Chương 39: Ăn không quen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 39: Ăn không quen

"Như vậy xinh hơn." Song Tử vừa nói vừa cẩn thận cài lại chiếc kẹp bươm bướm trên tóc nàng.

"Vậy ạ?" Thiên Bình buông lược, ngó đầu nhìn vào chiếc gương đồng. Quả nhiên sư phụ chỉnh xong, hai bên đã tương xứng, cân đối hơn rất nhiều. Vẫn là sư phụ tinh tường, cái gì lọt được vào mắt xanh của người đều đẹp cả.

Nàng cười híp mắt, tự thấy khuôn mặt phản chiếu trong gương đồng thực ra cũng không đến nỗi quá khó coi. Cũng xem như là một tiểu mỹ nhân đấy chứ?

"Sư phụ, chúng ta đi thôi." Thiên Bình vỗ hai chiếc má bánh bao, giọng nói không nén nổi vẻ háo hức, mong chờ.

Sư phụ nói hôm nay sẽ dẫn nàng tới núi Bắc Cung chơi. Do vậy từ tối hôm qua, nàng đã thao thức đứng ngồi không yên, hết tô son dặm phấn lại chỉnh trang y phục. Mãi đến rạng sáng mới chọn được bộ cánh ưng ý, nàng liền gỡ toàn bộ hành lý kiểm tra một lượt, chỉ sợ lơ đãng lại bỏ quên thứ gì. Cứ chạy đôn chạy đáo như vậy, khi sư phụ qua phòng đánh thức, đã thấy nàng ngủ quên bên xấp hành lý lúc nào không hay.

Tuy vậy, sắc mặt nàng vẫn ngập tràn sức sống. Chẳng cần gọi đến câu thứ hai, mắt nàng mở to, vẻ ngái ngủ hoàn toàn bay biến, cơ thể bật dậy như lò xo, vừa thấy hắn liền líu la líu lo, cơ miệng hoạt động liên tục dường như không biết mệt là gì. Hại hắn sáng ra đã nhức hết hai bên tai, thật muốn tìm thứ gì đó bịt miệng nàng lại. Sao hắn không nhận ra, nàng cũng có lúc lắm lời như vậy chứ?

"Sư phụ, hành lý vậy đã đủ chưa?" Thấy người có vẻ không tập trung, nàng liền chạy lại chỗ hành lý chất đống trong phòng, miệng nhẩm đếm, nghe đâu cũng mười mấy hai chục kiện.

Song Tử nhíu mày nhìn phòng ốc trống không. Ngay cả chiếc đèn lưu ly cũng bị nàng gỡ xuống, cẩn thận gói trong bọc hành lý, chăn màn, quần áo, trang sức thì khỏi cần nói, bọc lớn bọc nhỏ hệt như sắp di cư.

Mang nhiều đồ vậy, định một đi không trở lại sao?

Vô duyên vô cớ hắn lại thấy đống đồ của nàng chướng mắt vô cùng.

Song Tử đen mặt, trầm giọng uy hiếp: "Ngươi thử mang chúng theo xem!"

Thiên Bình ngớ người, vội trải túi hành lý đựng đồ bếp núc ra sàn, nghiêm túc giải thích từng món một: "Sư phụ, con mang nhiều đồ hữu ích lắm! Người xem, đây là củi con mới đốn hồi chiều, kia là nồi cơm, người đừng lo con đã rửa sạch rồi. A, đây nữa, bát chạm trổ chân gà người thích nhất!"

"Là bát ngọc chạm Bạch hoa xà thiệt thảo." Hắn day nhẹ mi tâm, kiên nhẫn sửa lại cho nàng.

"À..." Thiên Bình cười bẽn lẽn để bát qua một bên.

Vậy mà nàng còn tưởng sư phụ thích ăn chân gà, mỗi bữa đều vì người làm không biết bao nhiêu món liên quan tới chân gà. Cũng chưa từng thấy người để thừa, nàng làm bao nhiêu, người ăn bấy nhiêu. Ăn đến ngon miệng như vậy, chẳng trách nàng lại hiểu lầm. Thực ra nếu sư phụ không thích, chỉ cần nói với nàng một tiếng, sau này nàng không làm nữa là được, người đâu cần miễn cưỡng bản thân nhiều như vậy?

Thiên Bình bất giác thở dài. Sư phụ, người thật khó hiểu.

"Cho ngươi một tuần trà, trả chúng về đúng vị trí cũ rồi đến chính điện gặp ta. Dám chậm trễ, ngươi cũng không cần theo vi sư xuất hành nữa." Thấy nàng còn định nói gì đó, hắn liền trực tiếp cắt ngang.

"Sư phụ, để hết lại sao?" Nàng ngơ ngác hỏi.

"Phải. Một món cũng không được mang." Song Tử trừng nàng. Hắn đến núi Bắc Cung cũng không phải để chuyển nhà, mang đồ nội thất, gia dụng theo làm gì?

"Dạ." Thiên Bình ỉu xìu đáp. Người không biết đó thôi, nàng đã mất nguyên một này để thu xếp hành lý. Bây giờ, xem ra đều thành công cốc cả rồi.

***

Khi nàng hớt hải chạy ra đã thấy sư phụ ung dung đứng trước cửa Vô Thần điện. Người tay cầm chỉ phiến, tay chắp sau lưng, nhàn nhã quan sát tấm bảng đề ba chữ Vô Thần điện trang nghiêm được treo tại nơi giao thoa giữa ánh sáng mặt trời cùng linh khí đất trời cuồn cuộn, tạo nên một thế trận cân bằng khó lòng phá vỡ bao bọc lấy toà kiến trúc đồ sộ phía tây Cửu Trùng Thiên. Nét chữ cứng cáp, kiên định, song không kém phần uyển chuyển, phóng khoáng mang đậm cá tính của người cầm bút.

Nàng từng nghe sư phụ nói, đó là bút tích của người, nhưng kể đã lâu không còn thấy người động đến thư hoạ. Phải chăng là công vụ bộn bề khiến người chẳng màng đến những thú vui giải khuây đó nữa?

Nàng thất thần, trong mắt chỉ còn bạch y nam tử tiêu sái cô độc đứng giữa hành lang rộng thênh thang. Có lẽ sư phụ sinh ra đã thuộc kiểu người khí chất bất phàm, dù trong hiểm cảnh vẫn giữ được tư thái điềm nhiên, đạo mạo, coi thế sự nhẹ tựa nước chảy mây trôi, dường như thế gian không có gì đáng để người trân trọng, lưu tâm. Đứng trước một Vô Thần điện khang trang, bề thế người cũng chưa từng bị khí thế của nó lấn lướt ăn mòn. Ngược lại, chỉ khiến người ta có cảm giác như nơi này do một tay người tạo thành, người cũng có thể phá huỷ nó chỉ trong một ý niệm.

Người như nào mới đáng được sư phụ lưu tâm?

Câu hỏi lạ lùng chợt nảy ra trong đầu khiến nàng bật cười. Sư phụ đã sống đến ngần này tuổi, người khiến sư phụ bận tâm, có khi còn chưa ra đời ấy chứ.

"Còn không mau lại đây?" Song Tử nghiêng đầu, dùng nan quạt che đi nửa khuôn mặt đẹp đến chao đảo chúng sinh, giọng nói ôn tồn mang theo ý cười nhàn nhạt.

Thiên Bình cười khúc khích lao thẳng vào lòng sư phụ.

Ngoài những lúc sư phụ cáu giận vô cớ, hạch sách đủ đường, còn chê bai nàng xấu xí ra thì cũng có lúc người rất tốt với nàng. Nhìn xem, người còn đưa nàng ra ngoài chơi nữa!

Nàng cười đến không khép miệng, đôi mắt to tròn dồn lại thành một đường, gò má ửng hồng thoạt nhìn khả ái vô cùng.

Song Tử tạm thời cũng không muốn đẩy nàng ra, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ ghét bỏ: "Ngươi thuộc họ dây leo à? Bám chắc như vậy, vi sư cũng không phải cái cột."

"Con cũng chưa thấy cái cột nào độc miệng như người." Nàng buông tay, không chịu thua đáp trả.

Hắn véo má nàng rồi ưu nhã gập quạt, bàn tay tài hoa xoay nhẹ cán quạt, tuỳ tiện vẽ lên không trung một lá bùa quy tụ tiên pháp. Khi lá bùa chằng chịt những văn tự cổ quái sáng lên kim quang chói lọi, hắn mới ngơi tay, đem lá bùa dán lên cánh cổng sơn son thếp vàng. Sau một câu chú, lá bùa chìm hẳn vào thớ gỗ, trả lại một Vô Thần điện im lìm như chưa có chuyện gì xảy ra.

"Người làm gì vậy?" Nàng kinh ngạc sờ tay lên cửa, muốn tìm dấu vết của lá bùa nhưng nó đã sớm tiêu tan, chẳng để lại chút tăm hơi.

"Khoá cửa." Hắn trả lời ngắn gọn.

Bấy giờ Thiên Bình mới để ý, y phục sư phụ mặc dường như có hơi khang khác. Ban nãy người ghé phòng nàng, áo ngoài màu thiên thanh thêu chỉ vàng cao quý vô ngần. Lúc này lại bận nguyên cây trắng thêu chìm hoạ tiết bươm bướm phiêu dật, thanh tao. Không lẽ, áo bào thiên thanh có vấn đề gì sao?

"Người mới thay y phục sao?" Nàng thuận miệng hỏi.

Trong một khoảnh khắc, khuôn mặt người chợt cứng đờ. Đối diện với ánh mắt tò mò của nàng, người mất tự nhiên quay đi, hắng giọng như đang bào chữa điều gì đó: "... Ngươi nhìn lầm rồi."

Không có, rõ ràng là người mặc y phục khác mà. Thiên Bình bắt đầu tự nghi ngờ chính mình: "Con nhớ lúc đó người mặc..."

"Đủ rồi. Ngươi còn định nán lại đây bao lâu nữa? Có biết bây giờ là canh mấy rồi không?" Song Tử ngắt lời, mày kiếm nhíu chặt, môi mỏng khẽ mím, thần sắc sa sầm như sắp nổi cơn thịnh nộ.

"Hả? Con không..." Nàng sợ hãi lắp bắp.

"Hừ! Lề mề chết đi được." Nói rồi người phẩy áo bỏ đi, chỉ để lại cho nàng một ánh nhìn sắc lẹm như dao.

Thiên Bình ngơ ngác nhìn theo bóng sư phụ. Không hiểu sao nàng lại có cảm giác người đang giận lẫy nhỉ?

Nhưng nghĩ đến cảnh được cùng sư phụ du sơn ngoạn thuỷ, nàng liền quẳng hết bất mãn ra sau đầu, ba chân bốn cẳng xách váy đuổi theo người: "Sư phụ, đợi con với!"

Không chịu nổi nàng la lối om sòm, cuối cùng người cũng dừng bước, đợi nàng đuổi kịp mới cằn nhằn: "La cái gì mà la!"

"Sư phụ người đi nhanh quá." Nàng ôm bụng thở hồng hộc, trên trán từ bao giờ đã phủ một tầng mồ hôi mỏng.

Hắn thở dài, không những không quở trách còn dùng tay áo thấm mồ hôi cho nàng.

Đương lúc tiểu linh thảo giương đôi mắt trong veo lên nhìn, Song Tử liền dùng một tay che lại mâu quang sáng rõ như gương, tay kia kéo theo làn khói mỏng cuốn quanh cơ thể nàng.

Chớp mắt, nơi hành lang dài vắng lặng chỉ còn lại mình Vô Đức Thần quân, tiểu cô nương ăn vận sặc sỡ bên cạnh đã không cánh mà bay. Ngài cẩn trọng cất vật gì đó tựa như nhánh cỏ vào ngực áo. Bàn tay thon dài áp lên phần áo bị phồng, ôn nhu miết cho vạt áo phẳng lại, cũng để cho vật bên trong không dễ dàng rơi ra. Xong việc, ngài rút chỉ phiến, thong thả dảo bước qua đầm sen, điềm nhiên đón nhận sự tôn kính của thiên binh thiên tướng cùng hàng vạn ánh mắt ái mộ của chúng tiên nga trên Cửu Trùng Thiên.

***

Lần nữa Thiên Bình được thấy ánh sáng đó là khi mặt trời đã ngả về tây.

Sư phụ lôi nàng từ ngực áo rồi tiện tay ném xuống đất hệt như quăng một thứ vô cùng vướng víu.

Nàng xoa cái mông ê ẩm, đôi mắt ngấn nước tố giác người: "Con biết đau đấy nhé!"

"Đói chưa?" Sư phụ ngồi trên ghế gỗ, nhàn nhã rót đầy ly rượu. Nói rồi chẳng đợi nàng đáp lời đã nâng chén nhấp môi, dùng đũa gắp một miếng thịt chiên bỏ vào miệng, âm thanh giòn tan kích thích vị giác khiến bao tử nàng quặn lên từng cơn.

Nói mới nhớ, cả một ngày theo sư phụ phiêu bạt, nàng vẫn chưa có gì bỏ bụng. Về bản chất nàng có thể nhịn đói trong nhiều ngày liền, nhưng sư phụ nói không có cơm ăn người sẽ chết, vậy nên ngày ba bữa, nàng đều tự mình xuống bếp nấu cơm cho người. Lâu dần bản thân cũng tập thành thói quen như của con người, đến bữa sẽ đói, ăn không no liền uể oải thiếu tinh thần, ngay đến việc quét sân yêu thích cũng khiến nàng trở nên rệu rã. Không lẽ, tiên cốt của nàng thực sự bị bào mòn rồi sao?

Nghĩ vậy nhưng tiểu linh thảo nào đó vẫn ngoan ngoãn xếp bằng ngồi cạnh sư phụ. Nhìn một bàn cao lương mỹ vị, mắt nàng không tự chủ sáng lên, đầu đũa ngậm trong miệng cũng sắp bị nàng cắn nát luôn rồi.

"Ăn đi." Hắn thở dài gắp cho nàng một miếng thịt đùi.

"Mời sư phụ ăn cơm." Nàng cười khúc khích gắp cho hắn một ngọn măng tươi.

Sư phụ đã cho phép, vậy nàng không khách khí nữa.

Thiên Bình không nhớ rốt cuộc khi ấy nàng đã ăn bao nhiêu, chỉ biết đó là bữa ăn ngon nhất trong đời nàng. Nàng ăn đến khi sư phụ cản lại mới miễn cưỡng buông tay. Người nói: "Ăn no quá sẽ bị đầy hơi", rồi đẩy tới trước mặt nàng một chung trà nghi ngút khói.

Nàng nhấp một ngụm trà, chợt nhận ra nãy giờ sư phụ hầu như không đụng đũa. Thức ăn bên phía người gần như còn nguyên, ngay cả món măng xào người thích ăn nhất cũng chỉ gắp vài miếng lấy lệ. Không lẽ, đồ ăn ở đây không hợp khẩu vị người sao?

Nàng đem suy nghĩ này nói ra, ai ngờ sư phụ lập tức gật đầu: "Ừ, ta ăn không quen."

"Vậy khi trở về con sẽ nấu một bữa thật ngon cho người." Sư phụ kén ăn như vậy, có khi nào sẽ đói chết không? Nàng lo lắng gắp thêm cho người một miếng thịt chiên.

"Một bữa thôi sao?" Hắn nhướng mày, đôi môi khép hờ, nhất quyết không chịu đụng đũa.

Lúc này nàng mới hiểu ý sư phụ. Thôi được, ngươi không sợ mất mặt, nàng còn sợ thay người sao? Thiên Bình dứt khoát gắp miếng thịt đưa đến bên miệng người, giọng nói nhu mì hệt như đang dỗ trẻ con: "Người ăn thêm đi, ngon lắm đó!"

Song Tử nhìn nàng, không chút do dự cắn lấy miếng thịt, nhai rôm rốp trong miệng rồi gật gù: "Cũng được."

Nàng lại đưa đến một miếng thịt nữa, hắn hào phóng nhận lấy, ăn ngon miệng vô cùng.

Lần tiếp theo, chưa để nàng kịp gắp miếng mới, hắn đã há sẵn miệng, mặt không đổi sắc chỉ vào đĩa măng xào.

Khoé môi nàng giật giật. Sư phụ, đây là bộ dạng của kẻ ăn không quen sao?

Còn đang phân vân không biết có nên dung túng thói lười biếng của sư phụ hay không, tầm mắt nàng chợt va phải một thư sinh cõng chiếc giỏ tre đi lướt qua góc phố. Mới nhìn thoáng qua, nàng cứ ngỡ y đang độc thoại, nhưng lúc sau chiếc giỏ khẽ động, một tiểu bạch hồ trắng muốt khẽ ló đầu ra khỏi giỏ, đôi mắt nó linh động có thần, thi thoảng đôi tai còn cụp xuống như đang giao tiếp với chàng thư sinh.

Nàng hứng thú nhìn một người một cáo tranh luận sôi nổi, nhất thời quên mất bên cạnh còn có kẻ đang há miệng chờ măng. Sự chú ý của nàng đều dồn cả vào chàng thư sinh nọ, nào phát giác ra sắc mặt của bạch y công tử nào đó đã xấu đến cực điểm.

Tiểu hồ ly thoáng quay đầu, trong khoảng khắc đó, nó đã nhìn thẳng vào mắt nàng.

Thiên Bình khựng lại.

Cách một dãy phố, tiểu hồ ly cũng đang nhìn nàng chăm chú. Đôi tai nó dựng đứng, đôi mắt dài nheo lại đầy cảnh giác. Chàng thư sinh như nhận ra có điểm khác thường, y lập tức dừng bước, môi mỏng mấp máy nói gì đó với bạch hồ, nhưng lúc này nó đã chẳng còn nghe lọt tai.

Cự Giải lạnh sống lưng.

Bóng hình nữ nhân ấy như hoà làm một với nữ quỷ suýt chút nữa đã lấy mạng nàng trên đỉnh Hư Vân hai vạn năm trước. Khuôn mặt ả, đến chết nàng cũng không thể quên!

___

Đầu năm mukbang vui vẻ! (. .)
Đừng quên vote, comment để Mu có động lực ra chap mới nhé! Dạo này mấy bà lười comment quá đi (ω)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net