Chương 46; Cả đời dung túng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng







Cả bốn người ngồi trên xe ngay ngắn, sẵn sàng xuất phát, ba Kim nổ máy xe, ông và bà đứng bên ngoài muốn tiễn đi tận mắt, trước khi đi, bà chợt nhớ gì đó, liền gõ vào kính xe của ba Kim.

Ba Kim hạ kính, khẽ nghiêng đầu: "Có chuyện gì sao mẹ?"

Bà Kim đưa đầu vào bên trong, ngó xuống hai đứa nhỏ đang ngồi cạnh nhau: "Ông bà tin hai đứa sẽ đậu đại học, không đậu cũng không sao, cuộc đời chỉ có một lần sống, không phải cứ đậu đại học là sẽ thành thánh nhân tài giỏi kiếm nhiều tiền, trượt thì về đây trồng lúa nuôi bò với ông bà. Có nhớ chưa?"

Ông đứng phía sau nói thêm một câu: "Đúng vậy, về đây trồng rau, trồng lúa cũng có được vài mảnh đất sống qua ngày"

Ba Kim và mẹ Kim cười nhạt, hai cái người là thật là biết cách làm người ta khóc trong cảm xúc vui mừng mà. Tuy không nói nhưng họ biết hai đứa trẻ kia đã bất an và lo sợ đến mức nào khi thời gian công bố điểm đại học ngày càng đến gần.

Kim Taehyung và Jeon Jungkook nhìn ông bà gật đầu lia lịa. Em nhỏ đáp: "Tụi con chắc chắn sẽ đậu ạ" Nói cho ông bà yên lòng vậy thôi..Nếu trượt, Jeon Jungkook không biết phải sống như thế nào nữa, đây là bước ngoặt quyết định cuộc đời của em có sang một trang mới hay đến cuối cùng dù Taehyung có là tia sáng chiếu xuống lòng đại dương sâu thẳm đi chăng nữa thì mãi mãi cũng chỉ là sưởi ấm những thứ chìm sâu mà thôi.

Kim Taehyung lại chắc nịch thêm một câu nữa cho ông bà yên tâm: "Đậu thì vui, không thì thôi ha ông bà ha"

"Ừm! Không có áp lực gì hết nghe chưa!"

"Dạ!"

"Chào ba mẹ tụi con về", "Chào ông bà tụi con về", sau đó, chiếc xe bốn bánh lăn đi, dần khuất sau những hàng cau cao lớn, và rồi biến mất, hai ông bà vẫn lẳng lặng đứng nhìn, ngôi nhà yên tĩnh rộn ràng được vài ngày giờ đây lại quay về dáng vẻ trầm yên của nó. Ông và bà thôi không trông về phía xa xa kia nữa, mỗi người một việc, không còn luyến tiếc, dù sao tụi nhỏ cũng sẽ về thăm nữa mà.



***




Về đến thành phố đã tối muộn, ba Kim chở Jungkook về nhà mình cho đứa nhỏ ngủ chung với hắn luôn, tối lắm rồi, ở một mình cảm thấy không yên tâm tí nào.

Vừa vào trong nhà, ba Kim và mẹ Kim đã tất bật thay đồ, họ nói còn việc ở công ty chưa giải quyết hết, tuần vừa qua chỉ là tạm gác lại để về thăm ông bà, nên vừa về là phải bạt mạng đi ngay. Sau đó hai vợ chồng lên xe đi mất hút, Jeon Jungkook nhìn một loạt hành động thoăn thoắt thay đổi mọi thứ của ba mẹ Kim liền không khỏi ngạc nhiên.

Em nhỏ nghiêng đầu hỏi Taehyung: "Bình thường vẫn vậy sao?" Là vừa đi chơi về đã quay lại với thời gian biểu bận rộn một cách nhanh chóng như vậy?

Kim Taehyung kéo vali để ở giữa nhà, mệt nhoài nằm xuống sofa: "Đúng vậy, người bận rộn mà"

Jeon khẽ gật gù ngưỡng mộ, em nhỏ tuy có tính kỉ luật cao nhưng vẫn là mất khoảng thời gian nhỏ để quay lại đồng hồ sinh học sau mấy ngày sống buông thả. Định lấy khăn đi tắm, mắt lại lia đến Kim Taehyung đang nằm ườn ra ghế, đồ thì chưa thay tay cũng chưa rửa, thật không biết bảo vệ bản thân gì hết, lỡ như mấy con virus xâm nhập vào cơ thể hắn và phá đi hệ miễn dịch thì cậu sẽ chẳng chăm sóc cho đâu.

Nhanh chân tiến đến gần vỗ vỗ vai Taehyung: "Anh mau dậy rửa tay rửa mặt thay đồ đi rồi nằm, bẩn lắm không tốt đâu"

"..." Kim vẫn nhắm mắt im ru.

Jeon nắm lấy vai hắn lay lay, quyết không từ bỏ: "Mau tỉnh dậy cho em"

"Dậy mau có nghe không.." Chưa dứt câu, cổ tay đã bị người kia giữ lại, kéo xuống, đứa nhỏ ngã rạp lên người hắn, Jeon Jungkook hoang mang, "Sao lại kéo em xuống! Buông ra mau"

Kim đẩy đầu nhỏ của em người yêu vào lòng ngực, khẽ thì thầm bên tai: "Anh hết pin rồi, để anh sạc chút, nhé?"

Nghe hắn nói, dần hiểu ra, Jeon thôi không ép nữa, khẽ đẩy nhẹ vào ngực hắn, một tay cố gỡ 'chiếc thắt lưng' quanh hông mình ra: "Được rồi, nghỉ đi, rửa tay sau cũng được, anh buông em ra được chưa?"

Mi mắt khép hờ, Kim Taehyung giở giọng ăn vạ với người trong lòng: "Em có thấy chiếc điện thoại nào được sạc đầy pin khi mất đi nguồn điện không hả?"

Jeon thở dài, "Nhiều chuyện thế không biết", rồi em nhỏ dừng lại hành động đẩy hắn ra xa, thôi thì ở bên hắn lâu hơn một chút vậy, tay vòng ra sau thắt lưng săn chắc của người lớn hơn, khẽ vỗ về.



***



"Vì lần cuối còn được nắm tay em bước qua khắp nẻo đường ngắm hoàng hôn chạm bờ vai như khoảnh khắc đầu tiên em đến..."

Nhíu mi tâm, Jeon Jungkook khẽ mở mắt, đưa tay dụi dụi, ngáp một hơi, rồi lại nhìn về hướng phát ra tiếng hát, là ở bếp: "Anh làm gì mới sáng sớm đã la um sùm vậy?"

Kim cười nhạt, "Đồng hồ báo thức cho em" Tay lại thoăn thoắt nấu nấu nướng nướng, Kim Taehyung giờ đây đã thuần thục nấu rất nhiều món ăn, trừ những món quá phức tạp là hắn lười biếng không chịu học thôi. Cũng vì sợ một ngày nào đó, người duy nhất an toàn đối với Jungkook chỉ còn mỗi hắn nên phải từng chút thay đổi để lo cho em.

Jeon gật gù, nhìn lại bộ đồ trên thân mình, đã được thay rồi, nhưng cậu lại không có chút kí ức nào về nó cả, "Taehyung..bộ đồ"

"Đêm qua ôm anh, em ngủ thiếp mất nên anh thay đồ đánh răng cho em luôn, chìa khóa phòng ngủ bị mất nên đành để em nằm ngoài đây đấy. Mà em thật là, ngủ sâu đến mức anh làm gì cũng không tỉnh. Sau này người lạ đến bế em rời khỏi anh có phải quá dễ dàng rồi không" Kim nói, chọc ghẹo xen chút giận hờn vu vơ, dù hắn có bảo vệ tốt đến mấy thì Jeon Jungkook cũng không thể hoàn toàn an toàn được, với cái nết ngủ như vậy thực lòng Kim cũng lo lắng nhiều lắm.

Jeon cười nhẹ, "Không lo không lo, anh sẽ tìm ra em mà đúng không" Vì trước đó anh đã tìm ra em rất nhiều lần rồi mà.

Đôi tay nấu nướng chậm lại vài giây, Kim Taehyung nhũn lòng: "Ừm, dù em có chìm xuống đại dương sâu thẳm anh vẫn sẽ tìm ra"

Môi cong lên hạnh phúc, Jeon hài lòng vô kể, rời khỏi ghế sofa, tiến vào nhà vệ sinh. Lát sau trở lại, gương mặt đã tươi sáng hơn trước, đứa nhỏ ngồi vào bàn, Kim Taehyung bày biện thức ăn ra, Jungkook sắp bát đũa rồi hai người cùng ăn.

Kim Taehyung luôn là người ăn xong đầu tiên, hắn phân chia đủ thời gian để bụng no và mắt cũng no nốt. Ngắm Jungkook ăn là một trong những sở thích lạ kì từ khi quen biết cậu của họ Kim. Di đôi mắt qua bờ môi, đôi má, chậm dừng ở cổ tay đã có chút da chút thịt, không quá gầy gò đến thấy cả gân như trước nữa, Kim khẽ cười ngây ngốc tự hào bản thân đã quá thành công rồi.

Jeon Jungkook vốn đã quen với bộ dạng trồng cây si của kẻ kia, không quá ngại ngùng nhưng có chút không tự nhiên, bèn đút miếng thịt nướng bản thân đang ăn dở vào miệng hắn, "Đừng mãi nhìn em như thế"


Kim cười cười, miệng linh hoạt nhai nhai miếng thịt, sau khi ăn xong, để Jeon không giành rửa chén với hắn, Kim đã để em cho em nhỏ dọn bàn dọn chén vào bồn. Khi em nhỏ sắn tay áo chuẩn bị lấy bao tay rửa chén thì Kim đã nhanh nhảu chộp lấy ném lên đầu tủ cao nghều, hơn cậu tận một gang tay.

"Anh..!!" Chưa để em nhỏ nói hết câu, hắn đã bế xốc cậu lên, tiến về phía sofa mặc cho em nhỏ vẫy vùng không chịu, "Bỏ ra!! Bỏ ra!!"

Đặt bé người yêu ngồi ngay ngắn xuống sofa, Kim xoa đầu cưng nựng: "Ngồi im, để anh rửa"

"Nhưng anh nấu rồi! Mỗi người một việc mới công bằng chứ!" Jeon bĩu môi giận dỗi

Cười nhạt, họ Kim hôn lên phiến môi đỏ hồng của người yêu bé nhỏ: "Vì em, anh thiệt thòi một chút cũng chẳng sao"

Câu nói truyền qua tai rung cảm mãnh liệt, Jeon dần im lặng, chẳng phải mỗi việc rửa chén này..trước kia Kim Taehyung là người ở bên cậu, là bàn tay, là trái tim nhiệt huyết sưởi ấm cho cậu, vì cậu, cả trăm lần chịu thiệt thòi, thái độ phũ phàng lạnh lùng khi đó..sự tránh né cự tuyệt mạnh mẽ luôn cố đẩy Taehyung ra xa, hắn đã quỳ, đã khóc, đã đau lòng chỉ để cầu xin Jeon đừng tự sát nữa. Hai người vốn là hai kẻ xa lạ, vậy mà người đau kẻ khóc, người tan nát kẻ cháy lòng.

Cảm thấy bản thân đã quá đáng, hư hỏng đến mức nào, thế mà Taehyung vẫn kiên nhẫn yêu thương cậu từng phút từng giây. Cái này không phải là yêu, nó còn hơn cả yêu nữa.

Đỏ mặt, xúc động tràn ngập cõi lòng, trái tim nhỏ trong lồng ngực xao động mãnh liệt, Jeon gục mặt đưa tay xoa lên một bên má của hắn: "Anh chiều em nhiều như thế..em sẽ hư cho xem.."

Áp tay mình lên mấy ngón tay trắng hồng của bạn nhỏ, Kim không chần chừ: "Anh dung túng cho em cả đời"



















___________________________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net