Chương 61-80

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 61: Chu Thị Bị Thương
Mùng tám tháng ba, con trai cả Tiêu gia -Tiêu Phúc Sinh đến lúc thành thân, Tử Tình dẫn Tử Thọ đi đón dâu, bởi vì Tiêu gia lão gia không có nhiều người thân, mà ông đã qua đời, cho nên Bành thị làm chủ.
Tử Tình cùng Tiêu Tú Thủy cùng nhau chơi đùa một ngày, buổi tối, vài người chưa kết hôn muốn nghe trộm, Tú Thủy cũng muốn, định kéo Tử Tình làm bạn, tân phòng của Tiêu Phúc Sinh là căn phòng cũ của Thẩm thị, một lần nữa được sửa sang, mặc dù Tử Tình cũng muốn xem náo nhiệt, nhưng Thẩm thị đã dắt nàng về sớm: "Nào có nữ hài tử nào da mặt dày thế hả?" Tử Tình tiếc nuối.
Ngày thứ hai, buổi sáng, trời quang mây tạnh, Thẩm thị cùng Tử Tình ngồi ở sạp phơi, cải dầu trong nhà đã cắt xong, mà đoạn thời gian trước trời toàn mưa, nên sáng sớm hôm nay Thẩm thị đã bưng cải dầu ra phơi, vừa chà vừa đập cải, Tử Tình ở bên cạnh đuổi gà, Tử Thọ cùng Tử Hỉ cởi giày, mặc mỗi tất, leo lên sạp cải dầu chơi, Tử Hỉ đi còn không vững, lắc bên này lắc bên kia, nhưng lúc ngã lại biết tự mình đứng dậy, chọc Tử Tình cùng Tử Thọ cười to, tiểu gia hỏa thấy, đùa càng vui.
Thẩm thị đang nói Tử Tình nghe chuyện năm nay trong thành có nhiều người bán đậu phụ non, giá giảm đi một văn. Đang nói, đột nhiên, bầu trời boognx tối sầm lại, gió nổi lên, Hà thị nhìn trời, nói sợ có mưa, vội bế Tử Hỉ vào nhà, ba người luống cuống tay chân cất cải dầu vào kho, một trận gió mạnh thổi qua, cát bay đá chạy, mù mịt khắp nơi, lát sau, sấm chớp ầm ầm, mưa to tầm tả, ba người vội trốn vào phòng.
Buổi chiều, Tử Lộc tan học về nhà, nói trên đường toàn là cây đổ, còn có mấy nhà bị sập, Hà thị nói thật nhiều năm nay chưa thấy trận gió lớn như vậy, lúa mạch chắc chắn sẽ chịu ảnh hưởng, Tử Tình vừa nghe, chạy nhanh ra mảnh đất trồng rau, may quá, nhà ở tứ phía nên gió không lùa vô mạnh, dưa hấu ngã trái ngã phải, Tử Tình kêu mọi người đến nâng thẳng dậy.
Lúc này, Tử Tình nghe thấy có người kéo chuông, là Tăng Thụy Ngọc đến, nói hắn đã đi xem lúa mạch, vì đất trũng nên tổn thất không lớn, nhưng phải nâng dậy, sợ ngâm trong nước lâu sẽ nẩy mầm, còn nói: "Trên đường đi, ta còn nghe nói trong thôn mình có người bị gió thổi bay, rơi vào đê chứa nước, được người cứu lên, ai ũng bảo chưa gặp qua trận gió lốc như vậy, giống như muốn cuốn lấy tất cả."
Cả nhà nghe xong, đều ngạc nhiên, cho tới bây giờ chưa nghe thấy chuyện có người bị gió thổi bay, chắc là đùa, Thu Ngọc đến truyền tin, thì ra người bị gió thổi là Chu thị, Tử Tình cảm thấy với trọng lượng đồ sộ của Chu thị, cơn gió nào mới thổi được, nếu nói người khác thì còn miễn cưỡng chấp nhận được.
Thẩm thị nghe xong, muốn thăm Chu thị, vội vội vàng vàng nhặt hai ba chục cái trứng gà, nói với Hà thị vài câu, Tử Tình cũng đi theo.
Đến mới biết được, cổ chân Chu thị sưng rất lớn, được người khác dùng cáng nâng về, đi không được, lão gia tử tìm Chu lang trung, người lúc xem bệnh cho Tử Tình, lúc Tử Tình đến, thì lang trung đang dùng một loại dược không biết tên xoa bóp, chu thị hét toáng lên vì đau, đại phu luôn luôn nói đừng động đậy, nhưng Chu thị nước mắt nước mũi vung tứ tung, vừa khóc vừa kể lể, một hồi nói cha đứa nhỏ không ở nhà, việc trong nhà đều dựa vào nàng, một hồi lại oán giận, nói lão gia tử phân chia không tốt, nếu phân chia ruộng cho nhà lão nhị, thì không bị thế này.
Lão gia tử ở bên ngoài nghe được, nhăn mặt. Điền thị than thở, Tử Bình thì gạt nước mắt.
Thẩm thị nhanh hỏi: "Cha, đưa tin cho đại ca chưa?"
"Nói với lão Điền rồi, bảo hắn đi huyện một chuyến, dù sao lão Điền cũng định chở người vào thành ." Lão gia tử nói, lão Điền là người đánh xe lừa, mỗi ngày đều chở người qua lại.
Một lát, lão gia tử tiễn Chu lang trung, Thẩm thị ngồi vào mép giường Chu thị, hỏi sao lại thế này. Nguyên lai là lúc trời tối lại, Chu thị đang hái đậu phụ ngoài ruộng, cũng không còn lại bao nhiêu nên muốn hái xong rồi về. Đợi đến lúc thấy gió to, muốn chạy cũng chạy không được, sau này lại không biết sao nữa, tại lúc đó ngất đi rồi, sau mới tỉnh thì mình nằm trong đê. Đê dẫn nước rất sâu, Chu thị bị ngã xuống, gào nửa ngày mới có người nghe được, vừa sợ vừa lạnh lại vừa đói, không biết đụng chạm vào quỷ thần gì, nói xong, bảo Tử Bình đốt chút hương, bái lạy.
Thẩm thị nấu ít nước ấm, lau cho Chu thị, lại đến phòng bếp nấu hai cái trứng luộc, nói: "Ăn cái trứng gà nóng hổi đi. Giờ đừng di chuyển lung tung, lang trung vừa mới nói, phải một trăm ngày mới khỏi, nói với nương một tiếng, đừng nấu ăn nữa, qua ăn với cha nương đi."
Nói xong, Thẩm thị lại hỏi chuyện lúa má thế nào. "Chuyện đó thì không sao, ta để đệ đệ nhà mẹ đẻ làm rồi. Ta biết ngươi còn bận nhiều việc, sẽ không làm phiền ngươi." Chu thị nói.
Đang nói, Điền thị đi vào, bảo tối rồi, Thẩm thị vội đứng dậy cáo từ, dẫn Tử Tình về nhà.
Trên đường về, Tử Tình thương lượng cùng nương, chờ năm nay bán được dưa hấu sẽ mua núi sau nhà: "Nương, ta muốn trồng cây ăn quả, nương tin con đi, con ươm cây đã nảy mầm rồi. Hơn nữa trên núi lớn như vậy thì nuôi gà, nuôi gà kiếm được nhiều tiền lắm á. Nương, nương xem, dưa hấu con trồng cũng được giá mà?"
"Một cái núi lớn vậy cũng phải mấy chục mẫu, nương đang định để tiền mua ruộng nước. Ruộng nước tốt hơn, con thấy nhà địa chủ nào có bạc mà không mua ruộng nước đâu?"
"Đó là núi hoang, không tốn nhiều bạc, ta chỉ mua một núi, về sau có bạc thì nương đều đi mua ruộng nước. Con cam đoan sẽ không để lỗ đâu, nếu lỗ thì nương đừng làm đồ cưới cho con, con lấy núi hoang này là được."
"Một nữ oa mà mở mồm ngậm mồm là nói những thứ này à, con học ai vậy?"
Thấy Tử Tình không hé răng, còn nói: "Chúng ta nào có bạc mua núi, đại ca con đến quan học, trả tiền Từ sư phụ xong thì chúng ta còn lại bao nhiêu đâu."
Từ sư phụ đã làm xong hai ngày trước, trong nhà chỉ còn hơn mười lượng bạc, quả thật không đủ làm gì.
"Nương, con đâu có nói là mua bây giờ, ngươi thấy đấy, nhà mình là đất hoang, tổng cộng chỉ mất mười lăm lượng bạc, một năm chúng ta thu được hơn 200 lượng mà." Tử Tình giải thích một lần với nương.
Thẩm thị suy nghĩ một hồi, cuối cùng đáp ứng chờ Tăng Thụy Tường trở về lại thương lượng.
Về nhà, ăn xong, rửa mặt lên giường, một đêm không có chuyện gì. Ai biết, trời rạng sáng, liền nghe thấy gió gào thét ngoài cửa sổ, gió lớn hơn ban ngày, Tử Thọ tỉnh lại, khóc gọi mẹ, Tử Lộc ôm hắn, dỗ: "Tiểu Tam đừng khóc, ca ca với ngươi đi tìm nương."
Thẩm thị vội ôm tiểu nhi tử ngồi vào trên giường Tử Lộc, cùng Tử Lộc dỗ Tử Thọ, Hà thị cùng Tử Tình cũng sớm tỉnh, hai người cũng ngồi trên giường Tử Lộc, Tử Tình nghi ngờ là biển gần đây có bão, nên thổi đến nơi này, kiếp trước thấy nhiều, không biết mấy ngày mới kết thúc. Hà thị nói thời tiết năm nay khác thường, sợ là không tốt, bảo Thẩm thị chuẩn bị nhiều lương thực.
----oOo----
Chương 62: Manh Mối
Buổi sáng, trời trong, Tử Tình ra ngoài, dưa hấu lại ngã trái ngã phải, mất vài ngày mới nâng dậy hết, đây là chuyện nói sau.
Trời nắng, Thẩm thị nhanh chóng phơi cải dầu, sau đó đi thăm Chu thị, thuận tiện mua ít thịt về. Sau khi trở về, Thẩm thị nói cây cổ thụ bên đường bị nhổ tận gốc, cây cối thì ngã nghiêng, rất đáng sợ. Nhưng nàng nhặt không ít nhánh cây về làm củi, còn kéo Tử Tình tới tới lui lui nhặt mấy bó lớn, chất thành núi nhỏ.
Thẩm thị nói cha Tử Bình đã trở về, muốn dẫn Chu thị vào thành ở một thời gian, thuận tiện muốn tìm đại phu trong thành xem chân cho Chu thị. Tử Tình nghĩ khẳng định Thẩm thị cũng hi vọng Chu thị được trị khỏi.
Nghe ý của Thẩm thị thì lão gia tử cùng Điền thị không đồng ý, có thể là bởi vì con trai cả phải thuê phòng trong thành, huống hồ rau dưa phải mua hết. Nhưng Tăng Thụy Khánh không thể về nhà mỗi ngày, Chu thị lại không đi lại được, không có người chiếu cố thì cũng không tiện. Tử Bình đương nhiên là đi theo hầu hạ. Thẩm thị về nhà lại nhặt một rổ trứng gà đưa qua, nói trong thành cái gì cũng phải tiêu tiền.
Thời tiết bình thường trở lại, nhưng nhiều mưa hơn, Tăng Thụy Ngọc miễn cưỡng gieo xong mạ ở ruộng nước, mỗi ngày mưa phùn triền miên, núi gần thôn bị màn mưa làm mờ mờ ảo ảo, mưa dầm Giang Nam như một bức tranh thuỷ mặc không rõ ràng, mưa nhiều đâm chán.
Ai biết từ khi vào tháng tư, trời bắt đầu nóng lên, mỗi ngày mặt trời chói chang, nắng một tháng, ruộng nước bắt đầu khô héo, nhà nhà tát nước cứu lúa, miễn cưỡng thu hoạch lúa mạch, sản lượng giảm là điều tất nhiên, nhà Tử Tình gặt được 4 thạch, chỉ bán 2 thạch, vẫn cho lão gia tử 1 thạch, còn lại thì cất, Thẩm thị còn mua không ít gạo.
Trong viện, dưa hấu không chịu nhiều ảnh hưởng lắm, trồng gần nên tiện lợi nhiều, nước rửa mặt, nước tắm, nước rửa rau đều đem đi tưới, một chút cũng không lãng phí. Mực nước giếng tuy có giảm, nhưng không khô cạn. Làm Tử Tình kinh hỉ là nàng phát hiện hạt cam năm trước đã nảy mầm, cao gần một gang tay, điều này càng làm Tử Tình quyết tâm muốn mua núi, hơn nữa, Tăng Thụy Tường cũng đáp ứng rồi. Một mình Tử Tình ngồi ở một mảnh đất nhỏ làm vườm ươm, bắt đầu ươm giống, nhờ tam đường thúc bớt chút thời gian đi mua ít đá .
Hôm nay Thẩm thị muốn vào thành, nói muốn đi thăm Chu thị, thuận tiện giao cho Chu chưởng quầy hai sọt trứng gà, lúc này có Hà thị ở nhà, Tử Lộc đến trường đi, Thẩm thị xuất môn đều dẫn Tử Tình đi theo.
Ở chỗ Chu chưởng quầy, Thẩm thị mua chút quả vỏ cứng, ít điểm tâm, hai người hỏi thăm, đi đến một căn nhà nhỏ mà Tăng Thụy Khánh thuê, bên trong có 3 hộ gia đình cùng ở, điều kiện không được tốt, nhưng nhìn thấy Thẩm thị, Chu thị vẫn là cao hứng, nói là cha đứa nhỏ may mắn tìm được một lang trung giỏi mới về dưỡng lão, mở phương thuốc cho nàng, nói điều dưỡng cho tốt, còn có thể sinh con, bây giờ nàng đã ăn mười thang dược.
Thẩm thị vừa nghe, vội niệm "A di đà phật, cảm tạ bồ tát, ngươi vất vả nhiều năm giờ cũng được báo đáp, ngươi nên mở lòng một chút cho thoải mái." Nói xong Chu thị rơi nước mắt. Hại chị em dâu lúc này cùng mục tiêu trò chuyện, cho nên càng nói càng dính, càng nói cũng càng nóng hổi, hai người còn nói đến chuyện đêm trừ tịch (đêm 30) không thoải mái kia.
"Đệ muội, lúc đó ta cũng không phải nhằm vào ngươi, vừa nghe lão nhân nói, ta không suy nghĩ nên nói bừa. Sau này ta suy nghĩ kĩ lại, đấy cũng không thể là chủ ý của ngươi, nào có nương nào bỏ được con mình, huống chi Tử Phúc còn ưu tú như vậy. Mà chỉ có loại người như Yến Nhân Đạt, sinh con cho lắm vào rồi nuôi không nổi, mới nghĩ cướp tài sản người khác."
"Ta nghĩ tẩu tử tuổi trẻ như vậy, sao không trị hết bệnh được? Ơn dưỡng to lớn cỡ nào cũng không bằng con tự mình sinh ra. Trước kia là do không điều kiện, lúc này nhân cơ hội mà chăm sóc bản thân cho tốt, thế nào cũng sinh được con!"
Nửa ngày không thấy được Tử Bình, Thẩm thị liền hỏi một tiếng, Chu thị nói là cách vách có một đôi vợ chồng tuổi trẻ, nam tử thường xuyên ra ngoài làm việc, nữ tử ở nhà làm tú sống (thêu thùa may vá), "Ta thấy nó cũng không nhỏ, đã mười hai rồi, nên để cho nó đi học chút châm tuyến, trước kia ở nhà làm gì có thời gian rãnh. Mà giờ này còn chưa về nhà. Nếu không thì, Tử Tình, ngươi đi kêu một tiếng, ngay cách vách thôi."
Tử Tình đáp ứng, gõ cửa gọi Tử Bình ra ngoài, ai biết mới xoay người định về thì gặp một đại nam nhân nhìn chằm chằm Tử Bình, thì ra là chủ nhân nhà này đã trở lại, Tử Bình hớn hở hỏi: "Hồ đại ca, sao hôm nay về sớm thế, Hồ tẩu tử còn chưa có nấu cơm đâu."
"Ừ, hôm nay ngươi cũng về nhà sớm như vậy mà, vị tiểu muội muội này là ai?"
"Là đường muội của ta, ở nông thôn đến thăm nương, nương ta bảo ta về nhà sớm." Hai người quen thuộc quá độ làm Tử Tình phát hoảng.
Tử Tình thấy ánh mắt hắn nhìn đường tỷ không thích hợp, cảm giác như có chút lỗ mãng, không chút kiêng nể gì, nhìn là biết không phải kẻ đoan chính gì, Tử Tình liếc mắt một cái đã không thích người như thế, nhưng là kỳ quái, Tử Bình lớn như vậy mà chẳng có chút hiểu biết gì, tính cảnh giác cực kì thấp.
Tử Tình đánh giá Tử Bình, tuy không phải đại mỹ nữ gì cả, nhưng phát triển tốt, những đặc thù của thiếu nữ đã có chút lộ ra. Tử Tình có dự cảm không tốt, nam nhân đều là loại người có mới nới cũ, đừng bị lừa gạt. Nhưng lời này không thể nói toẹt ra.
"Tỷ, chủ nhân nhà này bao nhiêu tuổi? Ngươi quen bọn họ lắm sao?"
"Quen chứ, bọn họ đều nhiệt tình, nhà chúng ta vừa chuyển đến, Hồ gia tẩu tử đã đi qua giúp không ít, cũng trò chuyện với nương. Sau này nương ta thấy nàng ở nhà làm tú sống một mình, nên muốn ta đi học. Bọn họ bao nhiêu tuổi thì ta không biết, nhưng nhà bọn họ chỉ có một nữ hài tử, mới ba tuổi."
Tử Tình nghĩ nghĩ, chắc tầm hai mươi, liền nói: "Tỷ, ngươi có thời gian thì ở cùng đại nương đi, dù sao thì bây giờ đại nương còn chưa đi được, rất bất tiện, mà châm tuyến thì ngươi vẫn có thể ở nhà làm."
"Ở nhà làm thì được gì, nương ta cũng không thể dạy ta, Hồ gia tẩu tử không những nhiệt tình, tú sống của nàng cũng tốt, Hồ gia đại ca cũng không ngại phiền toái, còn nói có ta ở cùng nương tử, hắn cầu còn không được, như vậy thì nương tử của hắn sẽ không nhàm chán. Hồ gia đại ca thật thương nương tử."
Tử Tình vừa nghe, lại càng không yên tâm, khuyên nhủ: "Nhưng đại nương ở nhà một người cũng nhàm chán, hơn nữa đại nương còn không đi lại được, muốn uống nước hay làm gì đó cũng không tiện, nàng cần ngươi."
Tử Tình nói hết lời rồi, nhìn vẻ mặt Tử Bình, khẳng định là không nghe lọt tai nào. Tạm biệt Chu thị, về nhà, Tử Tình có chút rầu rĩ , cổ đại rất chú ý thanh danh, lỡ đường tỷ có chuyện không tốt, Tử Tình cũng chịu liên lụy. Suy nghĩ mãi, tìm cơ hội khi không có ai, Tử Tình nói lo lắng của nàng cho nương biết.
Thẩm thị nghe xong, nhảy dựng lên: "Nữ nhi à, con còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, lời này đừng nói bừa bên ngoài, biết chưa?" Lại hỏi kĩ càng một lần, Tử Tình đáp hết, sau đó, Thẩm thị không nói về chuyện này, Tử Tình cũng không biết xử lý thế nào. Tiếp đó, bên lão phòng có việc vui.
----oOo----
Chương 63: Thu Ngọc Làm Mai
Thì ra là Thu Ngọc đính hôn, Điền thị luôn luôn đau đầu vì chuyện của tiểu nữ nhi, Thu Ngọc nói không muốn gả cho nông dân, Điền thị nhờ người nơi nơi hỏi thăm, Thu Ngọc đã mười lăm, năm nay phải đính hôn, rồi sang năm thành thân là vừa.
Lúc này, vừa văn có một Chu gia ở Tây Miếu thôn, lại là Chu gia, Tử Tình mới phát hiện nơi đây họ Chu rất nhiều, vài thôn xung quanh đều có. Mà nói tiếp, con lớn nhất Chu gia luôn luôn ở Tân Châu phủ làm ghi chép quặng sắt gì gì đó, dùng ngôn ngữ hiện đại để biểu đạt thì giống công việc thống kê này nọ, không phải vào hầm đào mỏ, cũng an toàn. Tiền lương tốt, một năm mười hai lượng bạc, nhiều hơn hai lượng so với Tăng Thụy Khánh. Mấy ngày hôm trước đã nhìn tướng, nghe nói bộ dạng đối phương tuấn tú lịch sự, hai bên tương đối vừa lòng, nên nhanh chóng định thân trong dịp nghỉ ngơi này.
Thẩm thị cảm thấy xa như vậy thì tương lai sinh hoạt thế nào, chẳng lẽ mang Thu Ngọc đến chỗ quặng, nghe nói nới đó không có một nữ nhân nào ở, cả hai ở cũng không phải dễ dàng sống tự do tự tại, chính mình đã trải nghiệm qua. Thẩm thị đem chuyện này nói với Điền thị.
Ai ngờ Điền thị nghe xong, phản bác: "Chuyện này ngươi đừng quan tâm, ta là nương của nàng, chẳng lẽ không vì nàng mà tính toán? Thu Ngọc đã nguyện ý, coi trọng hắn, chẳng lẽ giữ lại làm gái lỡ thì? Thu Ngọc lớn như vậy, từ nhỏ lại là người lòng dạ cao, trong lòng có tính toán, nàng đã tính toán tốt lắm, hai người ở riêng thì đều tự mình kiếm bạc vài năm, rồi thuê cửa hàng gì đó, khổ thì khổ cầm ba năm năm thôi." Thẩm thị nghe vậy, không nói.
Chu gia có ba nam, ba nữ, Thu Ngọc làm mai là con lớn nhất, Tử Tình thấy, bộ dạng rất được, giống người đọc sách, nghe nói cũng học vài năm, trong nhà lược có vài mẫu đất bạc màu, có một đại tỷ đã gả đi.
Tử Tình không có hứng thú, đến phòng sau tìm Tú Thủy, con trai lớn nhất của Tiêu gia đã chuyển đi rồi, bây giờ căn phòng kia không có người ở, đồ dùng sinh hoạt mới trong phòng cũng chuyển hết, nhưng Tú Thủy nói nhị ca của nàng cũng làm mai, Tử Tình liền nở nụ cười, nói: "Năm nay sao chỗ nào cũng là việc vui, nhà ta nhị cô lập gia đình, tiểu cô làm mai, nhà ngươi thì hai ca ca trước sau muốn kết hôn."
Ai ngờ Tú Thủy nghe xong, ngược lại có chút thương cảm, nói: "Theo ta thì đây chẳng phải chuyện tốt gì, sau khi nhị ca của ta thành thân cũng sẽ rời nhà, nhà gái điều kiện không sai, ở thị trấn, không gả đến nông thôn, nhị ca sẽ chuyển lên thị trấn. Đại ca của ta đi rồi, nhị ca cũng muốn đi, trong nhà càng ngày càng vắng vẻ, nghĩ đến cảnh cả nhà ta náo nhiệt trước kia, bây giờ ai cũng rời đi dần dần."
Cũng phải, ca ca từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nói không về nhà là không về, trong nhà càng ngày càng vắng vẻ, trước kia cả gia đình đều chen chúc một chỗ, còn chưa ở được bao lâu, nhà Tử Tình chuyển trước, tiếp đó là hai con trai Tiêu gia, một nhà Chu thị cũng đi rồi, Hạ Ngọc xuất giá, thì ra mảnh đất cả ngày gà bay chó sủa cũng có lúc vắng vẻ.
Tử Tình nghĩ, gia đình mình cũng như thế thôi, đại ca ra ngoài học, ngay sau đó nhị ca cũng phải ra ngoài: "Thật sự là thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn." Tử Tình cảm thán một câu. Huống chi mình còn không có cơ hội gặp lại cha mẹ kiếp trước, Tử Tình không khỏi bi thương, nhỏ giọng nức nở.
Tú thủy sốt ruột: "Tình Tình, ngươi làm sao vậy, sao mà khóc?"
Tử Tình khóc xong, cũng cảm thấy xấu hổ, lau khô nước mắt, cười nói: "Còn không phải tại ngươi à, tự nhiên nói ra, ta đã nghĩ đến chuyện chưa đầy hai năm nữa ngươi cũng muốn xuất giá, không biết gả đến nơi nào, sống có tốt không, ta liền thương tâm ."
"Dễ ẹc, ta gả đến nơi nào, ngươi liền gả đến nơi đấy, tốt nhất là chúng ta gả cùng một nhà."
Tử Tình vừa nghe, vui vẻ, đúng là đồng ngôn vô kị (lời của trẻ nhỏ không cố kỵ): "Chuyện này không phải ngươi và ta định đoạt được, thôi, chúng ta đi nhìn tam dượng nhà ta đi."
Lúc hai người đến, Chu gia đã tới. Tử Tình chỉ biết điều kiện nhà tam dượng còn không bằng nhị dượng, nhưng tiểu cô có tính toán, lại có một tay tú sống (thêu thùa), mà lương của tiểu dượng lại luôn có dù hạn hay lũ lụt, nhị dượng thì còn muốn nhìn trời ăn cơm (nhờ vào thời tiết, ý chỉ nhà nông lời lỗ đều nhờ trời), nhưng quan trọng là thân thể nhị cô tiêu không ít tiền thuốc men, xem ra cuộc sống sau này của tiểu cô khẳng định không kém .
Đảo mắt cũng sắp đến Đoan Ngọ (vào 5/5, còn gọi là lễ hội thuyền rồng), trời vào những ngày cuối tháng năm thì cũng đổ mưa, Tử Tình nhờ tam đường thúc trồng 4 mẫu là dương khoai. Thẩm thị bắt một đám hoạn kê, gà này mua lúc đầu tháng 11, cũng tầm bốn năm cân rồi, Tử Tình thấy dưa hấu mọc cũng không tệ, nhưng chưa chín, phải chờ mười ngày nữa, Đoan Ngọ thì đừng hy vọng bán gì cả.
Tăng Thụy Tường cùng Tăng Tử Phúc trở về, buổi tối cả nhà đều thích ngồi ở thư phòng làm những việc vặt, Tăng Thụy Tường giảng giải bài tập cho Tử Lộc, Tử Phúc đọc sách, Tử Thọ cùng Tử Hỉ ngồi chơi, Thẩm thị thêu thùa may vá, Tử Tình thì một lúc châm tuyến một lúc học chữ, Tử Tình chuẩn bị đem chăn chiếu trong nhà đổi mới, nàng chọn trước ình một xấp vải màu tím nhạt, có in hoa nhỏ, làm được gối đầu, drap giường, bọc chăn, Hà thị rất thích, nói ngủ thoải mái cứ như nằm mơ.
Thẩm thị thấy tốt, mua vài xấp vải về, còn nói mua nhiều thì lợi nhiều, Thẩm thị rất thích ga bọc chăn, bớt việc hơn, không biết Tử Tình nghĩ như thế nào, trước kia, mỗi lần giặt chăn đều phải vác tất cả đi giặt, cho nên một năm cũng giặt không quá 2 lần, lúc này thì tháo giặt thuận tiện hơn, mà Tử Tình còn khâu 4 góc chăn bốn cái dây, cột lại để khỏi chăn chạy tới chạy lui .
"Nương, chuyện này rất đơn giản, mỗi lần ta cũng ngại giặt chăn, nếu có cái gì đó bọc chăn lại thì chỉ cần giặt bọc chăn, ta đã nghĩ đến điều này lâu rồi, nhưng chăn lại thích chạy qua lại bên trong, có dây cột lấy là được, nương, ta thông minh đúng không, ta thích trong phòng thật là sạch sẽ, không loè loẹt, cho nên ta dùng vải bông làm drap giường và bao gối." Tử Tình giải thích, hoàn toàn làm Thẩm thị mất đi sự nghi ngờ, từ nhỏ con gái đã cổ linh tinh quái, luôn làm người khác kinh hỉ (kinh ngạc + vui mừng) ngoài ý muốn.
Lần này Tăng Thụy Tường và Tử Phúc về nhà, Thẩm thị đã nói sẽ làm trước cho họ để mang đi học đường, nửa năm nay, đường may của Tử Tình đã thuần thục, nàng vốn định làm cho đại ca một cái ba

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#tinhnhu
Ẩn QC