Chương 13: Nàng đẹp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi hôn lễ kết thúc, Song Ngư liền bị một bà mai giao nhân kéo đi. Còn tân lang của nàng thì bị chặn ngoài hang, hết tiếp rượu với đám huynh đệ của Thương Ngộ, lại phải hàn huyên với bọn hổ bằng cẩu hữu của gã, nhất thời không thể thoát ra được. Hai người không kịp nói với nhau câu nào đã phải tách đôi. Sau đó đến bóng dáng của hắn nàng cũng chẳng thấy nữa.

Song Ngư bị mụ ta nhốt vào trong một hang động chật hẹp tối tăm. Theo cách nói hoa mĩ của bà mai thì nơi này được gọi là "hoa phòng". Nàng khinh thường nhìn mụ. Sợ thiên hạ không biết các người ép hôn chắc? Hang đá tối đen như mực này thì có chút nào gọi là hỉ khí? Ngay cả đồ đạc cũng bày biện hết sức sơ sài. Nếu không có cặp nến long phụng cháy lập lờ trong góc phòng, e là đến mặt ngang mũi dọc của mụ nàng cũng chẳng nhìn ra.

Cửa hang vừa khép lại, bà mai liền đổi sắc mặt, không biết từ đâu lôi ra một sợi dây thừng trói yêu, ý đồ vô cùng rõ ràng.

Song Ngư hừ lạnh. Tưởng nàng vẫn còn là tiểu cô nương ham chơi bên bờ tây Đông Hải ba ngày trước sao? Nếu không nhờ chút mánh khoé đê hèn, chỉ dựa vào đám tôm tép các ngươi cũng đòi bắt ta?

Song Ngư không cần nhìn cũng biết bà mai định làm gì. Nàng chiều theo nguyện vọng của mụ, tiến về phía trước để mụ dễ bề hành động.

Không ngoài dự đoán của nàng, kẻ phía sau lập tức có động tĩnh. Bà mai siết chặt dây thừng, tính vòng dây qua người, trói chặt hai tay khiến nàng không cách nào giãy giụa. Một khi dây trói yêu tiếp xúc với yêu vật, đừng nói là thi pháp, ngay đến một chút năng lực phản kháng còn chẳng có, hệt như cá nằm trên thớt mặc người ta tuỳ ý định đoạt. Cũng khó trách mụ lại tự tin đến vậy.

Ba ngày qua bị sợi dây này khống chế, Song Ngư không thể di chuyển, cũng không thể sử dụng tâm thuật. So với đám tiểu yêu bọn chúng, nàng còn vô dụng hơn gấp trăm lần.

Nếu không có dây trói yêu, cái hang động chết tiệt này sớm đã thành mồ chôn cho lũ cá mập các ngươi rồi!

Trong đầu nàng bỗng thoáng qua hình ảnh thư sinh nọ. Dù đang trọng thương hắn vẫn có thể thần không biết quỷ không hay cởi trói giúp nàng. Rốt cuộc đã hao phí bao nhiêu sức lực? Liệu hắn còn chống đỡ nổi không? Giữa một bầy giao nhân hung tàn nếu lộ ra bất cứ sơ hở nào, chắc chắn chỉ có kết cục chết không toàn thây. Nàng đã giao ước cùng hắn, tất nhiên sẽ không để hắn xảy ra chuyện.

Khoảnh khắc sợi dây tròng vào người nàng, Song Ngư bỗng quay phắt lại, trực diện nhìn thẳng vào mắt bà mai. Tuy đang trong hình hài của một đứa trẻ, nhưng thần thái uy nghiêm bất khả xâm phạm của nàng cũng đủ để một lão giao nhân như mụ phải sợ đến ngây người. Mãi đến khi một cơn đau bén nhọn ập đến, mụ mới vội hoàn hồn. Trên cổ mụ từ lúc nào đã xuất hiện một bàn tay trắng nõn như búp măng.

Đôi mắt Song Ngư loé lên sắc xanh nhàn nhạt, móng vuốt cũng dần lộ ra, găm thẳng vào chiếc cổ ngấn mỡ của mụ. Bà mai tái mặt, lắp bắp vài tiếng như muốn kêu cứu. Nhưng hễ mụ phát ra âm thanh nào, vuốt rồng như một chiếc kìm vững chắc lại càng siết cổ mụ chặt hơn.

Vùng vẫy một hồi, bà mai cuối cùng cũng kiệt sức mà lịm đi. Bấy giờ, nàng mới buông tay. Cơ thể căng tròn như trái bóng lập tức đổ ập xuống sàn, tạo thành một tiếng "ầm" nhỏ, cuốn bay cả lớp bụi mờ bám dính xung quanh.

Song Ngư cũng lười để tâm đến mụ. Giữ lại cái mạng hèn này của mụ là nàng nhân từ. Đổi lại là kẻ khác, sớm đã một đao tiễn mụ xuống cửu tuyền rồi.

Tiếng nói cười náo nhiệt bên ngoài truyền vào càng lúc càng rõ ràng. Chúng hô hoán nào là chiếm đoạt Tức Thuỷ, nào là khiến Long tộc vạn kiếp bất phục, thậm chí còn không thèm che giấu dã tâm thôn tính Đông Hải. Nghe thôi cũng đủ biết đám giao nhân không biết trời cao đất dày đó đang vô cùng hưng phấn. Giọng nói lè nhè xen lẫn tiếng cụng ly chan chát ấy khiến Song Ngư không khỏi cau mày.

Hắn không để lộ điều gì chứ? Thương thế do Ngục Hoả gây ra vốn nên kiêng rượu. Nếu cứ liên tục bị chuốc say, chỉ e sẽ sẽ để biến chứng không nhỏ.

Song Ngư muốn lập tức ra ngoài tìm "tướng công" nhưng nàng không thể cứ vậy mà xuất hiện với bộ dạng này được. Suy nghĩ một hồi, ánh mắt nàng bỗng rơi trên người bà mai, trong đầu chợt nảy ra một suy nghĩ nghịch ngợm.

Nàng rất nhanh tìm được hắn giữa một đàn giao nhân thô kệch. Dù đang trong thân xác Thương Ngộ, nàng vẫn cảm thấy phong thái bất phàm đó của hắn chẳng ăn nhập gì với khung cảnh xung quanh. Như hạc giữa bầy gà vậy.

Song Ngư kéo căng cơ mặt, khó nhọc lê thân hình quá khổ về phía hắn. Nàng cố bày ra vẻ lả lướt ôm lấy tay hắn: "Công tử, người ta chờ chàng lâu lắm rồi đó, có biết không?"

Kim Ngưu tuy đã uống không ít rượu, nhưng thần trí trước sau vẫn tỉnh táo vô cùng. Vừa phát giác bên cạnh có thêm người, hắn liền cảnh giác thăm dò khí tức. Đây là thói quen đã hình thành cả vạn năm nay của hắn. Từ sau khi mất đi người thân duy nhất, hắn đã chẳng thể tin tưởng kẻ nào nữa rồi.

Là nàng?

Cảm nhận được khí tức của Long tộc thượng cổ, hắn liền nghiêng đầu, theo phản xạ tìm kiếm bóng dáng tiểu cô nương nhỏ nhắn khoác hỉ phục. Nhưng người trước mặt lại khiến hắn ngỡ ngàng không thôi.

Chỉ thấy một nữ giao nhân ăn vận loè loẹt, thân hình núc ních, đẫy đà đang xách váy bổ nhào về phía hắn. Trên khuôn mặt trát đầy son phấn ấy là đôi mắt lươn nhỏ xíu, chiếc mũi hếch đặc trưng của loài cá mập cùng đôi môi mỏng dính như một đường chỉ vạch giữa cằm và nhân trung. Trên má nàng còn khoa trương vẽ thêm hai chấm đỏ to bằng quả cà chua. Ngay cả ấn đường cũng có hình hoa mẫu đơn phấn hồng tô vẽ qua loa. Không biết còn tưởng nàng mới là tân nương được Thương Ngộ rước về. Vẻ đẹp này thật đúng là kinh hãi thế tục khiến người ta chỉ biết ngước nhìn từ xa.

Nàng nhân lúc Kim Ngưu còn đang chết sững, liền không chút do dự ôm chầm lấy hắn. Giọng nói nũng nịu như thể phải chịu uỷ khuất vô cùng lớn: "Thiếp nhớ chàng!"

Hắn cứng đờ đẩy nàng ra, trên vạt áo liền xuất hiện một vũng bột trắng.

"Công tử, có phải chàng cưới con tiện nhân Long tộc về rồi sẽ không thương thiếp nữa không?"

Mặc kệ những ánh mắt kinh ngạc xen lẫn tò mò của đám giao nhân, từ đầu đến cuối nàng chỉ một mực túm lấy tay áo hắn mà đong đưa. Dù sao người mất mặt cũng là Thương Ngộ và bà mai, không liên quan gì đến nàng. Muốn xem trò vui đúng không, để ta giúp các ngươi mở rộng tầm mắt.

"Công tử, hôm qua người còn nói yêu thiếp nhất."

Song Ngư rút khăn tay chấm nước mắt, bộ dạng đáng thương như hệt thiếu nữ nhà lành bị lang quân ruồng bỏ.

Xung quanh bắt đầu có những tiếng xì xào bàn tán. Đa phần là không tin khẩu vị của nhị công tử lại thay đổi nhanh như vậy. Rõ ràng còn nói thích tiểu cô nương trong sáng như trữ quân Long tộc, sao chớp mắt lại gian díu với bà mai nổi danh nhất giao nhân tộc? Hơn nữa tính cách bà mai này vô cùng chanh chua, cổ quái. Mụ sống mấy trăm năm nhưng chưa gả đi được. Hơn nữa chỉ cần có đôi có cặp liền không vừa mắt mà đánh người. Thật không biết sao lại làm nghề mai mối nữa. Ở giao nhân tộc, không nam nhân nào dám lại gần mụ. Vậy mà nhị công tử cao cao tại thượng của họ lại...

Kim Ngưu không chịu nổi đành ghé tai nàng hỏi nhỏ: "Cô làm gì vậy?"

Song Ngư cũng thuận thế vòng tay qua cổ hắn, dùng giọng nói mà chỉ hai người nghe được thì thầm: "Trước hết phải tách khỏi đám giao nhân này đã. Huynh cứ làm theo lời ta đi."

Tức thì, đám giao nhân lại được một phen bùng nổ. Cái tư thế này cũng quá thân mật rồi. Thì ra đây mới là phu nhân tương lai của bọn họ sao? Công tử thật dũng mãnh, đến bà mai mà cũng thu phục được!

"Chàng nói xem, chàng thương ta không?" Song Ngư mỉm cười ngọt ngào, đến ánh mắt cũng lúng liếng đưa tình.

Kim Ngưu nhìn khuôn mặt như tắc kè hoa của nàng, nhất thời không nói được câu nào.

"Vậy chàng thấy ta đẹp hay tiện nhân trong kia đẹp?" Song Ngư không vì vậy mà buông tha hắn. Nàng chỉ về hang đá tối om kia, bày ra bộ dạng ghen ghét rồi nghiến răng hỏi.

"... Nàng đẹp."

Hắn cuối cùng cũng thốt ra được hai chữ đầy khó nhọc. Đối với hắn nói dối không phải việc gì quá to tát. Chỉ cần đạt được mục đích, cho dù phải lừa cả thiên hạ hắn cũng chẳng do dự đến nửa phần. Vậy mà lần này, chỉ bật ra hai chữ kia thôi cũng đã rút sạch toàn bộ sức lực của hắn. Kim Ngưu cảm thấy mình sắp không đứng vững nữa rồi.

Song Ngư cười mãn nguyện ôm lấy tay hắn: "Công tử, chúng ta ra kia tâm tình chút đi. Thiếp nhớ chàng chết đi được!"

Nàng vừa dứt lời, đám giao nhân liền nhìn nhau cười ái muội.

Kim Ngưu cứ để mặc cho nàng kéo hắn đi về phía sau hang đá. Nơi này khuất mắt, lại có tảo biển mọc dày đặc, vừa khéo che phủ được toàn bộ thân ảnh hai người. Cho dù trong này có phát sinh chuyện gì, người ngoài đều rất khó để quan sát. Quả là một nơi rất thích hợp để "hành sự".

Song Ngư vừa lôi kéo hắn vừa quay đầu trừng mắt nhìn đám giao nhân: "Các ngươi dám đi theo xem!"

Nói rồi hai người nhanh chóng lẩn vào đám tảo biển, âm thầm rời bỏ hang ổ của đám giao nhân. Chỉ để lại một tràng cười khả ố cùng tiếng hò reo cổ vũ của chúng.

Sau khi thuận lợi ẩn mình sau hang đá, nàng liền trở lại với hình dáng thật của trữ quân Long tộc. Dùng thân hình mập mạp của bà mai mà chen trong bụi tảo, chỉ e mới chạy được ba bước đã bị áp giải về rồi. Chỉ là trong hình hài một đứa trẻ, nàng sẽ không thể xác định được phương hướng. Giữa biển tảo mênh mông này, cây nào cây nấy đều cao gấp đôi người nàng, tầm mắt bị cản lại toàn bộ, muốn thấy đường đi lối lại là điều hết sức khó khăn.

Song Ngư nhìn nam nhân bên cạnh. Hắn cũng đã biến về bộ dáng thư sinh như ban đầu nhưng sắc mặt lại có phần khó coi hơn rất nhiều. Có lẽ là do bị chuốc không ít rượu, hoả tính trong người được đẩy lên cao, Ngục Hoả lại càng có đất dụng võ mà hoành hành ngang dọc. Vậy nhưng hắn lại không hề than tiếng nào. Khả năng chịu đựng của hắn còn vượt xa những gì nàng tưởng tượng rất nhiều. Song Ngư lặng lẽ truyền linh lực giúp hắn áp chế hoả tính.

Tức thì Kim Ngưu bỗng cảm nhận được một luồng linh khí trong lành, thanh mát lưu chuyển khắp tứ chi. Cảm giác nóng bức thiêu đốt ruột gan nhanh chóng bị dập tắt. Hắn tham lam tiếp nhận nguồn thuỷ tính thanh khiết, tựa nắng hạn gặp mưa rào, bao nhiêu cũng không thấy đủ.

Đợi khi khí tức trong người dần bình ổn, hắn mới quay qua nhìn nàng, không mặn không nhạt nói: "Cô trêu chọc ta." Đây không phải câu hỏi, là một câu khẳng định.

"Không có. Ta chỉ muốn giúp huynh thoát thân thôi." Nàng nghịch ngợm nháy mắt. Trên trán viết rõ năm chữ "đúng, ta chọc huynh đó".

Kim Ngưu không tiếp tục truy vấn nữa. Hắn đưa tay ra: "Nắm lấy tay ta, đừng đi lạc."

Song Ngư ngây người những cũng rất nhanh bắt lấy tay hắn. Nhìn bàn tay nhỏ bé nằm gọn trong lòng bàn tay hắn khiến nàng đột nhiên nảy sinh một cảm giác vô cùng kì lạ. Song Ngư lắc đầu, đặt tay lên lồng ngực tự trấn an. Đây chỉ là tác dụng phụ của Long huyết thôi. Trên danh nghĩa hai người đã là phu thê, trong người hắn lại có máu rồng của nàng, việc này xảy ra cũng là lẽ đương nhiên. Bình an trở về Long tộc mới là việc quan trọng nhất lúc này. Không được phân tâm nữa.

Hắn bọc lấy bàn tay lành lạnh của nàng. Cảm giác dễ chịu hệt như khi được truyền linh lực ập đến khiến hắn bất giác càng siết chặt hơn.

Kim Ngưu trầm mặc đi trước dẫn đường. Hắn một tay nắm lấy tay nàng, tay còn gạt mớ tảo mở lối cho hai người. Từ góc độ của hắn chỉ thấy được mái tóc đen tuyền búi gọn của người thiếu nữ. Kim Ngưu đột nhiên cảm thấy tư thế này giống như hắn đang dắt con gái đi dạo vậy.

"Tướng công, chàng tên gì?"

"..."

"Hỏi chàng đó."

"Cứ gọi là Thương Ngộ đi."

"Thương Ngộ."

"Ừ."

___

Con gái gì nữa, ông đáng tuổi ông cố người ta luôn đó (¬‿¬ )
Đọc đến đây rồi thì đừng quên ấn nút vote nha mấy bà! Chúc mấy bà một ngày tốt lành.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net