Chương 26; Dần dần dựa dẫm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng






Jeon Jungkook ngày hôm ấy uống nhiều rượu, cậu ngủ lâu đến mức khi bừng tỉnh, cũng là giữa trưa của ngày hôm sau. Đầu đau nhức muốn bể tan, Jeon cau mày khẽ xuýt xoa vài tiếng, giương mắt nhìn xung quanh, không phải phòng ngủ quen thuộc, và cậu biết cậu đang nằm trong phòng của Taehyung vì bản thân hắn đang nằm ngay bên cạnh cậu.

"Này, sao tôi lại ở đây?" Jeon cau mày, vỗ vào ngực trần của hắn, vì đầu óc còn mơ màng mụ mị, cơ hồ việc Kim Taehyung không mặc đồ chẳng xâm chiếm tâm trí bao nhiêu.

Hắn bị quấy rầy, mi tâm nhíu lại, lăn sang trái ôm chăn tiếp tục ngủ, Jeon bực dọc, mạnh tay vỗ thẳng vào chỗ nào đó trên chăn đánh thức, Kim Taehyung day dưa với giấc ngủ một chút rồi cũng ngơ ngơ ngẩn ngẩn mở mắt nhìn cậu

"Sao thế..em?" Giọng ngái ngủ vang lên, hắn đưa hai tay dụi hai bên mắt

Jeon khẽ thở dài: "Hôm qua tôi có làm gì không?" Cậu nhớ rằng hôm qua vì khát nước, mà tìm mãi chẳng thấy nước lọc đâu, quầy nước có ga mà Kim phu nhân đề cập đến tìm mãi chẳng thấy đâu. Cậu đành quay về bàn dùng tạm rượu, nhớ là uống rất ít, chừng được ba ly, cả đầu óc lẫn tâm trí đều tan vào mây khói cả rồi, đến khi lấy lại được thần hồn cũng đã đến thẳng trưa hôm sau. Những chuyện xảy ra khi say, thực sự không nhớ gì hết.

Nhớ lại đang vẻ của Jeon hôm qua khi say rượu, Kim Taehyung lại vô thức nhoẻn miệng cười, vẻ mặt rất gian tà: "Em làm gì em phải tự biết chứ?"

Jeon thắc mắc, chả nhẽ lại gây chuyện, lòng dâng lên cỗ lo lắng: "Tôi nghịch lắm à?"

Kim Taehyung xoa xoa cằm, bĩu môi: "Ừm..cũng có thể nói như vậy" Không những nghịch mà còn tùy tiện tỏ tình nữa cơ.

Xoa thái dương thở dài bất lực, Jeon Jungkook vô cùng hối hận khi uống những ly rượu đó, nhưng giờ đã muộn màng mất rồi, chuyện gì đến cũng đã đến, cậu khẽ liếc mắc sang hắn: "Có việc nào quá đáng không?"

"Có" Kim cười nhạt

"Chuyện gì"

"Em ôm chặt anh, cởi đồ của anh, đẩy anh ngã lên giường, leo len người anh, hôn-ưm..!" Chưa kịp kể hết, bàn tay trắng hồng đã chắn ngay miệng hắn. Jeon Jungkook mặt đỏ tía tai muốn nổ tung trừng mắt nhìn hắn

Kim chợt im lặng, híp mi tỏ ý cười, Jeon bỏ tay ra, đanh đá lườm liếc, bầu má cư nhiên bị làm cho đỏ ửng: "X-xem như tôi say..không phải cố ý đụng chạm anh. Đừng rêu rao lung tung, có nghe không?"

Hắn bật cười, bạn nhỏ này không tin lời hắn đến mức nói lắp luôn kìa, cả gương mặt kia nữa, đáng yêu hết phần thiên hạ, gật nhẹ đầu: "Được rồi, anh nghe theo bạn, bạn nói gì, muốn gì đều nghe theo bạn hết. Mau mau dậy thôi, bạn đã đói chưa? Anh đưa bạn đi ăn nhé?"

Jeon hơi bĩu môi, đáy mắt mang vẻ nghi ngờ, nhưng vẫn là tin hắn nhiều hơn, khẽ đáp: "Đói rồi"


Kim Taehyung nhanh nhảu, vui vẻ đáp lời: "Bạn vệ sinh trước đi, xong thì đợi anh chút xíu, anh đưa bạn đi ăn"

Jeon ngoan ngoãn nghe theo lời hắn, rời khỏi giường, từng bước tiến vào nhà vệ sinh. Kim Taehyung ngồi bên ngoài, thờ thẫn ngẩn ngơ nhìn vào cửa nhà tắm, miệng vô thức cười khì. Hắn không tin rằng bây giờ mỗi quan hệ của hai đứa lại tiến triển xa đến mức như vậy, khó tin muốn chết nhưng lại đong đầy hạnh phúc hơn.






***







Đồng hồ chỉ điểm hai giờ chiều, Kim đưa Jeon nhỏ đến quán mì udon gần nhà, cậu ngồi đối diện hắn, mắt không khi nào để ý đến Kim Taehyung, còn đàn anh họ Kim kia lại khác một trời một vực, hắn lau đũa cũng nhìn cậu cười, lau thìa cũng giương mắt về  cậu, đích thực là mê không lối thoát.

Jeon Jungkook bị nhìn chằm chằm, hơi khó chịu, khẽ cau mày: "Đừng nhìn tôi"

Kim cười giã lã, đáp khi mắt vẫn không chút lay chuyển: "Anh có nhìn đâu"

Jeon nhếch môi hừ lạnh, chẳng thèm quan tâm nữa, đồ ăn ra và cậu chỉ im lặng dùng bữa, thực chất trong lòng thập phần kinh hỉ vì được ăn thứ mà đó giờ chỉ biết được mùi vị của nó qua lời người khác miêu tả. Kim Taehyung ăn lại chẳng được bao nhiêu, cứ ngắm cậu rồi tay thuận tiện gấp hết thịt, trứng trong tô sang cho cậu.

Jeon không hài lòng với hành động của hắn, nhưng lại càng khó hiểu với hành động của cậu hơn. Cậu gấp một miếng thịt lớn, không trả nó về lại tô của Kim, mà đút hẳn cho hắn. Kim Taehyung tất nhiên mừng rơn trong người, tay siết chặt phấn khích. Mãn nguyện nhai thịt Jeon đút cho.

Dùng bữa xong, hai người trở về nhà học bài đến tận chiều tối, Jeon thu dọn sách vở và Kim Taehyung đưa cậu về, kết thúc một ngày bằng nụ hôn hắn đặt lên trán của Jeon nhỏ và viên kẹo sữa thân quen.





***






Ba tháng nữa trôi dần, Jeon Jungkook suốt quãng thời gian đó đã thay đổi một cách rõ rệt, Kim Taehyung đút cái gì cũng ăn, hắn dặn dò như nào đều răm rắp ngoan ngoãn nghe theo và nhớ rõ. Đồng thời, Jeon Jungkook cũng ra tay kèm hắn học rất nhiều, rất rất nhiều vì kiến thức nền tảng lớp mười của Kim ở phần lớn các môn học đều chưa có.

Nếu cậu không giúp, Kim Taehyung sẽ không thể lên lớp được. Vả lại, cậu cũng không muốn nhìn hắn đau khổ với đống bài tập khó nhằn nữa đâu.

Ngày đầu tuần, trời mưa tầm tã, nước trút chạy dọc làn đường ẩm ướt, hơi đất bốc lên một mùi hương không mấy dễ chịu xộc vào mũi. Jeon Jungkook đứng trước cửa nhà, đeo cặp lên vai, gương mặt cau có. Cậu ghét đi học khi trời đang trút mưa thế này, ẩm ướt và rất dễ gây mùi mốc.

Mang áo hoodie vào, lại gỡ chiếc cặp ra đỡ ngang qua đầu chạy đi, băng mình trong cơn mưa. Theo đúng nghĩa đen.





...





Jeon Jungkook đến lớp học, thân thể âm ẩm nước, tóc kết lại chảy dòng nước lạnh âm dọc trên đôi gò má rồi đến cằm. Cậu cởi áo hoodie ra giãy mạnh cho ráo nước một chút, sau đó vắt lên khung cửa sổ xem như phơi tạm thời. Mắt đảo xung quanh lớp, chỉ có một mình cậu, đột nhiên nhận thấy phía cửa lớp xuất hiện một bóng hình mảnh khảnh, là một cô gái, cô ấy khẽ vén lọn tóc ra sau tai, tiến dần đến chỗ cậu khi biết được Jungkook đã nhìn thấy mình.

Nhẹ nhàng cất giọng: "Xin hỏi, cậu có phải Jeon Jungkook?"

Jeon trầm giọng: "Phải" Không mấy quan tâm, trước giờ hầu hết bọn con gái tìm đến cậu chỉ để nhờ vả việc gì đó, chẳng hạn như..đưa thư tình.

Nghe được tên, biết mình đã tìm đúng người, cô gái ấy liền đỏ mặt, tay run run giơ lên trước mặt cậu một món đồ, ánh mắt ngại ngùng không dám đối diện với Jungkook: "Tôi...tôi nghe nói cậu rất thân với Taehyung, cậu..tôi nhờ cậu đưa thứ này cho anh ấy giúp tôi được không?"

Jeon hạ mắt nhìn, là một lá thư màu hồng, dán hình trái tim màu đỏ nhỏ xinh và còn tỏa ra hương thơm nhè nhẹ.


Một tay đút vào túi quần, Jeon Jungkook thở hắt một hơi, đúng là đoán chẳng sai, khó chịu trong lòng, bực dọc vì trời mưa, giờ đây lại có người làm phiền, nhưng sao cảm giác này lại thật lạ lẫm, trái tim vì cớ gì lại nhói lên thế nhỉ? Dù chỉ vài giây ngắn ngủi nhưng cơn đau vẫn để lại dư âm trong cậu khá lâu.

Jeon Jungkook tất nhiên muốn giúp, người ta là một cô gái rất tốt, được lòng nhiều người vì tính tình hòa nhã, Jungkook biết được vì hay nghe bạn học bàn với nhau về cô ấy. Jin Young, cái tên được nhắc đến rất nhiều trong cuộc trò chuyện. Việc gì lại không giúp đỡ một người tốt như vậy, còn là chuyện nhỏ vặt vãnh. Nghĩ là thế nhưng không hiểu sao cơ miệng lại mặc nhiên tuôn ra hai chữ: "Không được"

Cô gái ngỡ ngàng, khó tin khẽ cau mày nhìn thẳng vào cậu: "Cậu nói sao? Cậu không chịu chuyển dùm tôi?"

Jeon điềm nhiên: "Ừ, tôi không chuyển, không thể chuyển" Ánh mắt sắt lạnh ghim vào đôi con ngươi đang lay động vì khó hiểu lẫn chút giận dữ của cô gái, Jeon Jungkook không xấu tính đâu, chỉ là lỡ như chuyển hộ, Kim Taehyung sẽ vì lá thư ấy mà xao nhãng học tập, công sức của cậu kèm ngày đêm sẽ đổ sông đổ biển hết.





Lỡ như..hắn thích cô ấy nữa thì sao. Jeon không muốn tự tay đẩy hắn ra khỏi cuộc đời mình như thế đâu. Cứ để mọi chuyện cho thời gian giải quyết đi.





Bị từ chối, cô ấy cười gượng: "A...ừ..không sao hết, tôi cám ơn, tạm biệt cậu" Nói rồi liền liền quay người rời đi.

Jeon Jungkook chẳng luyến tiếc gì thêm, ngồi phịch xuống ghế nằm rạp ra bàn ngủ một chút sau khi chắn chắn người con gái kia đã hoàn toàn rời khỏi phòng.
















_____________________________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net