Chương 26: Phượng hoàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 26: Phượng hoàng

"Ngài khẳng định ta tu Thuỷ hệ sao?"

Hay nói cách khác, ngài chắc chắn ta chỉ tu Thuỷ hệ sao?

Xử Nữ nghiêng đầu, hai ngón tay thon dài trượt nhẹ vào nhau. Chỉ nghe tách một cái, trên ngón trỏ nàng từ bao giờ đã xuất hiện một đốm lửa nhỏ cháy tí tách, toả ra thứ ánh sáng rực rỡ nhuộm đỏ cả sườn mặt. Đôi mắt nàng ám màu của ánh lửa nhưng đáy mắt lại là một mảng lạnh lẽo cô độc.

Sư Tử nhìn ngọn lửa trên tay nàng, trong đầu chợt loé lên một suy nghĩ điên rồ. Dù vô lý đến nực cười, song đây lại là cách giải thích duy nhất cho việc nàng có thể phá bỏ Băng Sương Phong theo hắn đến tận nơi này. Nghĩ đến đây, lòng hắn như có cơn gió lạnh thổi qua, buốt giá đến tận cùng.

Xử Nữ chẳng buồn để tâm xem hắn đoán được đến đâu, bởi ngay từ đầu nàng đã không có ý định giấu giếm. Hắn tu Băng thuật cả vạn năm, đương nhiên biết khắc tinh của băng là lửa. Muốn nung chảy Băng Sương Phong chỉ có nước sử dụng đến Hoả thuật. Mà việc nàng sinh ra đã mang Thuỷ tính, thông thuộc Thuỷ thuật là điều cả tam giới đều biết. Có lẽ vì vậy hắn mới đắc ý cho rằng Băng Sương Phong có thể khống chế, tạm thời giữ chân nàng tại Ma cung, mới không đề phòng để nàng gây ra hoạ lớn như vậy.

Đó là sự thật không cần bàn cãi nếu nàng không gặp Hoa Thành.

Nghĩa kim lan giữa nàng và Hoa Thành đã tồn tại từ rất lâu, rất lâu trước kia.

Khi Vô Niệm Thần quân nhìn nàng rồi nói: "Đứa trẻ này và tiểu nha đầu núi Bắc Cung có thiên duyên tiền định. Nếu kết kim lan, Cửu Trùng Thiên và núi Bắc Cung sẽ thêm một mối giao tình." Thì sợi dây gắn kết vô hình giữa họ đã bắt đầu hình thành, bền chặt qua năm tháng, đến mức không thể tách rời.

Trong tên Hoa Thành có chữ Kim, vì vậy Thần quân đặt tên nàng là Lan, Phán Lan.

Nhị nhân đồng tâm, kì lợi đoạn kim; đồng tâm chi ngôn kì xú như lan (*), chính là ý này.

Sau khi quen biết Hoa Thành, Xử Nữ có một khoảng thời gian đến núi Bắc Cung tu hành. Tại đây, Hoa Thành đã dạy nàng tu Hoả hệ. Chuyện này đối với người tính Thuỷ như nàng mà nói chẳng khác nào đòi mạng. Nhưng phàm là thứ Xử Nữ nuốn, dù đánh đổi cả sinh mệnh, nàng cũng quyết không từ nan.

Vừa hay Hoa Thành thuộc cùng một kiểu người với nàng. Nàng dám học, nàng ta dám dạy. Chỉ cần Xử Nữ gật đầu, sẽ chẳng có chuyện gì lay động nổi Hoa Thành nữa.

Kể từ ngày hôm đó, trong người nàng luôn tồn tại hai luồng khí tức tương giao tương khắc. Nàng từng rơi vào cảnh ngộ thập tử nhất sinh, cũng đã có lúc dạo bước bên bờ ma đạo, nhưng sau cùng thứ nàng đạt được so với những gian truân đó còn đáng giá hơn nhiều.

Xử Nữ sớm đã đạt đến cảnh giới Thuỷ Hoả tương thông. Nàng có thể sử dụng nhuần nhuyễn giữa Thuỷ thuật và Hoả thuật, cũng như điều tức đồng thời tu hành song hệ. Tuy vậy, để tránh thiên hạ đồn thổi nàng có mưu đồ bất chính, Xử Nữ vẫn luôn ém nhẹm chuyện này. Đây là bí mật riêng giữa nàng và Hoa Thành, không cần thiết có người thứ ba biết chuyện. Bớt một phiền phức, nàng càng tiêu dao tự tại. Nếu có thể như vậy mãi, Xử Nữ không mong cầu gì hơn.

Nhưng hiện tại, nàng không thể giấu, cũng không muốn giấu nữa.

Trong mắt hắn, nàng là nữ nhân rắn rết, tâm cơ không từ thủ đoạn. Vậy, cho hắn ghét nàng thêm một chút cũng không sao.

Xử Nữ cười nhạt, ngón tay thanh mảnh búng nhẹ lên không trung. Đốm lửa lập tức biến thành mũi hoả tiễn lao nhanh trong gió, hướng thẳng ấn đường hắn mà đâm tới.

Sư Tử lạnh lùng nhìn ngọn lửa cách hắn mỗi lúc một gần, song cũng không có ý định tránh đi. Đôi mắt hắn như phủ một lớp băng mỏng, ghim chặt khuôn mặt nàng. Những thứ khác hoàn toàn không lọt được vào mắt hắn, kể cả mũi tên hung hãn như mảnh thiên thạch lao đến với tốc độ kinh hoàng ấy cũng chẳng làm hắn dao động đến nửa phần.

Khoảnh khắc hoả tiễn chạm vào làn khói phủ trước mặt Sư Tử, ngọn lửa lập tức tắt lịm như vừa bị dội gáo nước lạnh, nháy mắt đã chẳng thấy tăm hơi. Chỉ để lại một làn khói nhàn nhạt cùng hương lan êm dịu phảng phất như tan trong gió.

Đến lúc này, mọi nghi vấn trong lòng hắn đều đã có câu trả lời thoả đáng. Tuy đã dự liệu từ trước, nhưng khi nàng mặc nhận ném cho hắn một đáp án, Sư Tử vẫn không kiềm chế nổi cơn thịnh nộ muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

Sao hắn lại quên, nữ nhân trước mặt vốn là một kẻ điên cơ chứ?

Hắn dùng đầu ngón chân cũng đoán ra được ai dạy nàng tu Hoả hệ. Nàng vì nàng ta, chịu tội hai vạn năm không hề oán thán, giờ lại tự tìm chết mà tu Thuỷ Hoả song hành. Hắn không hiểu, cái gọi là bằng hữu đó thật sự quan trọng đến vậy sao? Đáng giá đến mức nàng không tiếc hy sinh thân mình, dù thịt nát xương tan cũng cam nguyện đánh đổi?

"Đúng là không cần mạng." Sư Tử gạt phăng Dạ Ô ra rồi xông thẳng về phía nàng.

Thoáng chốc hắn đã đứng trên đỉnh mái đình, ngay tại nơi nàng vừa ngồi. Trên tay hắn là thanh hàn kiếm được tạo nên từ luồng tà khí thượng cổ, âm lãnh, song cũng không kém phần ma mãnh, hiểm độc. Đây chính là thanh kiếm năm xưa suýt chút nữa đã lấy mạng nàng tại Minh phủ. Giờ đây, mũi kiếm nhọn hoắt chỉ cách ngực nàng chừng đốt ngón tay.

Xử Nữ bình thản kẹp lưỡi kiếm bằng hai đầu ngón tay, ngăn không cho nó xâm phạm đến tiên thể. Nếu không phải đã có sự chuẩn bị từ trước, rất có thể thời khắc này, mũi kiếm đã găm sâu trong tim nàng rồi.

Cảnh tượng lần đầu hội ngộ tại Minh phủ lại được tái hiện trong hoàn cảnh như vậy, thật chẳng biết nên khóc hay nên cười.

"Ma quân hạ thủ lưu tình. Nếu Phán Lan chết rồi, ngài phải đợi bao nhiêu năm nữa mới đợi được nữ nhân mang thần cách khác ra đời đây? Phán Lan thật không nỡ nhìn Ma quân ngài lẻ bóng, cô quạnh cả đời đâu."

Xử Nữ thấy chết không sờn, liên tục khiêu khích hắn. Ngón tay nàng tuy mềm mại vô lực, nhưng lại kẹp chắc như gọng kìm, chặn đứng đường tấn công của hàn kiếm khiến nó tiến thoái lưỡng nan, bất động duy trì khoảng cách nhất định.

"Chuyện tương lai, đợi ngươi qua được kiếp nạn này rồi hãy tính. Đã không biết quý trọng mạng sống, vậy thì chết đi." Hắn cười lạnh, rút kiếm lại rồi tiếp tục đâm tới. Động tác dứt khoát khiến nàng không kịp trở tay.

Xử Nữ lùi lại mấy bước. Biết lần này hắn thực sự động sát tâm, nàng liền thu lại ý cười, không do dự rút Cổ Âm kiếm đỡ lấy một đòn của hắn.

Choang!

Khoảnh khắc kiếm khí va chạm, một luồng sáng chói lọi bật ra, mạnh mẽ đánh tan bóng tối khiến đất trời bừng sáng như được hào quang chiếu rọi.

Thần khí đối nghịch với Ma khí, tạo ra từng đợt dư quang chói loà, lu mờ vạn vật.

Lưỡi kiếm đan thành hình chữ thập, thần lực truyền vào mỗi lúc một nhiều nhưng cục diện trước sau vẫn luôn duy trì ở thế giằng co bất phân thắng bại. Nàng không chùn bước, hắn lại càng không thoái lui. Dường như phải có người ngã xuống, thế cục mới xem như được hoá giải.

Đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc với hắn ở khoảng cách gần như vậy. Ma chướng trên người hắn khiến nàng bất giác nhíu mày. Cảm giác khó chịu, bí bách đè nén nơi lồng ngực lại càng thêm rõ ràng khi nàng mơ hồ thấy một đôi ngươi trong suốt ẩn hiện qua làn khói đen u ám. Ánh mắt hắn nhìn nàng mang đầy hận ý, song lại phảng phất tâm tình phức tạp mà nàng không lý giải được.

Một cơn co thắt bén nhọn truyền đến khiến đầu nàng đau như búa bổ. Đôi mắt nàng đục ngầu, đến lưỡi kiếm cận kề ngay trước mặt cũng không thể nhìn rõ hình hài. Đầu óc nhất thời trống rỗng, thần trí chia năm xẻ bảy, mờ mịt không phân định nổi ngày đêm.

Xử Nữ vô thức khép mắt, giữa ấn đường chợt sáng rực lên một cánh hoa lan xanh biếc như ngọc. Dọc cánh hoa, từng hạt kim quang lưu động kết thành vô vàn dải kim tuyến rực rỡ toả ra xung quanh, bao bọc lấy nàng như một tấm giáp kiên cố che chắn khỏi luồng tà khí cường bạo đang từng bước nuốt chửng lấy Cổ Âm kiếm.

Đương lúc Sư Tử còn đang cau mày khắc chế tấm khiên do thần lực bộc phát, sau lưng nàng bỗng vang lên tiếng thét chói tai tựa như âm thanh dời non lấp bể của loài mãnh thú mang sức mạnh huỷ diệt đang vùng mình phá phong ấn sau hàng vạn năm giam cầm.

Tiếng kêu vừa kết thúc, cũng là lúc phượng hoàng trong suốt ánh lên sắc xanh đồng màu với thần ấn trên trán nàng tái sinh. Nó sải rộng đôi cánh như muốn ôm trọn trời cao, đôi mắt xếch kiêu ngạo khép hờ, vô số nhánh lông vũ nối liền với dải thần cách bao quanh nàng. Thoạt nhìn, có cảm giác như nó được sinh ra từ chính cánh lan trên ấn đường nàng vậy.

Hắn nhìn chằm chằm vào gương mặt vô cảm của nàng, giọng nói lạnh đến thấu xương: "Ngươi mất trí rồi."

Còn chưa dứt lời, phượng hoàng chợt mở to đôi mắt màu biếc nhạt, giận dữ vỗ cánh lao vào tấn công hắn. Động tác vừa nhanh gọn lại dứt khoát, chẳng vì đối phương thân phận cao quý mà có nửa điểm e dè, nể sợ.

Sư Tử thu lại hàn kiếm, mặt không đổi sắc dùng một tay đối phó với thần vật. Chỉ thấy hắn xoay nhẹ chiếc nhẫn ngọc, mây đen liền kéo tới như thác lũ, lôi đình giáng xuống liên hồi, từng tia chớp loé lên lại vụt tắt, giam thân ảnh hắn trong hai nửa sáng tối tương phản.

Ma chướng tụ lại trong lòng bàn tay hắn mỗi lúc một nhiều, chẳng mấy chốc đã che phủ tầm nhìn của phượng hoàng. Bốn phía là ma chướng, phương hướng bị đảo lộn, nó bất giác đã lạc vào mê trận lúc nào không hay.

Xung quanh tĩnh lặng như tờ, bóng tối nhấn chìm vạn vật, phượng hoàng rất nhanh đã mất phương hướng trong mê trận. Việc duy nhất nó có thể làm là dùng sức cố xé rách tầng tầng lớp lớp khói đen vây kín thân xác. Nhưng cho dù nó có vùng vẫy thế nào, mê trận trước sau vẫn không suy chuyển, thậm chí còn có xu hướng ngày một thắt chặt.

Sư Tử siết tay.

Lập tức trong ma chướng, phượng hoàng cảm giác như bị một lực kéo giật mạnh về sau. Cùng lúc đó, hai cánh nó bị trói cứng lại, phượng hoàng theo phản xạ thét lên thất thanh.

Như chê nó quá ồn ào, sau một cái búng tay, trên cổ phượng hoàng liền xuất hiện sợi xích vô hình siết chặt thanh quản, chặt đứt tiếng kêu cào xé ruột gan khiến nó không thể phát ra bất cứ âm thanh nào. Hai chân nó vô thức quẫy đạp trên không trung, song cũng chẳng giúp nó thoát khỏi cảnh cá nằm trên thớt mặc người ta mổ bụng phanh thây.

Sư Tử thả tay rồi lại siết chặt.

Lần này đến cả chân nó cũng bị buộc lại với nhau.

Chưa bao giờ phượng hoàng lâm vào cảnh ngộ bị kẻ khác coi như gà mà trói. Nó cố chấp vặn người, phẫn nộ trừng mắt nhìn vào một điểm bất kỳ trên đám khói. Dù không hiện diện ở đây nhưng nó biết, hắn thấy được, rất rõ là đằng khác.

"Xem ra cả người ngươi đều cần cố định." Hắn tặc lưỡi, ra chiều không hài lòng về biểu hiện của nó.

Đột nhiên, trong không gian u tối xuất hiện một vật thể trong suốt, loé lên thứ ánh sáng sắc lạnh thu hút sự chú ý của phượng hoàng. Nó lẳng lặng nhìn vật thể treo lơ lửng trên không trung, trong lòng thầm kêu không ổn.

Đó là một mảnh băng thuôn dài, hai đầu được vót nhọn hoắt như chông. Trong mê trận, từng luồng tà khí vấn vít quẩn quanh cơ hồ nhuộm đen khối băng, thoáng chốc đã chẳng còn nhìn ra màu sắc ban đầu.

Phượng hoàng biết hắn định làm gì. Khối băng đó là dành cho nó. Hắn muốn"cố định" khiến nó không thể phản kháng, đồng thời thông qua cách này giết gà doạ khỉ, răn đe chủ nhân nó. Băng Sương Phong không khống chế được nàng thì sao? Hắn có vô vàn cách giày vò khiến nàng sống không bằng chết. Nếu nàng cứ tiếp tục khiêu khích giới hạn chịu đựng của hắn, kết cục của "phượng hoàng" trong mê trận cũng chính là kết cục sau này của nàng!

Sư Tử tà ác cười khẩy. Đương nhiên hắn biết thứ trong mê trận vốn chẳng phải phượng hoàng gì, chẳng qua là do một phần thần lực của nàng phân tán mà thành. Nàng mang dòng máu phượng hoàng, thần lực ít nhiều cũng sẽ chịu sự chi phối từ phượng tộc. Mấy vạn năm nay, nàng khống chế huyết mạch phượng tộc giỏi đến mức gần như chẳng có ai phát giác ra điều bất thường trên cơ thể nàng. Nhưng ít ai có thể ngờ, Cổ Âm kiếm tưởng chừng vô hại ấy lại là chìa khoá giải thoát phượng huyết trong người nàng.

Chính vào thời khắc Xử Nữ rút kiếm đỡ lấy một đòn của hắn, nàng đã bắt đầu không thể kiểm soát nổi thần lực mạnh mẽ trong cơ thể mình. Thần thức sau đó đã tự động chia cắt một phần linh lực, chuyển hoá thành thần vật bảo vệ nàng.

Xui xẻo thay, phượng hoàng vốn chẳng phải đối thủ của hắn.

Giết nó, tuy không ảnh hưởng đến tính mạng nàng, nhưng chắc chắn sẽ khiến nguyên thần nàng tổn thương nghiêm trọng, thần lực suy yếu dẫn đến những hệ luỵ không thể lường trước. Song mặt khác, việc này sẽ giúp hắn an tĩnh một thời gian. Nàng sẽ không còn là mối hoạ hắn phải lo nghĩ, đó chẳng phải điều hắn luôn mong muốn sao? Không có Phán Lan, mọi chuyện sẽ thuận lợi biết bao!

Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn chợt lạnh đi. Sư Tử gạt tay, khối băng lập tức lao đến như muốn xuyên thủng ngực phượng hoàng.

Hắn nheo mắt, đắc ý chờ vẻ thảng thốt hiện lên trên khuôn mặt nó.

Nhưng trái với sự kỳ vọng của hắn, phượng hoàng trước sau vẫn bình chân như vại, chẳng có biểu cảm gì đặc biệt của một kẻ sắp chết.

Nó nhìn hắn, đôi mắt phượng cong lên như đang cười.

Sư Tử khựng lại, đồng tử co rút kịch liệt.

Ánh mắt này...

Đã rất lâu rồi hắn mới lại nhớ đến nàng, nữ nhân có đôi mắt sáng, thuần hậu như trăng rằm. Hai vạn năm qua đi, song khoảnh khắc nàng ngước nhìn hắn chân thành bày tỏ tâm ý, đến giờ vẫn vẹn nguyên trong tâm trí hắn không chút sứt mẻ. Nàng nói: "Trời đất chứng giám, chúng ta mãi không chia lìa. A Vũ, thiếp muốn cùng chàng đời đời kiếp kiếp đầu bạc răng long." Khi đó, nàng cũng dùng ánh mắt ấy nhìn hắn.

Lúc này, khối băng kia như đâm thẳng vào tim hắn. Sư Tử gấp gáp xoay nhẫn, bàn tay không tự chủ run lên như bị phỏng.

Mê trận lập tức vỡ vụn.

Ma chướng biến mất, mây đen lặng lẽ trôi xa.

Xiềng xích trói buộc phượng hoàng không còn, song nó cũng nhanh chóng tan vào dải thần khí, chảy ngược lại nơi ấn đường nàng. Khi cánh lan sáng lên rồi chợt vụt tắt, cũng là lúc Xử Nữ chìm vào vô thức, toàn thân mềm nhũn vô lực rơi xuống mái đình.

Sư Tử siết chặt eo nàng, để nàng tìm một tư thế thoải mái tựa đầu lên vai hắn. Vậy là, lại thêm một lần nữa hắn không thể xuống tay với nàng. Do hắn quá mềm lòng hay vì vẫn chưa thể quên Yên nhi? Nếu sự việc như vậy còn tiếp diễn, hắn sẽ biết phải lựa chọn thế nào đây?

Bên dưới bỗng vang lên tiếng động lạch cạch. Bấy giờ, Sư Tử mới nhớ ra nơi này còn có có sự xuất hiện của kẻ thứ ba. Hắn lạnh lùng liếc nàng.

Bảo Bình nãy giờ vẫn thông qua lỗ hổng trên mái đình xem kịch vui, đột nhiên bị chiếu tướng như vậy, trong lòng không tránh khỏi cảm giác chột dạ như vừa bị bắt quả tang làm chuyện khuất tất.

Nàng gượng gạo quay mặt đi coi như không thấy gì.

"Nội trong ba ngày, đến rừng Cô Miên tìm ta. Ngươi sẽ có đáp án cho những chuyện ngươi muốn biết."

Hắn tin chắc, nàng nhất định sẽ tới.

***

(*) Nhị nhân đồng tâm, kì lợi đoạn kim; đồng tâm chi ngôn kì xú như lan (Kinh Dịch): hai người mà đồng lòng với nhau, thì sức mạnh sắc bén có thể bẻ gãy được kim loại; lời nói mà đồng lòng thì thơm như hoa lan.

____

Vote để sớm có chap nha các tình yêu!
Nếu các tình yêu có thắc mắc hay nhận xét về truyện, hãy comment để Mu xin được giải đáp và phản hồi sớm nhất nhé! (╯✧▽✧)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net