Chương 3: Mèo con

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Cự Giải cùng Bạch Dương thi triển ngự vân thuật đến cánh đồng trước rừng Ẩn Long, nơi đây sớm đã loạn thành một mỡ hỗn độn.

Chỉ thấy vô số lá bùa chú phát ra ánh sáng màu tím nhạt được ai đó phong ấn trên không trung, tạo thành một kết giới kiên cố, bao lấy cây đa cổ thụ giữa cánh đồng hoang vu không bóng người. Dưới tán cây, một nữ tử khuôn mặt trắng bệch không chút sức sống khoác lên mình tấm áo choàng rộng, đội mũ vải che kín cả khuôn mặt đang ngồi thiền định. Khoé miệng nàng liên tục phát ra những tiếng tụng niệm, từng lá bùa cứ vậy mà hình thành rồi bay lên không trung dán chồng lên nhau, khiến kết giới trở nên kín kẽ không một khe hở.

Cự Giải nhíu mày, đây là thuật pháp gì? Sao lại cổ quái như vậy? Nàng thăm dò khí tức của nữ tử kia, ngược lại càng khiến nàng cả kinh, nàng ta chỉ là một phàm nhân?

Bạch Dương chăm chú lắng nghe tiếng tụng niệm nhưng hắn cũng giống như Cự Giải, chưa từng gặp loại kết giới thuật nào kỳ dị nhường này. Nhất định là do hắn chưa đủ tinh thông, lần này trở về, cho dù phải liều mạng hắn cũng sẽ tìm cho ra cổ thư nói về loại phù chú này.

Đột nhiên một đạo ánh sáng xé gió lao thẳng về phía kết giới. Sau khi va chạm, chỉ thấy một lượng lớn phù chú rớt xuống, lập tức tan thành mây khói. Nữ tử ngồi trong kết giới phun ra một ngụm máu, hẳn đã tổn thương đến kinh mạch. Chưa kịp để nàng niệm chú, một đạo ánh sáng khác bắn tới, hiển nhiên muốn huỷ đi hết thảy những lá bùa còn sót lại.

Bảo Bình cả kinh, một chưởng này phóng tới, chỉ e toàn bộ kết giới sẽ vỡ vụn. Nàng quay sang thằng bé vẫn còn đang say ngủ bên cạnh, ánh mắt có chút lưu luyến không nỡ. A tỷ không cùng ngươi đến Trung Kinh được rồi.

Bạch Dương nheo mắt, vung ra một chưởng chặn lại luồng sáng đó. Nữ tử kia hắn vẫn còn muốn nghiên cứu, kẻ nào dám cả gan đoạt mạng nàng từ tay chiến thần? Khoảnh khắc va chạm với luồng sáng vàng, Bạch Dương bỗng chốc khựng lại. Tiên thuật? Người của Thiên giới? Hắn lập tức lao về phía kẻ vẫn luôn ẩn mình trong bóng tối. Cửu Trùng Thiên lại có kẻ dám to gan xuống trần làm càn, cho dù mục đích của kẻ đó là gì, hôm nay hắn nhất định phải bắt tội tiên về quy hàng.

Cự Giải liếc nhìn thiếu niên nằm bên cạnh nữ tử thần bí, khoé mắt bỗng nổi lên sát ý, nhưng chỉ một thoáng do dự, cuối cùng cùng nàng vẫn hạ quyết tâm đuổi theo Bạch Dương. Nàng cũng cảm nhận được tiên khí từ kẻ đánh lén kia. Địch trong tối, ta ngoài sáng, vẫn còn chưa biết kẻ đó thâm sâu nhường nào, để một mình đại sư huynh đương đầu với y, nàng thật sự không an tâm. Hơn nữa, là nàng kéo đại sư huynh đến đây, ân oán của hồ tộc, để sau hãy nói.

Kẻ đánh lén như cảm nhận được có tiên khí xuất hiện, sau khi xuất ra một chưởng kia, y lập tức lui về rừng Ẩn Long. Nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước, Trấn Hồn thương của Bạch Dương đã loé lên một tia sáng sắc lạnh, bổ thẳng về phía kẻ đánh lén. Y cũng vô cùng nhanh nhẹn dùng chiết phiến nạm vàng đỡ lấy một đòn này của đệ nhất chiến thần Thiên giới. Cùng lúc đó, y vung quạt, một đạo kim quang khác lại bắn ra, hướng thẳng về cổ họng Bạch Dương mà đánh tới, đòn nào đòn nấy đều là sát chiêu.

Bạch Dương dùng Trấn Hồn thương dễ dàng ngăn chặn được chiêu thức của kẻ nọ. Y dùng thuật pháp che giấu dung nhan thật sự, khiến hắn không thể nào nhận biết được thân phận. Chỉ cảm nhận được người này pháp thuật thâm sâu khó dò, nếu đánh về lâu về dài, hắn chưa chắc đã là đối thủ của y. Rốt cuộc y là ai? Mục đích thật sự của y là gì? Còn nữ tử lai lịch bất minh kia nữa, nàng ta có thân phận gì? Sao đột nhiên tiểu thập lại đưa hắn tới nơi này? Tạm gác lại những băn khoăn chồng chéo trong suy nghĩ, mục tiêu của hắn bây giờ là kẻ đánh lén đang không ngừng lui về rừng Ẩn Long. Rõ ràng, y đối với Bạch Dương cũng có sự kiêng dè nhất định.

Thế trận đang giằng co, bất phân thắng bại, Cự Giải luôn núp trong bóng tối, bấy giờ mới nhắm một đòn chuẩn xác đánh về phía tội tiên kia. Hiển nhiên y không ngờ còn có kẻ thứ ba xuất hiện, trong lúc phân tâm đỡ lấy một chiêu của Cự Giải, Bạch Dương đã lợi dụng sơ hở chém một đường ngang bụng y. Mũi thương quy tụ linh lực, toả ra sắc đỏ lạnh lẽo, chỉ thấy kẻ đánh lén rên lên một tiếng lùi lại hai bước. Y hừ lạnh nhìn vết thương do Trấn Hồn thương để lại đang không ngừng bốc hoả như muốn thiêu đốt lục phủ ngũ tạng, bất đắc dĩ chỉ có thể lao thẳng qua rừng Ẩn Long xông đến bên kia núi Thái Yên.

"Lũ Hư Vân các ngươi, sớm muộn gì cũng có kết cục như hắn thôi."

Y chỉ để lại một câu như vậy rồi lập tức biến mất không còn dấu vết. Cự Giải muốn đuổi theo liền bị Bạch Dương ngăn lại. Nàng khó hiểu nhìn đại sư huynh.

"Bên kia núi Thái Yên là Đông Hải, y lao xuống biển trị thương, chúng ta không đuổi kịp đâu."

Tuy không nói ra nhưng cả Bạch Dương và Cự Giải đều hiểu, "hắn" trong lời y nói là ám chỉ sư phụ Vô Niệm thần quân, y biết họ xuất thân từ Hư Vân sơn. Chỉ bằng một vài chiêu thức đã có thể phán đoán chuẩn xác như vậy, lai lịch kẻ này ắt không tầm thường.

Bạch Dương thu lại Trấn Hồn thương. Chỉ thấy cây thương mới được tắm máu, nhất thời huyết khí lưu chuyển dọc thân thương, bản thân nó cũng đang rục rịch muốn thoát khỏi sự kiểm soát, tiếp tục ngang tàng đồ sát thiên hạ. Cây thương khát máu như vậy, giữa trời đất này, e rằng cũng chỉ có chiến thần Bạch Dương mới có thể thu phục được nó. Hắn truyền linh lực vào trấn an Trấn Hồn thương, sắc đỏ không còn chuyển động, nó yên tĩnh tựa như một khối kim loại bình thường nằm gọn trong tay chiến thần.

"Thân phận của kẻ giấu mặt vô cùng đặc biệt, ta phải lập tức bẩm báo lại với Thiên quân. Cự Giải, nơi này giao lại cho muội. Về ấn ký kia, muội vẫn còn nợ ta một lời giải thích."

Bạch Dương không chút chậm trễ thi triển ngự vân thuật về Thiên giới, bỏ lại mình Cự Giải trầm mặc đứng yên tại nơi đó. Dưới gốc cây đa sớm đã không còn bóng người. Thì ra hắn ta xuống trần lịch kiếp ư? Cho dù khi nãy nàng giết hắn thì đã sao? Hắn lại trở về làm Hồ vương cai quản Thanh Khâu, còn nàng mãi chỉ là một tiểu hồ yêu sống dưới sự che chở của thành chủ. Cho dù bây giờ hắn chỉ là một phàn nhân yếu ớt, thậm chí còn chưa thành niên, nàng cũng chẳng thể động vào một sợi tóc của hắn. Suy nghĩ này khiến Cự Giải chìm vào nỗi tuyệt vọng khôn nguôi.

Trong phút chốc không thể kiểm soát được tâm tình, nàng bất giác hoá trở lại chân thân. Tiểu bạch hồ không chút phòng bị rơi từ trên không trung xuống rừng Ẩn Long. Xong rồi, phen này không tàn phế cũng gãy xương, đúng là xui xẻo mà.

Xuyên qua tầng tầng lớp lớp cành lá cuối cùng cũng có thứ chặn lại hành vi rơi tự do của tiểu bạch hồ. Đó là một cành cổ thụ mọc ngang, xem ra ông trời còn chưa muốn tuyệt đường sống của con tiểu hồ yêu nàng. Khoảnh khắc sống lưng nàng va chạm với cành cổ thụ, Cự Giải không nhịn được hít một ngụm khí lạnh.

Rắc.

Phải, không nghe nhầm đâu, là tiếng xương gãy đó.

Cự Giải nằm vắt mình trên cành cây, ngửa mặt nhìn trời, ánh lệ ngập tràn trong mắt. Đau chết ta rồi. Hình như gãy hai đốt sống lưng... Nàng đau đến mức không thể cử động. Nếu vận nội công biến về nhân dạng lúc này sẽ lập tức đụng tới vết thương trên lưng, thương thế sẽ càng khó lành. Cự Giải quẫn bách, không lẽ nàng chỉ có thể ở đây chờ chết thôi sao? Lúc nãy sao ngươi không theo đại sư huynh về hả? Ngươi còn ở lại bi thương cái khỉ gì chứ?

Rừng Ẩn Long là nơi khỉ ho cò gáy quanh năm không có bóng người, đợi kẻ khác đến cứu chi bằng dựa vào chính mình tự thân vận động còn hơn. Nàng thầm niệm khẩu quyết, linh lực toàn thân chạy dọc sống lưng, các mảnh xương gãy rời như có linh tính, lập tức nối liền, ngay ngắn xếp trở lại vị trí cũ. "Ghép xương" thôi cũng khiến Cự Giải hao tốn không ít thể lực. Nàng suy yếu nằng trên cành cây, nhắm mắt dưỡng thần. Xem ra một hai ngày nữa mới có thể trở lại Hư Vân sơn. Ma Kết, thù cũ nợ mới, cô nãi nãi sẽ không tha cho ngươi đâu.

"Hử, mèo con? Đúng lúc bổn vương đang đói."

Đột nhiên một luồng sáng bao lấy Cự Giải, kéo nàng rớt khỏi cành cây. Cự Giải giật mình, muốn thi triển pháp thuật nhưng toàn thân vô lực, không sao thoát khỏi sự khống chế của luồng sáng nọ. Hừ, đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh. Tên tiểu yêu quái phương nào, dám nhân lúc bổn thượng tiên ta trọng thương mà đánh lén. Đợi đến khi hồi phục pháp lực, xem cô nãi nãi ta dạy dỗ ngươi thế nào. Còn nữa, mèo? Bổn thượng tiên là hồ ly!

"Mèo con người ngươi mềm thật, cho ta cắn một miếng nhé?"

Thanh âm cợt nhả ấy vang lên, cũng là lúc Cự Giải rơi vào vòng tay của kẻ nọ. Hắn càn rỡ vuốt bộ lông trắng muốt của nàng, còn không ngừng bật cười thích thú.

To gan! Không có mắt à? Bổn thượng tiên là hồ ly!

Cự Giải nổi cơn thịnh nộ. Nhưng nàng đang trong hình dạng của một tiểu bạch hồ, cho dù có bao nhiên phẫn nộ cũng chỉ có thể thoát ra vài tiếng gầm gừ yếu ớt.

"Ây da, dữ dằn quá! Phải phạt."

Nói rồi tên yêu quái nọ như không để ý đến bộ dạng xù lông của tiểu bạch hồ, hắn vung tay đánh bốp vào mông nàng.

Cự Giải đờ người, quên cả phản ứng. Hắn... hắn... vừa làm gì? Nếu nàng hoá thành nhân dạng, chắc chắn lúc này sắc đỏ sẽ lan đến tận mang tai. Phi lễ! Con yêu quái này ấy mà lợi dụng lúc nàng mất đi pháp lực sàm sỡ nàng. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ, Cự Giải đã bao giờ phải chịu nỗi uất ức lớn như vậy. Cho dù năm xưa có rơi vào tay nữ yêu Hoa Thành, nàng cũng chưa từng căm phẫn nhường này. Mẹ nó, tiểu yêu, ngươi chán sống rồi. Bổn thượng tiên thề không băm vằm ngươi cho lợn ăn, bổn thượng tiên không làm người!

____
Nếu thích Tình Tàn, đừng quên để lại một comment và thả sao để mình có động lực lấp hố nhé!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net