Chương 121

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
vợ mình, "A Diên, xem ra ta không thể cùng nàng đến Đông Hải tìm chốn bồng lai tiên cảnh được rồi..."

Lăng Bất Nghi chấn động, quát lớn: "Dừng lại!"

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, ánh kiếm lóe lên, Lâu Bôn đã rút lấy trường kiếm trên tường, vung kiếm ngang cổ.

Lâu Thái bộc và Lâu Nhị phu nhân sợ hãi hét lên, Vương Diên Cơ xông đến như nổi điên, nhưng trên cổ chồng máu chảy ào ạt, đã đứt hơi mất mạng.

...

Ba hôm sau, Hoàng đế bắt giam vây cánh có liên quan tới Bành Chân, định chọn ngày đẹp trời để hành hình, đồng thời cũng luận công cuộc chiến Thọ Xuân ban thưởng. Vì Thôi bảo mẫu đã thu xếp rất tốt, ngoài các thiếu niên anh hùng thật sự khiến người ta sáng mắt, hầu hết những người còn lại được 'phân chia công lao theo vết thương nặng nhẹ', mọi người ai cũng hài lòng, đến Ban Tiểu Hầu chỉ làm công tác văn thư cũng được ban thưởng và tăng quan trật.

Chỉ có Lâu gia là ngoại lệ.

Lâu Tử Duy lập được công lớn nhất trong trận chiến này lại bỗng tự sát, cùng lúc đó, Hoàng đế lưu đày Lâu Quận thừa cũng như các con đi xa ngàn dặm, cách chức toàn bộ Lâu thị, ra lệnh Lâu đại bá phải lập tức dẫn cả nhà về quê, đóng cửa suy ngẫm.

Dù không chỉ rõ tội danh nhưng nhiều lão thần trên triều tự ngầm hiểu.

Và ngoại lệ duy nhất nữa chính là Lâu Nghiêu.

Nghe nói một ngày trước khi Hoàng đế định tội Lâu gia, các chiến hữu năm xưa của Hà tướng quân đã cầu kiến Hoàng đế, khóc lóc khẩn cầu Hoàng đế nể tình Hà thị chỉ còn con côi mà nương tay đôi phần.

Hoàng đế là người trọng tình, xét thấy Lâu Nghiêu không hề hay biết tội ác của anh trai, nếu không miễn tội Lâu Nghiêu thì phải để Hà Chiêu Quân tái giá hoặc cùng đi theo lưu đày, như vậy tìm ai nuôi dưỡng đứa bé Hà thị đây.

Ảo não đau đầu nữa ngày, cuối cùng Hoàng đế đã nương tay với Lâu Nghiêu, chẳng những không lưu đày hắn mà còn tìm một nơi nhỏ cho hắn làm Huyện lệnh, bộ khúc của Hà thị cũng có thể đi cùng.

Ngày hôm ấy gió không lay tuyết chẳng đổ, là ngày đẹp hiếm hoi từ khi trời vào đông.

Thiếu Thương phụng lệnh Hoàng hậu đến đưa ý thư* cho Hoàng đế, kế đó được Lăng Bất Nghi kéo ra phơi nắng dưới hiên, không lâu sau thì Viên Thận cũng đến. Không biết là ai đã mở đầu, cả ba luân phiên nhắc đến Lâu Bôn.

(*Văn thư Hoàng hậu báo cáo sự việc với Hoàng đế.)

"Tử Duy sư huynh thật đáng tiếc, xét tài năng, trong sư môn không một ai bì nổi." Viên Thận thở dài, "Một chốc lầm đường, vạn kiếp bất phục. Nay cả nhà đã bị giáng tội, phu nhân cũng đã trở về ngoại, thật không hiểu cớ gì lại ra nông nỗi này."

"Cũng chỉ là hạng bình thường chứ có gì hay, kế sách hắn khổ tâm trù mưu đã bị bọn ta nhìn thấu chỉ trong mấy ngày." Thiếu Thương nói móc.

Lăng Bất Nghi nhướn mày: "Em cũng nhìn thấu?"

Thiếu Thương lườm chàng.

Viên Thận nói: "Nếu Vạn Thái thú không tình cờ bắt gặp thì mưu tính của Lâu Tử Duy đã thành rồi."

"Đó gọi là lưới trời tuy thưa song vẫn khó lọt!" Thiếu Thương nói, "Chuyện gì cũng có giới hạn cuối cùng, nhưng Lâu Tử Duy lại dám vượt giới!"

Lăng Bất Nghi nói: "Hóa ra Trình nương tử lại căm thù cái ác đến vậy."

Thiếu Thương lại lườm chàng.

"Ai mà chẳng thích công danh lợi lộc, nhưng quân tử yêu tài cũng phải có lối!" Thiếu Thương bất bình, "Gì mà hùng ưng côn bằng, có ai không muốn một lần bay thẳng trung thiên, nhưng ăn một miếng không thể béo lên ngay, phải đi từng bước từng bước, còn hắn thì hay quá, trời trăng tinh tú đều quay xung quanh hắn, vậy mà vẫn muốn một bước ngồi vào hàng Tam công*? Làm gì có chuyện dễ như vậy, bệ hạ là cha đẻ của hắn hả, à, mà có là cha đẻ cũng vô dụng. Không thuận theo ý hắn thì hắn có quyền giết người vô tội hả, ha ha, cười chết ta, lý do cũ rích! Như Viên công tử đây chẳng hạn, lẽ nào môn đệ Viên gia còn thua kém Lâu gia? Nhưng Viên công tử vẫn lên Luận Kinh đài vào năm mười lăm tuổi, thành thật bước từng bước một, tới bây giờ đã được bệ hạ xem trọng chọn vào Thượng Thư đài, tham dự quốc gia đại sự - không lẽ những thứ này đều là từ trên trời rơi xuống!"

(*Ba chức quan cao nhất thời phong kiến gồm: thái sư, thái phó, thái bảo.)

Nghe cô gái hết lời khen ngợi, Viên Thận thấy sắc mặt Lăng Bất Nghi như bị ai đó chém một nhát, không kìm được xoay mặt cười, cười rất sung sướng khoái chí.

"À phải rồi." Thiếu Thương đã bày tỏ xong nỗi lòng dạt dào, quay sang nói, "Viên công tử, lần trước không phải anh nói đi xem mặt năm người được ba người rồi hả? Giờ sao rồi."

Viên Thận như con gà chọi bị bóp cổ, tiếng cười tắt ngúm. Lần này đến lượt Lăng Bất Nghi bật cười, cũng cười rất sung sướng khoái chí.

"Không phiền Thiếu Thương quân quan tâm, đã ba chọn hai rồi!" Viên Thận sầm mặt, giũ tay áo bỏ đi.

Thiếu Thương la lên với bóng lưng Viên Thận: "Thiện Kiến công tử cố lên, lần sau sẽ là hai chọn một, có thể mở tiệc hỉ được rồi!"

Viên Thận loạng choạng, kế đó tiếp tục đi thẳng như chưa từng có chuyện.

Thấy trên hành lang đã chẳng còn ai, Thiếu Thương lập tức kéo vạt áo Lăng Bất Nghi: "Chàng đừng cười nữa, đừng có cười nữa mà, đây là nơi Hoàng thượng nghị sự, chàng cười to như thế, cẩn thận bị Ngự sự vạch tội chàng không đứng đắn cho xem!"

Lăng Bất Nghi vất vả nín cười, nhưng hai vai vẫn cứ run run.

Thiếu Thương nói: "Vì em luôn không niềm nở với Viên Thận nên chàng mới khách sáo với y, còn A Nghiêu thì ngược lại, có đúng vậy không?"

Lăng Bất Nghi quở trách: "Ta còn chưa tính sổ em mà em dám chất vấn ta ư. Mấy ngày trước em đã đi đâu, có phải đi tìm Hà Chiêu Quân không?"

Thiếu Thương nằm bò lên lan can, thở dài: "Em thấy Lâu gia không giữ nổi, dù lưu đày nhẹ nhất cũng chẳng khác gì đòi mạng, nhưng A Nghiêu thực sự vô tội, em không thể nhắm mắt làm ngơ được, cho nên em mới đi tìm Hà Chiêu Quân."

Lăng Bất Nghi nói: "Ta còn lấy làm lạ vì sao bọn họ có thể kịp thời cầu xin bệ hạ, hóa ra là do em."

Thiếu Thương bất đắc dĩ buông tay: "Đành chịu thôi, không phải lúc nào bạn cũ của Hà gia cũng ở đô thành, khi ấy bệ hạ đang nổi giận, nếu chờ bệ hạ hạ lệnh xử phạt thì đã quá chậm, em mới đành bảo Hà Chiêu Quân tìm thúc bá bạn cũ ở các quận huyện lân cận đến, nhanh chóng năn nỉ bệ hạ."

Lăng Bất Nghi cười lạnh: "Khi ấy còn vờ bán tín bán nghi, nào ngờ vừa quay đầu em đã để Hà Chiêu Quân chuẩn bị viện binh, em là đồ chết tiệt hai mặt hai lòng!"

Thiếu Thương lặng thinh một hồi, đoạn nói: "Đúng là khi đó em vẫn bán tin bán nghi, không có bằng chứng sao có thể định tội người ta? Lúc ấy chàng cũng không cho em biết về tập thẻ thư của Lâu Bôn. Nhưng..." Nàng thở dài, "Em cảm thấy cần phải tin chàng, chàng rất ít khi làm chuyện gì không chắc chắn."

Lăng Bất Nghi hừ một tiếng, quay đầu đi, nhưng khóe môi đã nhướn lên.

"Ít hôm nữa em muốn đi đưa tiễn A Nghiêu và Hà Chiêu Quân, để tránh tới lúc ấy chàng lại mặt nặng mày nhẹ với em, có mấy lời tốt nhất vẫn nên nói trước." Thiếu Thương đi vòng tới trước mặt Lăng Bất Nghi, nhìn thẳng vào chàng.

"Tam huynh nói, sở dĩ chàng luôn ngay ngáy A Nghiêu là vì nếu không có lệnh của Hoàng đế mệnh của mẹ cha, chỉ cho em chọn giữa chàng hoặc A Nghiêu, hơn quá nửa em sẽ chọn A Nghiêu... Em cảm thấy, ờ, huynh ấy nói cũng đúng."

Lăng Bất Nghi nổi giận, nghiêng đầu toan bỏ đi nhưng đã bị cô gái túm chặt tay áo - "Nhưng đó là trước kia thôi!" Nàng la lên.

Lăng Bất Nghi dừng chân, nhưng vẫn không ngoái đầu.

"Trước kia em và chàng chưa quen biết nhau, chàng lại không khác gì hổ dữ muốn ăn thịt người, nói một là một dữ dằn chết đi được, A Nghiêu vừa hiền vừa rất nghe lời, em nói gì huynh ấy cũng đồng ý nên đương nhiên em sẽ chọn huynh ấy rồi!" Thiếu Thương lẩm nhẩm.

Lăng Bất Nghi xoay mặt lại, hừ một tiếng: "Còn bây giờ thì sao."

"Bây giờ?" Thiếu Thương liến thoắng, "Còn cần nói nữa hả! Nếu đặt chàng và A Nghiêu lên bàn, dù A Nghiêu được nướng chín rưới dầu vàng ươm thơm ngon vô cùng, còn chàng chỉ là miếng thịt sống thì em cũng chỉ ăn mỗi chàng thôi!" Nàng bất giác dùng lời giải thích của thầy mo bào huynh.

Lăng Bất Nghi buồn cười, dịu dàng vuốt tóc mái của nàng, "Chỉ biết nói lời êm tai dỗ ta!" Nhưng trong lòng chàng rất hân hoan, hai mắt lấp lánh tựa tinh tú rực rỡ.

Thiếu Thương dựa vào chàng, ngón tay vô tình chạm vào những sợi dây sắt kỳ lạ ở cổ tay chàng, ngạc nhiên nói: "Cái gì đây, không phải dây cũng không giống tơ, chàng quấn ở tay áo làm gì?"

Lăng Bất Nghi bỗng đẩy cô gái ra, đứng thẳng người lên, ráng đỏ nhạt lướt qua gương mặt tuấn tú. Một lúc sau chàng mới lẩm bẩm: "Có lẽ em không biết, thực ra ta luôn nghĩ về em."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#cổtrang