Chương 18: Tục lệ ở Ma giới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến khi bóng dáng nhỏ nhắn của nàng khuất hẳn sau những rặng cây, bên cạnh nấm mồ, bỗng xuất hiện thân ảnh một bạch y nam tử. Hắn nhìn về hướng nàng đi, xác định đó là con đường dẫn đến núi Thái Thiên mới yên tâm kéo dãn hàng lông mày, rời tầm mắt sang chỗ khác.

Nhớ lại cục u đỏ chót giữa trán nàng, tâm trạng hắn liền trùng xuống. Bạch Dương liếc kẻ vẫn đang lười biếng gối đầu trên cành cây gạo, giọng nói lạnh lẽo như âm hồn đòi mạng: "Ngươi ra tay quá nặng rồi."

Đáp lại hắn là một tràng cười khoái trá. Kẻ trên cây vẫn không có ý định bước xuống. Y ôm bụng cười, từ đầu đến chân toát lên vẻ ngả ngớn, tuỳ tiện vô cùng.

Ngay sau đó, tiếng cười đột nhiên im bặt. Trấn Hồn thương không biết từ đâu xuất hiện, xé gió lao thẳng về phía y. Nam nhân vận tử y vội nghiêng người né tránh. Nếu không phải y thân thủ nhanh nhẹn, chỉ e sớm đã bị cây thương đó chẻ làm hai nửa rồi.

Bấy giờ y mới thu lại ý cười, nhảy từ trên cây xuống, giọng điệu mang theo chút trách cứ: "Ngài ra tay còn tàn nhẫn hơn cả ta."

Bạch Dương không đáp. Hắn thong thả tựa vào gốc cây gạo, đùa nghịch Trấn Hồn thương trong tay.

Nam nhân vận tử y không rét mà run. Y biết đây là động tác quen thuộc của chiến thần mỗi khi lâm trận. Ý thức được tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, y hừ lạnh: "Được rồi. Đệ tử của ta ta không lo, ngài lo cái gì chứ."

Bạch Dương đã nhìn quen bộ dạng bất cần này của y, cũng không truy cứu đến cùng. Hắn thu lại thần khí, lạnh lùng đe doạ: "Dạy dỗ nàng cho cẩn thận. Nếu nàng đoạ ma..."

"Đến lúc đó không phiền ngài ra tay. Chỉ bằng một thanh Huyết Tà kiếm cũng đủ để nàng san bằng núi Thái Thiên của ta rồi."

Y ngắt lời. Việc này còn cần phải nói? Nếu bán quỷ đó phát điên, kẻ đầu tiên đi đời nhà ma còn không phải y sao? Chỉ e chiến thần chưa đến hỏi tội, y đã sớm hồn bay phách lạc dưới thanh quỷ kiếm đó rồi.

Việc sai lầm nhất trong cuộc đời y chính là kết giao bằng hữu với tên chiến thần Thiên tộc này. Việc tốt không có, xung quanh nhìn đâu cũng chỉ thấy một con đường chết. Y sống còn chưa đủ!

Cũng khó trách y bi quan như vậy.

Quỷ khí trong người con nhóc đó là từ Huyết Tà kiếm truyền qua. Mà Huyết Tà kiếm là thần thánh phương nào chứ? Chính là thanh kiếm đã xuyên qua người Vô Niệm thần quân và yêu nữ Hoa Thành đó! Ai biết người tiếp theo bị xiên có phải y không?

Trên đời còn có loại bằng hữu vô lương tâm như hắn sao!

Đúng vậy, y chính là chủ nhân của núi Thái Thiên, Thiện Vân chân nhân. Cũng là kẻ vinh dự được chiến thần Bạch Dương giao cho trọng trách áp chế quỷ tính trong người Nhân Mã.

"Xem như ngươi thức thời." Bạch Dương nhếch miệng, làm như không nghe thấy hàm ý mỉa mai trong lời y nói.

***

Ma đô.

"Quân Thượng, phía bên Thiền Ngọc tinh quân vẫn chưa có tin tức gì."

Dạ Ô cúi gập người, hai tay chắp trước ngực hướng Ma quân hành lễ. Y có khuôn mặt khôi ngô trắng trẻo xếp vào loại hiếm có ở Ma giới, thoạt nhìn rất dễ khiến người ta nảy sinh hảo cảm. Dung mạo này nếu lộ diện ngoài Nhân giới, thật không biết sẽ có bao nhiêu cô nương nhẹ dạ cả tin bị vẻ ngoài của y lừa gạt. Song thực tế, số người từng trông thấy diện mạo thật của Dạ Ô lại chỉ vẻn vẹn đếm trên đầu ngón tay.

Chuyện này kể ra có liên quan đến một tập tục kỳ lạ ở Ma giới.

Trong Thiên thư có chép rằng, phàm là con dân Ma tộc, một khi bước chân ra khỏi rừng Cô Miên, cũng tức ranh giới chia cách Nhân - Ma, đều phải dùng ma khí che đi diện mạo thật của mình. Chỉ khi trở về Ma đô, hoàn tất việc tẩy trần dưới dòng Ám xuyên, họ mới có thể chân chính lộ diện mà không cần đến bất cứ sự nguỵ trang nào.

Tương truyền, quy tắc này được Ma quân định ra từ thuở khai thiên lập địa, nhằm bảo hộ Ma tộc trong trận đại chiến Tiên Ma phân chia lãnh thổ mười vạn năm trước.

Khi ấy để phân biệt địch ta, hắn đã dùng ma khí phủ lên khuôn mặt toàn bộ binh tướng, cũng tự ẩn đi dung mạo của chính mình. Nhờ vậy trong bối cảnh loạn lạc, dù hai mắt đã tổn thương nghiêm trọng, song hắn cũng chưa từng gây tổn hại đến con dân Ma tộc, mặc cho hậu quả sau đó bản thân phải gánh chịu còn nặng nề hơn gấp trăm lần.

Chiến trận kết thúc, hai bên thương vong vô số. Nhưng cũng tạm thời mở ra một thế trận cân bằng, kiềm chế lẫn nhau giữa hai giới Tiên Ma. Cả hai đã đi đến thống nhất lấy rừng Cô Miên làm biên giới phân chia lãnh thổ, dùng hôn sự giữa Ma quân và nữ nhân mang thần cách còn chưa ra đời ấy thay cho hiệp ước hoà bình, nước sông không phạm nước giếng.

Chỉ là kể từ sau trận chiến ấy, Ma quân không còn lộ diện nữa.

Xung quanh hắn luôn có một tầng ma chướng dày đặc che phủ, đặc biệt là khuôn mặt ngày càng trở nên mịt mờ, mông lung. Cho dù đã trở về Ma đô, hắn cũng chưa từng để ai trông thấy diện mạo thật của mình.

Có rất nhiều lời đồn đoán rằng Ma quân đã bị huỷ dung.

Họ ngầm hiểu với nhau, nếu Ma quân xuất hiện với khuôn mặt méo mó, ghê rợn, chẳng thà hắn cứ giữ nguyên bộ dạng như vậy. Tránh việc các tướng sĩ nhìn thấy, lại khơi lên lửa hận của muôn dân trăm họ. Dù sao để có được cục diện hoà bình này, họ đã phải trả một cái giá quá đắt rồi.

Tuy đã trôi qua nhiều năm nhưng trên dưới Ma tộc vẫn luôn duy trì tục lệ che mặt để tưởng nhớ công lao to lớn của Ma quân trong trận chiến Cô Miên. Lâu dần, nó đã trở thành luật bất thành văn ở Ma giới, mười vạn năm nay chưa từng có ngoại lệ.

Vậy nên dù sở hữu dung mạo anh tuấn bất phàm thế nào, khi bước chân ra khỏi Ma đô, Dạ Ô cũng như bao người, chỉ có thể che đi diện mạo thật của mình không dám lộ ra chút sơ hở. Có lẽ chính y cũng đã quên, mình còn có một khuôn mặt ưa nhìn như vậy.

"Vô dụng. Đường đường là một tinh quân, ngay cả một ả phàm nhân cũng bắt không được? Hắn còn mặt mũi nào đến bàn đại nghiệp với ta?"

Sư Tử ngả người trên ghế băng, lời nói tràn ngập ý vị khinh thường. Hắn lắc ly rượu huyết nhung, khiến máu trong ly sóng sánh liên hồi tạo nên những vòng cung đẹp đến mê người.

"Quân thượng bớt giận. Dù sao ả cũng là hậu nhân Nguyền tộc, nói không chừng còn có một vài mánh khoé chúng ta chưa biết." Dạ Ô cau mày đưa ra suy đoán.

"Hừ." Sư Tử thở ra một hơi, rõ ràng không để tâm đến những điều y vừa nói. Hắn nhìn ly rượu, không lắc cũng không uống, chỉ đơn thuần là nhìn chăm chú như đang tìm kiếm thứ gì trong đó.

Dạ Ô không thấy được sắc mặt hắn, cũng không đoán được lúc này hắn đang nghĩ gì. Y rất biết điều đứng nép sang một bên, yên tĩnh như một pho tượng vô tri.

"Bây giờ ả đang ở đâu?" Hắn hời hợt hỏi.

"Ở gần Trung Kinh, cách địa điểm lần trước không xa." Dạ Ô vẫn giữ thái độ cung kính trước sau như một.

"Bổn quân sẽ đích thân ra tay. Đúng là không nên trông chờ gì ở đám người Thiên tộc." Sư Tử cười khẩy, không thèm che giấu dáng vẻ ngang tàng coi trời bằng vung.

Hắn đặt ly rượu xuống bàn "cạch" một tiếng. Ánh mắt nham hiểm xuyên qua màn sương mờ quét đến Dạ Ô khiến y chợt rùng mình.

"Ngươi muốn nói gì?" Hắn nhìn ra được y đang có điều giấu giếm. Không biết học đâu ra cái kiểu muốn nói lại thôi, thật khiến hắn mất hết kiên nhẫn.

Sư Tử chống một tay lên trán, nhắm mắt dưỡng thần. Hắn không quá hứng thú đối với việc Dạ Ô sắp kể. Nếu là đại sự, không cần hắn hỏi, y chắc chắn sẽ bẩm báo ngay tức thì, còn lại đa phần là những tin tức bên lề vô thưởng vô phạt. Tuy vậy, hắn cũng không cho phép thuộc hạ dưới chân che giấu bất cứ thứ gì, dù chỉ là một lời đồn vô căn cứ.

"Gần đây trên Cửu Trùng Thiên có chút động tĩnh, liên quan tới... Phán Lan tiên tử. Ma quân có muốn nghe không?" Dạ Ô có phần dè dặt khi nhắc tới cái tên này.

Lật lại chuyện của hai vạn năm trước. Lần đó y theo Quân thượng xuống Minh giới tìm nàng tính sổ. Hận ý của Sư Tử đối với nàng nhiều như nào, y là người lãnh đủ, đương nhiên rõ hơn ai hết.

Dạ Ô một lòng vì đại cuộc, chỉ có thể ra sức ngăn cản Quân thượng. Sau đó liền bị hắn giận cá chém thớt, không chút lưu tình ném ra khỏi Minh giới. Y lao với tốc độ còn nhanh hơn tên bắn, cuối cùng đập vào một tảng đá, hôn mê suốt ba ngày ba đêm. Khi tỉnh dậy, Dạ Ô đã thấy mình nằm trong bụng một con xà yêu khổng lồ đoán chừng hơn y cả ngàn năm tu vi.

Cũng may mệnh số của y chưa tận. Con xà yêu xui xẻo gặp phải một đạo trưởng tự xưng Thiện Vân chân nhân. Còn chưa kịp tiêu hoá con quạ đen là y, nó đã trúng một chưởng của gã, chết bất đắc kỳ tử.

Dạ Ô vẫn nhớ như in vẻ mặt kỳ quái của Thiện Vân chân nhân khi lôi y ra khỏi bụng xà yêu. Gã gãi đầu rồi tự lẩm bẩm: "Rắn mà cũng sinh được quạ sao?"

Dạ Ô ngớ người, hình như tên đạo sĩ này hiểu lầm gì đó rồi.

Thôi mặc kệ gã. Y mệt đến nỗi một chữ cũng không thốt lên nổi, làm gì còn sức mà giải thích cho gã nghe về vấn đề sinh sản của loài rắn. Cũng không biết chỗ Quân thượng thế nào rồi. Phán Lan tiên tử mà mất mạng trong tay hắn, khẳng định Thiên tộc sẽ không nhắm mắt bỏ qua. Nhưng với tính khí này của Quân thượng, không băm nàng thành trăm mảnh, sao xả được nỗi thâm thù đại hận trong lòng hắn?

Không biết bộ dạng vừa hôi hám vừa bẩn thỉu này của y đã chạm đến sợi dây trắc ẩn nào trong lòng Thiện Vân chân nhân. Gã không những không đuổi cùng giết tận, còn tốt bụng trị thương rồi thả y về rừng. Trước thời khắc chia ly, còn không quên chấm nước mắt nghẹn ngào: "Khổ thân quạ con, nhỏ như vậy đã mất mẹ."

Dạ Ô thật sự rất muốn chửi thề.

Tên đạo sĩ đần này, đúng là vừa ăn cắp vừa la làng!

Tuy sau đó Dạ Ô đã bình an trở về Ma giới, song cảm giác dạo một vòng quỷ môn quan này, đến chết y cũng không dám quên.

Ngẫm lại, hết thảy những điều xui xẻo y gặp phải, không phải đều bắt nguồn từ nữ nhân Thiên tộc đó sao? Y đối với hai chữ Phán Lan này cực kỳ dị ứng. Tất nhiên, Quân thượng của y cũng vậy.

Dạ Ô vừa dứt lời, cơ thể Sư Tử liền cứng lại.

Cả Ma cung lập tức bao trùm một bầu không khí vô cùng quỷ dị. Tuy Quân thượng vẫn nhắm mắt dưỡng thần, nhưng y có thể nhìn ra được, lúc này tâm trạng của hắn đang rất xấu. Mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng, Dạ Ô thầm cầu nguyện cho số phận bi thảm của mình.

Dưới làn khói đen, khoé miệng hắn chợt câu lên một nụ cười nhàn nhạt: "Ồ? Nói nghe xem."

Thấy Quân thượng không có vẻ gì là sẽ tức giận, y mới thở phào nhẹ nhõm. "Bẩm Quân thượng, Phán Lan tiên tử đã chấp thuận hôn sự với người. Thiên quân đích thân ban lệnh đặc xá, khôi phục tước vị công chúa, trả lại sự tự do cho nàng. Tin tức này còn chưa công bố ra bên ngoài, nhưng đám người Thiên tộc đã đồn ầm lên rồi. Có lẽ sứ giả sẽ đến Ma giới trong vài ngày nữa để đề thân. Chúng ta... có tiếp không ạ?"

Càng nghe, mày kiếm càng nhíu chặt. Cho đến những chữ cuối cùng, sắc mặt hắn đã âm u đến cực điểm.

"Ai nói ta muốn lấy ả?" Sư Tử nghiến răng nhả ra từng chữ. "Không còn thần cách, ả cũng xứng sao?"

Hai vạn năm trước, ta từng cho nàng cơ hội nhưng chính nàng đã chọn từ bỏ. Bây giờ, nàng hối hận rồi sao? Chọn thời điểm này để gả vào Ma cung, Phán Lan, nàng biết được gì rồi?

___
Ai cũng có câu chuyện xưa, quạ con cũng vậy ( ‾́ ‾́ )


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net