Chương 7: Hoạ đào hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sư phụ dặn nàng trong lúc người đi vắng, phải trông coi Vô Thần điện thật tốt. Thiên Bình đương nhiên vâng lời. Với nàng nhiệm vụ này cũng không quá khó khăn bởi lẽ mọi việc lớn bé trong Vô Thần điện nàng đều đã thuộc đến mức không thể thuộc hơn được rồi.

Thật ra cũng chẳng có gì to tát cả. Cung điện xa hoa như vậy chỉ có duy nhất một tiểu tiên nhỏ bé như nàng canh giữ suốt ba trăm năm, ngoài việc quét tước, nấu cơm, thì chỉ có thu gom thư lại rồi xếp lên thư án cho sư phụ thôi.

Sư phụ trước giờ không thích người lạ lại gần Vô Thần điện, nhất là khi người vắng nhà, vậy nên chúng tiên hữu cũng rất biết ý mà chỉ để lại phong thư trên khe cửa rồi nhanh chóng rời đi. Lâu dần việc này trở thành luật bất thành văn trên Thiên giới. Muốn gặp Vô Đức thần quân thì phải gửi thư trước ba ngày, ba ngày sau người sẽ tự tìm đến tận cửa. Nếu có chuyện gấp, cứ việc thả bồ câu truyền tin cho người. Tuyệt đối không được quấy rầy đến việc tu hành trong Vô Thần điện. Nếu phạm phải đại kỵ, chọc giận thần quân, chắc chắn người sẽ ghi thù rất lâu, rất lâu đó.

Thiên Bình cũng không rõ tại sao lại trở thành đệ tử của người. Sư phụ kể rằng, hôm đó trong một lần dạo chơi trên núi Hư Vân, người vô tình trượt chân ngã xuống vách núi, vừa hay đè bẹp ngọn cỏ xanh mơn mởn mới nảy mầm là nàng. Cảm thấy có lỗi, người liền bứt rễ cây, đem nàng về trồng trong chậu đất, thỉnh thoảng tưới cho nàng ít nước coi như bù đắp lại sai lầm. Chỉ là không ngờ, ngọn linh thảo quanh năm hấp thụ tinh hoa trên đỉnh Hư Vân thêm được Vô Đức thần quân mang về Vô Thần điện linh khí dạt dào chăm sóc mỗi ngày, lại dần có linh tính, trở thành một ngọn cỏ có hồn phách, hơn nữa còn sinh trưởng ngày một mạnh mẽ.

Sư phụ vì áy náy chuyện năm xưa nên cũng không nỡ đuổi nàng đi. Người dặn nàng chuyên tâm tu hành, rồi cứ thế bỏ mặc sự đời, bế quan ba tháng không bước chân ra khỏi cửa. Thiên Bình không nhớ rõ vẻ mặt sư phụ lúc đó, chỉ là bóng lưng xiêu vẹo như đang chịu đủ loại giày vò biến mất sau cánh cửa khi ấy, có lẽ cả đời này nàng cũng chẳng thể nào quên.

Trong ba tháng người bế quan, nàng nghe lời sư phụ, tận dụng nguồn tiên khí trong lành trên Cửu Trùng Thiên, chuyên tâm tu luyện. Chẳng mấy chốc tu vi đã nâng cao đáng kể. Cứ mỗi khi rảnh rỗi, nàng lại ngồi ngây ngốc trước cửa phòng sư phụ, đợi người xuất quan. Đợi đến khi trời tối mịt mới lặng lẽ trở về trong gốc linh thảo chợp mắt. Ngày tháng buồn tẻ cứ thế trôi qua, cuối cùng nàng cũng chờ được đến lúc cánh cửa ấy mở ra.

Sư phụ nhìn nàng một lượt từ đầu đến chân rồi bật cười: "Cao hơn rồi này."

Người dạy nàng một số thuật pháp phòng thân, nàng cũng lĩnh hội rất nhanh. Dần dà, mọi sự vụ trong Vô Thần điện đều do một tay nàng lo liệu. Sư phụ hiển nhiên vô cùng hài lòng, thỉnh thoảng người còn kể cho nàng nghe về những năm tháng xưa cũ, khi người còn là một thần tiên phiêu diêu tự tại không có quá nhiều ràng buộc vướng chân. Nơi nào người đi qua, nàng đều muốn đặt chân tới. Những gì người trân trọng, nàng sẽ đặt trong tim mình mà bảo vệ. Khi nàng nói ra suy nghĩ này, sư phụ chỉ mỉm cười lắc đầu nhìn về một nơi xa xăm. Người không nói gì, nàng cũng lặng im.

Một ngày nọ, sư phụ đang nằm phơi nắng trong sân thì bị nàng lay tỉnh.

"Sư phụ, người đặt tên cho con đi."

"Ồn ào quá." Trái với vẻ mong đợi của nàng, sư phụ nửa tỉnh nửa mơ gạt tay nàng ra rồi trở mình ngủ tiếp. Dường như không quá để tâm đến chuyện này.

Thiên Bình thất vọng, hốc mắt cũng trở nên nong nóng. Nàng ấm ức dụi mắt, không muốn để cho sư phụ nhìn thấy bộ dạng yếu đuối của mình. Trước giờ người đều gọi nàng là "tiểu linh thảo", cái tên này cũng quá tuỳ tiện rồi. Dù sao nàng cũng là đệ tử duy nhất của người, đến một cái tên tử tế cũng không có, sư phụ rõ ràng không xem trọng nàng.

"Được rồi, chỉ là một cái tên thôi mà." Thấy nàng tủi thân ngồi một góc, sư phụ cuối cùng vẫn không đành lòng. Người véo má nàng ra lệnh: "Cười lên."

Thiên Bình miễn cưỡng nở một nụ cười méo xệch.

"Bỏ đi, xấu như vậy thà không cười còn hơn."

Sư phụ rất biết cách chọc tức nàng. Người biết rõ nàng rất quan tâm đến vẻ ngoài, vậy mà còn chê nàng xấu. Thiên Bình giận đến mức chỉ muốn chui vào gốc cây, không thèm để ý đến người nữa. Đương lúc nàng tưởng sư phụ sẽ vậy mà ngủ thiếp đi, thì người lại bất ngờ lên tiếng: "Trời hôm nay đẹp như vậy, gọi ngươi là Thiên Bình đi."

Từ đó, nàng tên là Thiên Bình.

Thấm thoát, nàng đã ở Vô Thần điện được ba trăm năm.

Năm ngày trước, sư phụ nhận được thiệp mời của Bắc Cung Vương mẫu, người nói phải đến núi Bắc Cung tham dự yến hội, có lẽ sẽ không thể về ngay được. Trước đó, nàng từng thấy sư phụ đến núi Bắc Cung vài lần, mỗi lần đi như vậy sẽ tốn khoảng bảy ngày. Tính ra ngày kia sư phụ mới trở về...

Thiên Bình buông chổi, buồn chán ngồi trước cửa Vô Thần điện. Sân trước nàng đã quét không biết bao nhiêu lần, sạch đến mức không còn một hạt bụi mới chịu ngơi tay. Bình thường Vô Thần điện đã ít người qua lại, nay thần quân đi vắng, bầu không khí lại càng thêm phần tẻ nhạt, cô quạnh. Nàng chống cằm nhìn dãy hành lang dài đến vô tận trước mắt, bất giác nhớ về những ngày tháng đợi sư phụ xuất quan. Thật ra cũng không khác nhau là mấy. Vì nàng vẫn luôn đợi người.

Thiên Bình ngáp một hơi thật sâu rồi tựa đầu lên thềm đá, cơn buồn ngủ kéo đến bất chợt khiến nàng không cưỡng lại được. Mí mắt nặng dần rồi sập xuống, nàng chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không hay.

Nàng mơ thấy mình lạc giữa cánh đồng tam giác mạch rộng mênh mông. Xung quanh nàng, vô vàn cánh hoa li ti màu hồng tím đang đua nhau khoe sắc. Ánh nắng dịu nhẹ trải xuống cánh đồng như dát lên chúng một lớp kim tuyến lấp lánh rực rỡ như muôn ngàn vì sao đang toả sáng trong bầu trời đêm. Đây là lần đầu tiên Thiên Bình thấy một cảnh tượng đẹp đến vậy. Nàng vô thức đi về phía ánh mặt trời, nhưng đi mãi, đi mãi vẫn không thể nào chạm tới. Rõ ràng gần ngay trước mắt, nhưng xa tận chân trời.

Bỗng một thiếu nữ vận bạch y xuất hiện trong tầm mắt nàng. Nàng ta dường như không thấy Thiên Bình, chỉ thản nhiên lướt qua nàng, chạy đuổi theo một con bướm ngũ sắc đang bay lượn tự do trên bầu trời. Tà áo tung bay hoà cùng phong cảnh trữ tình, đẹp đến mức khiến nàng không nỡ rời mắt. Thiên Bình cứ thất thần nhìn theo bóng dáng thiếu nữ khuất dần nơi chân trời. Dù có cố gắng thế nào, cũng không thể nhìn rõ khuôn mặt người thiếu nữ ấy. Một làn sương mờ như có như không ngăn cách nàng với bạch y nữ tử, nàng càng muốn lại gần thì lại càng bị đẩy ra xa. Cảm giác bất lực ấy khiến nàng chập chờn không yên giấc.

Đột nhiên một luồng sát khí sộc đến khiến Thiên Bình choàng tỉnh. Nàng lập tức cảnh giác lui về phía sau mấy bước. Tầm mắt bỗng tối đen, một con bạch hổ khổng lồ cao gần một trượng không biết từ đâu xuất hiện đang âm thầm áp sát nàng. Thiên Bình hít một ngụm khí lạnh, nàng càng lùi nó lại càng lấn tới. Đôi mắt đỏ ngầu đầy sát khí nheo lại như đang đánh giá con mồi béo bở dâng tận miệng. Không để cho nàng kịp phản ứng, nó gầm một tiếng đầy thoả mãn, há to miệng ngoạm thẳng về phía nàng.

Thiên Bình ba chân bốn cẳng quay đầu bỏ chạy. Đầu óc nàng trống rỗng, chỉ biết liều mạng chạy về phía trước. Đằng sau, bạch hổ vẫn đang hùng hục đuổi theo. Mỗi bước chân của nó khiến mặt đất rung chuyển dữ dội, Thiên Bình suýt chút nữa đứng không vững bị nó chộp trúng. Cũng may nàng kịp thời né được một chiêu của bạch hổ, móng vuốt nó cào vào tường, tạo ra tràng âm thanh vô cùng đinh tai nhức óc. Chỉ một khắc nữa thôi, có lẽ nàng đã tan xương nát thịt dưới móng vuốt nó rồi.

Hô hấp dần trở nên khó nhọc, bước chân đã bắt đầu không nghe theo sự điều khiển của nàng nữa. Nhưng dù là vậy, nàng cũng không cho phép bản thân dừng lại. Cái mạng nhỏ của nàng khó khăn lắm mới được sư phụ nhặt về, nàng đâu thể cứ vậy mà dễ dàng từ bỏ. Sư phụ trở về không thấy nàng, người sẽ giận lắm.

Á! Vào khoảnh khắc sinh tử, Thiên Bình bỗng bước hụt chân. Nàng ngã nhào xuống đất, ngực đập mạnh xuống sàn đá, cơn đau buốt dội lên khiến mọi tri giác của nàng trong phút chốc đều tê liệt. Bạch hổ sau lưng khí thế vẫn không hề suy giảm, mỗi bước chân như có một ngọn núi đè xuống làm rung chuyển cả đất trời. Thân ảnh nhỏ bé của nàng nó bị bóng nó đè lên, bạch hổ đã đuổi đến sát sau lưng nàng. Thiên Bình run rẩy ôm đầu, chuẩn bị đón nhận cái chết đau đớn tựa lăng trì.

Nhưng đợi mãi, con bạch hổ lại chẳng có động tĩnh gì. Nàng sợ hãi quay đầu lại, chỉ thấy nó đang đứng bằng hai chân, hai chân trước vẫn trong tư thế vồ về phía nàng. Bạch hổ hết cào rồi lại cắn, ánh mắt hung tợn như hận không thể lập tức ăn tươi nuốt sống nàng. Nhưng một tầng kết giới trong suốt đã ngăn lại toàn bộ sát khí của nó. Dù cho móng vuốt, răng nanh của nó có sắc đến đâu cũng không thể chọc thủng kết giới, đả thương đến một sợi tóc của nàng.

Lúc này, một hơi thở trong lành phả đến bên tai Thiên Bình: "Ha, dám thả thần thú chạy loạn trên Cửu Trùng Thiên, cũng không nhìn lại xem đây là đâu."

Nàng giật mình nhìn quanh, nhưng lại không thấy bóng người nào cả. Ba chữ "Trầm Thuỷ cung" lọt vào tầm mắt khiến tim nàng bỗng hẫng một nhịp. Còn chưa kịp hiểu ra nguyên nhân, một thân ảnh nhanh như chớp đã xông thẳng về phía bạch hổ. Chỉ thấy nó gầm lên một tiếng đau đớn, hoá thành một làn khói trắng, biến mất ngay tức thì. Người nọ đáp xuống đất, tà áo khẽ bay trong gió, dáng người thẳng tắp, hoàn toàn không hề hấn gì khi một mình đối đầu với thần thú khổng lồ.

Mắt nàng mờ đi, đất trời như đang sụp đổ ngay trước mặt. Nhất thời, Thiên Bình không thể nhìn rõ được dung nhan nữ nhân đã cứu mình. Nàng thở dốc, khó nhọc thốt ra mấy chữ yếu ớt: "Đa tạ tiên tử." Một lần nữa da mặt tiếp xúc với thềm đá lạnh, ý thức nàng cứ thế chìm vào mơ hồ.

***

Nhìn tiểu tiên nữ nằm xụi lơ trên mặt đất, Xử Nữ vốn không quá để tâm. Nếu đổi lại là nơi khác, nàng chắc chắn sẽ không nhúng tay vào. Có trách chỉ trách tiểu tiên nữ này, chạy đi đâu không chạy, lại chạy đến ngay trước Trầm Thuỷ cung của nàng. Hơn nữa, dám ngang nhiên giở thủ đoạn hại người, Xử Nữ đâu dễ để Phán Lục được như ý. Trên Cửu Trùng Thiên này có ai không biết, Bạch Hổ là sủng vật độc nhất của Phán Lục công chúa? Nếu không phải do đích thân nàng ta thả, sao dọc đường lại không một ai trông thấy tiểu tiên nữ bị ức hiếp? Không biết cô nương này đã làm gì chọc giận Phán Lục, khiến nàng ta muốn giết nhưng chẳng thể xuất đầu lộ diện như vậy, Xử Nữ liền có chút hiếu kỳ.

Khoảnh khắc nhìn rõ khuôn mặt còn đang tái nhợt vì kiệt sức ấy của Thiên Bình, nàng dường như không dám tin vào mắt mình. Xử Nữ hoảng hốt che miệng, đứng khựng lại như sợ tất cả chỉ là ảo giác.

"Kim... Kim..."

Nàng mấp máy khoé môi, không nói nổi một câu hoàn chỉnh. Cái tên mà lâu lắm rồi không có một ai gọi ấy vang lên trong đầu như một hồi chuông cảnh tỉnh, đánh thức nàng khỏi cơn ác mộng đeo bám dai dẳng suốt hai vạn năm. Xử Nữ vô thức đưa tay ra, muốn chạm vào khuôn mặt của tiểu tiên nữ nọ, nhưng được nửa chừng thì một bóng người không biết từ đâu xuất hiện chắn trước mặt nàng.

Người này khoác áo bào màu tro, dáng người cao lớn, vừa hay che khuất tầm nhìn của Xử Nữ. Nàng ngơ ngẩn nhìn lên. Mất một lúc lâu mới nhớ được tên họ của người này. Là một vị cố nhân.

"Chưa kịp chúc mừng Phán Lan công chúa phục vị. Ngày sau Vô Đức nhất định sẽ gửi lễ vật đến Trầm Thuỷ cung, công chúa hãy nể mặt ta mà nhận nhé." Hắn cong môi cười, dường như không phát giác ra bầu không khí có phần kỳ lạ.

"Không cần." Xử Nữ nào còn tâm trạng nhận lời chúc mừng của ai. Nàng vội nghiêng người lách qua, sự chú ý dồn cả vào bóng hình yếu ớt nằm sau lưng hắn.

Nụ cười bỗng vụt tắt, Song Tử lạnh lùng giơ tay chặn nàng lại.

"Nàng có phải là..." Xử Nữ không chút cố kỵ nhìn thẳng vào mắt hắn.

"Không phải." Song Tử lập tức đánh gãy lời nàng. Giọng hắn nhẹ bẫng như đang nói về một sự thật hiển nhiên: "Sao có thể chứ? Nàng ấy đã hồn phi phách tán rồi."

Phải, đã hồn phi phách tán rồi. Không thể trở về được nữa... Xử Nữ sững lại rồi bỗng bật cười chua xót: "Thì ra là Phán Lan nhận nhầm người. Thần quân, mạo phạm rồi."

"Đệ tử của ta đạo hạnh thấp kém, lần này may mà có công chúa ra tay tương trợ mới giữ được một mạng. Vô Thần điện nợ công chúa một ân tình." Song Tử nói rồi nâng Thiên Bình dậy. Vẻ mặt thản nhiên không lộ ra chút cảm xúc nào.

Thì ra là đệ tử của Vô Đức thần quân? Chẳng trách Phán Lục lại hận đến vậy. Nàng ta ái mộ thần quân mấy vạn năm, sao có thể chấp nhận một nữ nhân khác vượt mặt mình đường hoàng ở bên người? Chỉ là Phán Lục à, ngươi càng đắc ý, ta lại càng không được vui. Phá hỏng chuyện tốt của ngươi khiến ta... thoải mái lắm.

"Hoạ đào hoa của ngài đó." Xử Nữ cười châm chọc rồi biến mất sau cánh cổng lớn Trầm Thuỷ cung. Không ai biết nàng đã đi đâu, cũng không ai cản nổi bước chân nàng. Cửu Trùng Thiên, e là cũng chỉ có mình Phán Lan mới dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với Vô Đức thần quân.

Dãy hành lang rộng thênh thang chỉ còn lại mình Song Tử và ngọn linh thảo nhỏ bé đang nằm trong tay hắn. Hơi thở của nàng đã mong manh đến cực điểm. Một cái siết tay cũng đủ để nàng tan biến trong hư vô, mãi mãi không thể siêu sinh. Nhưng hắn vẫn luôn luyến tiếc như vậy, không nỡ để nàng cô đơn, đến một người nhớ về cũng không có. Kiếp này hắn không mong đợi gì, chỉ cầu người trong lòng được an yên.

Người bản quân dùng cả tính mạng mới đổi được một mảnh hồn tàn, các ngươi cũng dám động vào? Vậy thì chết chung với nàng đi.

___
Bắt được mấy bà đọc chùa rồi nha (;⌣̀_⌣́) vote lẹ chứ còn gì nữa!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net