Chương 88

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
ngài đối xử với Thuần Vu thị như thế nào ta không quan tâm, nếu ngài cảm thấy mình đủ thể diện, vậy tự đi mà hành sự, nhưng ngài muốn vào cung khoa tay múa chân thì không!"

Đối diện với Việt Phi, khí thế của Nhữ Dương vương phi xẹp đi mấy phần, bất giác hạ giọng: "Ta làm gì khoa tay múa chân, lẽ nào là trưởng bối nhưng ta không được hỏi chuyện! Chẳng phải chức trách của hậu bối là mong cầu tình thương từ trưởng bối sao!"

Việt Phi cười giả lả: "Thúc mẫu nói chuyện lớn lối thật. Không lẽ vì được ngài thích nên Tử Thịnh mới cầu hôn Thiếu Thương? Ngài thích Nữ Oánh đấy, nhưng Tử Thịnh không thích, rồi nó có được gả qua không?"

"Cấm ngươi nói chuyện về Nữ Oánh!" Nhữ Dương vương phi nổi đóa, lại hét to với chồng, "Ông chết rồi hả, nhìn nàng ta bôi nhọ cháu gái mà cũng không ho he gì!"

"Bà im miệng, không đến lượt bà giáo huấn ta! Nếu không phải suốt ngày bà xúi giục Nữ Oánh thì ta đã chọn rể tốt cho nó rồi!" Nhữ Dương vương lại không lớn giọng.

Hoàng hậu xoa đôi tai đã tê tái, nói: "Thúc phụ và Ngu Hầu ngồi xuống đi, có gì từ từ hẵng nói. Tử Thịnh đừng lo, đỡ lão vương gia ngồi đi."

Lăng Bất Nghi tuân lời làm theo, dìu lão vương gia và Ngu Hầu ngồi vào chỗ, sau đó rất tự giác bước đến bên cạnh Thiếu Thương ngồi xuống.

Thiếu Thương cẩn thận nghiêng đầu, dùng khẩu hình nói 'xin lỗi, có thể em lại gây ra họa rồi'.

Lăng Bất Nghi nhéo lỗ tai mềm mại của nàng, cũng nói bằng khẩu hình 'em không gây chuyện mới là lạ', nghĩ một hồi, chàng bổ sung 'yên tâm, có ta đây'.

Thiếu Thương yên lòng, đang định nói đùa thêm đôi câu thì Hoàng hậu đã quay đầu liếc hai người, cả hai đành im miệng.

"... Hoắc Quân Hoa là ai, ngày trước ngươi ghét ả hơn gì, sao giờ lại quay sang nói đỡ cho nó? Còn không phải cố ý kiếm chuyện với lão thân à!" Nhữ Dương lão vương phi nhìn một vòng, phát hiện thần kỳ thay đồng minh duy nhất lại là Việt Phi.

"Thúc mẫu, ngài cũng biết tính cách ta từ nhỏ thế nào mà." Việt Phi sầm mặt, "Ân oán giữa Hoắc Quân Hoa và ta là một chuyện, nhưng nàng chưa bao giờ có lỗi với Lăng gia, càng không có lỗi với con trai Lăng Bất Nghi của mình!"

"Nàng tình sâu ý nặng với Lăng Ích, từ đầu chí cuối giúp đỡ Lăng gia. Nhưng Lăng Ích thế nào, vợ con sống chết ra sao còn chưa biết, nhưng chưa đầy một năm mà đã mập mờ với Thuần Vu thị, y có lỗi với Hoắc gia không? Còn về Thập Nhất lang, năm đó binh hoang mã loạn, thiếu ăn thiếu mặc, mẹ con hai người phải sống lang bạt. Hoắc Quân Hoa phải bọc con trai trong tấm áo khoác, tiết kiệm phần ăn nhường cho con trai, bản thân nhịn đói. Lúc ấy Lăng Ích ở đâu? À, y đang chuẩn bị cưới vợ kế!"

Bà chế giễu, "Khi Hoắc Quân Hoa trở về, nàng gầy teo tóp đến nỗi ta còn không nhận ra. Dẫu nàng xấu tính ra sao cũng là người mẹ tốt. Nàng chưa từng có lỗi với con trai, thì Lăng Bất Nghi càng không thể có lỗi với bà, quay sang đối xử tốt với Thuần Vu thị! Nhưng lăng Ích lại chẳng dám lên tiếng! Nay ta nói một lần cho rõ, ta sẽ xin bệ hạ hoàng hậu chuẩn tấu, từ giờ trở đi không cho triệu thì cấm tiệt Thuần Vu thị vào cung!"

Thuần Vu thị cúi đầu lắng nghe, cảm thấy cực kỳ khó chịu, xém không quỳ yên nổi. Giờ đây thị rất hận bản thân đã mất kiên nhẫn, hôm nay đến hòng dạy dỗ Trình Thiếu Thương, kết quả là bản thân tự chuốc khổ.

Mặt Nhữ Dương lão vương phi hết xanh lại đỏ, nhìn một vòng xung quanh: "Được lắm, hôm nay các người cố ý tới tát vào mặt ta đúng không!"

Nói đoạn, bà bỗng rút cây trâm cài trên đầu ra, điên cuồng lắc đầu vài cái, bồng tóc được chăm sóc kỹ càng xõa tung, la lối với Hoàng đế, "Bệ hạ, dù Thuần Vu thị có không tốt đến đâu thì cũng có ơn cứu mạng với lão thân, nay các ngươi sỉ nhục nàng tức là sỉ nhục lão thân! Nếu hôm nay Hoàng đế không cho lão thân câu trả lời hợp lý, lão thân sẽ đập đầu tự tử ở Trường Thu cung, để xem người trong thiên hạ nói thế nào?!"

"Bà muốn chết hả?" Nhữ Dương vương ôm ngực, vừa mừng vừa sợ.

Lão vương phi lập tức vặn lại quát: "Trước khi chết ta sẽ ra ngoài kêu oan, để xem bệ hạ đối xử với thúc mẫu đã che chở nuôi lớn huynh muội mình thế nào, để xem còn giữ được thanh danh nữa không!"

Hoàng đế tỏ vẻ không vui, Nhữ Dương vương kéo vạt áo Ngu Hầu, hét lên: "Ông nhìn đi nhìn đi, bà ta bị điên thấy chưa, hễ không bằng lòng là khóc lóc đòi chết. Ngày trước ta đã muốn bỏ vợ, chính ông khuyên không nên bỏ người vợ sống đã sống từ lúc khổ cực, lại còn dám đề xuất tối kiến với ta, nói gì mà 'ở riêng không bỏ vợ', bảo ta ra ngoại thành làm tu sĩ, ta đọc Đạo đức kinh không hiểu thì tu đạo cái gì, quá khổ! Hay quá rồi, ta không bỏ vợ nữa, bây giờ ta muốn hủy hôn, ta muốn hủy hôn!"

Ngu Hầu dở khóc dở cười, chỉ biết than ôi.

"Ông dám?!" Nhữ Dương vương phi lập tức xông đến, níu chặt tay áo của chồng đánh tới tấp, gào khóc mắng chửi, "Ta sinh con dưỡng cái cho ông, lo toan chuyện nhà cửa, không có công lao cũng có khổ lao! Hai đứa con trai của ta cũng đã hy sinh chiến trường vì bệ hạ, thế mà các người lại dám đối xử với ta như vậy!"

Nhữ Dương vương phi hất bà vợ già ra, cũng mắng lại: "Làm gì có ai xông pha chiến trường mà không chết, Ngu gia bọn họ không có người chết hả! Đó cũng là con trai ta, lẽ nào ta không đau lòng, nhưng chỉ có bà suốt ngày hở tí là lôi ra nhai lại, đúng là ngu xuẩn!"

Nói đoạn, ông quay sang gào lên với Ngu Hầu: "Đến tù nhân còn có thời hạn thi hành án kia mà, ta không chịu nổi nữa rồi. Gia nghiệp con cái ta chia nửa với bà được chưa, gia gia tài cũng cho bà hết được chưa, ta không chịu nổi nữa rồi! Kiểu gì cũng có ngày cả nhà bị bà ta hãm hại..."

Dù lời của lão vương gia có vẻ cường điệu hóa, song mọi người đều hiểu ý tứ.

Ngu Hầu cười khổ: "Không phải vãn bối cố ý làm khó lão vương gia, nhưng nay bệ hạ trọng Nho học, nếu lão vương giả mở miệng bỏ người vợ thuở khó khăn, không biết các nho sinh sẽ bàn tán thế nào..." Nghiêm trọng hơn là có khả năng liên quan đến vấn đề thái độ của Hoàng đế với các công thần.

Chợt lúc này, Việt Phi lên tiếng: "Thúc phụ thích sôi nổi, tu thứ đạo pháp bỏ đi ấy làm gì, theo ta thấy, phải bảo thúc mẫu đến đạo quán Tam Tài tu tâm dưỡng tính mới phải."

Ngu Hầu cười nói: "Nương nương nói chí phải, quả là biện pháp song toàn." Thực ra ông cũng có ý này, nhưng làm hạ thần không tiện mở lời.

Đã nói đến nước này, mọi người đồng loạt nhìn sang Hoàng đế đợi chỉ thị.

Hoàng đế chầm chậm nói: "Lão vương phi cao tuổi lẩm cẩm, hành vi có lúc điên dại, thất nghi trước quân vương, đưa đến đạo quán Tam Tài tĩnh dưỡng đi. Tào Thành, ngươi thu xếp người trong cung đến đạo quán... chăm sóc thúc mẫu thật tốt, không được để người ngoài quấy nhiễu."

Như Dương vương phi bất lực ngã phịch xuống đất, lòng lo sợ bất an như vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Thuần Vu thị vô cùng hốt hoảng, cứng người tại chỗ không dám nhúc nhích.

Thiếu Thương nhìn hai người bọn họ, bỗng tiến tới bên tai Lăng Bất Nghi: "Bệ hạ muốn phế bỏ Nhữ Dương vương phi từ khi nào." Rốt cuộc Hoàng đế đã lên kế hoạch bao lâu? Nàng chỉ muốn cách ly bà mẹ kế này trước, nhưng xem ra Hoàng đế có chí hướng rất xa.

Ánh mắt Lăng Bất Nghi tựa vực sâu, nhìn nàng một lúc mới mỉm cười nói nhỏ: "Sau yến tiệc hoàng cung ngày hôm ấy."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#cổtrang