Bài thơ: TÌNH ĐƠN PHƯƠNG (Nguyễn Lâm Anh Kiệt)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình đơn phương ôi cũng thật bình thường!

Đó là điều mà mỗi người tơ vương,

Trong một thoáng, một phút giây nào đó,

Rồi in sâu con tim rất lâu dài.


Tình đơn phương ôi cũng thật mệt nhoài!

Do mải miết đi tìm lời yêu lại

Trong sớm mai thức dậy lòng tê tái,

Nhìn ánh dương đang than khóc bên tai.


Tình đơn phương ôi cũng thật bi ai!

Song rực rỡ tựa ngàn loài hoa mộng

Trong vấn vương, huyết mạch trào dâng rộng,

Làm lan ra trong ta cả hương nồng.


Tình đơn phương ôi cũng thật nhọc lòng!

Ta rệu rã vì từng ngày suy nghĩ

Hỏi Trời cao cớ sao mình như vậy;

Ngài đáp rằng: "Vì con đã mê say".


Tình đơn phương, ôi tình đơn phương!

Đẹp đẽ nhất song cũng buồn bã nhất;

Tình trăm năm song suýt chết đôi lần;

Tình mãnh liệt song phủ bằng im ắng;

Tình lăn tăn song lại trốn trong ngăn.


Tình đơn phương, ôi tình đơn phương!

Sáng xuân sớm ta tràn đầy nhựa sống;

Trưa gửi thư nhờ hạ giữ tâm tình;

Ôm lá thu dịu nhẹ buổi chiều xinh;

Chờ đêm xuống đông cuộn mình an ủi.


Tình đơn phương, ôi tình đơn phương!

Là dẫu biết mong chờ toàn vô vọng;

Là dẫu hay bên kia mãi vô tình;

Là dẫu nhìn hướng này toàn bi đát;

Mà trái tim vẫn không thể buông tha.


Tình đơn phương, ôi tình đơn phương!

Sao nghiệt ngã cho cuộc đời ta quá!

Ta xấu chi mà duyên mãi không nhà?

Đâu thiết tha một lần được trao trả,

Mà vết thương vẫn không thể bay xa.


Tình đơn phương, ôi tình đơn phương!

Ta sẽ giữ muôn đời mà tận hưởng

Khóc – cười – vui – trầm buồn tự gánh chịu

Để một mai tóc bạc điểm trên cao,

Biết nôn nao tươi vui mở câu chào.


Tình đơn phương, ôi tình đơn phương!

Một lần để cho một đời tiếc nhớ;

Một vần thơ cho lệ đắng rơi vài

Khi đã yêu mà không chờ đáp lại,

Ta trượt dài xuống đoạn dốc nên thơ.


Tình đơn phương, ôi tình đơn phương!

Của tôi đó, và của bao người đó

Rất thân quen, rất dai dẳng không chừa

Ta vẫn yêu, vẫn yêu thêm nhiều nữa,

Dù ướt mưa, dù ướt đẫm thiên thu.


Tình đơn phương, ôi tình đơn phương!

Thu mình giữa con đường dài vô tận

Ngẩn ngơ rồi, ta đã ngẩn ngơ rồi!

Không tiếc chi tháng ngày tìm chân lý,

Chỉ tiếc cho con tim mãi ra đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net