Chương 2: Ấn ký liên hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến khi hơi thở có chút loạn, Bảo Bình mới tựa vào gốc đa bên rìa cánh đồng hoang vu. Nàng nhìn thằng bé sớm đã mệt lả người kia, thầm thở dài một hơi. Xem ra đêm nay chỉ có thể nghỉ tại đây thôi. Phía trước chính là rừng Ẩn Long, chỉ cần băng qua khu rừng này, vòng qua một ngọn núi là có thể tới Trung Kinh. Rừng Ẩn Long không rộng, nhưng có vô số con đường mòn, nếu không cẩn thận đi lạc, sẽ rất khó tìm được đường ra. Đợi đến khi trời sáng, nàng sẽ lập tức khởi hành, hi vọng trước khi mặt trời lặn có thể thuận lợi đến được núi Thái Yên.

"A tỷ, tỷ tên gì?"

Bảo Bình quay sang nhìn thằng bé, chỉ thấy nó nằm vắt chân dưới gốc đa, miệng ngậm một phiến lá, vô cùng phiêu diêu tự tại. Sắc mặt nó đã hồng hào trở lại, giọng nói cũng không còn vẻ e sợ dè chừng. Dưới ánh trăng, đôi mắt nó càng sáng ngời, trong vắt như một tấm gương nhỏ, phản chiếu hình bóng nàng trong đó. Bảo Bình bất giác lảng tránh ánh mắt nó. Nàng giấu khuôn mặt dưới tấm áo choàng to rộng, ngẩng đầu nhìn màn đêm đen kịt, ánh trăng bạc phủ lên người nàng khiến lớp da trắng bợt càng trở nên trong suốt vô hình.

Tên ư? Để làm gì? Trăm năm nay đã không còn ai nhớ đến tên nàng rồi. Từ khi cha mẹ nuôi qua đời, tên nàng chỉ gắn liền với hai chữ "quái nhân". Nàng trốn tránh cái tên ấy, không dám nói ra với ai. Mỗi khi có ai hỏi tên, như một phản xạ có điều kiện, nàng sẽ lập tức quay người bỏ chạy. Như thể chỉ cần nghe đến tên nàng, họ sẽ lập tức bắt trói đưa nàng lên giàn hoả thiêu, luôn miệng gào thét ép nàng trở về nguyên hình. Nhưng Bảo Bình làm gì có nguyên hình? Từ khi sinh ra nàng đã có bộ dạng như vậy rồi. Vết bỏng sau lưng bỗng nhói lên khiến trán nàng phủ một tầng mồ hôi lạnh.

"A tỷ, nếu nói ra khiến tỷ đau khổ như vậy thì ta sẽ không hỏi nữa. Ta tên Ma Kết, tỷ có thể gọi ta là A Kết."

Ma Kết lặng lẽ ngồi xuống bên chân nàng. Hắn chỉ cảm thấy vai nàng khẽ run. Tuy không nhìn thấy nhưng hắn cảm nhận được, nàng đang vô cùng khổ sở. Là do hắn đã hỏi điều không nên hỏi sao? Ma Kết không biết nên làm thế nào mới có thể khiến nàng thoải mái hơn một chút. Hắn suy nghĩ một lúc rồi nghiêng đầu cọ cọ vào chân nàng. Hành động xuất phát từ bản năng này khiến chính hắn cũng bất ngờ. Ờm, hình như hơi giống chó.

Qua một hồi lâu, cơn đau cũng dịu đi phần nào, cuối cùng Bảo Bình cũng cảm nhận được cơn nhột truyền từ dưới chân lên. Nàng bất đắc dĩ đạp thằng bé đang cọ loạn dưới chân ra. Nhìn ánh mắt trong sáng ngơ ngác của nó, nàng bỗng bật cười. Lâu lắm rồi ý cười mới xuất hiện trong đáy mắt nàng.

"Như chó vậy."

Tự hắn thấy là một chuyện, nhưng từ miệng nàng ra lại là một chuyện khác. Ma Kết thẹn quá hoá giận, phụng phịu quay lưng lại, không để ý đến nàng nữa. A tỷ nói hắn giống chó...

Giận rồi sao? Bảo Bình nén cười nhìn bóng lưng như ông cụ non của nó. Chẳng lẽ do đến tuổi trưởng thành nên đám thiếu niên mới hay buồn vui thất thường?

"Bảo Bình."

Nàng nhếch miệng, lạnh nhạt nói ra hai chữ. Đó là tên của nàng. Dù sao những việc trong quá khứ cũng trôi qua lâu rồi, chẳng có gì là không thể nói cả.

Sống lưng Ma Kết cứng đờ, hắn lặng lẽ quay lại nhìn nàng. Bảo Bình, là tên của a tỷ. Hắn sẽ đem cái tên này ghi nhớ thật lâu. Còn một việc nữa hắn chưa kịp nói. Thật ra, a tỷ cười như ban nãy thật sự rất... xinh đẹp. Chỉ là nàng đang cười nhạo hắn, Ma Kết không sao đem lời này nói ra khỏi miệng được.

Bảo Bình ngồi xổm xuống xoa đầu hắn. Mái tóc hắn tuy ngắn nhưng lại vô cùng mềm mại, như lông vũ vậy. Xúc cảm mềm mại nơi bàn tay khiến nàng lưu luyến không muốn rời. Ma Kết để yên cho nàng vò đến khi tóc tai hắn toán loạn mới thôi. A tỷ thật kỳ quái, nhưng thấy nàng vò tóc hắn vui vẻ như vậy, Ma Kết cũng không muốn phá hỏng thú vui của nàng.

Đột nhiên ánh mắt hắn thay đổi, sát khí quẩn quanh đâu đây khiến lông tơ hắn dựng hết lên. Chỉ trong chớp mắt, một luồng kim sắc từ sau lưng Bảo Bình đánh tới, cùng lúc đó Ma Kết nhanh nhẹn lật người, dùng tấm lưng gầy yếu che chắn cho nàng. Một đòn này đánh vào lưng khiến hắn vô thức rên lên, mặt tái không chút huyết sắc.

Bảo Bình giật mình đỡ lấy cơ thể mỏng manh của cậu thiếu niên Ma Kết, máu của hắn phút chốc nhuộm đỏ tay nàng. Cảm nhận được tiên khí mạnh mẽ của kẻ đánh lén, nàng chợt tái mặt. Là thần tiên trên trời muốn bắt nàng sao? Bảo Bình không phải đối thủ của kẻ đó, nàng biết rõ điều này.

Nhưng A Kết là vì nàng nên mới bị thương. Đôi mắt Bảo Bình thẫm lại, miệng nàng lẩm bẩm một câu chú, ngay sau đó một tầng kết giới tím nhạt bao lấy bao lấy nàng và chàng thiếu niên đang dần mất đi sinh khí. Nàng vẽ một lá bùa dán lên trán hắn, chỉ thấy vết thương trên lưng Ma Kết nhanh chóng khép miệng, chỉ để lại một vết sẹo mờ ẩn dưới da.

Lúc này, một đạo ánh sáng nữa đánh về khía kết giới mà nàng tạo ra. Chỉ nghe "keng" một tiếng, kết giới lập tức tan vỡ. Bảo Bình vẫn chưa nhìn thấy thân ảnh của kẻ nọ, nàng chỉ ra sức đọc chú thuật, hết tầng kết giới này đến tầng kết giới khác được tạo ra, nhưng cũng không duy trì được bao lâu, lập tức bị luồng sáng vàng đó đánh vỡ. Rốt cuộc pháp lực của kẻ này cao thâm nhường nào? Tại sao lại nhằm vào nàng như vậy? Nàng đâu có làm gì sai? Hơi thở của nàng dần nặng nề. Có lẽ, nàng sẽ không cầm cự được lâu nữa.

Chỉ là thằng bé đi cùng nàng vô tội. Là nàng liên luỵ nó rồi.

Ma Kết nằm xụi lơ dưới gốc đa, bất lực nhìn nàng liều mạng chống đỡ với kim quang. Hắn không biết ai đang muốn giết a tỷ, nhưng chắc chắn kẻ này không có ý đồ gì tốt đẹp. Hắn muốn xông lên giúp a tỷ nhưng tay chân như có một sợi dây thừng siết chặt, không sao cử động được. Một cơn đau bén nhọn từ sau lưng truyến đến khiến hắn đau đến hoa mắt chóng mặt. Trời đất mờ dần, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc như vậy, hắn thế mà lại vô dụng ngất đi!

Chuyện kể rằng cả Bảo Bình và Ma Kết khi đó đều không chú ý đến một giọt máu đỏ theo cánh tay hắn chảy dọc xuống, rơi trên vết sẹo hình hoa sen nơi cổ tay chàng thiếu niên. Tức thì, vết sẹo bỗng loé lên một tia sáng đỏ lập loè yếu ớt...

***

Hư Vân sơn, Tu Tâm quán.

Tu Tâm quán vắng lặng không một tiếng động. 2 vạn năm trước, kể từ khi Vô Niệm thần quân quy tiên, Hư Vân sơn đã sớm không còn bóng người lui đến. Đỉnh Hư Vân linh khí dày đặc đã sớm trở thành nơi an nghỉ cuối cùng của vị thần thượng cổ uy danh lẫy lừng. Nơi linh thiêng như vậy, ngoài những vị đệ tử Hư Vân, còn ai dám lui tới quấy nhiễm sự an bình vĩnh hằng nơi đất trời này chứ. Hư Vân sơn bây giờ thật khác xa với cảnh chúng tiên tề tựu, tiên khí lưu chuyển của 2 vạn năm trước, thật khiến người ta không khỏi xót xa hoài niệm.

Đột nhiên cửa Tu Tâm quán khẽ mở, một bóng người theo đó lách vào. Nàng lăn một vòng rồi nằm dài trên chiếc tràng kỷ phía sau thư án.

Thật thoải mái. Lâu lắm rồi mới lại được thanh tịnh như vậy. Bạch y nữ tử nằm trên chiếc tràng kỷ nàng yêu thích nhất, trên môi không nén được nụ cười mãn nguyện. Trốn đến đây rồi, xem ai còn dám làm phiền nàng? Xem ra trước mắt sẽ được tự do tự tại một thời gian. Nàng cũng nên tính xem những ngày tháng hạnh phúc này nên trôi qua như thế nào, nhất định phải đến thăm các sư huynh, họ nhìn thấy nàng, hẳn là sẽ rất vui vẻ. Đại ca thích uống rượu, nàng sẽ mang đến Thiên giới vò rượu quý năm ngàn năm do đích thân nàng ủ. Nhị ca thích văn thơ, vừa hay gần đây nàng trộm được cuốn cổ thư của phụ thân, hẳn huynh ấy sẽ rất hứng thú với những gì ghi trong sách cổ. Tam ca ưa luận bàn quân sự, cái này nàng không có hứng thú lắm, nhưng miễn cưỡng cũng có thể đối đáp vài câu...

Còn người, sư phụ, tiểu thập đến thăm người, người có vui không?

Bạch y nữ tử lật người, nàng khẽ chạm vào những hoa văn chạm khắc trên thư án. Nếu bây giờ người vẫn còn, thấy con phi thăng thượng tiên, phải chăng người sẽ không còn chê tiểu thập vô dụng nữa?

Đột nhiên cánh cửa Tu Tâm quán mở toang, một nam nhân vận hắc bào tiên khí ngút trời khoan thai bước vào. Hắn không để ý đến vẻ ngỡ ngàng của bạch y nữ tử, chỉ khẽ cười rồi xếp lại chồng sách còn chưa ngay ngắn trên giá. Cho đến khi thiên thư cuốn nào cuốn nấy thẳng tắp, không chút xô lệch, hắn mới hài lòng đánh giá nữ tử nãy giờ vẫn đang ngơ nhác nhìn mình.

"Sao vậy? Không nhận ra đại sư huynh nữa sao?"

Phải, nam nhân đó chính là đại đồ đệ của Vô Niệm thần quân, chiến thần uy dũng nhất của Thiên giới, Bạch Dương chiến thần, cũng chính là đại sư huynh của nàng.

Cự Giải bật dậy. Vô vàn lời muốn nói bỗng chốc nghẹn lại, hốc mắt của nàng nóng bừng, nhất thời tay chân luống cuống, không biết làm sao cho phải. Nàng quy ẩn một vạn năm, không chịu tiếp xúc với thế giới bên ngoài, tuy từng tưởng tượng ra vô số cảnh trùng phùng, nhưng khi thật sự tương ngộ, nàng lại chỉ biết ngốc nghếch nhìn đại sư huynh, đến một câu hoàn chỉnh cũng không thể nói.

"Thật là không ra dáng thượng tiên chút nào. Tiểu hồ ly, nói thật đi, là ai giúp muội độ kiếp hả?"

Bạch Dương không biết từ đâu biến ra bình trà ấm nóng, còn đang bốc khói nghi ngút. Hắn ôn nhu kéo tay áo, rót đầy ba ly trà rồi đẩy một ly đến trước mặt nàng.

Cự Giải hiểu ý nhận lấy ly trà, cung kính dâng bằng cả hai tay hướng ra thiên điện rồi khom người hành lễ: "Thập đệ tử Cự Giải kính sư phụ một ly." Nói rồi nàng trải xuống thềm. Nước trà nhành chóng hoá thành những cánh bướm trắng, lặng lẽ hướng về nơi thần quân đang yên nghỉ mà vỗ cánh bay đi.

Sau khi kính trà sư phụ, nàng ít nhiều cũng đã bình tâm trở lại. Đại sư huynh đại giá quang lâm, không phải là nghe lời phụ thân đến bắt nàng chứ? Cự Giải lập tức cười nịnh nọt: "Đại sư huynh, sao lại đến đây vậy?"

Bạch Dương hiểu rõ trong lòng nàng đang mưu tính điều gì, hắn thản nhiên thưởng trà, giọng nói không mảy may nửa điểm thương cảm: "Tất nhiên là bắt con tiểu hồ yêu nhà muội về giao cho Thanh Khâu thành chủ."

Quả nhiên lần này phụ thân thật sự đã tìm đến phủ chiến thần của đại sư huynh. Biết rõ nàng chỉ có một nơi để trốn, vậy mà người cũng nhẫn tâm muốn bắt nàng về. Còn đại sư huynh nữa, sao huynh ấy lại rảnh rỗi nghe lời phụ thân mà đến tận đây áp giải nàng vậy?

"Đại sư huynh, chúng ta lâu ngày mới gặp mặt. Không lẽ huynh thật sự nhẫn tâm bắt tiểu thập về thành thân sao? Muội không muốn xuất giá."

Cự Giải nước mắt lưng tròng nhìn Bạch Dương. Trước đây huynh ấy sợ chiêu này nhất, 2 vạn năm trôi qua, hẳn vẫn còn chút tác dụng nào đó đi?

"Tiểu nha đầu muội đó. Phi thăng thượng tiên học gì không học, lại học cái thói đào hôn chẳng giống ai. Thật mất mặt Hư Vân sơn."

Bạch Dương bất lực cốc đầu nàng. Ai bảo đây là sư muội duy nhất của hắn chứ. Thanh Khâu thành chủ, thật cáo lỗi với ngài, ta trước giờ vẫn luôn dung túng người Hư Vân, chỉ e lần này không thể bắt tiểu hồ yêu của ngài về rồi.

"Vẫn là đại sư huynh tốt với ta nhất... Á!"

Đương lúc Cự Giải còn đang khoái chí, đột nhiên cổ tay truyền đến một cơn nóng rát tựa hồ muốn thiêu rụi con hồ yêu nàng. Nàng nhíu mày vén tay áo, ấn ký liên hoa trời sanh đã có bỗng loé sáng ẩn hiện phát ra thứ ánh sáng đỏ đến chói mắt.

"Đây là thứ gì?" Bạch Dương cau mày đánh giá ấn ký quái dị trên cổ tay nàng. Không lẽ một vạn năm quy ẩn, sư muội hắn đã nhập ma rồi? Không đúng, ấn ký kia chỉ không ngừng toả ra ánh đỏ, không hề có tà khí. Sau khi xác nhận đó không phải tà ấn, hắn mới có thể buông lỏng cảnh giác, chờ đợi lời giải thích từ nàng.

Cự Giải yên lặng vuốt nhẹ ấn ký, nụ cười trên môi bỗng tắt lịm. Trầm ngâm hồi lâu, nàng mới nhếch miệng: "Đại sư huynh, lần này phải nhờ chiến thần huynh ra tay một phen rồi."

____
Nếu thích Tình Tàn, đừng quên để lại một comment và thả sao để mình có động lực lấp hố nhé!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net