Chương 2: Cô gái phiền phức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
trong đầu anh kia ư?

Vội vội vàng vàng ngồi xổm xuống giữ lấy cơ thể mềm mại ngả nghiêng như sắp đổ kia, bàn tay to lớn vén lên mấy lọn tóc ánh vàng xoà xuống che khuất khuôn mặt của cô. Hàng mi dày đen nhánh, sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ hồng...

Quả nhiên là cô!!!!

- Cô bé! Cô bé!! Mau dậy đi!!!! Dậy! Dậy nào!!! – Anh nắm chặt vai cô lay lay không ngừng đến nỗi chiếc áo khoác dài cũng bị rơi xuống đất. Nhưng...

- =.= - Toàn thân cô vẫn mềm oặt, đôi mắt nhắm nghiền, không có bất cứ một phản ứng nào.

Anh trợn mắt nhìn cái cô gái kì quái này. Tại sao cô lại không thể giống người bình thường một chút được nhỉ? Nếu như không phải hơi thở của cô vẫn đều đều, thân nhiệt hoàn toàn bình thường, có khi anh còn tưởng cô bị làm sao rồi đấy.

Thử lay lay cô thêm lần nữa, nhưng vẫn vô tác dụng. Dù sao cũng không thể để cô ngủ ở đây suốt đêm thế này được. Haizzz... đúng là phiền phức mà.

Anh thở dài, đem áo khoác trùm kín lấy cơ thể mỏng manh kia, nhấc bổng lên.

- Ưm... - Dường như cảm nhận được hơi ấm, cô rúc sâu vào lòng anh, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ một hồi, khoé môi nở nụ cười thoả mãn.

- Đúng là một cô gái ngốc! – Anh lắc lắc đầu bế cô vào phòng mình, nhẹ nhàng đặt lên giường. Thực ra căn hộ của anh có ba phòng ngủ, nhưng hai phòng kia đã rất lâu rồi không được dọn dẹp, chỉ e là đã trở trành vương quốc bụi mất rồi. Thôi thì cứ để cô ngủ tạm ở đây một đêm vậy.

Vừa được thả xuống giường, cô liền xoay một vòng, thoải mái nằm chềnh ềnh trên chiếc đệm êm ái, chân tay vung loạn xạ tạo thành hình dáng vô cùng kì dị.

- Ha ha... - Anh nhịn không được bật cười to, hoàn toàn không lo lắng sẽ đánh thức cô dậy. Cho dù anh có la hét bên tai cô e là cũng không thể tạo nên bất cứ ảnh hưởng nào với cô được. Có lẽ đây cũng là một điểu tốt?!?

Lịch kịch kéo cái vali của cô vào trong phòng, lại nhìn cô một cái, xác định cô vẫn thoải mái lăn quay ra ngủ, anh mới yên tâm phủi phủi tay lấy đồ đi tắm rửa.

...

Có lẽ là do hôm qua ngủ sớm nên mới 5 giờ sáng cô đã lờ đờ tỉnh dậy. Hai tay sờ soạng lung tung tìm kiếm gì đó, nhưng mà... hoàn toàn trống rỗng. Trườn sang bên một chút, vẫn không thấy, thêm một chút nữa...

Bịchhhhh...

- Aaaaaaaaa... - Cô kêu toáng lên, lồm cồm bò dậy.

- Làm sao thế? – Nghe tiếng động, anh giật mình tỉnh giấc, vội vội vàng vàng chạy vào, liền nhìn thấy cô gái xinh đẹp lung linh ngày hôm qua giờ đây mang trên mình bộ dáng ngây ngô như chú thỏ con đi lạc. Mái tóc vàng óng có chút hỗn loạn, đôi mắt to tròn ngơ ngơ ngác ngác, cái miệng nhỏ nhắn hơi chu lên bất mãn, rõ ràng vẫn còn chưa tỉnh ngủ.

- Không có gì. Không có gì. Chỉ là... á á á... - Cô đang xua xua tay, bỗng nhiên khựng lại, mắt trợn tròn nhìn người đàn ông xa lạ đang đứng ở cửa, kinh hãi lắp bắp. – Anh anh anh anh anh...

- Đây là nhà của tôi. – Anh nhịn cười lên tiếng.

- Á? – Cô hoảng hốt nhìn xung quanh.

- Phòng ngủ của tôi.

- Hơ? – Cô sợ hãi lùi lại phía sau túm lấy ga giường.

- Giường của tôi.

- A a a a a a a... - Cô kinh hoàng đứng bật dậy, chân tay luống cuống. – Tôi... tôi... tôi... thật xin lỗi... thật xin lỗi... đã chiếm giường của anh suốt một đêm. Xin lỗi, xin lỗi!!!

- Này... - Còn chưa kịp nói gì đã bị cô xô sang một bên lao ra ngoài.

Anh cau mày, mệt mỏi vươn vai một cái. Vẫn còn sớm, anh nên ngủ thêm một chút nữa. Vừa ngồi xuống mép giường thì lại thấy một con thỏ nào đó mặt mày đỏ bừng tông cửa chạy vào.

Rầmmmm...

- À... tôi... tôi quên hành lí... anh... anh... anh... ngủ ngon! - Cô cuống quít túm lấy cái vali lôi xềnh xệch ra ngoài.

- O.o – Cô gái này hình như không có việc gì là làm xong trong một lần thì phải. Được rồi, người đi rồi, hành lí cũng lấy rồi, chắc anh có thể ngủ được rồi chứ?

Rầmmmm...

Cái lưng vừa đặt xuống giường bên tai đã lại nghe tiếng động kinh thiên động địa.

- Cô quên cái gì nữa à? – Anh nhìn dọc nhìn ngang, tốt bụng hỏi.

- Không không không. – Cô lắc đầu nguầy nguậy, đứng chôn chân ở cửa phòng nhìn anh bằng ánh mắt kì dị.

- Có chuyện gì sao? – Anh ngồi bật dậy, rợn cả tóc gáy.

- O.O

- Ừm... tối hôm qua, tôi thấy cô ngủ ở trước cửa nên có ý tốt đưa cô vào nhà thôi. Tôi không có làm gì cô cả. – Anh thấy mình nên giải thích một chút, tránh cho cô gái kì quặc này hiểu lầm lại la lối om sòm thì khốn.

- O.O

- Tôi thật sự không làm gì mà? – Anh nhăn mặt. Trời ạ, làm ơn đừng nhìn anh bằng ánh mắt đáng sợ đó nữa mà. Lông tơ của anh dựng đứng hết cả lên rồi đây này.

- Anh... anh chính là cái người tâm sinh lí không được bình thường kia sao? – Nhìn chán chê, cô mới e dè mở miệng hỏi.

- Cái gì??? – Anh thiếu chút rơi từ trên giường xuống. Này nha, anh hào phòng cho cô mượn tiền, lại tốt bụng nhường phòng của mình cho cô một đêm, vậy mà cô lại dám nói tâm sinh lí của anh không được bình thường? Đây là cái logic quái quỷ gì vậy?

- Anh là chủ nhân của căn hộ này? – Cô chỉ chỉ xung quanh, nghi ngờ hỏi.

- Đúng vậy. – 'Thì làm sao?'

- Vậy thì đúng rồi. – Cô vỗ tay cái bốp, nhanh chóng sửa sang lại trang phục đầu tóc, tiến đến bên giường cười nói. – Xin chào, rất vui được gặp anh. Tôi là Chu Khả Di, hiện đang là sinh viên năm thứ ba khoa tâm lí của trường đại học Y ở Mỹ. Tôi được anh họ là Chu Minh Quân ĐẶC BIỆT mời về đây để giúp anh chữa trị trứng mất cân bằng giới tính của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC