Chương 12: Phá đám người mẫu quyến rũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nhưng rốt cuộc đáng nghi ở chỗ nào thì thật là khó nói.

- Vậy là tốt rồi. – Anh thở phào một hơi, đổi lấy cái liếc mắt kinh bỉ của người nào đó.

- Thế anh định giải quyết chuyện này như thế nào đây? – Lời vừa dứt, ngoài cửa liền vang lên tiếng nói của Huyền Chi.

- Giám đốc, có người muốn gặp anh. Cô ấy nói tên Xảo Nhi.

- Xảo Nhi? – Hai mắt cô tỏa sáng. – Cho vào cho vào.

- ... - Anh im lặng nhìn cô. 'Khả Di à, đây là văn phòng của anh, người cô ấy hỏi cũng là anh.'

Cạchhhhhh...

- Giám đốc Lâm, tôi là Xảo Nhi, rất vui được gặp anh! – Xảo Nhi xuất hiện với trang phục giản dị mà trang nhã, dịu dàng như một nàng tiên.

- Ôi chao! – Cô mở to mắt nhìn chằm chằm vào Xảo Nhi đang đứng ở cửa. Đẹp a! Hơn nữa, còn không phải đẹp bình thường đâu.

Làn da kia mới mịn màng làm sao!

Mái tóc kia mới óng ả làm sao!

Khuôn mặt kia mới tuyệt mĩ làm sao!

Đôi mắt kia mới hút hồn làm sao!

Sống mũi kia...

- Khả Di! – Anh bất mãn đứng chắn trước mặt cô. Cô ta là con gái, cho dù có xinh đẹp thế nào cũng đâu cần ngắm đến mê man như vậy chứ? Chưa kể... - Cô ta cũng đâu có đẹp bằng em?

- Cám ơn. – Cô rất tự nhiên nở nụ cười, không có lấy một chút ngại ngùng e thẹn của người thiếu nữ. Biểu hiện này khiến ai đó phì cười, còn ai đó lại dùng ánh mắt kì quặc nhìn cô.

- Em có thể gọi anh là anh Hạo Trạch chứ?

- Không thể. – 'Nghĩ cũng không được.'

- Vậy được rồi, em sẽ gọi anh là Giám đốc Lâm.

- Xảo Nhi này, cô thích anh Hạo Trạch thật hả?

- Đúng vậy. Có điều, tôi rất xin lỗi, nhưng cô có thể để tôi nói chuyện riêng với Giám đốc Lâm một chút được không? – Xảo Nhi lịch sự đề nghị.

- Tôi đáng ghét như vậy ư? – Cô xụ mặt. – Tôi hứa sẽ không lên tiếng nữa đâu. Hai người cứ coi như tôi không tồn tại, cứ tự nhiên đi. – Cô trốn ra đằng sau sofa, giơ tay đảm bảo.

- i.i – Nếu không phải hoàn cảnh không thích hợp Xảo Nhi đã cười ra tiếng rồi.

- Có gì thì nói mau đi. – Anh thúc giục, thái độ rõ ràng cho phép người nào đó quang minh chính đại nghe lén.

- Em biết anh tức giận vì những lời em đã nói trên truyền hình, nhưng... - Xảo Nhi tiến đến trước mặt anh, đôi mắt xinh đẹp chan chứa nước. - ... đó là cách duy nhất em có thể làm để gây sự chú ý với anh. Trước đây em từng gọi điện đến công ty tìm anh, nhưng anh đều từ chối nhận. Thậm chí khi em vất vả lắm mới có được số điện thoại của anh, anh cũng chỉ lạnh lùng bảo em đừng làm phiền anh nữa. Em đã thử mọi cách, sáng tạo rất nhiều cơ hội tình cờ gặp anh, nhưng ngay đến một cái liếc mắt anh cũng không giành cho em. Anh bảo em phải làm như thế nào chứ?

- Từ bỏ đi. – Anh dứt khoát. Tuy cô gái này rất đáng thương, nhưng người anh yêu chỉ có một, và ngươi đó đang ngây ngốc ngồi nhìn ở đằng kia. Cho nên đừng nói là cảm thông, cho dù chỉ là thương hại anh cũng chẳng dám thể hiện ra. Nếu như để cô hiểu lầm thì sẽ lớn chuyện a.

- Em muốn lắm chứ, nhưng cứ mỗi khi em muốn chấm dứt thì ý nghĩ không cam tâm lại trỗi dậy. Em đã cố gắng nhiều như vậy, phấn đấu lâu như vậy, tại sao lại không thu được kết quả gì? Rốt cuộc em sai ở chỗ nào?

- Cô sai ở chỗ lựa chọn sai đối tượng á. – Mặc dù đã cam đoan đủ kiểu, nhưng đến cuối cùng cô vẫn không nhịn được mà xen mõm vào. – Xảo Nhi, cô rất tốt, rất hoàn mĩ, thế nhưng cô yêu ai không yêu lại đi yêu cái tảng băng chết trôi này.

- Phìiiiii... - Ngôn ngữ của cô khiến Xảo Nhi đang khóc đển thương tâm cũng phải phì cười.

- Cô biết không, tôi đã giới thiệu cho anh ấy biết bao nhiêu là người đẹp đủ dáng vẻ đủ tính cách, nhưng mỗi lần anh ấy đều khiến người ta bỏ chạy mất. Tôi nói cô nghe, con người này chính là hòn đá cuội mài mãi cũng không thể thành ngọc được.

- Khả Di, em lại nói xấu anh. – Anh gay gắt lên án.

- Thì đã làm sao? Em nói không đúng chắc?? – Cô xua xua tay. – Đi, đi lấy nước mời Xảo Nhi nhanh lên, anh định đứng đó làm tượng đài chắc? Xảo Nhi, lại đây nào, không hiểu sao tôi cảm thấy rất thích cô, ngồi xuống rồi chúng ta từ từ nói chuyện.

- Cô cũng muốn khuôn tôi bỏ cuộc à? – Xảo Nhi sụt sịt.

- Làm gì có chuyện đó? Tôi mong cô theo đuổi anh ấy còn không kịp ý chứ. – Cô cười ha hả.

- Thật chứ?

- Đương nhiên là thật rồi. – Cô gật đầu chắc nịch. – Nào, cô muốn biết cái gì về anh ấy cứ hỏi, tôi sẽ trả lời giúp cô.

- Cô tốt quá!

- Ôi dào, chuyện nhỏ, cô đừng khen tôi làm tôi ngại a~

- ...

- ...

Và thế là tình hình chuyển biến theo chiều hướng hết sức quái dị.

Xảo Nhi vừa nghe cô thao thao bất tuyệt về tính cách ba chấm của người nào đó vừa nhìn 'người nào đó' ấy lăng xăng làm chân bưng trà rót nước bên cạnh, hình tượng vị Giám đốc trẻ tuổi tài cao, trầm tĩnh cao ngạo, nghiêm túc siêng năng ầm ầm sụp đổ.

- Xảo Nhi! Xảo Nhi!!! – Cô huơ huơ tay trước mặt Xảo Nhi, cố gắng gom tâm trí đã bay đến tận phương trời xa xôi nào đó trở về.

- A... xin lỗi, tôi hơi mất tập trung.

- Không sao không sao, tôi là người rất rộng lượng. – Cô cười thân thiện. – Xảo Nhi xinh đẹp, còn điều gì cô muốn biết về người tình trong mộng nữa không?

- Khả Di, tôi quyết định rồi. – Xảo Nhi bỗng trở nên vô cùng nghiêm túc.

- À, ừ, chuyện gì?

- Từ giờ tôi sẽ không thích Giám đốc Lâm nữa.

- Tại sao? – Cô kinh ngạc thốt lên.

- Cô biết không, lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ấy là vào bữa tiệc cuối năm do công ty đại diện của tôi – ABC tổ chức. Chính vẻ ngoài nam tính và thái độ nghiêm nghị cao ngạo của anh ấy đã hấp dẫn tôi. Sau đó, tôi lại nhìn thấy anh ấy vài lần trong các buổi tiệc, xã giao, còn có trên báo, trên truyền hình,... Lúc nào anh ấy cũng làm việc với thái độ nghiêm túc, đối với mỗi người rất khách khí nhưng cũng vô cùng xa cách. Dáng vẻ lạnh lùng cao quý ấy khiến tôi không thể quên được.

- Tôi không có ý gì đâu, nhưng cô chắc chắn đó là anh ấy? – Cô dè dặt lên tiếng. Tại sao càng nghe càng thấy khác xa một trời một vực thế nhỉ?

- Đúng vậy, đó không phải là anh ấy. – Xảo Nhi cười, một nụ cười chứa đựng tâm trạng rất phức tạp. – Những gì tôi nhìn thấy chỉ là vẻ ngoại, luôn là từ góc nhìn rất xa. Có lẽ chính vì thế nên tôi đã thần thánh hóa anh ấy, khiến hình tượng anh ấy trở nên thật to lớn, thật chói lọi. Nhưng rồi tôi nhận ra, anh ấy hoàn toàn không giống như những gì tôi vẫn nghĩ, mà tình cảm tôi giành cho anh ấy cũng không hẳn là tình yêu. Cho nên, tôi từ bỏ.

- AOA – Cô không biết phải phản ứng như thế nào, chỉ có thể trơ mắt nghe người này giãi bày.

- Khả Di, tôi thật sự rất cám ơn cô. Nếu như không có cô, không biết tôi còn chìm đắm trong tình cảm mơ hồ này bao lâu nữa. Cám ơn cô! Thật sự rất cám ơn cô!!! – Xảo Nhi nắm chặt tay cô, xúc động nghẹn ngào.

- Không... không có gì. – Cô cứng ngắc trả lời.

- Vậy tôi đi trước đây. Gặp lại cô sau nhé! – Xảo Nhi vui vẻ vẫy vẫy tay với cô, cũng không quên cúi đầu chào anh. – Giám đốc Lâm, xin lỗi vì đã làm phiền anh. Lời tỏ tình kia tôi sẽ ra mặt giải thích. Chúc anh hạnh phúc!

- Không sao. Rồi cô sẽ tìm được người mình thật sự yêu thương. – Biết đối phương không còn cố chấp với mình, thái độ của anh cũng trở nên hòa nhã hơn nhiều.

- Cám ơn anh. Tạm biệt!

- Tạm biệt!

- Ơ... - Cô ngơ ngác nhìn người đi xa dần, mãi sau mới bừng tỉnh. – Đều tại anh. – Cô tức giận giơ tay đánh anh vài cái.

- Anh có làm gì đâu?

- Xảo Nhi đi mất rồi. – Lại đánh thêm vài phát nữa cho bõ tức. – Đều tại anh. Đều là tại anh.

- Em không nghe ư, vưa rồi cô ấy nói nhờ có em nên mới nhận ra tình cảm thật của mình còn gì?

- Không phải. Không phải. Đều là tại anh. Rõ ràng là tại anh.

- Được rồi, là tại anh. Nhưng mà không phải em không thích cô ấy à?

- Em không thích cô ấy bao giờ? Chỉ là không thích cô ấy và anh trở thành một đôi thôi.

- Vậy cô ấy tự mình rút lui không phải rất đúng ý em ư? – Trên đầu anh xuất hiện vài dấu chấm hỏi to đùng.

- Đúng gì mà đúng? – Cô lườm anh sắc lẻm. – Cô ấy tự bỏ cuộc và bị em phá đến phải bỏ cuộc là hai chuyện hoàn toàn khác nhau anh có hiểu không?

- Ừm. – Miễn cưỡng cũng có thể hiểu chút chút.

- Hơn nữa, em cũng rất thích cô ấy. – Cô lẩm bẩm. – Em mặc kệ. Em mặc kệ. Anh trả người cho em. Mau trả người cho em. Không có ai để phá thì còn gì là cuộc đời tươi đẹp nữa? Em không biết đâu, anh phải trả người lại cho em, nhất định phải trả lại cho em.

- =x='

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC