Chuơng 20: Tiểu thư Tang phủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bảo Bình cũng không biết tại sao nàng lại đồng ý đi cùng Ma Kết đến Trung Kinh. Nàng có vô số lý do để từ chối, trên hết là nàng không muốn dính dáng đến người của triều đình. Nơi đó quá phức tạp với một kẻ vãng lai như nàng. Mà thằng bé nàng tiện tay nhặt bên đường lại là thái tử đương triều, tương lai sẽ đảm đương trọng trách trị vì giang sơn xã tắc. Bá tánh Tề quốc, sinh tử một đời cũng chỉ dựa vào một lời nói của hắn. Người như vậy, định trước sẽ không chung đường cùng lối với nàng.

Nàng đã bại lộ trước thúc phụ hắn, cũng tức Phùng An Vương, đệ đệ ruột của Hoàng đế đương triều. Lý trí mách bảo nàng phải lập tức rời đi, cách hắn càng xa càng tốt. Nhưng khi đối diện với ánh mắt nửa khẩn cầu, nửa chờ mong ấy, nàng lại không cách nào buông câu khước từ.

Lời chưa nói nghẹn lại nơi cuống họng, nàng bối rối nhìn hắn: "Ta..."

"A tỷ, đi cùng ta đi mà."

Chạm phải ánh mắt do dự của nàng, Ma Kết liền chớp lấy thời cơ tỏ vẻ đáng thương. Hắn níu tay nàng, mè nheo như một đứa trẻ đòi quà.

Bảo Bình càng thêm lung lay. 

Hắn ỉ ôi thêm một lúc, nàng liền mềm lòng, bất lực gật đầu.

Nhận được sự đồng thuận của nàng, hắn không giấu nổi vui mừng, cười đến cong cả mắt.

Bảo Bình gạt mành che, lặng lẽ quan sát cảnh vật bên kia khung cửa. Tuy đã sống đến ngần này tuổi, nhưng đây là lần đầu tiên nàng ngồi trên một cỗ xe ngựa, hơn nữa còn là loại xa hoa thượng hạng, chế tác dành riêng cho vương công quý tộc. Cảm giác thú vị khi ngắm nhìn vạn vật trôi qua trước mắt đã thú hút toàn bộ sự chú ý của nàng. Bảo Bình tập trung đến nỗi quên cả sự tồn tại của người bên cạnh, khiến kẻ nào đó cứ buồn bực không vui suốt cả quãng đường mà không dám kháng nghị.

Hắn sợ phá hỏng nhã hứng của nàng, nhưng cũng không muốn bị ngó lơ như không khí. Ma Kết bắt chước nàng ngó ra bên ngoài, nhưng chẳng được bao lâu lại rụt người vào. Thiếu chút nữa là ngủ gật rồi. Rốt cuộc a tỷ thấy thú vị ở điểm nào chứ? Không phải chỉ là cỏ cây sông nước sao? Những thứ đó nơi nào chẳng giống nhau? Không lẽ a tỷ còn chưa nhìn đủ?

Hắn nhàm chán chống cằm, ánh mắt không tự chủ hướng về cần cổ mảnh mai còn vương vài sợi tóc của nàng. Sắc da nơi đó đối lập hẳn với chiếc áo choàng nàng hay mang. Nhìn ở khoảng cách gần, hắn dường như còn thấy được mạch máu ẩn hiện dưới lớp da trắng ngần có phần trong suốt thiếu sinh khí của nàng. Nghĩ đến việc đường nét thanh thoát, xinh đẹp ấy chỉ có hắn mới được chiêm ngưỡng, nỗi u uất bây lâu chợt bay biến sạch sẽ. So với việc ngắm cây cối, hắn thà ngắm nàng còn hơn.

Bảo Bình bỗng thấy vai mình trĩu nặng.

Bấy giờ nàng mới miễn cưỡng rời mắt khỏi khung cửa sổ. Nhìn thằng bé đang say giấc, người gần như đổ cả về phía nàng, Bảo Bình muốn đẩy ra lại thôi.

Theo nàng bôn ba suốt hai ngày, vì nàng mà đỡ lấy một đòn của tiên nhân, thân mang trọng thương nhưng cũng chưa từng thấy hắn than trách nửa lời. Một đứa trẻ cứng đầu lại hiểu chuyện như vậy, thử hỏi sao nàng có thể không động lòng. Bảo Bình chợt nhớ về nhị đệ đã khuất. Khi nó bỏ nàng đi, cũng đang ở độ tuổi giống như Ma Kết. Hắn thật sự rất giống đệ đệ nàng.

Bảo Bình trầm ngâm. Ánh mắt nàng nhìn về xa xăm như đang tìm kiếm một dấu ấn quen thuộc. Cảnh vật lướt qua trước mắt nhưng tâm hồn nàng sớm đã treo ngược cành cây. Cảm giác mới lạ ban đầu cũng không ngăn nổi những ký ức xưa cũ ùa về như thác lũ.

Đệ đệ đáng thương của nàng. Nếu năm đó a tỷ mạnh mẽ được một phần vạn như bây giờ, ta và đệ, phải chăng đã không rơi vào kết cục sinh ly tử biệt? Đệ có thể bình an khôn lớn, như vậy thật tốt.

Những ngày qua, có lẽ trong vô thức nàng đã coi Ma Kết như đệ đệ mà đối xử. Nàng bảo vệ hắn, cũng giống như đang chuộc lại sai lầm trong quá khứ. Nàng đối với hắn, luôn có một sự gắn kết kỳ lạ mà đến chính nàng cũng không thể lý giải. Chỉ vì hắn và đệ đệ nàng có vài điểm tương đồng ư? Bảo Bình không dám chắc. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, việc nàng mong hắn sống là thật. Không liên quan gì đến những chuyện trong quá khứ, càng không phải bởi đệ đệ đã khuất của nàng.

Ma Kết khẽ trở mình rồi lại ngồi yên bất động, đầu trước sau vẫn dán chặt lên vai nàng. Chỉ thấy mắt hắn nhắm nghiền, song khoé môi lại khẽ cong lên như đang mơ thấy một giấc mộng đẹp.

Cộc cộc!

Lúc này, bên ngoài có người gõ nhẹ vào thành xe. Y dùng lực không nhiều, nhưng cũng đủ khiến thanh âm vang vọng khắp khoang xe mà không kinh động đến người ngồi bên trong.

"Thái tử, cô nương, hạ thần mang điểm tâm tới."

Kèm theo tiếng gõ là một giọng nam trầm thấp. Chủ nhân giọng nói này, theo như nàng biết thì y họ Triệu, là một tướng tài kiệt suất do đích thân hoàng đế Tề quốc bồi dưỡng. Dám đặt an nguy thái tử vào tay một kẻ không chung huyết thống như y, đủ thấy hoàng đế đương triều tín nhiệm vị Triệu tướng quân này nhường nào. Tuy Ma Kết đối với y nhất mực tin tưởng, nhưng chưa lúc nào nàng ngưng cảnh giác với những kẻ xung quanh. Giữa trời đất bao la, người duy nhất nàng không mang lòng phòng bị, cũng chỉ có đứa trẻ đang ngủ ngon lành trên vai nàng mà thôi.

"Dậy đi, đến giờ ăn rồi." Bảo Bình vỗ vai hắn. Nàng nhớ sáng nay hắn vẫn chưa ăn gì.

Tới nước này còn vờ không nghe thấy cũng quá giả tạo rồi. Ma Kết bất đắc dĩ dựng người dậy. Tuy dáng vẻ có chút uể oải, nhưng thần sắc hắn hoàn toàn thanh tỉnh, chẳng có điểm nào giống như người vừa thức giấc.

Bảo Bình liếc hắn, song cũng không vạch trần.

Bắt gặp ánh mắt dò xét của nàng, hắn chỉ cười xoà: "A tỷ đói không?"

Bảo Bình gật đầu. Mặc dù không đói nhưng nàng vẫn cần ăn để duy trì sự sống. Chung quy cũng giống nhau nên không cần phân biệt quá rạch ròi. Ai biết khi nào nàng sẽ kiệt sức chứ, cứ nạp lương thực trước rồi tính.

"Mang vào đây." Hắn cao giọng ra lệnh cho Triệu tướng quân.

Mới chỉ là một cậu nhóc chưa thành niên, nhưng phong thái của hắn đã đĩnh đạc hơn những đứa trẻ cùng trang lứa rất nhiều. Ánh mắt vừa rời khỏi nàng đã trở nên sắc bén như chim ưng, ngay cả giọng nói dù non nớt, song vẫn toát ra vẻ uy nghiêm khiến người khác không thể khinh nhờn.

Sự thay đổi ấy, có lẽ chính bản thân hắn cũng không nhận ra, song lại chẳng qua nổi mắt Bảo Bình. Trong khoảnh khắc đó, nàng dường như thấy được hình bóng của một bậc đế vương bên trong con người hắn. Tàn khốc và vô tình.

Nàng nghiêng đầu, tiếp tục ngắm nhìn khung cảnh yên bình bên ngoài cánh cửa, tâm trạng phức tạp không nói nên lời.

"Thái tử, đây là điểm tâm do Ngự Thiện phòng chuẩn bị. Người hãy dùng nhân lúc còn nóng."

Triệu Chi Quân hành lễ rồi cung kính dâng lên một chiếc cặp lồng chạm khắc hoa văn tinh xảo. Đây vốn là vật ngự tiền, không dễ gì xuất đầu lộ diện nơi nhân gian. Với thân phận cao quý của Ma Kết, cho dù ở ngoài cung, đồ cung ứng vẫn phải đảm bảo là đệ nhất trân phẩm, tuyệt đối không được xảy ra bất kỳ sơ sót nào. Y trước nay hành sự chu toàn, không vì thái tử nhỏ tuổi mà thiếu đi một phần lễ nghi. Chủ tử suy cho cùng vẫn là chủ tử, hoàng đế hay thái tử, đều là người y thề chết bảo vệ, tận trung đến hơi thở cuối cùng.

"Ta sẽ lập tức hồi cung ư?" Ma Kết thoáng nhìn qua hộp điểm tâm nhưng không lập tức nhận lấy. Hắn chần chừ hỏi, ánh mắt có phần lơ đãng dừng lại trên cần cổ trắng như tuyết của nàng.

"Bẩm thái tử, nếu đúng theo lộ trình, không quá hai canh giờ nữa chúng ta sẽ đến Trung Kinh. Chập tối là có thể hồi cung diện kiến bệ hạ." Triệu Chi Quân làm như không nhận ra sự do dự trong lời nói của hắn, y ngừng một lát rồi bổ sung: "Người thực sự rất nhớ thái tử."

Ma Kết khẽ cau mày. Trở về đông cung, đồng nghĩa với việc a tỷ không thể đi cùng hắn. Dẫu biết chẳng thể tránh khỏi kết cục chia ly, nhưng hắn luyến tiếc nàng là thật, không nỡ xa nàng cũng là thật. Càng đến gần Trung Kinh, cảm giác hụt hẫng, trống vắng ấy lại càng dâng lên khiến hắn bồn chồn, bất an như ngồi trên đống lửa. Chẳng lẽ không còn cách nào khác ư?

"Nếu ta nhớ không nhầm, Tang gia còn có biệt viện ở ngoại ô kinh thành? Đến đó nghỉ ngơi vài ngày đi."

Tang gia là nhà ngoại mẫu thân hắn. Khi còn nhỏ, bà từng dẫn hắn đến biệt viện tránh nắng, có khi vài ngày, có khi nửa tháng mới hồi cung. Song kể từ khi bà qua đời, nơi này giao cho Tang gia tiếp quản, hắn cũng không còn đặt chân tới nữa. Chỉ nhớ đó là một toà viện khang trang nằm bên rìa ngọn núi Thái Yên, bên trong có một chiếc hồ nhỏ, khi hè về đặc biệt mát mẻ, thư thái. Nếu không phải đột nhiên cảm thấy nóng nực, có lẽ hắn cũng không nghĩ ra ngoại ô còn có một nơi thích hợp như vậy.

"Chuyện này..." Triệu Chi Quân biết rõ hắn đang cố trì hoãn nhưng lại không thể trực tiếp phản bác. Y ngập ngừng, thần sắc lộ ra vẻ khó xử tiến thoái lưỡng nan.

"Ta nhớ mẫu thân, muốn đến đó tưởng nhớ người, Triệu đại nhân cũng cản ta sao? Hơn nữa ta lặn lội đường xá xa xôi, tĩnh dưỡng vài ngày cũng không có gì quá đáng chứ?" Ma Kết thu hồi tầm mắt, giọng tràn đầy sự châm biếm.

Triệu Chi Quân siết chặt tay, hận không thể một quyền đánh ngất hắn rồi tống về đông cung. Dù chỉ là một cái cớ rất vụng về nhưng y lại chẳng thể làm gì khác ngoài ngậm bồ hòn làm ngọt, tạm thời lùi một bước: "Vậy ba ngày sau thần sẽ đến đón thái tử hồi cung."

Ma Kết vẫn thấy ba ngày quá ngắn ngủi nhưng nhìn sắc mặt của Triệu Chi Quân, e rằng nhượng bộ đến nước này đã quá khả năng chịu đựng của y, liền thức thời gật đầu: "Cứ quyết định vậy."

Ba ngày, được ở bên a tỷ hắn cũng mãn nguyện rồi.

"Vị cô nương này, ta đã dặn ngự thiện chuẩn bị luôn phần cho cô, hy vọng hợp khẩu vị Giang Châu." Tuy trong lòng còn khúc mắc nhưng biết chẳng thể lay chuyển tâm ý thái tử, Triệu Chi Quân cũng không tiếp tục chủ đề này nữa. Y hướng tầm mắt sang nữ tử thần bí vẫn luôn một mực giữ im lặng, từ đầu đến cuối không thấy nàng hé răng nửa chữ, nhưng sự tồn tại của nàng khiến y không cách nào xem thường. Triệu Chi Quân khéo léo bắt chuyện, ý đồ moi ra chút tin tức từ nàng.

Thấy có người nhắc về quê nhà, lòng nàng chợt gợn sóng. Bảo Bình kinh ngạc nhìn y, sao y biết nàng đến từ Giang Châu?

"Xem ra ta đoán đúng rồi. Nước da nữ tử Giang Châu thường rất trắng, dáng người lại cao gầy, cô nương có vài phần tương đồng nên tại hạ mạo muội đoán cô nương xuất thân từ Giang Châu." Y cười khẽ, cuối cùng cũng buông xuống lớp mặt nạ lạnh lùng, hà khắc của một vị đại tướng quân nắm trong tay ba mươi vạn binh mã Đại Tề.

"Phải, ta là người Giang Châu. Đa tạ ý tốt của Triệu đại nhân." Bảo Bình thấy im lặng như vậy cũng không phải phép, đành cười nhạt qua loa đáp lời.

Ma Kết nói nàng là ân sư của hắn, lại dính lấy nàng như sam. Triệu Chi Quân cũng nhìn ra được vị trí của nàng trong lòng hắn không nhỏ, liền đối xử với nàng vô cùng khách sáo. Một khi chưa tra rõ thân phận, y sẽ không dám hành động lỗ mãng gây tổn hại tới nàng. Ít nhất hiện tại, nàng cảm nhận được y không có ác ý với nàng.

Bảo Bình nhận lấy chiếc cặp lồng đang toả ra thứ hương thơm ngào ngạt, vô thức muốn thưởng thức mỹ vị bên trong.

Triệu Chi Quân biết ý, hành lễ với Ma Kết xong liền hạ rèm rời khỏi xe.

Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng ban nãy sắc mặt của thái tử dường như rất xấu. Lúc rời đi, hắn còn trừng mắt nhìn y một cái, khiến Triệu tướng quân không khỏi ngẩn người.

Y thật sự không nhớ đã đắc tội hắn lúc nào. Nghĩ mãi cũng chẳng ra, sau cùng Triệu Chi Quân dứt khoát gạt chuyện đó qua một bên, chỉ huy đoàn binh mã chuyển hướng đến biệt viện Tang gia ở ngoại ô kinh thành. Ba ngày sau dù thái tử có phản kháng thế nào, y cũng nhất định đem người trói trở về đông cung. Hắn không biết có bao nhiêu thế lực đang lăm le nhòm ngó ngôi vị hoàng đế tương lai của hắn. Một ngày ở ngoài cung là tính mạng còn treo lơ lửng trên lưỡi đao một ngày, Triệu Chi Quân không có can đảm đem vận mệnh Tề quốc ra đánh cược với hắn. Cho dù bị khép vào tội bất kính, y cũng không thể nhắm mắt làm ngơ để thái tử mặc sức làm càn.

"Hắn là người xấu, lần sau không cần cười với hắn."

Ma Kết phụng phịu gặm chiếc bánh quế hoa trong tay, giọng nói không tránh khỏi có vài phần oán trách.

"Ừ." Bảo Bình trả lời cho qua rồi chuyên tâm ăn bánh. Đồ ăn ngự thiện phòng làm có khác, thật khiến người ta phải mở rộng tầm mắt. Nàng liên tục cảm thán, một lần nữa đem người bên cạnh bỏ ra sau đầu.

Tuy trong bụng rất không hài lòng với câu trả lời hời hợt của nàng, nhưng thấy Bảo Bình ăn đến ngon miệng như vậy, hắn cũng không nỡ quấy nhiễu nàng.

Ma Kết lại cắn thêm một miếng nữa. Rõ ràng là điểm tâm hắn thích nhất, nhưng đột nhiên ăn vào lại cảm thấy nhạt nhẽo, vô vị đến tầm thường. So với chiếc bánh bao nóng hổi nàng mua cho hắn khi trước, những món điểm tâm này hương vị còn lâu mới sánh bằng.

Ma Kết gắng gượng ăn cho no bụng rồi ngả vào vai nàng ngủ thiếp đi. Ban nãy là giả vờ, còn lúc này hắn đã mệt đến không nhấc nổi mí mắt. Khi hương thơm thanh mát từ người nàng sộc thẳng vào khoang mũi cũng là lúc hơi thở hắn đều đặn, sớm đã chìm sâu vào giấc ngủ an lành.

***

Khi xe ngựa dừng trước cổng biệt viện, Ma Kết như có linh cảm từ trước. Hắn choàng tỉnh giấc, hào hứng kéo nàng xuống cuốc bộ.

Bảo Bình bị hắn lôi lôi kéo kéo, bất đắc dĩ đành cất bước theo sau. Nàng nghe hắn huyên thiên kể lể đến ù cả tai mới nắm được việc hắn định ở lại đây ba ngày. Cũng tốt, thương thế của nàng và hắn đều chưa hoàn toàn bình phục, rất cần thời gian tĩnh dưỡng, điều trị.

Ba ngày sau, nàng cũng nên đi rồi.

Bảo Bình nhìn cánh cửa lớn khép chặt, vây hãm toà biệt viện trang nhã bên trong bốn bức tường, nhất thời do dự không biết có nên bước tiếp hay không.

Theo lời kể của Ma Kết, nơi này đã lâu không có người ở, nhưng nàng lại không có cảm giác đó. Rõ ràng thềm cửa được quét dọn rất sạch sẽ, ngay cả một phiến lá rơi cũng không có. Trên tay nắm cửa chỉ kết lại một lớp bụi mờ, nếu không nhìn kĩ sẽ chẳng ai phát hiện ra, hoàn toàn không giống như đã bỏ hoang lâu ngày. Có người thường xuyên lui tới toà biệt viện này, Bảo Bình gần như lập tức khẳng định.

Ngay sau đó, nàng liền nghe thấy bước chân gấp gáp của ai đó đằng sau cánh cửa lớn vẫn đang im lìm khép chặt. Tiếng động ngày một dồn dập, chứng tỏ người bên trong cũng đang vô cùng nóng lòng. Hơi thở hỗn loạn, hoà cùng tiếng bước chân truyền vào tai nàng càng lúc càng rõ ràng. Bảo Bình nhíu mày, song cũng không quá cảnh giác, bởi nàng biết người đến cũng giống như Ma Kết, chỉ là một đứa trẻ chưa quá mười ba.

Kẹt!

"Biểu ca! Huynh đến rồi!"

Cánh cửa lớn mở ra, kèm theo đó là tiếng reo vui mừng của một cô bé thoạt nhìn vô cùng hoạt bát, đáng yêu. Cô bé chạy ào ra rồi bất chấp ánh mắt tò mò những người xung quanh, ôm chầm lấy Ma Kết, khuôn mặt không giấu nổi niềm hân hoan, rạng rỡ như thấy cố nhân lâu ngày không gặp.

Ma Kết khựng lại, tâm trạng tồi tệ như rơi xuống mười tám tầng địa ngục. Vào khoảnh khắc nghe thấy hai chữ biểu ca kia, hắn thầm kêu không ổn, lập tức quay lưng muốn chạy nhưng thân thủ vẫn không nhanh bằng nàng ta. Nháy mắt đã bị tóm gọn, mặc cho nàng ta ôm siết đến không thở nổi. Sớm biết sẽ đụng mặt con nhóc phiền phức này ở đây, hắn thà tìm một khách điếm trong kinh thành ở cùng với a tỷ còn hơn.

"Khụ. Tiểu thư, thái tử đi đường mệt nhọc, xin hãy để thái tử nghỉ ngơi trước."

Triệu Chi Quân thấy cảnh này cũng không thể ngoảnh mặt làm ngơ. Y lên tiếng nhắc nhở. Dù Tang tiểu thư có được chỉ định làm thái tử phi tương lai đi chăng nữa, giữa thanh thiên bạch nhật, như vậy vẫn không hợp quy củ.

Cô bé vội vàng buông tay, nở một nụ cười bẽn lẽn.

Bảo Bình nhìn hai đứa nhỏ đang diễn cảnh tình cảm trước mặt, chỉ cảm thấy thú vị như đang xem một vở hài kịch. Nàng đứng một bên quan sát, biết thân biết phận làm một khán giả đứng ngoài cuộc.

Cũng xứng đôi lắm, khuôn mặt có tướng phu thê đó.

"A tỷ, đi thôi."

Ma Kết không muốn ở cùng con nhóc phiền phức đó thêm một khắc nào nữa. Hắn kéo tay nàng đi, hai tay đan vào nhau tự nhiên vô cùng.

Tang Tiểu Điệp thấy vậy, nụ cười bỗng đông cứng lại trên khoé môi.

Bảo Bình cũng không để tâm lắm, thản nhiên đi lướt qua nàng ta. Ma xui quỷ khiến thế nào, vào lúc nàng quay đầu, lại vô tình chạm phải ánh mắt của Tang Tiểu Điệp. Nàng ta vội lảng tránh ánh mắt nàng, Bảo Bình cũng cụp mắt, nhanh chóng xoay người rời đi.

Từ lúc tiểu cô nương này xuất hiện, trực giác nói nàng biết có điều gì đó không phải, song cụ thể sai chỗ nào nàng lại không chỉ ra được.

Nhưng giờ thì nàng biết sai ở đâu rồi.

Trong một khoảnh khắc kia, ánh mắt nàng ta nhìn nàng, đó vốn dĩ không phải ánh mắt của một đứa trẻ!

____

Kiếp này của bạn nhỏ Ma Kết hứa hẹn một xô máu chó nha mấy bồ =))
Quăng sao để tui có động lực đăng chap 21 đi nè (ω)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net