Chương 51-60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

hương 51: Thêm trang Tăng Thụy Tường thấy bản thân còn nhiều thời gian rãnh, bảo Tử Phúc dẫn Tử Lộc cùng Tử Tình trải giấy đỏ, bắt đầu viết câu đối, lúc này không cần phải lén lút nữa, mà phòng cũng lớn, tiến triển nhanh hơn. Thẩm thị cũng ôm Tử Hỉ đến, để Tử Thọ chơi, mình thì làm bộ áo bông cho bọn nhỏ mừng năm mới. Ban ngày thêu hoa, nên buổi tối mới làm quần áo. Cả nhà nói nói cười cười, Tăng Thụy Tường nói năm sau muốn dẫn Tử Phúc đi huyện đọc sách, ra ngoài mới thêm được nhiều kiến thức, cứ học ở trấn nhỏ cũng không tiến triển nhiều lắm, còn nói đến Tử Lộc, năm sau phải nhanh vỡ lòng (như học cấp 1 ý), buổi tối thì theo Tử Phúc học chữ, lại dặn Thẩm thị cho bọn hắn làm hai bộ quần áo mới, Tử Lộc muốn đến trường nên phải ăn mặc gọn gàng. Thẩm thị đồng ý. Tử Tình phát sầu, Tử Phúc phải đi, trong nhà chỉ còn lão nương dẫn theo vài bé củ cải, không an toàn tý nào. Không nghĩ tới việc trước khi Tăng Thụy Tường đi, không biết bế ở đâu về một con chó nhỏ, nói là Tử Phúc không ở nhà, trong nhà nuôi chó đỡ không ít chuyện. Tử Tình thấy vậy, vội ôm lấy nó. Thật ra Tử Tình đã muốn nuôi chó từ lâu, có người xa lạ đến thì sủa to, cả nhà đều biết, ra ngoài còn có thể 'nhân trận cẩu thế' (ý là không sợ bị bắt nạt vì có chó), cũng đỡ bị đứa trẻ ranh lớn hơn bắt nạt. Mấy ngày này Tử Tình rất thích ý, không có việc gì nặng nhọc, cả ngày đi theo sau Từ sư phụ xem từng cái gai cụ xinh đẹp hoàn thành, giúp Thẩm thị nấu cơm, nhoáng một cái đã đến mùng bảy tháng chạp, bàn dài ghế dựa đều đã làm xong, còn mỗi cái bàn chưa khắc hoa, với lại Từ sư phụ làm rất kĩ, cảm giác đặc bóng loáng mượt mà, nhìn xa hoa, rất nặng, quả thật là thứ tốt, khó trách kiếp trước kẻ có tiền đều muốn mua nhưng cũng không được nhiều. Từ sư phụ đem những gia cụ hoàn công chuyển vào phòng, Tử Tình cảm giác nhà mình không giống nhà nông, nhưng lại khác nhà dòng dõi thư hương, xem có nếu cơ hội phải mua ít thơ và tranh về treo. Tử Tình tìm được bình hoa mà tiểu cữu cho, đặt lên bàn dài. Thẩm thị nhìn nhìn, nói còn thiếu cái lư hương, đang nói thì chuông cửa vang, lần trước nói Tử Phúc, Tử Phúc liền tìm được một cái chuông cũ, dùng dây thừng buộc vào, có người đến thì kéo chuông cửa . Thẩm thị nói có thể là Tăng Thụy Tường nghỉ phép về nhà , Tử Tình vội chạy tới mở cửa, quả nhiên là Tăng Thụy Tường, lần này có thể ở nhà nghỉ ngơi một thời gian khá dài, cho nên Tăng Thụy Tường cầm một cái giỏ trúc đựng quần áo về. Tử Tình dẫn Tăng Thụy Tường vào cửa nhà, để hắn thay dép, mấy ngày nay luôn có mưa, trời thì lạnh, trên đất đầy bùn, Tử Tình để mấy đôi giày và dép rơm ở cửa, vào nhà thì cởi giày, mang vào, đỡ phải quét dọn. Lúc này cả nhà ngồi ở phòng ngủ của Thẩm thị sưởi ấm, Tử Tình nhờ Tiểu Lưu làm vài cái ghế đẩu, mọi người ngồi bên chậu than trêu đùa, Thẩm thị thêu hoa, Tử Lộc nướng dương khoai, trong phòng ngập mùi dương khoai, Tăng Thụy Tường mở cửa, một hơi ấm phả vào mặt, nói: "Các ngươi thật thoải mái. Ở nhà mình vẫn sướng nhất." Thẩm thị cười nói: "Cũng bỏ không mấy đồng, sao phải chịu tội chứ." Ngày kế là mồng tám tháng chạp, trời trong, sáng sớm, ăn xong cháo, Tăng Thụy Tường nói muốn đến lão gia đưa bạc. Vừa khéo Từ sư phụ cũng không đến nhà, Thẩm thị nói ra ngoài xem chợ phiên có thứ mình muốn để trưng bày trong ngày tết không. Cả nhà tới lão phòng, vừa khéo bọn lão gia tử đang ăn cháo, Tăng Thụy Tường đưa túi bạc cho Điền thị, Điền thị mở ra, nhìn: "Chỉ có từng này à? Muội muội ngươi sắp thành thân mà ngươi làm ca ca cũng không cho ít bạc để áp đáy hòm sao? Đáng thương cho muội muội ngươi, thân thể không tốt, cũng không có người thương, nếu ngươi không đọc sách, làm sao tiêu hết tiền trong nhà, muội muội ngươi cũng kịp thời chữa trị, nên sức khỏe nó mới như thế, giờ nó lấy chồng mà ngươi không bỏ ra thứ gì hả?" Vào những thời điểm mấu chốt, Tử Tình liền luôn luôn buồn bực, vì sao Điền thị đưa ra nhiều yêu cầu vô lý như vậy mà Tăng Thụy Tường đều đáp ứng, có cầu ắt có, hơn nữa Điền thị lại làm cái bộ dáng đó là điều đương nhiên. "Nương, ta chuẩn bị cho nhị muội một cái rương làm bằng gỗ chương, một lim bình phong, ta không quên chuyện nhị muội sắp lấy chồng đâu." Tăng Thụy Tường giải thích. Còn một cái rương gỗ chương kia thì chắc chắn là để Tử Phúc dùng đừng đồ đạc khi lên huyện học. "Gỗ gì mà gỗ, có ăn được như cơm không? Các ngươi đã ở trong nhà lớn như vậy thì thiếu tiền chắc, các ngươi nói đi, cho bao nhiêu?" Điền thị hỏi. Tăng Thụy Tường muốn nói cái gì nữa thì Thẩm thị đã mở miệng: "Nương nói rất đúng, cho bạo vẫn tốt hơn, sử dụng cũng thuận tiện. Đã như vậy thì lát nữa về nhà sẽ bảo cha bọn nhỏ lấy 6 lượng bạc vội còn lại cho nhị muội thêm trang. Dù sao tiền lương của hắn chúng ta chưa động vào." Thẩm thị nói xong lại nói với Hạ Ngọc: "Tẩu tử sẽ không mua thêm gì nữa, 6 lượng bạc đó, nhị muội tùy ý mua những gì mình thích, tẩu tử sẽ không nhiều chuyện." Chuyển về phía lão gia tử: "Cha, như vậy được không?" Không đợi lão gia tử đáp lời, Thẩm thị nhìn Chu thị đang ngẩn người: "Đại tẩu, xin lỗi, chuyện này không thương lượng với ngươi được, việc này thì tùy lòng hảo tâm của mỗi người thôi, không có ý so đo hơn thua, chúng ta cũng đau lòng nhị muội gả đi mà không có vốn liếng gì, nhị muội có thể hiểu cho." Thẩm thị nói một lèo, cả nhà còn chưa có phản ứng lại, ai cũng không nghĩ tới nàng có thể lấy ra nhiều bạc như vậy, Hạ Ngọc càng ngoài ý muốn hơn, cũng không biết là kích động hay cảm động, rơi lệ . Vẫn là Thu Ngọc hiểu được, đẩy đẩy Hạ Ngọc, nói: "Nhị tỷ, nhị tẩu nói ra 6 lượng bạc để thêm trang cho ngươi, ngươi còn khóc cái gì, còn không mau cám ơn nhị ca nhị tẩu." "Ta biết, ta thật sự là không ngờ nhị ca nhị tẩu lại đối xử với ta tốt như vậy, ô ô, nhị tẩu, cám ơn các ngươi." Hạ Ngọc nói. "Đệ muội, ngươi nghĩ kĩ chưa, là 6 lượng bạc đó? 6 lượng bạc đủ cho các ngươi dùng một năm, ngươi bỏ được à? Bây giờ hối hận còn kịp." Chu thị khuyên nhủ. "Dù ta là một nữ nhân thì một lời nói như một cái đinh (ý tựa câu: chắc như đinh đóng cột), các ngươi yên tâm, tuyệt không không gạt đâu." Thẩm thị nói xong, liền kéo Tử Tình ra ngoài. Cả nhà rời khỏi, Điền thị vẫn còn sững sờ, hỏi lão gia tử: "Lão nhị gia nói là 6 lượng, là 6 lượng bạc, ta không nghe sai chứ? Nàng có đổi ý không?" "Đổi ý cái gì? Ngươi không nghe thấy lời cuối cùng nàng nói à, một lời nói như một cái đinh, tất cả đều do ngươi, suốt ngày nói bậy nói bạ, nhà lão nhị giờ đã tốt, còn có thể bạc đãi muội của nó à?" Lão gia tử trừng mắt nhìn Điền thị. "Ta nói bậy nói bạ? Ta không không nói bậy nói bạ thì có 6 lượng bạc sao?" Điền thị ưỡn ngực làm lão gia tử phát hỏa. Qua một hồi, Điền thị lại hỏi: "Mà lim bình phong tốt gì? Chẳng lẽ đắt hơn 6 lượng bạc? Nếu không thì sao nhà lão nhị gia lại bỏ ra 6 lượng dễ dàng vậy?" Thu Ngọc nghe xong, đáp: "Lim rất quý, lúc ta bán đồ thêu thì có nghe qua, bình phong nhà giàu đều dùng lim mà làm, hơn nữa trên bình phong có bộ thêu hai mặt, một bộ thêu hai mặt có thể bán được mấy chục lượng bạc, đáng giá hơn bình phong." Điền thị nghe xong, giẫm chân thở dài, không bằng lấy bình phong về rồi đem đi bán. Đổi lấy ánh mắt khinh bỉ của lão gia tử.

Chương 52: Việc vặt năm trước Nhà  Tử Tình đến chợ phiên, thanh âm náo nhiệt quét hết sự bất mãn trong lòng mọi người, Tăng Thụy Tường ôm Tử Hỉ, Tử Hỉ dây nước miếng thì luôn chùi lên mặt hắn, làm cả nhà cười ha ha, Tử Hỉ thấy mọi cười, chùi càng mạnh. Thẩm thị mua ít gia vị, Tử Tình thấy có bán dê, nghĩ nghĩ, vẫn là không mua, một là mùa đông không có cỏ xanh cắt cho ăn, 2 là trong nhà chưa mua núi, không chỗ nuôi thả, còn phải luôn trông coi, rất mệt. Nhìn thấy bán thịt, Tăng Thụy Tường nói mua miếng thịt heo về làm thịt khô, Tử Tình cảm thấy thịt khô không ăn ngon bằng  chân giò hun khói, vội nói: "Cha, nương, ta muốn ăn chân giò hun khói, chân giò hun khói thơm." Thẩm thị nghe xong cười, nói: "Con cũng sành ăn ghê, chân giò hun khói làm nhiều công đoạn lắm, chỉ có nhị cữu của con biết làm thôi." "Nương, vậy mua thịt nhiều đi, thịt khô, chân giò hun khói đều làm một ít, ta cũng được ăn chân giò hun khói ở nhà cậu rồi." Tử Phúc nói. Thẩm thị nghe xong thở dài, cuối cùng là mua gần một bần tư con heo, 1 miếng ba chỉ lớn, cũng toàn bộ chân heo, hết tám trăm văn, Thẩm thị nhìn hai rổ thịt heo, cười nói: "Ta cứ tưởng như đang nằm mơ, giờ này năm ngoái mấy đứa nhỏ còn ăn không đủ no cơm mặc không đủ ấm, đâu nghĩ chỉ một năm mà chúng ta đã xây được căn nhà to, muốn ăn bao nhiêu thịt thì mua bấy nhiêu thịt. Không để đứa nhỏ chịu thiệt." Tử Tình vẫn không tìm được khoai lang, nhưng tìm được mấy quả đào cùng quýt, mua hết, Thẩm thị còn gặp được người trong thôn nhà mẹ đẻ, vừa vặn nhờ bảo nhị ca nàng lại nhà một chuyến. Sau khi mua đồ lung tung, cả nhà đều vui vui mừng mừng, quên sự không vui ở lão phòng. Nhất là Tử Thọ, chạy đằng sau Tăng Thụy Tường, nhìn hai rổ thịt, la hét là có thịt ăn. Chọc mấy người Tử Tình cười miên man. Thời tiết chuyển tốt, Tử Tình đến đất trồng rau xem lá tỏi bắt được chưa, Thẩm thị thấy nàng luôn chạy xuống đất, hỏi nguyên do, sau khi nghe xong thì vuốt đầu Tử Tình, cười: "Hài tử ngốc, lá tỏi già mới ngắt được, bây giờ mới dài ra một tý mà, muốn ngắt cũng phải chờ qua năm." Xem ra không bán được cọng hoa tỏi rồi, Tử Tình lại hỏi bao lâu cải dầu mới lớn, biết được là còn nửa tháng, Tử Tình nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng có cái để bán. Từ đây, mỗi ngày Tử Tình an tâm ở nhà làm việc nhà, học ít chữ, ghi sổ sách, học làm hầu bao, mệt mỏi thì kêu Tử Thọ cùng mình đi bắt sâu cho gà con, một năm nay số gà Thẩm thị đã lớn, lúc này trong nhà có gà mẹ ấp thì Thẩm thị để cho ấp, Thẩm thị nói ấp ra được bao nhiêu thì ấp, đỡ hơn là mua gà con. Tăng Thụy Tường bận chuyện viết câu đối, Thẩm thị cười bảo hắn chăm chỉ như lúc đi thi. Hắn nói là phải đem 6 lượng bạc kia kiếm lại. Rồi Thẩm thị bảo ngày mai đưa cho Hạ Ngọc luôn đi, kẻo Điền thị không yên tâm. Bắt đầu từ mười lăm tháng chạp, Từ sư phụ cùng Lí sư phụ sẽ không đến, Từ sư phụ còn không làm kịp nhiều thứ, nói là mười sáu tháng giêng lại đến, Tăng Thụy Tường chi trả cho hắn trước một trăm lượng bạc, trả tiền công, tiền của Lí sư phụ trướng cũng thanh toán, Tử Tình tính toán, trong nhà còn không đến năm mươi lượng bạc, còn phải trả Từ sư phụ năm mươi lượng bạc nữa là hết. Tử Phúc cùng Tử Lộc, Tử Tình bắt đầu bán câu đối từ mười lăm tháng chạp, Tử Phúc đề nghị,có chợ phiên thì bán, còn không thì vào thành, ba người lăn lộn ở ngoài, Tăng Thụy Tường thì ở nhà không ngừng viết. Tuy rằng năm nay bán câu đối không phải chỉ có mỗi mình, nhưng có nhiều khách hàng quen. Hơn nữa đều mua giấy đỏ ở trong thành, phí tổn cũng thấp xuống, ba người bán được đồng nào đều đi mua giấy đỏ, có chuyện để làm, ngày qua càng phong phú, cuộc sống cũng tràn ngập hi vọng. Chu chưởng quầy đến vào ngày hai mươi tháng chạp, lấy hoạn kê cùng lá tỏi hương cần, nghe chu chưởng quầy nói sẽ đưa đi kinh thành, giá cũng thích hợp, lá tỏi 5 văn 1 cân, hương cần 4 văn 1 cân. Thẩm thị để lại một ít, còn lại thì Chu chưởng quầy mang đi. Hoạn kê rất lớn, hầu như là khoảng 5 cân, mười tám văn 1 cân, Thẩm thị để lại năm con, lúc đầu định để lại 10 con nhưng thấy nhà mình ăn 5 con cũng đủ rồi. Tính toán xong, hoạn kê bán 4 lượng bạc, đồ ăn chưa đến 6 lượng bạc, Thẩm thị lấy trứng gà bán luôn cho đủ 10 lượng. Thẩm thị vẫn cho Chu chưởng quầy năm mươi cái trứng gà, cũng nhổ ít cải dầu non để họ mang về nếm thử. Chu chưởng quầy đi rồi, Tử Tình thấy cải dầu có thể nhổ ăn, thương lượng cùng Tử Phúc, vừa bán câu vừa bán cải dầu, nhưng chỉ bán được 5 ngày, số còn lại thì quá non, tương đối dễ bán , người trong thành ăn ngán thịt cá, đồng ý ăn những thứ rau xanh, mà người nông dân trồng cải dầu đều chờ nở hoa kết giáp để làm dầu, sao có thể ngắt non. Nên Tử Tình mới lấy được cơ hội, phỏng chừng năm sau mà bán cải dầu non vào dịp tết thì rất chạy. Trừ tịch năm nay vào hôm hai mươi chín, ngày hai mươi tám, cả nhà đều vào thành, Tử Phúc dắt Tử Lộc, Tử Tình đi bán những câu đối cuối cùng, Tăng Thụy Tường nói muốn mang Thẩm thị đi dạo. Thẩm thị đi bán hai bức thêu bình phong, được bát lượng. Tăng Thụy Tường không cho nàng thêu nhiều nữa, dễ đau mắt, chỉ cần thêu bình phong cho nhà là được. Tử Tình cũng muốn đi dạo xem có gì đáng giá mua không, đáng tiếc là bạc trong nhà bạc vẫn ít, mà mình thì quá nhỏ, Tử Phúc không yên tâm để một mình nàng đi. Lần trước Thẩm gia tặng lễ là chân giò hun khói mà Thẩm Kiến Thủy làm, Thẩm thị mua hai xấp vải dệt cùng các loại điểm tâm đưa lại. Cho nên lúc này Thẩm thị chỉ mua chút dưa kẹo và các loại hạt vỏ cứng để đãi khách dịp tết, chờ bọn Tử Tình bán xong câu đối, một nhà liền dẹp đường hồi phủ, bởi vì người trong thành nhiều, Tăng Thụy Tường nói nhà mình đông con, sợ lạc. Đây là lần đầu tiên đón tết ở nhà mới, nên về nhà, Tăng Thụy Tường trực tiếp đến lão phòng mời người đến ăn cơm tất niên, ở đây gọi là tập tục ấm phòng. Tử Tình cùng Tử Phúc vừa vào nhà đã bắt đầu đếm bạc, được mười lượng, tiền đồng tương đối mất công, vừa sổ còn vừa xuyên, năm nay thu vào cao hơn  năm trước, khấu trừ đi 800 văn mua giấy, Tử Tình nhổ cải dầu bán được tám chín trăm văn, nhưng đều mua hàng tết cả rồi. Trong nhà còn được khoảng 70 lượng, Thẩm thị vừa nghe xong, nhẹ nhàng thở ra, chắc nàng sợ trả số bác 50 lượng kia mà nhà không còn bao nhiêu. Tử Tình cảm thấy tiếc nuối là 3 mẫu cải dầu không bán được như mong muốn. Buổi tối, ăn cơm chiều xong, Thẩm thị chuẩn bị một chậu bột mì, một chậu bột gạo nếp, nói muốn tự làm một ít bánh, Tăng Thụy Tường giúp một tay, bột mì là làm bánh bột lọc, gạo nếp thì làm bánh rán, Tử Phúc nhóm lửa, Thẩm thị đem một dĩa đến, Tử Lộc, Tử Tình phụ trách nhúng vào đường, còn cho ít mè vừng, Tử Thọ dẫn Tử Hỉ chơi một bên. Gửi thanks Tuyển Editor! Beta-er! Developer! Type sách! ๖ۣۜHấpღHấp↓ 12.08.2014, 00:45 Chương 53: Trừ tịch ( 1 ) (Đêm giao thừa – đêm 30) Hôm trừ tịch, lão gia tử tới sớm, bởi vì muốn chuẩn bị tế tổ. Chu thị chủ động vào phòng bếp hỗ trợ, Tăng Thụy Tường dẫn lão gia tử cùng Tăng Thụy Khánh ngồi ở phòng khách uống trà, người đọc sách vẫn rất chú ý, Tăng Thụy Tường không chỉ mua lá trà tốt, mà còn mua một bộ tách trà đẹp. Lão gia tử bưng trà lên, thỏa mãn uống một ngụm, cười nói: "Ngồi vào cái ghế dựa, uống trà, ta cảm thấy mình như lão gia." Bọn Điền thị đều nở nụ cười. Thu Ngọc nói: "Cha, nhị ca của ta là tú tài lão gia, ngươi là cha lão gia, đương nhiên cũng là lão gia." Sáng sớm Tăng Thụy Tường đã đốt chậu than ở căn phòng đầu tiên của phía tây, để mười cái ghế đẩu nhỏ, bình thường người nhà sưởi ấm ở phòng phía đông, phía tây là phòng của huynh đệ Tử Phúc. Điền thị sợ lãnh, ngồi phòng khách một lúc thì sang phòng phía tây tiếp tục nói giỡn. Lão gia tử uống một lần trà thì  Thẩm thị cũng chuẩn bị tốt đồ tế tổ, lão gia tử mang theo nam tử ra ngoài tế tổ, Tử Hỉ cũng bị ôm đi. Thẩm thị cùng Chu thị vào phòng ngồi một lúc với bọn Điền thị, rồi bắt đầu chuẩn bị cơm tất niên, bởi vì là năm đầu tiên, Thẩm thị chuẩn bị rất phong phú, canh gà hầm trong nồi đất, giò nướng, bánh bao, cháo sườn. Tử Tình thấy củi không còn nhiều, nói muốn đi ôm ít củi lại, Thẩm thị cố ý bảo một câu, hái ít cải dầu và hoa để đốt cùng, Tử Tình hỏi vì sao. Chu thị giải thích: "Cải dầu có ý là phát tài, hoa nở như tài lộc nở rộ. Củi lửa hôm tất niên không được dập tắt, càng đốt càng giàu." Tử Tình lần đầu tiên nghe, cảm thấy cho dù là triều đại nào thì đều mê tín, người nghèo mê tín là đơn giản muốn gửi gắm một nguyện vọng tốt cho cuộc sống, mà người giàu thì sợ hãi, sợ mất đi sự giàu có, thật ra ai cũng hi vọng cuộc sống giàu lên. Sau khi bọn Lão gia tử trở về, vẫn ngồi ở phòng khách như cũ, Hạ Ngọc, Thu Ngọc cùng Tử Bình, Tử Phúc, Tử Lộc ngồi trong phòng chơi quan binh bắt đạo tặc, Tử Phúc viết tờ giấy, có quan binh, có đạo tặc, còn có mao tặc (??? Sao khác chỗ mình là chỉ điểm thế nhỉ) và thẩm phán, quan binh bắt đạo tặc, đạo tặc bắt mao tặc, mao tặc trộm quan binh, ai thua thì búng mũi, thẩm phán tốt nhất, không bị ai búng, thấy ai không vừa mắt thì có thể cho búng thêm vài cái. Vô cùng náo nhiệt, tiếng cười không ngừng. Lão gia tử nói đây mới là mừng năm mới, chỉ chốc lát mọi người đều chuyển đến phòng phía tây. Tử Tình luôn luôn ở phòng bếp nhóm lửa, cũng không biết là lúc nào, nghe xa xa có tiếng pháo, Thẩm thị hỏi Chu thị mà đến giờ Thân chưa, Chu thị nhìn sắc trời cũng đến rồi. Thẩm thị nhờ Chu thị giúp dọn đồ ăn lên bàn. Thẩm thị bày đồ ăn, Tử Tình bày đũa, Tử Phúc, Tử Lộc chuẩn bị đốt pháo, lão gia tử Điền thị ngồi xuống. Sau khi tiếng pháo vang lên, Tử Phúc trở về rót rượu cho người lớn. Lão gia tử nâng chén, nguyện cầu: "Ngày này năm ngoái, nghĩ đến ở sau khi riêng thì mỗi nhà sẽ tự đón tết, sau này sẽ khó sum họp. Hôm nay, ta cũng an lòng, không ngời sau khi ở riêng nhà lão nhị lại ngày càng tốt đến vậy, quan trọng nhất là cả nhà ngồi cùng nhau. Thấy con cháu ta xây được nhà đẹp, ăn ngon, uống trà tốt, lão nhân ta đã thấy đủ. Các ngươi đều là con tốt của ta, đều hiếu thuận. Thụy Khánh, cha biết ngươi cũng tận tâm, cha chúc ngươi sang năm ngày cũng phất lên như nhà lão nhị. Nếu đại tôn tử Phúc nhi lấy được bảng Trạng nguyên, ta càng thấy đủ." Bữa cơm này coi như hài hòa, ngay cả Hạ Ngọc luôn ngượng ngùng ít lời cũng nói cười liên tục. Tay nghề Thẩm thị nấu cơm không sai, trước kia là không có điều kiện, không bột không gột nên hồ, bây giờ không thiếu thứ gì, hương vị đương nhiên sẽ ngon hơn. Tóm lại một câu, khách và chủ cùng vui. Sau khi ăn xong, thấy trời còn sớm, Hạ Ngọc các nàng đều tắm rửa, vừa mới ăn cơm no, cho nên cả nhà vây quanh chậu than nói giỡn, Chu thị cùng Thẩm thị thu dọn xong cũng tới, Thẩm thị nói nàng may cái áo bông, liền ngồi xa xa, sợ kim đâm người khác. Lão gia tử thấy mọi người đều có mặt, thật nghiêm túc nói: "Thừa dịp hôm nay đông đủ, ta có chuyện muốn thương lượng. Thụy Khánh, ngươi năm nay đã ba mốt tuổi, nàng dâu của ngươi cũng ba mươi, đến nay còn chưa có con trai, ngươi tính thế nào ?" "Không có tính toán gì cả, ta vẫn chỉ nói một câu thôi, không có chuyện cưới bình thê (vợ thứ 2)." Tăng Thụy Khánh nói. Xong rồi, Tử Tình nghĩ tết mà nói điều này chắc chắn sẽ không thoải mái. Đừng gây chuyện mà, vất vả lắm mới ăn được bữa cơm yên ổn. Hắc hắc, Tử Tình nhưng không ngờ tình cảm của đại cha cùng đại nươngtốt như vậy, nam nhân có mấy ai thích mới ghét cũ đâu, huống chi là ở một nơi cho phép nam nhân cươi nhiều thê thiếp như cổ đại này. Thật sự là hiếm có. "Ngươi không có gì ý tưởng thì ta chỉ cho ngươi một con đường, nếu ngươi không cưới bình thê, thì chọn một đứa con trai nhà lão nhị làm con thừa tự, dựa theo tập tục, ngươi là con cả, ngươi có thể chọn Tử Phúc, nó cũng chính là trưởng tôn." "Ta không đồng ý." Chu thị cùng Thẩm thị đồng thời hô lên. Nhất là Chu thị, giọng cất cao:, "Dựa vào cái gì muốn ta nuôi con thay người khác, Tử Phúc thế nào cũng không phải con ta, thịt chó soa so được với thịt dê, với lại ta mới ba mươi mà thôi, Kỷ Văn tẩu tử đối diện nhà sắp 40 mới sinh được con trai, ta còn tưởng sao bọn hắn lại có lòng mời chúng ta đến ăn cơm, thì ra là tính kế ta. Nếu không vì làm việc nhiều như vậy thì ta có đẻ non không, đáng thương cho đứa nhỏ của ta, sao nương không giữ được con vậy?" Chu thị nói xong, còn khóc thút thít. Chu thị ủy khuất kể ra, Tử Tình mới biết được thì ra Chu thị từng có thai một đứa nhỏ, nhưng lúc đó nàng còn trẻ, Thẩm thị vừa sinh Tử Phúc nên ở cữ, mọi việc trong nhà nhiều không kể xiết, lúc Chu thị xách xô cám heo thì bị trượt chân ở cầu thang, làm xẩy thai, từ lúc đó đến giờ vẫn chưa có thai lại. Tử Tình sáng tỏ, khó trách Tăng Thụy Khánh nói chuyện đều kiên cường như vậy, ông bà có khi còn phải xem sắc mặt đại cha. Chu thị vừa nói xong, Tăng Thụy Khánh chạy nhanh trấn an nàng, nói: "Ngươi yên tâm, ngày mai ta sẽ dẫn ngươi đến An Châu phủ tìm đại phu, đám mây nhà chúng ta, người khác đừng mơ có." (đám mây = tài sản, tài sản không để người khác lấy) Nói xong liền đứng dậy, muốn đi. Thẩm thị nghe xong, tức giận đến độ ôm ngực, Tử Tình nhanh vỗ lưng giúp nàng thuận khí, Tử Phúc bưng một chén nước để nàng uống, thấy Tăng Thụy Khánh định đi, Thẩm thị giữ người lại.
Xem thêm: http://diendanlequydon.com/
viewtopic.php?t=321505
Chương 54: Trừ Tịch (2)
"Đại ca đại tẩu, phải nói cho rõ ràng rồi hẵng đi,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#tinhnhu
Ẩn QC