Chương 32; Tình Lành.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bài thơ: Tình Lành
Tác giả: ppchar
Thể loại: Thơ tự do

Viết vào ngày 21/8 lúc 2h28 phút sáng. Em viết vì cảm xúc dâng trào, và bài thơ này chỉ dành cho "Tình Đầu Trọn Vẹn", em không phải nhà thơ chính gốc, đây hoàn toàn là lời văn tuôn vào đêm khuya và em sắp xếp chúng cho có vần. Mong mọi người đọc với tâm thế vui vẻ, thoải mái. Em cám ơn

Mọi người lướt qua ảnh bìa ở trên mở nhạc nghe đọc cho vô cảm xúc hơn nha, em không chắc nữa nhưng em nghe nó thấy hợp. Hí hí ꒰⑅ᵕ༚ᵕ꒱˖♡

***







TÌNH LÀNH

ppchar

Tuổi thơ em, một trang dài bất hạnh
Ba vắng nhà, mẹ chẳng còn tình thương
Đến một ngày, nhà mỗi người một hướng
Họ quên rằng còn có người cần thương

Ngày ba đi, em gửi nhờ nhà ngoại
Bắt đầu một chuỗi trở ngại cuộc đời
Họ nhốt em, không cho em học bài
Suốt ngày bảo, tai hại chính là em

Em cho rằng, mình sẽ chết tại đây
Nơi mà em, bị đánh đập hằng ngày
Cơm gạo trắng, nước lọc không mùi vị
Tất cả đều là những thứ em mong

Sáu năm sau, ba trở về che chở
À thì ra, ba không bỏ em mà
Ba bảo rằng, từ này em sẽ ổn
Sẽ vui cười, sẽ được mặc, ăn ngon

Nhưng rồi khi ba em không còn thở
Không còn ở trong bếp đợi em về
Mọi người khóc thương đời em trắc trở

Em chẳng buồn, chẳng đáp lại lời ai.

Tự nhốt mình khóc đến tận sáng mai
Lệ vươn mi, nỗi buồn vươn trên má
Đôi mắt sáng, tựa như vì sao hóa
Giờ lắm lem, ứa nước mắt nhạt nhòa

Tự an ủi ba vẫn sẽ dõi theo
Vẫn thương em ở cung trời đầy gió
Nơi mà em chẳng thấy ba ở đó
Nhưng tin rằng ba chẳng bỏ em đâu

Ngày tang lễ, họ đùn đẩy nuôi em
Cuối cùng là một mình em tự sống
Tiền chu cấp, vỏn vẹn chỉ vài đồng
Còn chẳng đủ, để mua một bát cơm

Sống ở nhờ, bị mọi người xa lánh
Học trên trường kẻ đánh người cười chê
Chê rằng em một đứa mồ côi rách
Chê rằng em chẳng đáng để chơi cùng

Bạo lực học đường ác mộng đời em
Đánh đập em, chế giễu là thượng sách
Áo học sinh cư nhiên bị xé rách
Vết sẹo rồi đến cả những vết thương
Chúng chồng chất tựa thứ em chịu đựng
Khóc không được chạy trốn cũng chẳng xong

Ôm thân thể đỏ thẫm cả máu tươi
Miệng thời dài, đau đến mức phải cười
Thực ra rằng nước mắt cạn cả rồi
Cạn luôn những hi vọng ngày xa xôi

Khẽ khép mi muốn trút bỏ muộn phiền
Vạn nỗi niềm chỉ muốn cạnh bình yên
Song cuộc đời lại bão ngập triền miên
Đành chấp nhận, lặng yên là rất khó

Đi rất lâu để tìm một ai đó
Biết yêu thương, biết luôn cả chữa lành

Đủ trưởng thành để ôm em trước gió
Mắt em nhòe, vẫn ở đó lau mi

Nghĩ rằng chân vẫn sẽ phải đi tiếp
Nhưng không sao anh đã đến đây rồi

Mọi điều đều xảy ra trong một ngày
Anh tìm đến đứng ngay cạnh bàn em
Anh bảo rằng em là người anh thích
Em từ chối bảo anh quá vội vàng
Sẽ chẳng ai thích em dễ thế đâu
Còn là đứa toàn mang lại nỗi đau
Bà và mẹ cả gia đình đều ghét

Anh gãi đầu lúng túng đồng suy nghĩ
Nhận vội vàng, chẳng hiểu kĩ tình em
"Vậy bây giờ, theo đuổi thật em nhỉ?"
Anh xoa gáy miệng bâng quơ cười khì

Em nhàn nhạt mắt trông tận trời xanh
Đáp: "Tùy anh" vì nửa tin nửa ngờ
Anh vui mừng bảo rằng em cứ chờ
Rồi anh sẽ khiến em phải yêu anh

Ngày qua ngày đắp thêm một chút tình
Quên thân mình, lau nước mắt cho em
Dòng tâm sự dồn mỗi đêm u tối
Làm tim nhỏ bối rối đập không ngừng

Cuối cùng thì sau bao nhiêu nỗ lực
Trái tim em cũng đã đổ gục rồi
Ngày hôm ấy anh hôn tay bối rối
"Làm người yêu anh nhé, có được không?"

Em gật đầu, xấu hổ ôm lấy anh
Vùi vào ngực nơi chứa đựng chân thành
Khẽ thì thầm: "Giải ngân hà bất tận"
"Đang đập lên từng nhịp là vì em"
Tình yêu này em tặng trao anh tất
Chỉ mong anh sau này về đem cất

Đừng thay lòng, đừng đánh mất niềm tin

Anh xoa đầu, cười dịu hiền nhìn em
"Trái tim này chỉ có một chỗ chứa"
"Bờ vai này cũng chỉ một chỗ dựa"
"Thương em nhiều" Lời bộc bạch chẳng hứa
Không bao giờ hai đứa rẽ hai nơi

Chạm đầu mũi cười khì: "Em cám ơn"
Cám ơn anh đã đến và chữa lành
Cám ơn vì chân thành chẳng cạn phai
Trái tim tàn vì anh mà sống lại
Tâm hồn vỡ anh không ngần ngại ghép
Ghép những mảnh mới tươi sáng đậm màu
Bỏ đi mảnh gây buồn rầu cho em
Người kiên nhẫn, cưng em vô cùng nhiều
Cũng là người mà em cực kì yêu.
















_______KẾT THÚC PHẦN I______

Khép lại phần một với tình cảm được đền đáp đủ đầy từ cả hai người. Phía sau tan vỡ không còn là nỗi đau thương đeo bám dai dẳng suốt nhiều năm. Giờ đây, đã có vòng tay kéo em ra khỏi biển lửa khắc bạc, không dục tốc bất đạt, yêu thương em một cách chân thành, Thủy thâm tắc lưu hoãn, chậm rãi bên em một đời bất bất an.

Cám ơn bạn đã đọc đến đây. Chúc bạn mọi ngày tốt lành 💗🌷



Em xin phép ngày 14/11 sẽ lên phần hai nha. Em cần thời gian để sắp xếp kịch bản một chúttt


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net