Chương 38: Trường Thanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 38: Trường Thanh

Song Ngư bặm môi suy nghĩ kế sách thoát khỏi kết giới, nhất thời quên cả gào khóc.

Cá Đuối Tinh thấy sau lưng một mảng yên tĩnh liền hé mắt, muốn quay lại nhìn nàng nhưng lý trí y đã kịp thời can ngăn.

Không được, không thể mắc mưu của tiểu điện hạ! Hai ngàn năm qua, số lần tiểu điện hạ bị cấm túc đã vượt quá tuổi thọ trung bình của một con rùa biển, y không thể đi vào vết xe đổ của những lần trước bị ánh mắt tội nghiệp ấy đánh lừa! Long vương cùng lắm cũng chỉ giận tiểu điện hạ dăm bữa nửa tháng, đợi ngài nguôi giận, y nhất định sẽ thay nàng cầu tình.

Nghĩ đến cảnh tiểu điện hạ bị nhốt trong lồng kín, y liền bất lực thở dài. Thời gian này, khổ cho nàng rồi.

Vậy nhưng phía bên kia vách ngăn, tiểu điện hạ của y lại đang ôm một bụng mưu hèn kế bẩn, không từ thủ đoạn vạch ra kế hoạch vượt ngục.

Nàng nên một chưởng đánh ngất Cá Đuối Tinh hay kề dao đe doạ y phải giữ im lặng nhỉ? Nhưng nếu ra tay quá nặng, lỡ y chết luôn thì sao?

Đối với bản lĩnh của nàng, thoát khỏi kết giới không khó, điều khiến nàng đau đầu hơn cả là phía phụ vương, mà trước mắt phải vượt qua cửa ải của tên cẩu bằng hữu đã bán đứng nàng - Cá Đuối Tinh.

Đương lúc Song Ngư còn đang đứng ngồi không yên, ngoài mành che, một khuôn mặt thình lình xuất hiện choán hết tầm nhìn khiến nàng giật bắn mình.

Chưa bao giờ nàng thấy khuôn mặt phóng đãng của tên oắt con này lại dễ nhìn đến vậy.

Thận trọng ngoảnh đầu nhìn sống lưng thẳng tắp của Cá Đuối Tinh, dường như y vẫn chưa phát hiện ra sự tồn tại của kẻ thứ ba, trước sau vẫn cố chấp duy trì đúng một tư thế, nàng liền đánh liều truyền âm tới Tiểu Thanh: "Cứu ta với!"

Tiểu thế tử nhìn theo ánh mắt của nàng, lập tức hiểu ra tình hình. Hắn tà ác áp lòng bàn tay lên tai giả bộ như không nghe thấy: "Cái gì cơ? Biểu tỷ làm gì trong đó vậy? Hả? Tỷ nói gì? Đệ nghe không rõ?"

Song Ngư xém tý nữa là đạp phăng kết giới muốn bóp chết tên biểu đệ không biết tốt xấu này. Song nghĩ tới tướng công còn đang đợi trên Thiên giới, nàng liền nuốt xuống cơn giận cười giả lả: "Tiểu Thanh gia gia giúp tiểu nữ lần này thôi, nhé? Tiểu nữ kiếp sau nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp ngài, ngài thấy vậy có được không? Tiểu Thanh gia gia à?"

Nghe giọng nàng, dạ dày hắn lập tức trào ngược. Đúng là oan hồn đòi mạng mà!

"Hừ, gia không tính được đến kiếp sau. Chi bằng ngươi báo đáp gia luôn kiếp này đi?" Hắn cười khẩy.

Biết cửa này có cơ ăn, nàng liền gật lia lịa chớp lấy thời cơ bày tỏ thành ý: "Được, được. Nghe Tiểu Thanh gia gia hết."

"Ra khỏi đây rồi nói." Trường Thanh dứt khoát nhận lời. Hắn đá mắt về phía tấm lưng vạm vỡ của Cá Đuối Tinh, giọng nói không nén nổi hưng phấn: "Đánh chết hắn luôn nhé!"

"Ấy, ấy đừng! Đánh ngất thôi!" Nàng vội xua tay. Tên tiểu tử này, hở ra là chém với giết! Tuy nàng giận Cá Đuối Tinh là thật, nhưng dù sao y với nàng cũng là bạn nối khố từ nhỏ, đâu thể vì chút chuyện cỏn con này mà đoạn tuyệt quan hệ, trở mặt thành thù được chứ? Hơn nữa chuyện vô nhân đạo như vậy, nàng không làm được.

"Biểu tỷ nhân từ." Hắn bĩu môi, rõ ràng không tán đồng với quan điểm của nàng. Song, nể tình thủ túc nhiều năm, Trường Thanh vẫn quyết định bỏ chính theo tà, về phe kẻ đang một lòng muốn đào tẩu khỏi Long cung là nàng.

Dứt lời, hắn liền vung tay, một chưởng đánh thẳng vào gáy Cá Đuối Tinh.

Khi y nhận ra có điểm bất thường thì đã muộn. Cá Đuối Tinh đau đớn ôm gáy, đôi mắt trợn tròn không tin nổi nhìn Song Ngư, đáy lòng như có gì đó vỡ vụn. Y mấp máy môi, thều thào nói ra hai chữ đừng đi.

Nàng đã nghe thấy, nhưng lại không đáp lời.

Y tuyệt vọng buông chuỳ, thân mình cao lớn đổ gục xuống chân nàng. Đôi mắt khép hờ, hơi thở đều đặn, tay chân buông thõng như đã chìm vào mộng đẹp, duy chỉ có hàng mày nhíu chặt tố cáo y đang không hề có một giấc ngủ an.

"Chướng ngại trước mắt đã giải quyết xong." Trường Thanh xoa cổ tay, giọng điệu có đôi chỗ bất mãn vì đối thủ chỉ tiêu tốn của hắn có ba phần công lực. Yếu ớt đến mức con chó hắn nuôi thả ra cũng đủ cắn chết y.

Từ góc độ của nàng có thể thấy rõ Tiểu Thanh ra tay không hề nhẹ. Song nếu đã hứa với nàng không lấy mạng Cá Đuối Tinh, hắn sẽ tự có chừng mực, coi như làm phước giữ lại cái mạng quèn này của y.

Song Ngư cắn răng rời mắt khỏi nam nhân nằm bất động bên ngoài kết giới. Nàng ngó nghiêng một hồi, không thấy bóng dáng thị vệ mới dè dặt hỏi: "Không kinh động tới ai chứ?"

"Biểu tỷ yên tâm. Long vương đãi khách tại chính điện, toàn bộ lính canh được điều qua đó tuần tra, sẽ không ai chú ý đến chúng ta đâu."

Nói rồi, hắn dùng lực vẽ một vòng tròn lên kết giới. Ngay sau đó, vòng tròn dần rộng mở, phần kết giới bên trong bị thiêu cháy rụi, để lộ một lối đi hẹp vừa đủ cho một đứa trẻ con chui qua.

Chỉ đợi có vậy, Song Ngư lập tức bám vào thành kết giới đu người nhảy vọt qua.

Trường Thanh không khỏi thầm cảm thán. Người biểu tỷ này của hắn, cái gì cũng vụng về. Song kỹ năng phường trộm cắp lại điêu luyện hơn bất cứ ai. Là bậc thầy lừng danh trong làng trèo tường, bẻ khoá, trộm trứng rùa. Đám thổ phỉ khi thấy nàng còn ngả mũ thán phục tôn làm sư tổ. Nếu hắn không kịp thời giải tán lũ tôm tép đó, chỉ e trữ quân Long tộc sớm đã thu nhận chúng làm đàn em, truyền bá món nghề bất lương đi khắp Đông Hải. Đúng là sợ thiên hạ không đủ loạn!

Hắn mắng nàng là vậy, nhưng vẫn không quên giúp nàng vá lại phần kết giới bị rách. Nếu Long vương đột xuất kiểm tra, tạm thời hắn vẫn có thể lấp liếm cho qua chuyện. Chỉ mong biểu tỷ đừng để bị bắt sớm quá, phụ hết mười phần tâm ý của hắn.

Song Ngư phía bên kia không để ý được nhiều đến vậy. Vừa đứng vững, nàng liền chạy đến xem tình hình của Cá Đuối Tinh. Xác định y chỉ lịm đi vài ba canh giờ, nàng mới thở phào nhẹ nhõm kéo tay Trường Thanh núp sau cây cột trụ thuỷ.

"Chuyện Chiến thần Thiên tộc là như nào vậy? Sao không dưng y lại đến Long cung?" Nàng cau mày gặng hỏi.

Vì chiều cao chênh lệch quá nhiều, hắn bất đắc dĩ khuỵu một gối xuống vừa tầm mắt với nàng.

"Chuyện này ta cũng không rõ nguyên nhân. Long vương bá bá chỉ dặn phải đón tiếp y chu toàn, ta đâu dám chậm trễ, sáng sớm đã đứng đợi bên bờ tây Đông Hải, mỏi nhừ hết hai chân y mới xuất hiện. Hừ!" Trường Thanh bực dọc than vãn.

Tiểu Thanh xưa nay vốn có định kiến với Thiên tộc, lần này bắt tên oắt con chịu thiệt, e đã động tới cái tôi của hắn. Tuy ngoài mặt tỏ ra không hề gì nhưng qua câu vừa rồi, nàng biết hắn vẫn còn để bụng. Cái thói công tử bột này của hắn, vẫn cần rèn giũa nhiều lắm.

"Được rồi, nhịn chút đi." Nàng vỗ vai hắn trấn an, không quên được nước lấn tới: "Mau đưa ta cái món đồ đó của ngươi!"

Thật chẳng khác gì đám cường hào ác bá! Thừa biết nàng cần gì nhưng hắn vẫn giả ngu: "Đồ nào?"

Song Ngư hừ lạnh, quay đầu đi thẳng: "Cùng lắm ta trộm của thúc phụ là được."

"Được rồi, ta đưa. Biểu tỷ nhớ đã hứa báo đáp ta không? Ta có chuyện cần nhờ. Tỷ nhận lời, ta lập tức giao đồ." Hắn vươn tay, dễ nàng níu vai nàng lại.

"Nói nghe xem." Song Ngư gật đầu, nhưng vẫn không loại trừ khả năng nàng sẽ trở mặt.

"Biểu tỷ, nghe nói cô cô qua đời rồi." Trường Thanh xụ mặt, giọng nói phảng phất vẻ bi thương hiếm thấy ở một kẻ ăn chơi trác táng nổi danh bốn phương tám hướng như hắn.

Lâu lắm rồi nàng mới nghe có người nhắc đến cô cô.

Phụ thân nàng có một muội muội ruột thịt. Theo vai vế, nàng và Tiểu Thanh đều phải gọi người một tiếng cô cô.

Quan hệ của nàng với vị trưởng bối này trước nay vốn không tệ. Mẫu thân mất sớm, nàng lớn lên trong vòng tay che chở, đùm bọc của cô cô. So với phụ vương sớm tối bận trăm công ngàn việc, nàng càng thích ở bên cô cô, nghe người đàn hát, cầm tay nàng dạy viết chữ, kể chuyện về mẫu thân lúc sinh thời. Cũng nhờ có người, tuy mồ côi mẹ từ nhỏ, nhưng chưa bao giờ nàng cảm thấy cô độc hay thiếu thốn tình thương từ gia đình.

Mọi chuyện cứ êm đẹp như vậy cho đến một ngày nàng vô tình nghe trộm được cô cô và phụ vương xảy ra bất đồng, dẫn đến người trước nay luôn ôn nhu lễ độ như phụ vương phải to tiếng mắng nhiếc cô cô. Hai người tranh cãi kịch liệt đến mức nàng không thể bỏ ngoài tai, vờ như không biết gì.

Thì ra nguyên nhân lại xuất phát từ một thư sinh người phàm. Cô cô và y đem lòng yêu nhau, nhưng trước nay Long tộc chưa từng có tiền lệ nữ nhi xuất giá gả cho người phàm. Vậy nên giữa họ mới vấp phải sự phản đối gay gắt của Long tộc cùng các nước chư hầu.

Mà trong cuộc chiến đó, phụ vương là người bị kẹp ở giữa, một bên là máu mủ ruột rà, một bên là bách tính Đông Hải. Với trọng trách của Long vương, người không có quyền đặt hôn sự của một công chúa cao hơn sự an ổn của hàng vạn sinh linh chung sống ngàn đời dưới đáy đại dương.

Như một điều tất yếu, người đứng ra phản đối hôn sự của cô cô.

Chuyện sau đó xảy ra thế nào, nàng chỉ được nghe phụ vương vắn tắt kể lại. Chỉ biết cô cô đã tự tay cạo sạch vảy rồng trên người, may thành một tấm kim giáp coi như của hồi môn, một thân một mình gả cho nam nhân nọ.

Không còn vảy rồng, tu vi mất sạch. Cô cô dĩ nhiên không còn tên trong ngọc điệp. Giờ đây, người chỉ là một phàm nhân chịu sự chi phối của luân hồi vận mệnh. Hy sinh tất cả, chỉ để đổi lấy một kiếp phu thê ngắn ngủi nơi nhân gian.

Câu chuyện hoang đường vốn chỉ thấy trong những cuốn sách ru con nít ngủ ấy lại thật sự tái hiện ngay trước mắt nàng. Song Ngư không dám tin, nhưng lại không thể không tin nàng đã mất đi người mẹ thứ hai.

Thấm thoát cô cô rời đi đã hai mươi năm.

Những năm qua, nàng vẫn không ngừng dò la tin tức của cô cô, phụ vương biết, nhưng đều nhắm mắt cho qua vì chính người cũng đang mong nhớ cô cô song lại chỉ có thể giữ kín tâm sự trong lòng. Vậy mà cô cô nói bỏ là bỏ. Người không muốn dính dáng tới người của Long tộc, triệt để cắt đứt mọi liên quan, bặt vô âm tín suốt hai mươi năm.

Lúc này, Tiểu Thanh lại nói với nàng, người mất rồi ư?

Song Ngư thẫn thờ, từ lúc nào gò má đã đẫm lệ. Nàng quệt nước mắt, giọng nói có phần nghèn nghẹn: "Ngươi nghe ai nói?"

"Ta nghe lỏm Long vương bá bá nói chuyện với Chiến thần. Y nói tìm thấy một tiểu cô nương mồ côi thân mang kim giáp vảy rồng. Ta đoán, rất có thể nàng là huyết mạch cuối cùng của cô cô khi còn tại thế." Dừng một lúc, hắn ngập ngừng: "Nếu được, chuyến này biểu tỷ đi... tiện thể giúp ta dò la tin tức của biểu muội. Dù sao cô cô không còn, ta cũng không nỡ nhìn muội ấy lưu lạc nhân gian."

Nàng ngẫm nghĩ, mọi chuyện nếu thật như lời Tiểu Thanh nói, vậy biểu muội nàng thật quá đáng thương rồi. Cô cô có ơn dưỡng dục, nàng coi người như mẫu thân nhưng trước kia vẫn chưa kịp làm tròn hiếu đạo. Xem ra, chỉ có thể báo đáp người lúc này thôi.

"Được, ta sẽ cân nhắc." Chỉ là biển người mênh mông, muốn tìm một tiểu cô nương e còn khó hơn mò kim đáy bể.

"Ta còn nghe nói, hiện giờ nàng đang theo Thiện Vân chân nhân tầm sư học đạo ở núi Thái Thiên." Trường Thanh trầm ngâm nhả ra chút manh mối cho nàng. Tất nhiên chuyện này không phải hắn nghe được từ miệng Chiến thần Thiên tộc.

Song Ngư gật đầu, thầm ghi nhớ thông tin này.

Nàng xoè tay, thẳng thừng đòi: "Đồ ta cần."

Trường Thanh thở dài, lấy ra một chiếc túi hương, miễn cưỡng đặt vào lòng bàn tay nàng.

Song Ngư nhắm mắt, cẩn thận ngửi mùi thảo mộc, sau khi nhận định đó là thứ nàng cần, liền không khách khí buộc vào đai lưng, biến nó thành của mình chỉ sau một động tác.

Thấy vẻ không cam chịu lộ rõ trên khuôn mặt Tiểu Thanh, nàng liền an ủi: "Ta về rồi sẽ trả ngươi, có mất đâu mà sợ. Vậy nhé, đi đây!" Nói rồi, chẳng đợi hắn đáp lời, nàng đã nhanh nhẹn gạt nước bơi đi. Thoáng chốc đã chẳng thấy tăm hơi.

Trường Thanh dõi theo đến khi bóng nàng khuất dạng mới thu hồi vẻ bất cam. Đôi mắt hắn thẫm lại, ý cười cổ quái nở rộ trên khoé môi:

"Biểu tỷ, thượng lộ bình an."

___

Happy new year!     (°°)
Để cả nhà đợi lâu rồi, mồng 3 Mu mới khai bút lận (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)
Vote và comment trao yêu thương nha mấy bà!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net