Chương 48; Từ trái tim đến trái tim.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





'Loạc xoạc', âm thanh lá khô bị giẫm nát, bóng đen của một người con trai đổ lên người hắn. Kim khẽ dụi mắt, ngẩng đầu nhìn người đang đứng trước mặt mình.

Là Jeon Jungkook.

Kim cười nhạt, "Bạn nhỏ tìm anh có chuyện gì sao?" Câu hỏi ngu ngốc.

Jungkook đáp, giọng cô đặc rõ khó chịu, "Có chuyện thì em mới tìm anh được sao?"

Hắn lắc đầu, im lặng một chút rồi nhìn cậu đáp bằng giọng khàn khàn: "Anh xin lỗi nhé"

Cắn chặt môi, Jeon Jungkook kiềm nén phẫn nộ, "Anh xin lỗi chuyện gì? Chuyện anh rớt đại học? Chuyện anh để em tìm anh? Chuyện anh bỏ đi mà không ở bên em? Chuyện anh chỉ muốn đau lòng một mình chứ chẳng hề muốn chia sẻ với em? Rốt cuộc là anh muốn xin lỗi chuyện gì đây!" Jeon Jungkook tức giận đáp trả khi chứng kiến đôi mắt sưng húp đỏ ửng trầy trụa vết xước ri rỉ máu của hắn, chắc hẳn, Kim đã khóc nhiều lắm, phải lau chà mạnh nhiều lắm thì đôi mắt mới bị tổn thương nhiều như thế.

Thở một hơi dài thật dài, nhưng chỉ là bất lực, chẳng trút bỏ được gì cả, "Tất cả, anh là thằng thất bại em à, Jungkook hi sinh cho anh không đáng, thiệt thòi cho em rồi"

"Anh hi sinh cho em được còn em thì không sao? Anh xem thường em đến mức nào vậy Kim Taehyung.." Đôi mắt đau lòng đặt lên thân ảnh trên xích đu, người mà Jeon Jungkook dùng cả đời để tự hào, giờ đây đang gục ngã, đau đớn đến mức phải rời xa cậu. Ngốc nghếch đến mức chỉ muốn giữ nỗi u buồn một mình.

"Anh không muốn! Em đã chịu khổ đủ rồi! Jungkook! Chia tay đi! Em không thể ở bên một thằng thất bại được" Phút chốc, trong cơn đau thắt, thất vọng day dứt. Kim Taehyung đã thốt ra câu nói mà cả đời này hắn chưa bao giờ dám nghĩ tới..

Chỉ là, trước kia quá non nớt, chưa biết nghĩ sâu hơn, giờ đây những con số thấp chủn đã làm hắn tỉnh ngộ, Jeon Jungkook cần một người đàn ông tài giỏi, cần một chỗ dựa vững chắc hơn hắn, một đứa con trai với lực học thê thảm, lại chẳng được gì ngoài cái đánh nhau, ở bên hắn sẽ chẳng giúp ích gì cho cuộc đời của đứa nhỏ kia cả.

Thất vọng đến mức thần hồn tê cứng, Jeon Jungkook bất động, nắm tay siết chặt, vành mắt đỏ hoe, nghẹn ngào, "Tại sao chứ..tại sao anh lại lấy thất bại làm lý do để bỏ rơi em mà không phải là điểm tựa cố gắng để được bên em?"

"Tại sao anh lại lựa chọn rời đi thay vì ở lại ạ?", Đứa nhỏ khóc nấc lên, "Anh cũng như ba mẹ của anh thôi! Nghĩ bản thân làm như vậy là tốt cho người khác chứ chẳng hề để ý đến cảm xúc của họ một chút nào! Anh nghĩ anh bỏ em là em sẽ biến mất khỏi cuộc đời anh à? Đừng mơ nhé! Hức, em sẽ bám theo anh cả đời, cả đời này luôn! Kiếp sau anh rời bỏ em nữa, em vẫn sẽ bám theo! Kiếp sau, kiếp sau, kiếp sau nữa! Mãi mãi em vẫn sẽ bám theo một mình anh thôi!" Hét lớn vào mặt người kia rồi ngồi thụp xuống ôm mặt khóc lớn, Jeon Jungkook đã mệt lắm rồi.

Em nhỏ đã chạy hơn năm cây số để đi tìm anh. Bàn chân với lớp da sần chai cũng vì chạy quá lâu mà bị đất đá xé toạc, máu đỏ ri rỉ thấm suốt đoạn đường bắt đầu chảy ra.

Vậy mà em không khóc.

Gặp anh rồi, môi lại mím, mắt phiếm hồng.

Kim Taehyung đau xót vì điểm thi là một, nhưng lại đớn lòng vì nước mắt của đứa nhỏ kia là mười một ngàn. Chịu không nổi, hắn đứng bật dậy, bế đứa nhỏ lên, đi đến chiếc ghế đá gần đó ngồi xuống, để người yêu nằm trong lòng với gương mặt ửng đỏ ràn rụa nước mắt.

"Anh sợ em khổ mà.." Kim xoa đầu đứa nhỏ, hắn thương cậu biết nhường nào cơ chứ, nói chia tay không phải vì hết yêu cơ mà, sao đứa trẻ này lại khóc thảm hơn cả hắn vậy nè.


"Xa anh em mới khổ đó!", rồi lại ôm chặt hắn khóc lóc ngày càng lớn hơn, "Em cho anh nói lại đấy, mau nói lại lần nữa đi, mau lên!"

Kim trầm mặc, khẽ mím môi, rũ mi đầy suy tư rầu rĩ, không đáp, tay vuốt lưng đứa trẻ trong lòng, "Em khóc lâu sẽ sưng mắt đó..mau nín đi"

Jeon dụi dụi mắt, "Hức..chắc..chắc mắt của anh bị ong chích à?! Mau trả lời em đi! Anh muốn chia tay thật có phải không?!"

Kim im lặng, lát sau, lắc đầu, "Không đâu, anh còn thương em nhiều lắm, không muốn chia tay đâu" Nói xong, liền gục mặt lên vai họ Jeon, khẽ hít sâu thở đều, "Anh chỉ lo cho tương lai của em nhưng lại không nghĩ đến tương lai của hai chúng mình, anh sai rồi, là anh suy nghĩ bồng bột, em tha thứ cho anh nhé"

"Ngốc nghếch, cả đời em chưa bao giờ tha thứ cho ai đâu, em sẽ giận anh suốt đời, nên anh phải ở bên em suốt đời để dỗ dành em có biết không hả con gấu tồi tệ?"

Khẽ cong môi, "Ừm...biết, không biết cũng phải làm" Đành chịu thôi, hai trái tim, hai thân xác này thương nhau quá, tách mãi không rời, nên lấy thất bại này làm bàn đạp cố gắng cho những việc khác vậy.



Khi cả hai người đều yếu đuối, thì cùng sẻ chia sẽ hợp lí hơn là một người kia phải giả vờ mạnh mẽ.



***



Kết thúc mâu thuẫn, cả hai ngồi bình lặng, tĩnh đến mức tai chỉ nghe được tiếng gió rít đưa đẩy tán cây khô va chạm vào nhau kêu loạc xoạc, Jeon ngồi trên ghế đá tròn mắt nhìn đôi chân đã được băng bó, lúc Kim Taehyung phát hiện đôi bàn chân nhỏ mà hắn nâng niu bằng cả linh hồn nay lại vì hắn mà đầy vết thương, Kim hận bản thân đến mức tự đấm mình một phát đau điếng người.

Nhưng ngay sau đó liền ôm chặt bạn nhỏ xin lỗi vì hành động vô ý thức làm bạn nhỏ sợ rồi dặn dò Jeon nhỏ ngồi yên ở đây, hắn bạt mạng chạy đi mua bông băng thuốc đỏ về sát trùng băng bó cho cậu.

Tựa đầu vào vai người yêu, Jeon nhỏ lo cho hắn: "Bây giờ..rớt đại học mất rồi, anh sẽ làm gì đây..?" Jeon thắc mắc

Kim trầm mặc suy nghĩ một lúc, tay vòng qua eo em nhỏ: "Chắc là..vừa thực tập trong công ty của ba, vừa học lại để thi đại học nhỉ?"

Jeon xoa cằm, "Ổn không thế, anh chỉ vừa tốt nghiệp cấp phổ thông"

Kim chợt khựng lại, "Cũng không ổn lắm nhỉ, haizz hay anh nộp học bạ vào trường nào đó nhé? Biết đâu lại trúng"

"Cũng được", Em nhỏ thở dài, "Số báo danh của anh cách em có hai mươi số, thế mà lại.."

Kim ngạc nhiên, "Hửm? Số của em là bao nhiêu?"

"Thì là 19500408"

"Ồ, vậy của anh là  19500428 nhỉ, công nhận em nhớ cũng hay thật"

"Ủa khoan!" Đột nhiên nhận ra gì đó, Jeon Jungkook liền ngồi bật dậy, "Số của anh là  19500428, vậy sao mẹ tra lại là mã của  19500438? Mẹ tra nhầm rồi!"

Trợn tròn mắt, Kim Taehyung hoang mang, "Cái quần xà lỏn gì vậy?!"

"vì lần cuối còn được nắm tay em bước qua khắp nẻo đường ngắm hoàng hôn chạm bờ vai như khoảnh khắc đầu tiên em đến 🎵~"

"Alo?!" Kim Taehyung bắt máy khi thần hồn còn chưa kịp ổn định.

"Đù má Kim Taehyung mày đậu đại học Seoul là đếch nói anh em tiếng nào! Mả ch* mày thằng khốn nạn" Qua đầu dây điện thoại, Kim nghe được tiếng hét thất thanh của Park Jimin, có lẫn của những người khác, nhưng chung quy là người chúc mừng, kẻ chửi mắng vì không thèm báo anh em.

"Cái gì vậy? Tao trượt đại học mà báo cái cọng lông nách gì?!" Hoảng loạn, Kim giữ chặt điện thoại bên tai, mắt ngơ ngác nhìn Jeon Jungkook đang trợn tròn khó tin với chiếc điện thoại của mình.

Kim Taehyung lo lắng, "Sao thế bánh bao?"

Jeon không đáp, quay điện thoại qua cho hắn xem, một tay che miệng vẫn còn há hốc vì ngỡ ngàng.

"Hửm? Sáu trăm bảy tám điểm? Bạn em giỏi dữ vậy?" Kim Taehyung nể phục, "Ủa? Anh chưa đủ buồn hay sao mà em còn khoe điểm của bạn mình cho anh xem?" Đứa nhỏ này, sao lại thiếu tinh tế như thế chứ, hắn buồn hắn khóc nữa thì phải làm sao?

Jeon Jungkook la lớn, "Bò đá não anh bay xuyên lục địa rồi à?! Đọc rõ lại coi!"

Giật nảy, hắn híp mi đọc lại lần nữa "Kim Taehyung mã số 19500428, sáu trăm bảy mươi tám điểm, nguyện vọng một, đậu."

"Bạn em cũng tên Kim Taehyung à, lại còn là mã 428, sao trùng hợp dữ vậy..", Kim dừng lại một hồi, cách chừng vài giây liền hoảng hồn đọc lại lần nữa, "Kim Taehyung mã số 19500428, sáu trăm bảy mươi tám điểm, nguyện vọng một, đậu?"

"Kim Taehyung mã số 19500428, sáu trăm bảy mươi tám điểm, nguyện vọng một, đậu??" Vòng mắt căng tròn

"Kim Taehyung mã số 19500428, sáu trăm bảy mươi tám điểm, nguyện vọng một, đậu????"

"Đậu?", Kim Taehyung run rẩy hỏi lại lần nữa, "Đậu sao? Anh đậu đại học sao Jungkook?"

Jeon nhoẻn miệng cười toe toét, "Chẳng lẽ đậu phộng đậu ve! Anh giỏi quá baby! Em biết ngay anh sẽ không rớt mà!!"


Kim Taehyung mừng quá hóa rồ, bế Jeon Jungkook lên xoay vòng liên tiếp mấy chục vòng, vừa xoay vừa la lớn phấn khởi, em nhỏ bị xoay như chong chóng, đầu óc quay cuồng, chóng mặt xây xẩm, Kim Taehyung thấy biểu hiện Jungkook có hơi không ổn, liền tiết chế lại, bế bạn nhỏ ngồi lại trên ghế, "Chết, anh xin lỗi, anh-anh mừng quá nên..", tay xoa lên trán em nhỏ, "Em có sao không?"

Jeon Jungkook nhắm mắt lắc đầu, rướn người hôn lên môi người đối diện, "Chúc mừng anh"

Kim cười hạnh phúc, cụng trán chạm đầu mũi, "Cám ơn em, baby"

"Ê nè, rồi tụi tao tính sao, gì ngộ vậy?" Chiếc điện thoại của Taehyung lại reo tiếng ấm ĩ.

Jeon Jungkook bật cười, Kim Taehyung nói vào điện thoại, "Tối nay lên nhà tao, bảy giờ" rồi tắt máy cái rụp.

"Tiệc hửm?" Jeon nựng má hắn hỏi

Dụi đầu mũi chạy sượt qua hai phiến môi đứa nhỏ, Kim nhẹ giọng: "Phải chúc mừng chúng ta chứ"



Phải làm gì, khi bản thân, rơi vào đáy tuyệt vọng?

Là than trời, là trách phận: "Sao cố gắng đi tong?"

Chẳng là gì, khi nghĩ xem, thiệt thòi chút là 'cộng'

Phải cố sức, để một mai chạm, đến ánh cầu vồng.





















____________________________
Đau dạ dày quá trùi ui🥲😔


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net