Chương 4: Phán Lan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nam nhân xách cổ con tiểu miêu trong tay, ánh mắt càn rỡ đánh giá từ đầu đến chân nó. Hừm, gầy quá. Còn không đủ dính kẽ răng. Bất quá bộ lông xem như cũng không tệ, vừa trắng vừa mềm, rất thích hợp lột da làm khăn quàng cho bổn vương. Chỉ là con tiểu miêu này tình khí rất không tốt, vừa gặp đã nhe nanh múa vuốt, nếu cứ thế nuốt nó vào bụng thì thật dễ dàng cho nó quá. Hắn thích nhất là loại tiểu yêu quái không biết lượng sức mình như vậy, sau khi vờn còn nửa cái mạng, có khi hắn sẽ nổi lòng từ bi, cho nó ra đi thật thanh thản.

Cự Giải trừng mắt nhìn kẻ nọ, dám cả gan túm gáy cô nãi nãi, chê bản thân sống quá thọ rồi phải không?

Khoảnh khắc hai mắt chạm nhau, tim nàng khẽ nảy lên một nhịp. Yêu quái thôi mà, có nhất thiết phải đẹp đến vậy không?

Hắn khoác trường bào đen tuyền, trên người tản mác hương thơm của bạch đàn ngàn năm. Đôi mắt hổ phách yêu mị hơi co lại như thể đang quan sát con mồi, có nét châm chọc nhưng phần lớn vẫn là sát khí không thèm thu liễm. Mày kiếm nhếch lên, ẩn hiện vẻ ngang tàng trời sinh của kẻ mạnh. Chiếc mũi cao thẳng cùng đôi môi cân xứng ấy tạo nên vẻ đẹp tà mị, nguy hiểm những cũng không kém phần cám dỗ, dụ hoặc. Thời khắc này, ánh trăng hắt lên khuôn mặt yêu nghiệt ấy, chiếu sáng một nửa mặt hắn, bên còn lại chìm trong bóng tối, khiến hắn mang một vẻ thần bí, âm u, tựa xứ giả từ âm ti địa ngục.

Dừng lại! Đây không phải lúc phong lưu!

Thanh Khâu không thiếu mỹ nam, nhưng đây là lần đầu tiên nàng ngắm một nam nhân đến mức thất thần như vậy, lại còn trong hoàn cảnh sắp bị hắn ta xẻ thịt lột da nữa chứ. Cự Giải tự khinh bỉ chính mình. Nàng vội hoàn hồn, âm thầm thăm dò khí tức trên người tiểu yêu quái. Tuy hắn ta đã tận lực che dấu nhưng nàng là ai chứ, chút yêu pháp cỏn con ấy sao qua nổi khứu giác của hồ ly? Hừm, mùi hương này... Huyết Lang tộc? Xem ra tiểu tử ngươi cũng có chút bản lãnh.

Huyết Lang tộc cùng Cửu Vĩ Hồ tộc trước giờ nước sông không phạm nước giếng, vạn năm nay vẫn giữ mối quan hệ giao hảo, tạo thế cục cân bằng giữa Thanh Khâu quốc và đỉnh Cửu Minh. Huyết Lang tộc trước giờ luôn giữ thái độ trung lập, không tham gia vào cuộc chiến tiên yêu, cũng rất ít khi xuất đầu lộ diện. Chỉ nghe nói chúng sống theo bầy, không bao giờ xuất hiện đơn lẻ. Nếu một cá thể tử nạn, đồng loại của chúng sẽ không tiếc sinh mạng đồng quy vu tận cùng kẻ địch, là một thị tộc có thù tất báo. Nhưng hành tung của Huyết Lang tộc vốn luôn thần bí, không dễ để kẻ khác tóm được sơ hở. Cho dù trước đây Cự Giải theo Vô Niệm thần quân học đạo, cũng rất ít khi nghe sư phụ nhắc đến tộc Huyết Lang. Thi thư cổ thì càng hiếm hơn, tuyệt nhiên không lưu lại chút thông tin gì.

Lãng quên bao lâu nay, những tưởng chúng chỉ có trong truyền thuyết, không ngờ có ngày nàng thật sự rơi vào tay một con sói gian xảo thuộc tộc Huyết Lang. Đúng là xui tận mạng mà.

"Sao vậy? Thấy bổn vương đẹp quá à?"

Thiên Yết tựa tiếu phi tiếu nhéo má tiểu miêu. Ban nãy còn sống chết giãy giụa, vừa nhìn thấy hắn liền im như thóc, không phải đang mưu tính điều gì chứ? Sao cũng được, số mạng đã định ngươi trở thành điểm tâm tối của bổn vương rồi, chạy không thoát đâu.

Bị hắn nói đúng tim đen, Cự Giải nhất thời thẹn quá hoá giận, lập tức giơ móng vuốt cào về phía hắn. Có biết liêm sỉ không hả? Tưởng đẹp thì hay lắm sao? Để xem hôm nay cô nãi nãi có cào rách mặt ngươi không?

"Đúng rồi, phải như vậy mới giống ngươi, mèo con."

Hắn cười đến híp cả mắt, sủng nịnh giơ nàng lên cao, tựa như đang chơi đùa thú cưng. Nhất thời người nàng che khuất ánh trăng, trong tầm mắt chỉ còn khuôn mặt tươi như hoa đang ngửa lên trời của hắn. Mẹ nó, đẹp quá.

Hay ngươi về Thanh Khâu làm tiểu thiếp của ta đi.

Nếu có thể nói, nhất định nàng sẽ nói với nam nhân trước mặt như vậy. Cũng may, đó chỉ là nếu. Cự Giải thầm mắng bộ dạng không có tiền đồ của bản thân. Để các sư huynh biết được, xem nàng còn mặt mũi nào ra khỏi Thanh Khâu không!

Như nghe hiểu tiếng lòng của nàng, Thiên Yết đột nhiên bật cười, hắn ôm nàng trong lòng, vuốt ve bộ lông mềm mại của nàng như đang vỗ về một con mèo nhỏ.

"Bổn vương cảm thấy ngươi cũng thuận mắt lắm. Chi bằng ở lại làm sủng vật của ta đi."

Sủng vật?

Hai chữ này như một cái tát không chút nhân từ vả nàng từ trong mộng tỉnh dậy. Sao nàng có thể quên kẻ đối diện là một con yêu lang nham hiểm chứ! Cái gì mà sủng vật? Cô nãi nãi nhìn trúng ngươi đã là phúc phần ba đời nhà ngươi rồi! Lại còn mơ tưởng cô nãi nãi mua vui cho ngươi sao?

Cự Giải thầm quan sát, từ góc độ này, đánh một chưởng rồi móc tim hắn không phải là vấn đề quá khó khăn. Con sói này coi nàng là mèo con, nhất thời sẽ nơi lỏng phòng bị, nàng phải nhân cơ hội này đánh cho hắn sáng mắt. Xem sau này ngươi còn dám nhận nhầm hồ ly thành mèo nữa không!

Mặc kệ cơn đau từ sống lưng truyền đến, nàng vận nội công, linh lực dồi dào quy tụ trong lòng bàn tay. Một chưởng này, đủ để khiến con yêu lang tổn thương nguyên khí, hao hụt tu vi. Trước giờ nàng ra tay chính là không niệm tình như vậy. Huyết Lang tộc thì sao? Có giỏi thì cứ đến tìm Cự Giải ta mà tính sổ.

Nàng dùng toàn lực đánh ra một chưởng hướng thẳng về tim hắn. Những tưởng con yêu lang sẽ phải đau đớn buông nàng ra, nhưng kì lạ thay, một chưởng này như đánh vào bịch bông, hoàn toàn không có chút tác dụng nào với hắn. Cự Giải cả kinh. Rốt cuộc là vì sao? Kẻ này tu luyện bàng môn tà đạo gì vậy?

"Ngoan ngoãn chút đi. Bổn vương đã hạ chú thuật lên người ngươi, tạm thời trong mấy ngày này, tâm pháp của ngươi sẽ bị phong bế. Nếu còn tiếp tục sử dụng tiên thuật..."

Khoé môi hắn câu lên một nụ cười yêu mị, những chữ cuối theo gió truyền thẳng vào tai Cự Giải: "Sẽ tẩu hoả nhập ma đó."

Vô sỉ! Đúng là vô sỉ! Con sói chết bầm nhà ngươi, có giỏi thì đánh tay đôi với ta này! Dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy, ta khinh!

Cự Giải không chút khách khí cào loạn lên người hắn. Nhưng không có tiên lực, nàng lúc này cũng chỉ như con mèo nhỏ đang giận dỗi, không có chút uy hiếp nào với yêu lang vạn năm.

"Mèo con, giúp ta. Một khi tìm được thứ đã mất, ta nhất định sẽ thả ngươi đi."

Thiên Yết dùng thuật trói tứ chi của nàng lại, nghiêm túc nhả ra từng chữ. Đôi mắt hắn kiến định, không còn dáng vẻ bông đùa, cợt nhả như ban nãy, trông hắn lúc này tựa như một ngọn núi kiên cố không gì lay chuyển được.

Ngươi mất đồ thì liên quan gì đến ta? Có phải do ta trộm đâu hả? Cô nãi nãi còn có đại sự chưa thành, đâu rảnh cùng ngươi đi tìm đồ!

Cự Giải thầm mắng hắn không biết bao nhiêu lần. Nhưng với tình hình này, e rằng trước mắt nàng vẫn phải nghe theo sự sắp đặt của hắn. Tên yêu quái này thâm tàng bất lộ, nếu ngày nào đó hắn mất hứng, lại hạ lên người nàng chú thuật cổ quái nào nữa thì sao? Nhịn, phải nhịn. Chỉ cần qua được hiểm cảnh này, nàng không tin tương lai không có cơ hội trở mình. Sư phụ, người trên trời có linh, nhất định phải băm vằm con yêu quái này, trả mối nhục ngày hôm nay cho tiểu thập.

Được rồi, cô nãi nãi đi theo ngươi. Còn không mau cởi trói.

Ngay sau đó, chân tay nàng hoàn toàn được giải phóng. Cự Giải nghi ngờ, phải chăng con yêu quái này đọc được suy nghĩ của nàng?

Thiên Yết nhìn bộ dạng an phận của mèo nhỏ, nhịn không được xoa đầu nó. Chỉ bằng một câu nói, nàng đã thành công đập tan sát ý của hắn, cũng khơi gợi trong lòng hắn niềm hi vọng tưởng chừng như đã lụi tàn. Muốn tìm lại vật đó, vẫn phải dựa vào tiểu bạch hồ lai lịch không nhỏ này. Hắn đã đi con đường cô độc không chút ánh sáng ấy quá lâu, lâu đến mức tưởng chừng như thiên địa có sụp đổ cũng chẳng liên quan gì đến hắn. Nhưng giờ đột nhiên con đường phía trước loé lên tia hi vọng mong manh, cho dù chỉ là ảo ảnh, hắn cũng sẽ liều mạng mà bám lấy. Đó là lẽ sống duy nhất của hắn cả vạn năm nay.

"Đùa ngươi đấy. Cứ ngoan ngoãn làm sủng vật của bổn vương, bổn vương sẽ cho ngươi ăn no mặc đẹp."

Tròng mắt màu hổ phách khẽ đảo, hắn lại trở về với bộ dạng nham hiểm tựa như khi nãy chỉ là ảo giác của nàng. Cự Giải cuối cùng vẫn không nhịn được cắn phập một cái vào tay hắn.

***

Trầm Thuỷ cung, Cửu Trùng Thiên

Nơi đây vốn là một cung điện vắng vẻ nằm ở một góc hẻo lánh trên Cửu Trùng Thiên. 2 vạn năm trước, Trầm Thuỷ cung cũng không đến nỗi tệ, ngày ngày vẫn có tiên nga lui đến quét dọn, tiên khí dày đặc bao phủ, thiên điểu từng đàn từng đàn uyển chuyển bay lượn trên mái ngói lưu ly, phong cảnh hữu tình đẹp đến xiêu lòng. Vậy nhưng không biết chủ nhân Trầm Thuỷ cung đã phạm phải đại tội gì, chỉ trong một đêm, nơi này đã trở thành cấm địa, không cho phép tiên nhân tự tiện lui tới. Tiên khí cũng suy giảm đến mức cạn kiệt, lâu dần, chúng tiên hữu cũng đã quên mất trên Cửu Trùng Thiên còn có một nơi hoang vu như vậy.

Cánh cổng quanh năm đóng kín của Trầm Thuỷ cung khẽ động, một làn gió mát trong trẻo thổi vào, cuốn sạch những trọc khí còn đeo bám không tan trong không khí. Theo sau đó là một nữ tử vận thanh y, thần sắc nghiêm nghị cùng tiên khí bức người quẩn quanh đã chứng minh thân phận nàng không hề tầm thường. Khuôn mặt nữ tử vô cùng thanh tú, nhưng nơi đầu mày ẩn chứa sự cao ngạo không hề ăn nhập với vẻ nhu thuận bên ngoài.

Nàng chán ghét đẩy cửa bước vào Trầm Thuỷ cung. Nơi khỉ ho cò gáy như vậy, trước đây có đánh chết cũng đừng mong nàng bước chân vào. Nhưng chủ nhân Trầm Thuỷ cung lại là ả, kẻ duy nhất có thể thế mạng nàng lúc này.

Chỉ thấy thiên điện của Trầm Thuỷ cung tối om, hoàn toàn không phát hiện ra chút khí tức nào. Không có ở đây sao? Không thể nào. Nàng ta bị giam giữ ở nơi này, tuyệt đối không sai. Phán Lục nhíu mày, vận nội công thăm dò khí tức toàn bộ Trầm Thuỷ cung nhưng cũng không thu lại kết quả gì.

"Phán Lan, ra đây đi. Ngươi đừng tưởng trốn trong bóng tối như vậy, ta không thấy được ngươi."

Thu lại pháp thuật, Phán Lục không tiếp tục tìm kiếm nữa . Nàng hiểu rõ tu vi Phán Lan cao hơn mình rất nhiều, nếu nàng ta không muốn lộ mặt, hôm nay cho dù Thiên đế có đến, cũng sẽ không thấy được một sợi tóc của nàng ta. Chi bằng sớm ngả bài, đỡ mất công làm trò hề trong mắt ả.

"Ha, ngươi không thấy được ta."

Đúng như nàng dự đoán, một tiếng cười lạnh mang theo hàn khí xông thẳng vào tai khiến Phán Lục đau buốt. Đây không phải câu hỏi, mà là khẳng định. Phải, nàng không thấy được nàng ta.

"Phán Lan, ta không muốn nhiều lời với ngươi. Hãy chấp nhận hôn sự với Ma quân đi. Đây là cơ hội cho ngươi lấy công chuộc tội. Nếu ngươi đồng ý, ta đảm bảo sẽ xin Thiên quân phục vị công chúa cho ngươi."

Phán Lục nén sự khó chịu trong người lại, nàng ngẩng cao đầu, nhìn thẳng về phía thiên điện Trầm Thuỷ cung. Nơi đó vẫn tối đen không một bóng người. Nếu không phải có lời đáp lại của nàng ta, nàng thật sự sẽ nghĩ mình đang độc thoại với bốn bức tường. Kẻ này cho dù có là một tội tiên, nàng ta cũng luôn biết cách đùa bỡn nàng. Suy nghĩ ấy khiến Phán Lục vô cùng căm phẫn.

"Nếu ta không muốn, kẻ nào ép được ta?"

Lại một đạo âm thanh nữa truyền đến tai khiến Phán Lục rét buốt. Tiếp đến, một tiếng cười thanh thuý vang lên: "Phán Lục, ngươi sợ phải gả đến Ma giới nên mới đến đây tìm ta sao? Còn nữa, khi nào ta cần ngươi cầu xin hộ? Muốn làm công chúa Cửu Trùng Thiên, ngươi tự mình làm đi."

Phán Lục siết chặt tay, vẻ mặt bình tĩnh của nàng sắp không giữ được nữa rồi. Nhưng nghĩ đến những lời Vương mẫu đã dặn, nàng đành nhẫn nhịn, tiếp tục lạnh giọng uy hiếp: "Ta không phải đến hỏi ý ngươi. Phán Lan, đây là thiên mệnh. Năm xưa ngươi nghịch hành thiên mệnh, phạm phải tội gì, chịu trừng phạt ra sao, ngươi quên rồi ư? Những người ngươi yêu thương sẽ vì bản tính ương ngạnh của ngươi mà chịu khổ. Chẳng lẽ ngươi còn muốn liên luỵ đến họ nữa sao?"

Sau khi Phán Lục dứt lời, Trầm Thuỷ cung nhất thời rơi vào một mảng yên tĩnh, không có tiếng người đáp lại, cũng không có tiếng gió thổi qua tai nàng như ban nãy. Phán Lục mừng thầm, nàng hiểu rất rõ tính khí Phán Lan, cũng hiểu rất rõ, lúc này nàng ta đang dao động.

"Vương mẫu tốn sức sai ngươi đến nói với ta những điều này. Ha, quay về nói với bà ta, bà ta hoàn thành tâm nguyện rồi."

Đến khi nghe được những lời này, hòn đá trong lòng Phán Lục cuối cùng cũng được tháo xuống. Mọi chuyện tiến triển tốt đẹp như vậy, nàng có chút không dám tin. Nha đầu này bị nhốt 2 vạn năm, cuối cùng cũng trở nên thông suốt rồi sao? Dù sao cũng mặc kệ nàng ta có thông suốt hay không, chỉ cần người gả đến Ma giới không phải nàng là được. Những chuyện khác đã có Vương mẫu lo liệu, nàng không cần quản đến.

Nghĩ rồi Phán Lục thở phào nhẹ nhõm, kiêu ngạo quay gót rời khỏi Trầm Thuỷ cung, trước khi đi, nàng cũng không quên khiêu khích kẻ bị giam trong đó: "Trước đây ít ra còn có Hoa Thành đứng về phía ngươi? Bây giờ thì sao?"

Mới vừa nhắc đến hai chữ "Hoa Thành", cánh cổng lớn sau lưng nàng như có một cỗ áp lực ập đến, lập tức đóng sầm lại, ngăn cách người bên ngoài với Trầm Thuỷ cung. Phán Lục cũng không thèm so đo với nàng ta nữa, bây giờ chuyện quan trọng nhất với là trở về Thiên Hoa điện báo tin tốt cho Vương mẫu. Đại sự đã định, Phán Lan có trăm cái chân cũng chạy không thoát được hôn sự với đại ma đầu Ma giới.

Xử Nữ nhìn theo bóng Phán Lục rời đi, nhếch mép cười trào phúng. Nữ nhân ngu xuẩn như ngươi mà cũng đòi tính kế ta sao? Ta đã nói rồi, hôn sự này, ta không muốn thì không ai ép được cả. Xử Nữ lười biếng trở mình trên mái ngói lưu ly, ánh mắt có phần nhu hoà chơi đùa con búp bê gỗ trong tay.

___
Nếu thích Tình Tàn, đừng quên để lại một comment và thả sao để mình có động lực lấp hố nhé!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net