Chương 32: Vết nứt thứ ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 32: Vết nứt thứ ba

Nàng không nhớ trước khi ngất đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết sau khi rút Cổ Âm kiếm đỡ lấy một đòn từ Ma quân, trong người nàng như có thứ gì đó vỡ vụn, đau đến chết đi sống lại. Xử Nữ có linh cảm chuyện này liên quan đến huyết mạch phượng hoàng trong người nàng. Nhưng còn chưa kịp suy xét kỹ lưỡng, thần trí nàng đã lịm đi trong vô thức, hoàn toàn không nhận biết được nguy hiểm cận kề.

Vào lúc mí mắt nàng sập xuống, Xử Nữ mơ hồ thấy một bóng lưng quen thuộc, như có như không ẩn hiện trong bóng tối mịt mùng. Là chàng sao? Phải, mà cũng chẳng phải. Đã hai vạn năm rồi, vậy mà bóng lưng thẳng tắp như tùng ấy vẫn khắc khoải trong tâm trí nàng không chút phai mờ. Thì ra, khi nàng tuyệt vọng nhất, người đầu tiên nàng nhớ đến vẫn là y.

A Vũ, thiếp nhớ chàng sắp phát điên rồi.

Xử Nữ không biết mình đã ngủ bao lâu. Khi tia sáng yếu ớt xuyên qua nhũ băng lọt vào mắt đánh thức những giác quan đang say ngủ, gọi về từng ký ức rời rạc trước khi nàng hôn mê, Xử Nữ mới ý thức được tình hình hiện tại của bản thân. Nơi này ma chướng dày đặc, hàn băng bao phủ, ngoài sào huyệt của Ma quân, nàng thực sự không nghĩ ra còn nơi nào khác.

Nàng khẽ chớp mắt, đè nén cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Hắn không giết nàng, chẳng lẽ muốn dùng phương thức khác hành hạ nàng tới chết?

Trước đây, nàng từng nghe về sở thích quái đản của Ma quân. Phàm là những kẻ đối nghịch, một khi đã rơi vào tay hắn, phần lớn đều không có kết cục tốt đẹp, đừng nói đến việc còn sống sót trở ra. Hắn càng căm hận kẻ nào, thì càng thích kéo dài sự giày vò, tận hưởng cảm giác nhìn kẻ đó sống không bằng chết, đến khi chúng quỳ mọp dưới chân hắn xin được chết như một ân huệ. Nếu tâm trạng của Ma quân tốt, có khi sẽ chấp thuận thỉnh cầu của chúng. Ngược lại nếu xui xẻo làm hắn phật ý, sự giày vò này không biết sẽ còn kéo dài đến kiếp nào mới chấm dứt.

Cẩn thận suy xét lại, có lẽ bốn chữ thâm thù đại hận cũng chẳng đủ để khái quát mối quan hệ nhập nhằng kéo dài mấy vạn năm giữa nàng và Ma quân. Với nỗi căm hận ấy, liệu hắn sẽ phanh thây nàng làm mấy mảnh? Mười, hay một trăm?

Nếu nàng đến tìm A Vũ với bộ dạng không lành lặn, y sẽ đau lòng biết nhường nào.

Nghĩ đến y, nàng dường như còn mong đợi cái chết đến nhanh một chút. Một đao đoạn tuyệt, nàng cầu còn không được.

Xử Nữ lặng lẽ mở mắt.

Dù đã đoán trước được phần nào, song khi thấy rõ thứ treo lơ lửng trên đỉnh đầu, nàng vẫn không nhịn được hít vào một hơi, cơ thể cứng nhắc như hoá đá tại chỗ. Trong không trung, vô vàn khối nhũ băng trong suốt như những cột đá dựng ngược đâm thẳng xuống nơi nàng đang nằm. Chiếc gần nhất thậm chí chỉ cách cổ họng nàng chừng một gang tay. Theo từng nhịp thở, nhũ băng lung lay như sắp rụng, hàn khí toả ra nhuộm trắng hơi thở nàng. Nếu nàng manh động, không nghi ngờ gì nữa chúng sẽ trực tiếp rơi xuống, khi đó nàng sẽ biết thế nào là vạn tiễn xuyên tim.

"Tỉnh rồi thì mau cút về Cửu Trùng Thiên đi."

Lúc này một giọng nói u ám chợt vang lên, kèm theo đó là hàng loạt tiếng bước chân nhẹ bẫng như đang lướt trong không khí.

Xử Nữ đờ người, lập tức phát giác ra sự tồn tại của kẻ thứ hai trong gian phòng.

Hắn ở đây bao lâu rồi? Từ khi nàng tỉnh hay còn trước đó nữa?

Nếu hắn không lên tiếng, nàng sẽ chẳng bao giờ biết được trong bóng tối vẫn luôn có một đôi mắt theo sát nhất cử nhất động của nàng. Giết nàng, đối với hắn dễ như dẫm chết một con kiến, thậm chí còn chẳng khiến hắn chớp mắt một cái. Vậy nhưng, hắn lại làm một hành động vô nghĩa là thả nàng đi. Xử Nữ nhất thời không thể hiểu được dụng ý của hắn.

Qua hình ảnh phản chiếu trên nhũ băng, nàng thấy một nam nhân toàn thân phủ đầy ma chướng chậm rãi bước đến bên chiếc giường băng nàng đang nằm. Hắn chỉ liếc thoáng qua sườn mặt nàng rồi lẳng lặng ngồi xuống mép giường, quay lưng lại không nói một lời. Cảm nhận được ánh mắt lạnh băng dán chặt trên lưng, hắn lấy ra con búp bê gỗ đoạt từ nàng, nhìn ngắm một hồi rồi thong thả tung hứng nó trong tay, động tác thuần thục như đã luyện tập cả vạn lần.

Khoảng khắc nhìn thấy bóng lưng hắn, nàng bỗng có cảm giác người ngồi trước mặt với chàng thư sinh năm đó như hoà làm một. Cảnh tượng y tỉ mẩn khắc con búp bê gỗ tặng cho đứa bé còn chưa thành hình trong bụng nàng như tái hiện ngay trước mắt, ăn khớp đến kỳ lạ với bóng hình của kẻ ngang tàng, bạo ngược bậc nhất tam giới. Nếu không có tấm áo bào xa hoa nhắc nhở nàng về thân phận của hắn, suýt nữa nàng đã không nhịn được mà bật thốt lên hai tiếng A Vũ.

"Một tháng nữa, ta sẽ mang sính lễ đến Thiên tộc. Từ giờ đến lúc đó nếu ngươi còn xuất hiện tại Ma giới, đừng trách ta trở mặt vô tình."

Thanh âm băng lãnh vừa dứt cũng là lúc thân ảnh hắn tan biến trong hư vô.

Lần này hắn đi thật rồi.

Gian phòng trống vắng chỉ còn lại mình nàng. Xử Nữ đờ đẫn nhìn khuôn mặt tái nhợt gồ ghề phản chiếu qua nhũ băng, khoé mắt rơi xuống một giọt lệ trong suốt như pha lê.

***

Nghe nói bằng hữu cũ của sư phụ lâu ngày mới xuất quan.

Từ sáng sớm người đã rời khỏi Vô Thần điện. Lúc đó Thiên Bình còn chưa tỉnh ngủ. Sư phụ không nói không rằng, chỉ bỏ lại một mẩu giấy đề bốn chữ trông nhà cẩn thận rồi sau đó liền bặt vô âm tín. Đến giờ cũng không có dấu hiệu gì cho thấy người sẽ trở lại trong hôm nay.

Nàng buồn chán quét sân rồi lại đi lòng vòng quanh gốc xoan đào. Dù rất muốn ngồi trước hiên đợi người về, nhưng ký ức bị bạch hổ truy đuổi đã trở thành bóng ma trong lòng khiến nàng chẳng còn dám ló mặt ra khỏi cửa. Sư phụ nói bạch hổ đã bị người làm thịt. Nàng tin, nhưng đâu đó trong thâm tâm vẫn luôn dè chừng một thứ gì đó còn đáng sợ hơn bạch hổ đang chờ đợi nàng phía sau cánh cổng Vô Thần điện.

Thiên Bình ủ rũ ngồi dưới gốc xoan đào. Đây là nơi sư phụ buộc phải đi qua nếu muốn vào thư phòng. Không thể thấy người từ xa, vậy thì nàng sẽ chờ ở nơi đầu tiên người đặt chân tới khi trở về Vô Thần điện. Chẳng vì sao cả, nàng chỉ muốn thấy người sớm nhất có thể mà thôi.

"Tiểu linh thảo."

Một ngọn gió thổi qua, mang theo âm thanh nhẹ như mây luồn qua mái tóc nàng.

Thiên Bình ngây người, cứ ngỡ đang gặp ảo giác. Kể từ khi sư phụ đặt cho nàng cái tên Thiên Bình, đã rất lâu rồi không có ai gọi nàng bằng cái tên tiểu linh thảo đó nữa.

Nàng nhìn quanh ngó quất, nhất thời không thể xác định giọng nói phát ra từ phương nào.

Xung quanh nàng lặng thinh không một bóng người, cảnh vật đìu hiu hệt như lúc sư phụ rời đi, chẳng có lấy nửa điểm sai lệch. Nàng cau mày, chẳng lẽ nghe lầm rồi sao?

Cũng phải, sư phụ xưa nay ưa thanh tịnh, bình thường rất ít thấy người qua lại với tiên nhân trên Cửu Trùng Thiên. Số người lui tới Vô Thần điện trong vòng ba trăm năm chỉ đếm trên đầu ngón tay, phần đông là có việc cấp thiết mới đến tìm người. Việc họ để tâm tới một tiểu tiên linh thấp kém như nàng gần như là điều không thể.

Sau khi phân tích kỹ càng, nàng càng thêm khẳng định suy đoán của bản thân. Thiên Bình trề môi, sư phụ biết nhất định sẽ cười nhạo nàng lãng tai cho xem.

"Ngốc thật."

Hả?

Lần này mà nghe nhầm nữa, không cần đến sư phụ, nàng sẽ tự cười nhạo bản thân đầu tiên.

Thiên Bình lập tức ngước nhìn về nơi phát ra âm thanh. Lần này, ánh mắt nàng chuẩn xác bắt được thân ảnh một bạch y nữ tử ngồi vắt vẻo trên mái ngói lưu ly xanh biếc như ngọc. Mái tóc nàng búi cao, cố định bằng một cây trâm ngọc đơn giản. Một vài sợi tóc rủ xuống khuôn mặt thanh tú bị gió thổi bay phất phơ càng tôn thêm khí chất ưu nhã, bất phàm của bạch y nữ tử. Nàng nghiêng đầu, để lộ ngũ quan thanh thoát, mi mục như hoạ đẹp đến mê người.

Thiên Bình ngẩn ngơ nhìn nữ tử lai lịch bất minh, quên cả lời sư phụ dặn thấy người lạ phải lập tức quay đầu bỏ chạy thật xa.

Dù chỉ là một ánh nhìn nhưng trực giác nói nàng biết, nàng ta hoàn toàn không có ác ý đối với nàng. Do vậy sau khi nhận thức được tình hình, nàng vẫn đứng yên bất động. Khuôn mặt thoáng chút ngỡ ngàng xen lẫn hiếu kỳ, song tuyệt nhiên chẳng có bất cứ vẻ gì là lo sợ khi phải đối diện với một kẻ thâm tàng bất lộ trái ngược hẳn với các tiên nga hiền lương thục đức nàng từng gặp trên Cửu Trùng Thiên.

"Tiểu linh thảo, quên ta rồi sao?" Nàng ta chống cằm, đôi mắt phượng cong lên như đang cười.

Không biết tại sao, nhưng nàng luôn có cảm giác câu nói này của bạch y nữ tử có hàm ý khác.

Thiên Bình nghĩ ngợi một hồi, sau cùng đáp án chỉ có một, nàng hoàn toàn không có chút ký ức nào về việc đã từng gặp vị tiên nga này.

"Tiên tử nhận nhầm người rồi. Ta không quen tiên tử." Nàng dè dặt lắc đầu.

Nàng ta nhìn nàng đầy ẩn ý: "Vậy sao?"

Thấy bộ dạng ngờ nghệch của tiểu linh thảo, tiên nga liền nổi lên ác ý muốn trêu ghẹo nàng. Nàng ta hướng ngón trỏ về phía tiểu linh thảo, câu nhẹ hai cái như mời gọi.

Chỉ thấy một làn khói trắng mờ nhạt toả ra từ ngón tay thanh mảnh phảng phất len lỏi trong không khí tựa như màn sương êm ả bao lấy Thiên Bình. Ngay sau đó, cơ thể nàng liền nhẹ bẫng như được một sức mạnh vô hình nâng lên, đôi hài thêu hoa lơ lửng trên không trung cách mặt đất ngày một xa.

Còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn của tiên nga đã gần ngay trước mắt, doạ nàng sợ đến ngây người.

Thiên Bình vội nhìn đông ngó tây. Sau một hồi mới hoảng hồn nhận ra mình đang ngồi trên mái nhà.

Vị tiên tử này, không thể ngồi dưới đất nói chuyện hay sao? Bức tường cao như vậy, sẩy chân ngã sẽ đau lắm đó!

"Bạch hổ không làm cô nương bị thương chứ?" Tiên nga vỗ vai nàng trấn an, từng ánh mắt cử chỉ của nàng đều toát lên vẻ phóng khoáng, bất cần tựa hồ đã quá quen với việc đàm đạo trên mái ngói.

Xử Nữ cười nhạt. Độ cao này thì nhằm nhò gì với nàng? Nếu không phải còn có mấy phần kiêng nể Vô Đức Thần quân, nàng còn muốn đưa tiểu linh thảo đi trải nghiệm cảm giác mới lạ, kích thích hơn thế nhiều.

"Sao tiên tử biết?" Thiên Bình ngạc nhiên nhìn bạch y nữ tử. Sau đó như nhớ ra điều gì, mắt nàng liền sáng lên: "Không lẽ chính tiên tử đã cứu ta?"

Nàng nhớ trước lúc ngất đi đã được kết giới của một vị tiên nhân che chở, nhờ vậy mới thoát khỏi cú vồ như muốn ăn tươi nuốt sống của bạch hổ. Chỉ là ký ức đó quá mơ hồ, sau đó lại không thể ra khỏi Vô Thần điện, thành thử ra đến tận bây giờ nàng vẫn chưa có cơ hội cảm ơn vị tiên nhân đã ra tay tương trợ khi ấy.

Xử Nữ mỉm cười mặc nhận.

"Đa tạ ơn cứu mạng của ân công." Thiên Bình mừng rỡ quỳ sụp xuống hành đại lễ. Sư phụ nói ơn cứu mạng lớn hơn trời bể, nàng phải ghi lòng tạc dạ đến chết cũng không được quên. Nay gặp được ân công, nàng có hành tam quy cửu khấu cũng không có gì quá đáng.

Xử Nữ còn chưa kịp cản đã nghe một tiếng bộp giòn giã vang lên. Nàng sửng sốt nhìn vết bầm sưng tấy trên trán tiểu linh thảo, nhất thời không biết phải bày ra vẻ mặt gì.

"Gọi ta là Phán Lan được rồi." Nàng ho khan.

"Phán Lan tiên tử." Thiên Bình cười híp mắt, cơn đau trên trán cũng sớm bị nàng gạt qua một bên: "Sư phụ gọi ta là Thiên Bình. Năm nay ta đã tròn ba trăm lẻ hai tuổi rồi."

Cuối cùng ý cười cũng chạm được đến đáy mắt Xử Nữ. Nàng nhìn ngắm biểu cảm sinh động của tiểu linh thảo, trong đầu lại hiện lên hình bóng của một vị cố nhân. Tiếc là cho đến lúc chết, nàng ấy chưa bao giờ có thể thật sự tươi cười vui vẻ như vậy.

Nữ nhân trước mắt khiến nàng có cảm giác vừa quen vừa lạ. Nếu chỉ là tình cờ có khuôn mặt giống, đánh chết nàng cũng không tin. Hơn nữa, Vô Đức Thần quân cũng không phải kẻ từ bi rộng lượng, có thể dễ dàng thu nhận các tiểu tiên linh chỉ vì lòng thương cảm. Y có mưu đồ riêng với tiểu linh thảo, nàng dám chắc điều đó. Nhưng nếu nói nàng ta với người đó là cũng một người, Xử Nữ lại cảm thấy không giống lắm. Chí ít, khi ở trước mặt nàng, cũng chưa từng thấy nàng ấy tự làm mình bị thương mà vẫn cười ngờ nghệch như đứa ngốc vậy. Sự khác biệt này, cũng quá lớn rồi.

"Ta ở Trầm Thuỷ cung, có dịp cô nương hãy ghé chơi một chuyến. Ta và cô nương rất có duyên. Nếu cô nương không chê có thể kết giao bằng hữu với ta, ta rất sẵn lòng." Nàng cười ôn hoà, từ tốn đưa tay ra.

Thiên Bình không do dự dùng cả hai tay bắt lấy tay Xử Nữ. Đây là người đầu tiên chủ động muốn kết giao với nàng. Nghĩ đến việc vị tiên nga này sẽ trở thành người bạn đầu tiên của nàng, nàng mừng còn không kịp, sao có thể từ chối chứ.

"Tiên tử quả là người tốt!" Nàng gật đầu lia lịa như sợ bạch y nữ tử sẽ đổi ý.

Tốt ư? Cũng không hẳn đâu.

Xử Nữ nhếch miệng, định nói thêm vài câu lừa gạt tiểu linh thảo, nhưng ánh mắt nàng chợt dừng lại ở chiếc vòng ngọc trắng đục trên tay nàng ta.

"Chiếc vòng này hẳn rất quan trọng với cô nương? Đã vỡ rồi mà cô nương vẫn đeo nó sao?"

Theo ánh mắt tiên nga, nàng cũng nhìn xuống chiếc vòng ngọc đã theo nàng hơn ba trăm năm.

Thiên Bình đờ người, có chút không dám tin nhìn vết nứt trên chiếc vòng.

Rõ ràng hôm trước mới chỉ có hai vết, từ lúc nào đã xuất hiện vết thứ ba rồi?

Nàng nhớ rất rõ, sau khi bị bạch hổ truy đuổi, nàng luôn rất cẩn thận không hề đụng tới việc nặng nhọc. Ba trăm năm nay, nàng ngã tới ngã lui cũng chưa từng thấy nó có chút mảy may thương tổn. Tại sao mới chỉ có mấy ngày trôi qua, chiếc vòng lại liên tiếp xuất hiện những vết rạn nứt?

Vết nứt này cắt ngang hai vết trước, sâu và dài hơn nhiều.

___

Vote để sớm có chap nha mấy bàaa!!! ()


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net