Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều buông dần ánh hoàng hôn đã nhấp nhô
Nó đang chuẩn bị cơm chiều trong bếp
Đang bận rộn tay chân nấu ăn thì điện thoại của nó để trên bàn rung liên tục

-"Nghe nè,nghe nè"_nó nghe điện thoại,là nhỏ Ngọc gọi

-"Đang làm gì đó bạn iu"_Ái Ngọc giọng điệu vui vui vẻ vẻ nói

-"Gì đây??hôm nay chả nhẽ trời sẽ có bão?"_nó nghi ngờ hỏi

-"Hôm nay không có bão đâu!Chỉ là có chút việc cần nói"_Ái Ngọc giọng hơi ngập ngừng nói

-"Nói đi.Không cần ngại"_nó mỉm cười nói, tay thì không ngừng xào nấu

-"À..ừm..ừm...mà...."_Ngọc cứ ấp a ấp úng không chịu nói

-"Ế nói mau"_nó xắp hết sức kiên nhẫn với cô bạn này rồi

-"Tối hôm nay.Mình và Hân nhi có thể đến biệt thự của bạn không? Dù sau mai củng là chủ nhật"_Ngọc nói

-"Hả???à..để mình hỏi bọn người anh Vương Nguyên thử xem!_nó có phần bất ngờ nhưng củng điềm đạm nói

-"ừm..vậy nhờ hết vào bạn nha"_Ngọc nói xong liền vội vàng tắt máy

Khẽ thở dài,xong nó dọn thức ăn ra rồi gọi 3 chàng trai trong nhà xuống ăn cơm

Chốc lát bàn ăn đã đầy đủ người
Bữa cơm bắt đầu trong im lặng,lâu lâu nó lại đưa mắt lén nhìn 3 chàng trai đang nhàn nhã ăn cơm

-Có gì thì nói. Rình mò kiểu đó,ăn cơm không ngon_hắn lên tiếng,mặt nó biến sắc nhẹ chỉ cười cười cho qua

-Ờ thì có 1 chuyện muốn hỏi thôi_nó mỉm cười thân thiện hết mức có thể

-Chuyện gì em cứ hỏi_Vương Nguyên lãnh đạm đặt bát xuống bàn nói

-À..ừm..chuyện là vầy.Ngọc nhi và Hân nhi muốn đến đây chơi với em,nhưng sợ mọi người không đồng ý..nên..._cái giọng của nó làm người ta cứ tưởng nó vừa trộm đồ không bằng

-Cứ tự nhiên đi.Ai thì anh phản đối chứ 2 cô nhóc đó thì bình thường_Vương Nguyên mỉm cười nói

-Vâng!!nhưng.._nó rụt rè đưa mắt nhìn hắn và Tuấn Khải

-Anh củng vậy_Vương Tuấn Khải mỉm cười ấm áp nói

-Sau củng được_hắn nhúng vai nói

-Vâng!!cảm ơn mọi người_nó vui vẻ,cười híp cả mắt

Xong bữa cơm,lập tức nó gọi cho 2 cô bạn báo tin

Chiều hôm đó..Ái Ngọc và Ý Hân đã có mặt trong căn biệt thự rộng lớn,2 người lúc đầu vừa vào cảm giác y như nó lúc đầu đặt chân vào đây..U ÁM..

-Tiểu Nhi,em ở nhà trông nhà nha.Bọn anh đi có chút chuyện_Vương Nguyên từ trên lầu đi xuống,mỉm cười nói.

-Vâng!_nó nhìn cậu mỉm cười đáp

-2 em ở lại cứ thoải mái nha,không cần gò bó quá.Thư thả đi_Vương Nguyên hướng ánh mắt sang nhìn 2 cô gái đang thẹn thùng,không dám ngẩn mặt lên phía sofa,nói

-Ơ...vâng!!_2 nhỏ gật đầu lia lịa

Thoáng chốc bóng dáng 3 người bọn họ khuất sau cánh cổng
Ý Hân và Ái Ngọc nhìn nhau thở phào nhẹ nhõm,bên cạnh nó không nói không rằng,ôm mặt cười khúc khích

-Cái cô gái kia,cô cười cái gì_Ý Hân hùng hỗ,chỉ vào nó mà hỏi

-Haha..ha..trời ạ.Ai mà ngờ 2 con vẹt thường ngày lại phải hóa cú khi nhìn thấy trai đẹp._vừa nói nó vừa tìm đường chạy trước

-AI LÀ VẸT HẢẢẢ???

2 đánh 1 không chột củng què
2 nhỏ rượt nó chạy vòng vòng phòng khách tới phòng ăn,sang qua phòng bếp...

Trong ngôi biệt thự to rộng vang lên tiếng cười giòn tan của 3 cô gái,không khí ảm đảm thường ngày củng trở nên náo nhiệt hơn hẳn

-Vui thật đó nha! _Vương Nguyên ngồi vắt vẻo trên cành cây,nhẻm miệng cười

-Ồn ào_hắn nhắm hờ mắt,2 tay khoanh trước ngực,tựa người vào thân cây,lạnh lùng nói

-Định ở đây rình tới bao giờ?_Tuấn Khải lãnh đạm hỏi

-Hìhì..đi thôi_lời nói vừa dứt,lập tức cả 3 con người biến mất trong không khí

.
.
.
.
.
.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net