Chương 10: Mối nhục năm xưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2 vạn năm trước, Minh giới.

"Quân thượng, không được đâu!"

"Quân thượng, nơi này không vào được đâu! Xin người hãy suy nghĩ lại, quân thượng!"

Cùng với tiếng kêu thảm thiết của vong hồn nơi âm ti địa ngục, trên cầu Nại Hà bỗng xuất hiện ba hắc y nhân không mời mà đến. Người chính giữa thần sắc lạnh lùng, bước chân sải rộng, thân ảnh lướt vô cùng nhanh, chẳng mấy chốc đã đi đến giữa cầu. Hai kẻ còn lại một trái một phải níu lấy tay áo người nọ, luôn miệng khuyên can, dường như vô cùng hoảng sợ trước tình cảnh hiện tại. Người nọ làm như không nghe thấy, vẫn tiếp tục ngẩng cao đầu, bước phăng phăng về phía trước. Sát khí bức người toả ra từ hắn khiến vong hồn bên bờ Vong Xuyên sợ hãi dạt cả sang hai bên nhường đường.

Cảnh tượng kỳ lạ đó nhất thời thu hút sự chú ý của đám đông. Vô số ánh mắt hiếu kỳ hướng về ba nam nhân trên cầu Nại Hà. Tiếng xầm xì bàn tán to nhỏ vang lên, nhưng không ai biết thân phận thật sự của họ là gì. Chỉ thấy quanh người hắc y nhân luôn có một làn khói đen bao phủ, che khuất cả ngũ quan, ngay cả bàn tay cũng được bọc dưới một lớp găng đen tuyền, từ đầu đến chân không lộ chút da thịt nào. Nếu đặt ba kẻ này trong bóng đêm, không nghi ngờ gì nữa, chắc chắn sẽ chìm nghỉm không chút tăm hơi.

"Quân thượng, xúc động là ma quỷ. Người không nên như vậy." Một trong hai hắc y nhân đột nhiên xông lên cản bước kẻ cầm đầu. Bộ dạng quyết liệt như thể liều chết cũng phải ngăn bằng được hắn.

"Phải phải, quân thượng." Kẻ còn lại cũng lập tức gật đầu phụ hoạ.

"Tam giới, còn con ma nào đáng sợ hơn bổn quân?" Người nọ cuối cùng cũng dừng bước. Hắn liếc nhìn hắc y nhân đang chặn đường rồi hừ lạnh. Ngọn lửa giận dữ bùng lên nơi đáy mắt. Hắn nhấc tay, hai hắc y nhân lập tức bị một lực đạo mạnh mẽ đánh bật ra khỏi Minh giới không biết trôi dạt về phương nào. Hắn cũng chẳng bận tâm đến việc chúng văng đi đâu. Đại sự còn chưa thành, không thể lãng phí thời gian ở đây được.

Những kẻ ngáng đường đều bị đuổi đi hết, trước mặt không còn vật cản trở, hắn liền hoá thành một làn khói đen, lao thẳng vào Diêm La điện. Tốc độ nhanh đến mức những vong hồn bên bờ Vong Xuyên chỉ cảm nhận được một luồng gió mạnh tạt qua. Đợi đến khi chúng hoàn hồn, trên cầu Nại Hà sớm đã không còn một bóng người.

Diêm La điện, một mảng yên tĩnh nhất thời bao trùm lên vạn vật. Diêm Vương ngồi trên bảo toạ, sắc mặt an tĩnh không rõ vui buồn, từ đầu đến cuối chỉ nhìn chăm chăm vào cánh cổng đang khép chặt nơi đại điện như đang đợi sự xuất hiện của ai đó. Bên cạnh y, Phán Quan cũng không rảnh rỗi, chiếc bút sinh tử trong tay liên tục chuyển động, định ra thọ vận của chúng sinh nhân giới. Hắc Bạch Vô Thường đứng trấn trước Diêm Vương, đầu mày nhíu chặt, dường như đã cảm nhận được khí tức kỳ lạ của một kẻ đáng ra không nên có mặt tại đây.

Bạch y nữ tử đang quỳ trước thiên điện khẽ ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt trái xoan thanh tú cùng đôi mắt thanh lạnh tựa nước hồ thu. Khắp người nàng đầy rẫy những vết thương lớn nhỏ, thậm chí có nơi còn đang âm thầm nứt toác, giày xéo, đục khoét từng thớ thịt.

Máu tươi thấm đẫm, nhuộm đỏ cả y phục. Mùi máu tanh nồng bám lấy nàng không cách nào xua tan. Mái tóc nàng xoã dài chạm đến thắt lưng, có vài sợi vì dính máu mà bết chặt lại với nhau, bộ dáng nhớp nháp thảm hại vô cùng. Trông nàng lúc này thật chẳng khác nào một oán quỷ chưa buông bỏ chấp niệm đang đợi phán quyết cuối cùng của Diêm Vương. Xử Nữ tự cười nhạo chính bản thân mình.

Âm binh mang đến một bát canh Mạnh Bà nóng hổi. Hương vị đắng chát từ bát canh toả ra, chỉ ngửi thôi đã khiến người ta nôn nao khó chịu.

Nàng không chút do dự bưng lấy bát canh, định một hơi uống cạn. Nhưng cũng tại khoảnh khắc môi nàng hé mở, cánh cổng Diêm La điện bỗng bị một luồng hắc khí đánh bật ra. Một lực đạo mạnh mẽ đáp thẳng vào cổ tay nàng, Xử Nữ run lên lập tức tuột tay đánh rơi bát canh. Toàn bộ nước theo đó đổ lênh láng ra sàn. Nàng nhíu mày. Canh Mạnh Bà không dễ có được, lãng phí quá.

Chỉ thấy một nam nhân bước ra từ luồng hắc khí, dáng người cao lớn, bước đi ngạo nghễ, hoàn toàn không để tâm đến những ánh mắt dò xét đang chĩa vào thẳng mình. Từ đầu đến cuối hắn chỉ tập trung vào thân ảnh người thiếu nữ đang quỳ trong chính điện. Nàng không quay đầu nhìn hắn, nhưng hắn biết, hắn tìm đúng người rồi.

Nam nhân vung tay, khói đen tiêu tan để lộ một thanh hàn kiếm sắc lạnh như băng. Kiếm quang chớp loé, tức khắc lưỡi kiếm đã kề sát cổ nàng. Hắn lạnh lùng nhìn nàng, sát khí lộ liễu không thèm che giấu ấy tựa muôn ngàn nhát dao đang chực chờ, chỉ đợi thời cơ băm nàng ra làm trăm mảnh.

"Phán Lan lịch kiếp chịu phạt, lại phiền Ma quân đích thân đưa tiễn như vậy thật không phải."

Xử Nữ khẽ nghiêng đầu nhìn thanh kiếm đang toả ra cỗ ma khí nồng đậm rồi nhanh chóng quay đi. Ánh mắt chưa từng dừng lại ở nam nhân nọ. Dù sao cũng không thấy được diện mạo hắn, hà tất phải tốn công vô ích.

Nàng chưa từng gặp Ma quân, chỉ nghe nói đó là một kẻ vô cùng ngạo mạn, trời sinh đã không coi ai ra gì. Phàm là những việc hắn muốn, sẽ không từ thủ đoạn để đạt được. Hắn một thân đao thương bất nhập, thuỷ hoả bất xâm, thọ mệnh sánh ngang trời đất. Vậy nhưng trước nay chưa ai thấy được dung mạo thật của hắn. Tương truyền hắn sinh ra từ oán khí của Ma tộc, vốn vô hình vô dạng. Mỗi lần xuất hiện đều có một làn khói đen vây quanh, che khuất nhân diện. Bộ dạng vừa thần bí lại có phần quái gở kỳ dị. Kẻ khó chọc vào như vậy, lại bị nàng biến thành trò cười trước toàn thể sinh linh tam giới...

"Ha, Phán Lan, ta đúng là đến tiễn ngươi đoạn đường cuối cùng." Sư Tử cũng không muốn tiếp tục nhiều lời với nàng. Thể diện và tôn nghiêm của hắn đều bị nữ nhân không biết tốt xấu này giẫm đạp dưới chân. Một kẻ chưa từng biết cúi đầu như hắn, sao có thể nuốt trôi cơn nhục nhã này?

Lưỡi kiếm không chút do dự xé gió lao tới, chỉ một chút nữa thôi, nó sẽ cắt đứt động mạch cảnh nơi cổ nàng.

Chính vào lúc kiếm khí rét buốt lay động vài sợi tóc bên tai nàng, Xử Nữ liền không nhanh không chậm dùng một tay siết chặt lấy lưỡi kiếm. Lực đạo của Sư Tử không hề nhẹ, nhưng nàng lại có thể bắt được chuẩn xác như vậy, một chiêu đã chế trụ được hàn kiếm, đem sát khí trong đó hoá giải sạch sẽ.

Hắn nhếch miệng, ghì chặt chuôi kiếm, muốn chém nát luôn tay nàng. Xử Nữ vẫn như cũ, nhất quyết không buông tay, mặc cho máu từ kẽ tay từng giọt từng giọt nhỏ tí tách trên sàn.

Hai người không ai chịu nhường ai, thế trận nhất thời rơi vào cảnh giằng co, bất phân thắng bại.

"Khụ, Ma quân xin bớt giận. Thiên kiếp còn chưa chịu, Phán Lan tiên tử không thể chết lúc này được."

Diêm Vương thấy cục diện lâm vào bế tắc, bấy giờ mới lên tiếng giải vây. Y cũng biết đôi chút về ân oán giữa họ, người ngoài như y thật không nên xen vào. Nhưng Phán Lan tiên tử thân phận đặc biệt, chiếu theo Thiên quy lịch kiếp đầu thai. Bổn phận của y là phải giúp nàng ta an ổn nhảy xuống giếng luân hồi, sao có thể trơ mắt nhìn kẻ khác ngang nhiên đoạt người ở Minh giới? Cho dù đó có là Ma quân thống trị Ma tộc hùng mạnh đi chăng nữa.

Cũng khó trách, Phán Lan tiên tử gây ra chuyện động trời như vậy, cũng nên tính trước sẽ có ngày hôm nay.

Thiên tộc và Ma tộc từ thuở khai thiên lập địa đã tồn tại một bản hôn ước kỳ lạ. Nữ nhân Thiên tộc sinh ra đã mang thần cách, khi thăng thần sẽ phải gả cho kẻ đứng đầu Ma tộc. Điều này nằm trong Thiên mệnh không thể chối từ. Nhưng Tiên Ma vốn dĩ như nước với lửa, giao tranh xảy ra liên miên, hôn sự này đành bất đắc dĩ phải gác sang một bên. Điều quan trọng nhất là, nữ nhân mang thần cách ấy còn chưa ra đời.

Mãi tới khi Tây Từ Vương mẫu sinh hạ một người con gái. Khi đó Cửu Trùng Thiên liền xảy ra dị tượng. Mây mù bao phủ khắp đất trời, duy chỉ có Trầm Thuỷ cung được một luồng kim quang trong lành chiếu rọi suốt ba tháng. Hạc điểu bay đầy trời, khổng tước đậu trên mái lưu ly không chịu rời đi, ai cũng nói đây là dấu hiệu Thiên tộc sắp có điềm lành. Vô Niệm thần quân khi thấy công chúa liền phán rằng nàng chính là nữ nhân duy nhất của Thiên tộc mang thần cách khi vừa chào đời. Sau đó ngài liền ban tên nàng là Phán Lan.

Hôn sự đã trì hoãn nhiều năm giữa Thiên tộc và Ma tộc nay chỉ đợi đến ngày Phán Lan công chúa phi thăng liền có thể bố cáo thiên hạ, tổ chức linh đình. Sính lễ long trọng của Ma giới xếp đầy Trầm Thuỷ cung, đại sự đã định, không thể quay đầu. Tam giới ai cũng biết, hôn sự này tượng trưng cho hiệp ước hoà bình giữa hai tộc Tiên Ma sau hàng vạn năm chiến tranh. Sinh linh tam giới vui mừng không kể siết.

Chỉ không ngờ, Phán Lan công chúa ngay trước hôn lễ phạm phải trọng tội. Chiếu theo Thiên quy, tước bỏ thần cách, phế trừ phong vị, giam cầm đến chết không được bước chân ra khỏi Trầm Thuỷ cung. Hôn lễ cứ vậy mà huỷ bỏ do Thiên tộc không còn nữ nhân mang thần cách nào nữa.

Người người đều cho rằng, Phán Lan công chúa vì không muốn gả đến Ma giới nên mới dùng thủ đoạn cực đoan như vậy để từ hôn. Còn thực hư thế nào, chỉ người trong cuộc mới biết rõ.

Nhưng dù vậy, sự việc đó quả thực đã khiến cho Ma tộc không còn chút mặt mũi nào.

Ma quân hận nàng đến tận xương tuỷ âu cũng là lẽ thường tình.

"Bổn quân cứ muốn nàng ta chết đó, rồi sao?" Sư Tử nghiến răng, sát khí lại dâng lên gấp bội.

Xử Nữ run rẩy, nàng nhanh chóng bị đẩy vào thế hạ phong. Lưỡi kiếm cách cổ nàng ngày một gần. Xử Nữ còn mơ hồ cảm nhận được lớp da mỏng manh nơi đó đã bị kiếm khí xé rách. Cơn đau buốt khiến nàng tỉnh táo hơn bao giờ hết. Nàng gằn giọng: "Diêm Vương!"

Nhìn vào tia bất cam nơi đáy mắt nàng, y biết nàng sắp không chống đỡ nổi nữa rồi. Diêm Vương lập tức vung tay, cổng vào giếng luân hồi hiện ra ngay trước mắt nàng.

Đây là con đường sống duy nhất của nàng. Xử Nữ dùng tất cả sức lực hất tung thanh kiếm ra rồi không chút do dự nhảy thẳng vào giếng luân hồi.

"Muốn chạy ư?" Sư Tử nào dễ bỏ qua như vậy. Cùng lúc đó, hắn lao người về phía trước, tóm chặt lấy cổ chân nàng.

Hai người cứ vậy mà rơi vào giếng luân hồi. Cánh cổng sau khi nuốt chửng lấy thân ảnh Ma quân liền nhanh chóng khép lại rồi tan biến không chút dấu vết.

"Nguy rồi! Ký ức vẫn còn, hẳn là nhân gian sẽ lại trải qua một trận máu tanh..." Diêm Vương nhíu chặt mày. Tên Ma quân này cố chấp đến vậy là cùng. Giếng luân hồi mà hắn cũng dám nhảy vào. Xem ra y đã đánh giá quá thấp oán hận trong lòng hắn rồi.

"Ngài không cần lo. Canh ta nấu đâu dễ uổng phí như vậy." Lúc này một nữ nhân nhàn nhã phe phẩy quạt đi vào. Nàng mỉm cười, xinh đẹp động lòng người.

Diêm Vương nhướng mày nhìn nàng.

Mạnh Bà đá chiếc bát trống không lăn lông lốc trên sàn, nước canh đã biến mất từ bao giờ. Nàng nhếch môi: "Nước canh hoà lẫn trong không khí, nãy giờ chắc hai người họ cũng hít đủ rồi."

___

Vậy là cả 12 bạn nhỏ đều đã lên sàn rồi đó. Mọi người ấn tượng nhất với màn chào sân của bạn nhỏ nào nè? Để lại cmt cho Mu biết với (~‾‾)~
Đừng quên vote để sớm có chap mới nha!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net