Chương 19: Búp bê gỗ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đúng vậy, Quân thượng. Thiên tộc ỷ thế hiếp người, chúng ta không thể để yên được! Công chúa Thiên tộc là cái thá gì? Đến cửa Ma cung nàng ta cũng đừng mơ bước vào!"

Dạ Ô thấy chủ nhân phải chịu ấm ức liền không nhịn được lên tiếng bất bình. Tay y đã đặt sẵn trên chuôi gươm. Chỉ cần Quân thượng hạ lệnh, dù có lên núi đao xuống biển lửa y cũng quyết không từ. So với việc đòi lại công bằng cho Ma tộc, tính mạng này của y nào đáng nhắc tới!

Còn về việc tại sao y lại có thành kiến với Phán Lan như vậy, tất nhiên là vì chuyện của hai vạn năm trước, Dạ Ô vẫn luôn ôm một cục tức trong lòng.

Y hận ai cũng không dám hận Quân thượng. Mối thù này quanh đi quẩn lại cũng chỉ có thể tính hết lên người nàng thôi. Trong mắt y, Thiên tộc kẻ nào cũng đáng ghét như nhau, dù là Phán Lan hay tên đạo sĩ đần, đều không khác biệt nhiều lắm.

Sư Tử liếc nhìn bộ dạng hừng hực khí thế của Dạ Ô, chín trâu hai hổ cũng chưa chắc cản nổi bước chân y. Hắn nhàn nhã uống cạn ly rượu, ánh mắt lơ đãng đảo qua cánh cửa khảm từ băng khối vẫn luôn khép chặt, ngăn cách Ma cung với thế giới bên ngoài.

Dạ Ô còn định nói gì đó, nhưng chính vào lúc này, một lực đạo chợt đánh đến khiến y không kịp trở tay.

Dạ Ô thất kinh, còn chưa hiểu đầu cua tai nheo thế nào đã bị đánh trở về nguyên hình. Y nhìn bộ lông đen ngòm của mình, lại nhìn về nơi phát ra luồng sáng trắng, kẻ đánh lén y đang ẩn mình sau lớp băng dày ba tấc trong Ma cung. Dù trước mặt là một cánh cửa trong suốt, song y lại chẳng nhìn ra được gì ngoài một cái bóng chập chùng lúc mờ lúc tỏ.

Lông tơ dựng đứng cả lên, trực giác mách bảo y kẻ nọ tuyệt đối không phải loại người tốt đẹp gì. Ý thức được điều này, Dạ Ô lập tức nhẹ nanh múa vuốt, bày ra tư thế sẵn sàng nghênh chiến với tử địch. Dám ở Ma giới tác oai tác quái, đúng là gan to bằng trời!

"Dạ Ô." Sư Tử thản nhiên gọi. "Ngươi không phải đối thủ của ả." Nói rồi hắn hất tay, ra hiệu cho y lui về sau.

Tuy trong lòng còn một bụng ấm ức, nhưng Quân thượng đã hạ lệnh, y dù bất mãn cũng chỉ có thể phục tùng.

Dạ Ô vỗ cánh bay đến đậu lại trên vai trái Sư Tử, bộ lông đen tuyền như hoà chung với hắc bào khoác hờ trên vai hắn. Chỉ có đôi mắt màu vàng nhạt chớp loé trong bóng đêm vẫn luôn nhìn chòng chọc vào bóng người nọ, cảnh giác hệt như loài dã thú đang săn mồi.

Hắn nhếch miệng, búng nhẹ lên chiếc ly đồng. Với tính khí cao ngạo thường ngày, nếu có kẻ ở trước mặt hắn đánh chó không nể mặt chủ, Sư Tử chắc chắn sẽ cho kẻ đó thấy, việc hắn ta vừa làm ngu xuẩn đến nhường nào. Cái giá phải trả khi khiêu khích quyền uy của Ma quân, Vô Niệm thần quân sống lại cũng chưa chắc đã gánh nổi, nói gì đến đám ruồi nhặng hắn vốn chưa từng để vào mắt?

Song lần này, hắn lại án binh bất động.

Hắn phát hiện ra sự tồn tại của nàng từ rất sớm. Có lẽ ngay từ khi nàng mới bước chân vào rừng Cô Miên, hắn đã nhận ra rồi.

Nhanh thật, mới đó đã hai vạn năm. Hắn suýt chút nữa đã quên khuấy mất trên thế gian còn có một nữ nhân chỉ cần nghe đến tên thôi cũng đủ khiến hắn nộ khí xung thiên, hận không thể một đao kết liễu nàng ngay lập tức. Mặc cho hắn có bày binh bố trận hay giăng thiên la địa võng, hết lần này đến lần khác, nàng đều có thể gặp dữ hoá lành, an an ổn ổn sống sót bước ra khỏi cơn thịnh nộ của hắn.

Sư Tử vốn cho rằng Vô Niệm là đối thủ duy nhất xứng tầm với hắn. Cho đến khi chạm mặt Phán Lan, hắn mới biết ngoài đối thủ ra, trên đời còn có cái gọi là khắc tinh. Nàng vừa hay chính là khắc tinh của hắn. Vô Niệm vừa chết đi liền có một Phán Lan thế chỗ, Thiên tộc là sợ Ma quân hắn quá nhàn rỗi chăng?

Những tưởng lão Thiên quân sẽ giam nàng cả đời, không ngờ hắn lại thực sự chờ được cái ngày nàng rũ bỏ phong ấn, đông sơn tái khởi.

Chỉ là ngay thời khắc này, sự xuất hiện của nàng ở Ma giới, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn.

Vừa nghĩ đến nữ nhân không biết tốt xấu đó, trong lòng hắn bỗng nhen nhóm một ngọn lửa không tên. Vậy nhưng ngọn lửa vừa bùng lên liền bị một hương lan thoang thoảng dập tắt, tựa như vừa bị tạt một gáo nước lạnh, khiến cơn giận của hắn dù muốn cũng không biết phát tiết đi đâu.

Sư Tử cụp mắt, vẫn tiếp tục búng lên miệng ly.

Âm thanh vang dội trùng khớp với từng nhịp chân của nàng. Bóng dáng nàng càng hiện rõ sau lớp cửa băng, tiếng búng ly càng trở nên đinh tai nhức óc. Cho đến khi tiếng "boong" cuối cùng vang lên, cũng là lúc nàng xuyên qua cánh cửa băng, đường hoàng bước vào Ma cung.

"Còn bàn ra tán vào nữa, cẩn thận ta khâu miệng ngươi lại."

Đương lúc Dạ Ô còn đang nheo mắt quan sát nữ nhân lai lịch bất minh, một giọng nói âm lãnh chợt truyền vào tai khiến y không khỏi rùng mình. Dạ Ô nhìn quanh ngó quất, sau khi xác định nơi này ngoài Quân thượng ra cũng chỉ còn mình nàng, y mới dám tin âm thanh như oan hồn đòi mạng đó phát ra từ một cô nương thoạt nhìn vô cùng điềm đạm, dịu dàng.

Dạ Ô quên cả nổi cáu. Nữ nhân này mang đến cho y cảm giác rất quỷ dị. Dù nàng đứng yên không nhúc nhích nhưng toàn thân lại toả ra một cỗ áp lực vô hình khiến y cảm thấy uy hiếp như đang bị kề dao vào cổ. Nữ nhân này tuyệt đối không thể coi thường. Dù sao đứng trước Ma quân mà vẫn duy trì được dáng vẻ bình tĩnh đó, cũng là một loại bản lãnh mà không phải ai cũng có được. Dạ Ô bắt đầu đoán già đoán non về thân phận nàng.

Rất nhanh sau đó, thắc mắc của y đã được giải đáp.

"Phán Lan đến đường đột, Ma quân vẫn khoẻ chứ?"

Xử Nữ cúi thấp người hành lễ. Khi nói ra câu chào chiếu lệ, giọng nàng đã dễ nghe hơn rất nhiều. Rõ ràng ban nãy, là nàng cố ý hù doạ Dạ Ô. Chút thủ đoạn nhỏ này của nàng cũng chỉ qua mặt được con quạ nhát gan đó, còn chủ nhân của y, vốn chưa từng bởi sự xuất hiện của nàng mà dao động đến nửa phần.

Sư Tử lẳng lặng nhìn nàng. Khí sắc nàng đã tốt hơn rất nhiều so với cái ngày ở Minh giới hai vạn năm trước. Bộ dạng thân tàn ma dại khi ấy nếu không phải tận mắt trông thấy, thật khó để đánh đồng với nàng của hiện tại. Đây mới thực sự là dáng vẻ mà một Phán Lan kiêu căng, phách lối không coi ai ra gì nên có. Cơ mà hắn lại thấy như vậy có phần thuận mắt hơn điệu bộ buông xuôi phó mặc số phận năm đó của nàng.

Xử Nữ vốn không phải nữ nhân có dung mạo tuyệt sắc vừa nhìn đã khiến người ta yêu mến. Trái với phần lớn tiên nhân trên Cửu Trùng Thiên, dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, nàng luôn khoác lên mình vỏ bọc lạnh lùng, xa cách như tảng băng trôi. Bọn họ ngại thân phận, cũng không vừa mắt tính tình cổ quái của nàng, vậy nên những kẻ có lòng muốn tiếp cận nàng thật sự rất ít.

Xử Nữ không bận tâm đến ánh mắt người đời, họ càng xa lánh, nàng càng được an nhàn, yên tĩnh. Bởi bản chất con người Xử Nữ sinh ra đã không có quá nhiều cảm xúc. Mọi việc xảy đến, nàng chỉ dùng thái độ duy nhất để đối diện. Đó là bình thản và chấp nhận.

Cho đến khi nàng gặp một người.

Kể từ đó, Xử Nữ bắt đầu có những suy nghĩ khác lạ. Nàng muốn được tự do như nàng ấy. Dám yêu dám hận, dám làm chủ vận mệnh, sống không thẹn với lòng. Nàng dần chán ghét cuộc sống tẻ nhạt trên Cửu Trùng Thiên, nơi đâu cũng toàn những kẻ đạo mạo tự cho mình hơn người. Những triết lý sáo rỗng họ tâm niệm, nàng nghe đến nhàm cả tai rồi.

Họ tin rằng hai vạn năm giam cầm đã bào mòn mọi góc cạnh, nhổ đi từng chiếc gai trên người khiến nàng không còn muốn phản kháng hay đấu tranh nữa. Nhưng nàng vốn là một con ngựa chiến bất kham. Hai vạn năm hay hai chục vạn năm có gì khác biệt nếu lòng nàng kiên định? Trước khi lịch kiếp, Vương mẫu từng hỏi nàng một câu hỏi. Giờ đây, sau khi trải qua đủ loại giày vò khổ ải, câu trả lời của nàng vẫn hệt như năm xưa, không sai một chữ.

Hôn sự này nàng chấp nhận, không phải bởi nàng khuất phục trước cái gọi là Thiên mệnh. Mà đơn giản nàng muốn thế. Chỉ vậy không hơn.

Nàng nhìn thẳng vào mắt Sư Tử. Ngay cả khi bị ngăn cách bởi một làn khói dày đặc như đêm đen, nàng vẫn chuẩn xác bắt được ánh mắt chứa đầy thâm ý của hắn.

"Phán Lan. Ngươi trốn chui trốn lủi suốt hai vạn năm, ta còn đang lo không giết được ngươi. Nay ngươi lại tự đến nộp mạng ư?" Sư Tử cười nửa miệng, không thèm che giấu ác ý trong lời nói.

"Phán Lan đến là để tạ tội với Ma quân."

Sự việc năm đó, dù thân bất do kỷ nhưng chung quy vẫn là nàng liên luỵ hắn. Không dưng lại phải chịu điều tiếng thay nàng, trong lòng hắn hẳn không hề dễ chịu. Nàng nợ hắn. Hai vạn năm trước không có cơ hội, hai vạn năm sau nhất định phải trả cho bằng sạch.

"Ồ? Ngươi định tạ tội thế nào? Ngươi có mấy cái mạng?" Sư Tử nhướng mày, nhất thời không đoán được bước tiếp theo của nàng. Nữ nhân này dám tìm đến tận cửa, hẳn đã biết cách bảo toàn mạng sống. Hắn cũng không tin nàng dám lấy cái chết ra đền tội.

Xử Nữ hít sâu một hơi rồi mỉm cười: "Cái mạng này của Phán Lan đáng là gì so với thể diện của Ma quân? Ma quân cho ta được chết toàn thây, đã là ân điển lớn rồi. Chỉ mong trước khi chết có thể lấy công chuộc tội, bù đắp lại sai lầm năm xưa."

"Nói nghe xem, ta làm sao tin ngươi?" Hắn hừ lạnh. Kẻ có mắt đều nhìn ra được, lời này của nàng có bao nhiêu phần giả tạo. Bất quá, hắn cũng muốn xem, nàng rốt cuộc định giở trò gì.

"Hôn ước giữa ngài và ta, không phải là tín vật chắc chắn nhất sao? Nếu ngài chấp thuận, trên danh nghĩa ta là người của Ma tộc, tính mạng đương nhiên cũng nằm trong lòng bàn tay ngài. Những lời đàm tiếu ấy, ta sẽ thay ngài đập tan toàn bộ. Đối với Ma quân, chuyện này cũng không thể xem là bất lợi."

Nàng mặt không đổi sắc, thản nhiên đem tính mạng mình giao vào tay hắn.

Sư Tử cười khinh miệt: "Ngươi đừng quên mình đã mất đi thần cách. Phán Lan, tốt nhất hãy dẹp bỏ cái suy nghĩ hoang đường ấy đi."

Nàng cũng không mấy bất ngờ khi hắn đề cập tới thần cách. Muốn gả cho hắn, đây là điều kiện tiên quyết. Không lẽ hắn thực sự cho rằng, nàng tay không cũng dám mạo muội đến gặp hắn ư?

Xử Nử hơi cúi đầu, một vài lọn tóc rủ xuống trán nhất thời che đi đôi mắt nàng. "Ngài cho rằng thần cách là thứ có thể dễ dàng tước đoạt vậy sao?" Nàng lãnh đạm nói.

Sư Tử cau mày. Nàng có ý gì?

Từ góc độ của hắn, không sao thấy được ánh mắt nàng. Hắn không đoán được nàng đang nghĩ gì, nhưng trực giác mách bảo đó chẳng phải tin tức tốt đẹp gì cho cam.

Quả nhiên lời tiếp theo liền khiến hắn suýt chút nữa đã bóp chết nàng.

"Hình phạt phế bỏ thần cách, suy cho cùng cũng chỉ là huỷ đi tư cách thăng thần của ta. Chúng muốn thấy ta đời đời kiếp kiếp không thể trở mình. Nhưng thứ Phán Lan ta không cần nhất, chính là cái danh xưng hão này." Khoé miệng nàng khẽ cong lên. "Ta sinh ra đã là thần, còn cần phi thăng nữa ư?"

"Hai vạn năm trước họ không giết ta, chẳng qua vì  không giết được. Ngay cả khi không có đãi ngộ và sự công nhận, ta vẫn là nữ nhân mang thần cách duy nhất của Thiên tộc. Hôn ước giữa ta và ngài có trời đất chứng giám. Ma quân, đã trì hoãn nhiều năm như vậy rồi, ngài muốn hai tộc Tiên Ma phải chịu bao nhiêu tai ương nữa?"

Bởi họ không giết được nàng, nên những hình phạt nàng phải chịu còn tàn khốc hơn cái chết gấp vạn lần. Vương mẫu nói, bà muốn thấy nàng sống không bằng chết. Có lẽ trong một khoảnh khắc nào đó, bà ta đã được như ý nguyện rồi.

Chỉ có bản thân nàng mới biết, để nói ra được những lời hùng hồn đó, trong lòng nàng rốt cuộc có bao nhiêu bất lực, bao nhiêu bi ai. Nàng thì là thần gì chứ? Ngay cả những người quan trọng nhất cũng không bảo vệ được. Còn có vị thần nào vô dụng như nàng sao?

Sư Tử giận đến bật cười. Hắn bước lại gần nàng, trên người toả ra một cỗ hàn khí lạnh đến thấu xương.

Xử Nữ theo phản xạ muốn lùi về sau, nhưng chân nàng đột nhiên cứng ngắc, không sao di chuyển được.

Không ổn rồi.

Từ mu bàn chân đến cổ chân nàng, một tầng băng mỏng dần được hình thành, liên kết với nhau rồi lan rộng lên bắp chân. Trên mặt băng ẩn hiện những bông tuyết li ti dính chặt lấy nhau như mạng nhện. Nàng hoá đá tại chỗ. Đây là Băng Sương Phong?

Hắn sán lại gần, ma chướng trên người lập tức bao phủ lấy hơi thở nàng. Xử Nữ không thể trốn tránh, chỉ đành trơ mắt đứng nhìn khuôn mặt hắn cách nàng mỗi lúc một gần.

"Phán Lan, ngươi giỏi lắm. Ngươi tính cả rồi sao?" Hắn cười châm chọc.

"Chuyện gì?" Nàng ép mình phải bình tĩnh trước khí thế bức người của hắn.

"Khi người phản bội Thiên tộc cũng đã tính trước đường lui cho mình rồi phải không? Ta còn tự hỏi ngươi ăn phải gan hùm mật gấu hay sao mà dám liều mạng như vậy, thì ra còn có thần cách bảo hộ, bọn chúng không dám động vào ngươi." Hắn dịu dàng mân mê cằm nàng, song giọng nói lại lạnh đến cực điểm.

"Ngươi cho rằng dựa vào bản hôn ước đó, Thiên tộc không cần thì ngươi vẫn có thể xuống Ma giới tự tung tự tác ư? Ngươi coi đây là đâu?" Hắn gằn giọng.

Nếu không phải vì khuôn mặt này, hắn đã giết nàng lâu rồi. Tại sao cùng chung dáng vẻ, tính cách lại bất đồng nhiều như vậy? Yên nhi của hắn...

Xử Nữ nghẹn họng. Nàng muốn giải thích nhưng sau cùng vẫn chọn im lặng. Ai sẽ tin nàng đây? Những gì nàng nói ra, vào tai hắn đều trở thành lời bao biện. Rồi cũng chẳng thay đổi được sự thật, rằng hai vạn năm trước nàng thực sự đã phản bội Thiên tộc, gián tiếp gây ra cái chết của Vô Niệm thần quân.

Khi Vương mẫu dùng Phá Hồn tiên vụt từng nhát lên người nàng, Xử Nữ từng mong thần cách sẽ theo đó mà biến mất. Nhưng dù cho bà ta có đánh đến trời long đất lở, thần ấn trên trán nàng vẫn sáng rực như một ngọn đuốc bất di bất dịch. Bấy giờ nàng mới biết thì ra đây là Thiên mệnh, đến chết nàng cũng không thể chối bỏ.

Nàng từng muốn xoá thần ấn đến mức tự làm thương tổn mình. Sao có thể như lời hắn nói, cậy mình thân mang thần cách mà ăn cây táo rào cây sung?

"Muốn thành người Ma tộc ư? Ta thành toàn cho ngươi."

Hắn vừa dứt lời, hàn băng lập tức dâng lên khoá chặt người nàng. Từ mũi chân lên đến cổ đều bị Băng Sương Phong lấp kín, chỉ duy nhất phần đầu được thả tự do. Nàng khó hiểu nhìn hắn.

Nếu muốn giết nàng, trực tiếp ra tay không phải nhanh hơn sao? Nổi điên đóng băng nàng lại làm gì?

Sư Tử đột nhiên vươn tay đoạt lấy một món đồ trên người nàng.

Cho đến khi nhìn thấy vật trên tay hắn, đồng tử nàng chợt co rút lại.

Xử Nữ cuối cùng cũng không khống chế nổi tâm tình mà quát lên: "Trả đây!"

Hắn nhìn phản ứng của nàng rồi lại nhìn con búp bê gỗ tầm thường trong tay. Điểm yếu của nàng lại nằm ở món đồ không chút giá trị như vậy ư?

"Xem ra món đồ chơi này rất quan trọng với ngươi? Như vậy đi, ngươi ở lại Ma giới cũng được, ta tạm giữ nó coi như tiền cọc. Nếu ngươi ngoan ngoãn, một ngày nào đó ta cao hứng sẽ trả lại cho ngươi cũng không chừng." Hắn tung hứng con búp bê, xấu xa uy hiếp nàng.

Nàng cười nửa miệng, cũng không tiếp tục mang chiếc mặt nạ ôn hoà, điềm đạm nữa.

"Sư Tử, ngươi nghe cho rõ đây! Nếu nó có mệnh hệ gì, ta hoá thành ma cũng không tha cho ngươi đâu!" Xử Nữ đanh giọng. Ngữ điệu của nàng bén nhọn vô cùng. Nếu lời nói có thể giết người, có lẽ trên người Sư Tử lúc này đã có hàng vạn lưỡi dao đang xẻ thịt lột da hắn rồi.

"Vậy phải xem bản lãnh của ngươi lớn tới đâu." Hắn cao giọng thách thức.

Sư Tử biết nàng không nói suông. Nhưng vạn bất đắc dĩ hắn mới phải dùng đến món đồ này. Hơn ai hết, hắn hiểu con búp bê gỗ có ý nghĩa quan trọng như nào với nàng. Chỉ cần hắn còn giữ nó trong tay, nàng tuyệt đối sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hắn buộc phải nắm được thóp của nàng, có vậy mới đảm bảo nàng sẽ không trở thành vật cản của hắn.

Tương lai nếu nàng gả đến Ma giới, chỉ e hắn hành sự sẽ lại càng khó khăn. Nhân lúc căn cơ của nàng chưa sâu, hắn phải nhanh chóng hoàn thành nốt những việc còn dang dở. Trước mắt là nữ nhân Nguyền tộc còn đang nhởn nhơ ngoài Nhân giới. Trễ một ngày là thêm một mối hoạ phải lo, hắn không thể cược tất cả vào Thiền Ngọc tinh quân được.

Nàng tu Thuỷ hệ. Băng Sương Phong tuy không tổn hại đến cơ thể, nhưng ít nhất cũng khiến kinh mạch nàng đình trệ, đông cứng. Cầm chân nàng mấy ngày, có lẽ không phải vấn đề to tát. Khoảng thời gian này, hắn tuyệt đối không thể lãng phí.

Sư Tử lười đôi co với nàng. Hắn xoay người, sải bước xuyên qua cánh cửa băng.

Dạ Ô hiểu ý chủ nhân, lập tức tung cánh bay trước dẫn đường, tựa sứ giả từ địa ngục đang truy hồn đoạt mạng. Chẳng mấy chốc, thân ảnh hắn đã biến thành một làn khói đen, tan trong hư vô không để lại chút vết tích.

Chỉ là khoảnh khắc rời khỏi tầm mắt nàng, Sư Tử theo thói quen lật người con búp bê lại. Ngón tay hắn khẽ miết lấy chiếc vỏ sò nhỏ khắc trên lưng nó, đôi mắt chợt dâng lên một tầng sương mù mờ mịt.

___
Đọc đến đây rồi thì quăng sao cho tui đi nè ヽ(>∀<☆)ノ!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net