, Long Trạch mang theo ít thuốc mê làm cho người trong gia đình ngủ sâu hơn. Cũng đã có một thời gian hành nghề đạo chích, hắn nắm rõ những bài vở khi đột nhập vào nhà người khác, Long Trạch tìm kiếm phòng trong phòng ngoài không sót một kẽ hở. Chỉ có điều tìm không được thứ mình muốn.

Đoán được một già và hai trẻ nhỏ trong nhà cũng không biết được mấy bức hình ấy đang cất giữ ở đâu, liền lái xe tới thị trấn cách thành phố Y vài trăm km.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net