Chương 16: Đáp án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chiến thần nghĩ gì mà nhập tâm vậy?"

Đột nhiên, một giọng nói đong đầy ý cười vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn. Không cần nhìn cũng biết người đến là ai, Bạch Dương từ tốn đứng dậy hành lễ: "Thần quân."

Song Tử gật đầu rồi tự rót một ly trà. Không đợi chủ nhà lên tiếng, y đã thản nhiên ngồi phịch xuống chiếc ghế đối diện rồi nhấp một ngụm trà.

Khi vị chan chát lan toả nơi đầu lưỡi, đôi mắt y chợt sáng bừng: "Hư Vân trà? Lần này bổn quân qua thật đúng lúc."

Đây vốn là tiên trà chỉ mọc trên đỉnh Hư Vân do đích thân Vô Niệm thần quân gieo trồng, ngàn năm mới nảy mầm một lần. Trà này không sinh trưởng ngoài tiên giới, cũng không thể tách rời thổ nhưỡng quanh năm thấm nhuần linh khí đất trời ở Hư Vân, là một trong những trân phẩm hiếm hoi bậc nhất của Thiên giới. Cũng chính vì nguồn gốc đặc biệt như vậy, nó mới có tên là Hư Vân trà.

Không ngờ nhiều năm trôi qua, y lại có dịp được thưởng thức Hư Vân trà. Hương vị quen thuộc ấy khiến y bất giác tưởng nhớ về một vị cố nhân. Tay nghề này so với sư phụ của hắn năm đó đã đạt đến chín phần tinh hoa. Nếu không phải Vô Niệm đã sớm về với hỗn độn, y còn cho rằng ấm trà này vốn do người đó đích thân pha. Quả thực vô cùng đặc biệt.

"Thần quân chê cười rồi." Bạch Dương đã quen với bộ dạng tuỳ hứng của y, cũng không cảm thấy có gì bất ổn.

"Nếu sư phụ ngươi còn sống, chắc chắn sẽ rất tán thưởng tài năng của ngươi." Song Tử gật gù, cũng không nói rõ về trà đạo hay tiên đạo. Nhưng rõ ràng dù ở khía cạnh nào, Bạch Dương đều không phụ sự kỳ vọng của Vô Niệm. Hai sư đồ họ, thật sự rất giống nhau.

"Ngài là bằng hữu tốt nhất của sư phụ, ngài nói phải thì là phải." Bạch Dương lắc đầu, không coi là thật.

Y cười nhẹ rồi đặt ly trà xuống, giọng nói bỗng trở nên nghiêm túc lạ thường: "Tìm ta có chuyện gì?"

Bạch Dương chợt nhớ ra lý do hắn đến tìm Vô Đức thần quân, sống lưng bất giác dựng thẳng tắp. Hắn cẩn thận kể lại toàn bộ câu chuyện ngày hôm đó. Từ việc phàm nhân nọ thi triển pháp thuật cổ quái, đến tiên nhân giấu mặt mưu đồ bất chính muốn truy sát nàng. Nhưng cho dù hắn có tìm hiểu thế nào, cũng không đoán biết được thân phận thật sự của nữ nhân ấy, càng chẳng thể liên tưởng đến kẻ muốn lấy mạng nàng. Bạch Dương cau mày nói ra nghi vấn của mình. E rằng lúc này cũng chỉ có mình Vô Đức thần quân mới cho hắn được một câu trả lời thoả đáng.

Song Tử đăm chiêu lắng nghe. Y nhấp một ngụm trà, song lại không lên tiếng.

Bạch Dương không đoán được lúc này y đang nghĩ gì. Nhưng hắn có cảm giác, dường như y đã biết được điều gì đó rồi.

Vô Đức thần quân trước nay vốn ít can thiệp chuyện chúng sinh tam giới, nhưng y là vị thần duy nhất được xếp ngang hàng với Vô Niệm thần quân suốt ngần ấy năm qua. Những gì sư phụ biết, y chắc chắn cũng biết. Nếu đến y cũng không nói, chỉ e mức độ nghiêm trọng của chuyện này sẽ còn vượt xa hơn những gì hắn tưởng rất nhiều.

"Chiến thần biết tại sao Hoa Thành đoạ ma không?" Song Tử đột nhiên hỏi một câu chẳng mấy liên quan.

Bạch Dương có chút khó hiểu nhưng vẫn khiêm nhường đáp: "Năm vạn năm trước Bạch Dương còn chưa ra đời. Ân oán của thế hệ trước cũng chỉ được nghe người ngoài đồn thổi, ắt có nhiều điểm thiếu sót. Mong thần quân chỉ dạy thêm."

Song Tử cụp mắt, giọng nói trầm ổn không xen lẫn bất cứ tia cảm xúc nào: "Năm vạn năm trước, Hoa Thành khi ấy vẫn còn là một thượng tiên pháp lực cao cường. Chỉ cần vượt qua thiên kiếp, ả sẽ thuận lợi phi thăng thành thần. Với tiên lực của ả, phi thăng chỉ là chuyện sớm hay muộn. Chúng tiên đều đã nhận định Hoa Thành là thần, ai nấy đều hết mực cung kính, không dám có nửa điểm mạo phạm." Y cười giễu: "Vậy nhưng vào lúc thiên kiếp giáng xuống, ả lại chọn con đường đoạ ma." Nói đến đây, Song Tử chợt nhìn thẳng vào Bạch Dương, ánh mắt lạnh lẽo vô cùng: "Vì sư phụ ngươi."

Hắn không khỏi giật mình trước ánh nhìn đột ngột của Song Tử. Nhưng còn chưa kịp hiểu ra hàm ý sâu xa trong đó, y đã nâng chén trà, vừa khéo che đi tầm mắt của hắn. Bạch Dương cau mày, không lẽ vừa rồi là ảo giác?

Khi đặt chén trà xuống, Song Tử đã khôi phục lại dáng vẻ thản nhiên như thường. Bỏ qua ánh mắt đầy nghi hoặc của Bạch Dương, y lạnh nhạt kể tiếp: "Lúc đó Vô Niệm thần quân còn đang lịch kiếp dưới nhân gian. Lợi dụng lúc hắn không có pháp lực, thủ lĩnh Nguyền tộc không biết đã nghe theo sự sai khiến của kẻ nào, đột ngột dấy binh tạo phản. Chúng bắt cóc Vô Niệm, muốn ép hắn đoạ ma."

Bạch Dương ngây người. Lợi dụng lúc người lịch kiếp sao? Rốt cuộc kẻ đứng sau thủ lĩnh Nguyền tộc là ai? Dám ngang nhiên ép Vô Niệm thần quân đoạ ma? Đúng là gan to bằng trời! Với thân phận của người, một khi sa chân vào ma đạo, tam giới ắt sẽ phải lãnh chịu hậu quả vô cùng tàn khốc. Đây là thứ chúng muốn ư?

"Ngươi không cần lo lắng. Sư phụ ngươi sẽ không đoạ ma. Bởi vì có kẻ làm thay hắn rồi." Song Tử bình thản gạt đi nỗi lo thừa thãi của hắn.

"Hoa Thành?" Bạch Dương theo phản xạ bật ra cái tên ấy.

"Ả vì cứu Vô Niệm đã từ bỏ thiên kiếp dẫn đến tẩu hoả nhập ma. Khi thấy hắn sống giở chết giở trong tay đám người đó, ả liền biến thành lệ quỷ, đại khai sát giới, cướp đi tính mạng của hơn hai ngàn người. Sau sự xuất hiện của Hoa Thành, Nguyền tộc không còn một ai sống sót. Sự việc đó đã đặt dấu chấm hết cho bộ tộc này, cũng đã đẩy Hoa Thành lún sâu vào ma đạo. Sau này, chính tay Vô Niệm đã huỷ đi toàn bộ ghi chép về Nguyền tộc, ngươi không tìm thấy cũng phải thôi."

Song Tử vừa nói vừa dùng chén trà gõ xuống bàn phát ra những tiếng "cạch, cạch" đều đặn.

"Sao sư phụ phải làm vậy?" Bạch Dương đối với hành động này của người không sao lý giải nổi.

Song Tử nhếch mép, từ chối đưa ra ý kiến.

Bạch Dương trầm ngâm. Truyện về năm vạn năm trước, hắn cũng từng nghe các tiên nhân trên Cửu Trùng Thiên truyền miệng, bàn tán rôm rả. Qua miệng một người, câu chuyện lại có có phần đổi khác, tam sao thất bản không đáng tin cậy. Sư phụ chưa từng nhắc với hắn về Hoa Thành. Thi thư cổ càng khỏi cần nói, ghi chép vô cùng sơ sài. Những gì hắn biết về ả chỉ gói gọn trong vài câu chữ khô khan: Hoa Thành từ bỏ tiên tịch, đoạ vào ma đạo. Bản tính hung tàn khát máu, giết người không chớp mắt, là mối ô nhục của Thiên tộc. Vô Niệm thần quân phong ấn ả chính là thực thi thiên đạo, diệt trừ hậu hoạ cho tam giới.

Chỉ không ngờ, năm đó còn có chuyện như vậy xảy ra.

"Nữ phàm nhân đó có liên quan đến chuyện của năm vạn năm trước?" Hắn không tin Vô Đức thần quân chỉ thuận miệng kể cho hắn nghe một câu chuyện xưa. Song lại chẳng thể liên hệ nàng ta đến những chuyện đã xảy ra trong quá khứ. Rốt cuộc khúc mắc nằm ở đâu?

"Nữ tử đó là người Nguyền tộc."

Y không suy đoán mà trực tiếp khẳng định. Kẻ đánh lén kia chắc chắn đã biết thân phận của nàng. Một suy nghĩ đáng sợ bỗng vụt qua trong đầu khiến Song Tử khựng lại, bàn tay đặt dưới án bất giác run lên.

"Không thể nào. Nguyền tộc đã diệt tộc từ năm vạn năm trước. Phàm nhân đó cùng lắm mới chỉ hơn trăm tuổi. Thần quân, ngài chắc chứ?" Bạch Dương nghi hoặc. Vô Đức thần quân bằng vai với sư phụ, theo lý hắn không nên nghi ngờ, nhưng điều này phải giải thích thế nào đây?

"Tại sao huyết mạch Nguyền tộc lại chỉ mới hơn trăm tuổi, ta cũng giống như ngươi chưa thể lý giải. Nhưng Bạch Dương, trận chiến năm đó ta là người tận mắt chứng kiến, tuyệt đối sẽ không nhận lầm." Y nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng nói kiên định vô cùng.

Bạch Dương bóp trán. Nếu đúng như lời Vô Đức thần quân nói, vậy thì chuyện này càng lúc càng kỳ lạ rồi. Năm vạn năm trước, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nàng ta thật sự là tộc nhân duy nhất còn sót lại của Nguyền tộc sao?

"Có điều này bổn quân phải nhắc nhở ngươi. Nữ nhân Nguyền tộc mang dòng máu thuần khiết có một loại năng lực vô cùng đặc biệt. Nàng ta có thể nguyền rủa, cũng có thể chúc phúc cho bất kỳ ai. Một khi đã mang lời nguyền, số phận kẻ đó chắc chắn sẽ thê thảm vô cùng." Song Tử mâm mê chén trà. Y đắn đo một hồi lâu mới tiếp lời: "Nhưng đây không phải lý do chúng nhằm vào nàng."

"Còn vì điều gì khác sao?" Hắn cau mày.

"Ta đoán thứ chúng cần là khả năng gọi hồn ghép phách của nữ nhân mang dòng máu thuần khiết đó." Song Tử thở dài. "Bạch Dương, ngươi nghĩ chúng muốn gọi ai?"

"Cho dù là ai cũng không thể!" Hắn gần như ngay lập tức phủ định. Chuyện trái với luân hồi như vậy sao có thể diễn ra? Nếu có kẻ lợi dụng loại năng lực này của Nguyền tộc mà gây hại cho tam giới, hậu quả thật khôn lường.

Gọi về hồn phách của người đã chết ư? Trong đầu hắn bỗng vụt qua một bóng hình mờ nhạt. Cảnh tượng hai vạn năm trước trên đỉnh Hư Vân lại lần nữa tái hiện ngay trước mắt hắn. Bạch Dương siết chặt tay, chén trà lập tức vỡ vụn. Nước trà đổ ra bàn thấm ướt một mảng áo lớn nhưng hắn không bận tâm, đôi mắt từ đầu đến cuối luôn phủ một tầng sương rét lạnh.

Song Tử biết, y và Bạch Dương đang có chung một đáp án. Dù tâm tư khác nhau nhưng suy cho cùng, mục đích của họ chỉ có một: "Bằng mọi giá, tuyệt đối không thể để Hoa Thành hồi sinh."

Y đứng dậy nhìn sắc trời bên ngoài. Đã không còn sớm nữa, ở Vô Thần điện còn có người đang đợi y. Hôm nay nói nhiều như vậy, đổi lại được một ly Hư Vân trà, cũng đáng lắm.

Bạch Dương muốn tiễn liền bị y ngăn cản. Lúc tà áo tro chuẩn bị khuất dạng sau cánh cổng lớn, Song Tử chợt khựng lại: "Dạo này ngươi có gặp Thiền Ngọc tinh quân không?"

Bạch Dương không nhìn ra được ẩn ý đằng sau câu nói đó, đành thành thật trả lời: "Thiền Ngọc tinh quân bế quan đã mấy tháng nay, ta chưa từng gặp."

Song Tử khẽ cười, cũng không tiếp tục nán lại nữa. Một cơn gió thoảng qua, nơi thềm cửa sớm đã không còn một bóng người.

Bạch Dương nhìn theo bóng y rời đi, nụ cười trên khoé môi cũng dần tắt lịm. Muốn Hoa Thành sống lại ư? Trừ khi ta chết.

____

Thiệt ra do chương 15 dài quá nên tui cắt làm 2 cho mấy bà dễ đọc đó. (*ω*)   
Đừng quên ấn vote cả 2 chap cho tui nha. Yêu mấy bà nhiềuuuu. (o^▽^o)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net