Tinh Thần Châu 273-281

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
của lão già kia, ngươi là người thứ nhất ngoại lệ.”

Nghe được đối phương nói chuyện có điểm điên cuồng, Dược Thiên Sầu nhíu nhíu mày nói: “Xem ra ngươi đang sợ ta cướp vị trí chưởng hình sử của ngươi, ngươi thực sự quá lo lắng, đối với địa phương này ta không có một điểm hứng thú ở lại. Dù ngươi có giết ta, vị trí chưởng hình sử sẽ chắc thuộc về ngươi sao? Không có tu vi Hóa Thần kỳ, ai có thể khống chế được toàn bộ Yêu Quỷ Vực, ngươi mới tới Độ Kiếp trung kỳ, mà ta thì lại càng đừng nói, ngươi và ta cũng không khả năng. Hảo hảo ngẫm lại, thả ta đi ra ngoài! Sự tình hôm nay ta sẽ cho rằng chưa từng phát sinh qua.”

Hạc Ly khặc khặc cười nói: “Thế nào không có khả năng! Chỉ là nguyên do trong đó ngươi không biết mà thôi. Trước kia lão già lo lắng mình đi Đông Cực Thánh Thổ sẽ không còn quay về, không ai trấn thủ Yêu Quỷ Vực, đặc biệt giao phó cho chí giao hảo hữu của hắn là Lộng Trúc tiên sinh, nhưng Lộng Trúc tiên sinh nói hắn đã quen lười nhác, không muốn tiếp nhận trọng trách này. Lão già kia nói, ngươi không tiếp nhận ta lại không tìm được người, Yêu Quỳ Vực không tìm được ai trấn thủ, nhân gian sẽ đại loạn. Lộng Trúc tiên sinh đưa ra một chủ ý, ngươi có thể giao cho đệ tử của ngươi, ta mới đột phá tới Hóa Thần trung kỳ, sống thêm tám trăm năm hay một ngàn năm không thành vấn đề, có thời gian đủ để giúp đỡ đệ tử ngươi tiến đến Hóa Thần kỳ. Lão già kia gật đầu đáp ứng. Lúc đó ta chính tai nghe được, ngươi nói ta có cơ hội không?”

“Mẹ nó! Ngươi đều chính tai nghe được, liên quan gì ta, mau thả ta ra ngoài.” Dược Thiên Sầu rống lên một tiếng, cảm giác mình đang đụng phải người điên.

Sắc mặt Hạc Ly trầm xuống, nói: “Thế nào không liên quan ngươi, lão già này tự tay lưu ngươi lại, còn đang âm thầm quan sát ngươi suốt vài ngày, đây quả thực là chuyện lần đầu tiên. Ngươi nói ngươi chỉ là một tiểu bối Kết Đan kỳ đáng cho hắn tìm nhiều tâm tư như vậy sao? Ta hoài nghi lão già kia có dự định thu ngươi làm đồ đệ, muốn cho ngươi được Lộng Trúc tiên sinh giúp đỡ tiếp chưởng Yêu Quỷ Vực, ngươi nói ngươi có nên chết hay không.”

“Ách...Để ta tiếp chưởng Yêu Quỷ Vực? Ngươi nói Tất Trường Xuân muốn ta làm chường hình sử của Yêu Quỷ Vực, điều này sao có thể?” Dược Thiên Sầu ngạc nhiên nói, trong lòng không biết đang vui vẻ hay mất hứng, thực sự có điếm ngoài ý muốn. Nhưng hắn lập tức toát ra một thân mồ hồi lạnh, mẹ ôi! Lão bất tử không ngờ lại âm thầm quan sát ta vài ngày, may là lực nhẫn nại của lão tử thật tốt. bằng không dù bỏ chạy, lại bị hắn theo dõi, sau này cũng đừng mong xuất hiện nữa. không trốn mãi trong Ồ Thác Châu cả đời cũng không được.

Có ỷ nghĩ này, hắn thật không chấp nhận ỷ nghĩ cố chấp của Hạc Ly. cười khổ nói: “Ta nói Hạc Ly ngươi, ngươi cũng không ngẫm lại, ta chi mới nhận thức hắn vài ngày, thầy trò ngươi lại ở chung bao nhiêu năm, hắn thế nào khả năng để ta tiếp chưởng Yêu Quy Vực?

“Phàm là có người xông vào Yêu Quỷ Vực gây chuyện, chỉ cần không phải quá mức, lão già kia đều sẽ lưu tình ba phần, mà yêu quỷ đừng nói là đến nhân gian, cho dù có chút ý niệm muốn đến nhân gian trong đầu, chi cần bị hắn biết, lão già kia cũng không lưu lại chút tình cảm nào, lập tức hạ sát thủ, mặc kệ người đó có đạo lý hay không. Lần trước hạ tràng của Ngao Lực và quỷ vương Mồng Duyên ngươi cũng đã thấy.” Hạc Ly thống khổ lắc đầu nói: “Việc này ta xem đã nhiều, ngươi không hiểu đâu, ngươi và lão già kia là người, ta là yêu. Chỉ cần có sự lựa chọn thứ hai, lão già kia tuyệt đối sẽ không hoàn toàn yên tâm giao Yêu Quỷ Vực cho ta chắp chưởng.”

Nghe vậy, Dược Thiên Sầu hơi trầm mặc, hắn không phủ nhận lời Hạc Ly nói không có đạo lý, kiếp trước hắn từng nghe qua câu nói “Phi ngã tộc loại, kỳ tâm tất dị”( không phải tộc ta. sẽ có dị tâm), đối lại là hắn, hắn cũng sẽ không đem một chức vụ nắm giữ Yêu Quỷ Vực liên quan tới sinh tử tồn vong của loài người giao vào trong tay một yêu tộc chấp chưởng, điều này quả thực quá mạo hiểm. Suy nghĩ một chút, Dược Thiên Sầu lại thoải mái nói: “Ngươi quá lo lắng, tu vi của ta quá mức nồng cạn, dù có cho ta chường quản Yêu Quỷ Vực. trừ phi ngươi nói Lộng Trúc tiên sinh thường ở lại Yêu Quỳ Vực không đi thì còn được, bằng không ta căn bản không thể nắm trong tay, mà ngươi đã nói Lộng Trúc tiên sinh không muốn chịu ước thúc, cho nên chưa chắc Tất Trường Xuân chịu cho ta chấp chưởng chức chưởng hình sử.”

“Ngươi không rõ, lão già kia và Lộng Trúc tiên sinh đều là nhân loại, bằng kinh nghiệm tu hành của bọn họ, tạo nên một nhân loại Kết Đan kỳ tiến đến Hóa Thần kỳ còn dễ hơn cho một yêu tộc Độ Kiếp kỳ tiến đến Hóa Thần kỳ. về phần nắm Yêu Quỷ Vực trong tay căn bản không phải là một việc khó, sở dĩ Yêu Quỳ Vực quanh năm bị mây đen bao phủ, chính là bởi vì có được một linh bảo thủ hộ, phàm là trong Yêu Quỷ Vực có động tĩnh tranh đấu quá khích một chút, linh bảo trong tay lão già kia đều có thể biểu hiện đi ra. Cho nên nói, mặc kệ là ai chấp chưởng Yêu Quỷ Vực. chỉ cần có linh bảo kia trong tay, lại có Lộng Trúc tiên sinh tương trợ, nắm giữ vốn không thành vấn đề.”

Nói đến đây, Hạc Ly cười lạnh nói: “Hiện tại biết vì sao ta không giết ngươi bên ngoài rồi chứ! Bằng tu vi của ta giết ngươi thật quá dễ, nhưng chỉ cần ta và ngươi phát sinh tranh đấu, linh bảo trong tay lão già kia liền biết ngay, cho nên đem ngươi dụ dỗ đi vào đây là quá hay rồi, ai cũng sẽ không biết.”

Mẹ nó! Lão tử dễ giết như ngươi nói sao? Dược Thiên Sầu hắc hắc cười nói: “Ngươi không sợ ta chết ỡ chỗ này sẽ lưu lại vết tích gì đó? Tất Trường Xuân tìm không được ta. nói không chừng sẽ tới nơi này nhìn.”

“Ngươi nguyện ý lưu lại cái gì cứ lưu, trước khi lão bất tử trở về ta sẽ dọn sạch không còn một mảnh.” Hạc Ly âm hiểm cười nói: “Được rồi. đã quên nói với ngươi, quang mạc bao phủ này không thể lưu lại được vết tích gì, về phần mặt đất, đã thừa thụ Thanh hỏa thiêu đốt vồ số năm đã cứng tới mức không thể tin nổi, bằng tu vi của ta đã không thể lưu lại được vết tích, ngươi có bản lĩnh gì làm được ta cũng không biết. Còn có. mỗi tháng Thanh hỏa sẽ bạo phát một lần, đến lúc đó không gian bên trong sẽ bị Thanh hỏa bao phủ đầy rẫy. ra vẻ hai ngày sau là ngày bạo phát, ngươi muốn lưu lại cái gì phải nhanh một chút mới tốt.”

Nghe hắn nói đến loại tình trạng này, nói cái gì cũng là vô dụng, cũng không cần phải cầu hắn cái gì, dù sao ở đây căn bản không khốn được mình. Nguyên bản còn cho rằng mình bị nhốt ở chồ này là ỷ tứ của Tất Trường Xuân, chính mình còn có chút lo lắng, hiện tại hiểu rõ, cũng thờ phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải ý tứ của Tất Trường Xuân là dễ làm rồi. Dược Thiên Sầu nhíu mày nói: “Ngươi quả nhiên sớm có mưu đồ, chỉ là có chuyện ta không rõ, nói vậy ngươi cố ý tiết lộ tin tức của Tam Vị Chân Hỏa cho ta. nhưng ta không nghĩ ra chính là, ngươi thế nào biết ta nhất định sẽ đến xem Thanh hỏa.”

“Ha ha!” Hạc Ly điên cuồng cười nói: “Ta nghe lão già nói. hắn cảm giác được trên người ngươi có khí tức của hòa diễm, nhưng hắn lại không điều tra được cái gì, dù chính hắn cũng hoài nghi có phải mình đã nghĩ sai rồi hay không. Tuy rằng ta cũng không biết là chuyện gì xảy ra, nhưng ta đối với tu vi của hắn lại tự tin, nếu hắn cảm giác được có sai, vậy nói rõ ngươi có quan hệ gì đó với lửa. Vì vậy ta thử đem tin tức Tam Vị Chân Hỏa tiết lộ đi ra, không nghĩ tới ngươi quả nhiên rất có ý tứ với Thanh hỏa, thậm chí còn xem ta là đứa ngốc, lộng một bí phương cá nướng tổ truyền đến lừa gạt, uổng cho ngươi nghĩ ra, ha ha! Đã có cơ hội tốt như vậy để không cho lão già kia phát giác mà có thể diệt trừ ngươi, ta tự nhiên là mừng rỡ biết thời biết thế mà thành toàn ngươi.”

“Mẹ nó! Đừng đắc ý, chỉ với con súc sinh đầy lông ngươi, còn muốn chưởng quản Yêu Quỷ Vực. quà thực là làm mộng, chờ lão tử đi ra sẽ chậm rãi thu thập con súc sinh ngươi.” Dược Thiên Sầu có chút thẹn quá thành giận mắng, cảm giác mình bị đùa giỡn rất không sảng.

“Súc sinh? Ha ha! Mắng thật là tốt, ta vốn sẽ không là một phần trong nhân loại các ngươi, chờ sau khi ta nắm Yêu Quỷ Vực trong tay, sẽ cho nhân loại các ngươi biết được sự lợi hại của con súc sinh này.” Hạc Ly trêu tức nói: “Ngươi ở bên trong chậm rãi mắng, mong muốn ngươi kháng được vài ngày, đừng làm cho ta trở lại dù đống tro cũng tìm không được, hừ! Không phụng bồi!”

Tài sản của Gà Có Đẳng Cấp Chữ ký cá nhân Diễn đàn được phát triển dựa trên sự đóng góp của các thành viên

Hãy nhấn nút +1 và like để gửi lời cảm ơn đến người viết bài Last edited by Pearl; 08-03-2012 at 05:02 PM.     #277     18-09-2011, 10:21 PM Gà Có Đẳng Cấp Đội Xung Kích   Tham gia: Oct 2008 Đến từ: Trại Gà Bài gởi: 253 Xu: 4   Tinh Thần Châu

Tác giả: Thiên Sầu

Chương 278: Thanh hỏa cổ quái

Nhóm dịch: Dung Nhi

Nguồn: Sưu tầm

“Đừng. đừng, đừng a!” Dược Thiên Sầu liên tục kêu vài tiếng, nhưng đối phương không còn thanh âm. Hắn nghiêng tai lắng nghe, cũng không biết tên kia đã thực sự đi, lập tức phóng xuất toàn bộ phi kiếm, hướng quang mạc ngay cửa động một trận cuồng oanh loạn tạc, thật đúng như lời đối phương, cố sức càng lớn thì sự bắn ngược càng mạnh, một trận âm thanh “phốc phốc” như bắn vào sợi bông qua đi, phi kiếm hi lý rầm bị bắn rơi đầy đất, thở dài một tiếng, thu hết phi kiếm trở về.

Lúc này bên ngoài lại lần nữa vang lên tiếng cười nói của Hạc Ly: “Dược Thiên Sầu, ngươi hết hi vọng đi! Ha ha!” Tiếng cười chậm rãi đi xa.

Dược Thiên Sầu cười nhạt, con chim kia quả nhiên ở bên ngoài, hắn cũng lười tiếp tục thử. Xoay người quan sát chung quanh, đi tới một mặt đất có cái khe, nhìn ngân cầu trong tay một chút, cau mày, thu lại ngân cầu, lại lần nữa lấy ra tiểu bình sứ, nhét vào trong khe nứt. Ở mặt đất bên ngoài thì còn được, ở chỗ này hiển nhiên ngân cầu không chịu nổi nhiệt độ cao như vậy, ngược lại đồ sứ thì chịu nhiệt độ cao rất tốt.

Làm xong những việc này, lần sau muốn tiến đến cũng sẽ không còn vấn đề. Hắn hứng thú đi quanh một vòng trong phương viên không gian vài trăm thước, quan sát chung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi vào Thanh hỏa không ngừng bốc lên từ trung ương, vẻ hưng phấn trong mắt khó có thể che giấu, chậm rãi hướng trung ương bước qua.

Nếu như lúc này Hạc Ly đang ở đây, nhất định sẽ cả kinh đến trợn tròn mắt há hốc, bởi vì hắn sẽ nhìn thấy một chuyện không thể tin nổi. Dược Thiên Sầu đứng ngay bên bờ hố lửa. ngước đầu nhìn lên thanh sắc hỏa diễm bốc lên vọt cao hơn mười thước, mở rộng hai cánh tay, tựa hồ như muốn ôm vào lòng, thần tình an tường hai mắt nhẹ nhàng khép lại, tựa như sắp sửa trở lại trong vòng tay mẫu thân ấm áp.

“Di!” Dược Thiên Sầu mở hai mắt, nhìn xuống bên dưới hố lửa hỏa diễm bốc lên, vừa rồi hắn vận chuyển Hỏa bí quyết để hấp thu thì cảm giác được từ phía dưới có một cỗ tình tự xao động bất an, phảng phất như có người đang nói: “Không được đụng ta, cút ngay!”

“Chẳng lẽ ta gặp ảo giác?” Dược Thiên Sầu nhìn hố lửa sâu hơn mười thước thì thào lẩm bẩm, không nghĩ ra, lắc đầu cũng không tiếp tục nghĩ nữa, lập tức vận chuyển Hỏa bí quyết, nhưng cũng không hết sức chăm chú như vừa rồi, mà là để lại phần tâm tư chú ý phía dưới.

Quả nhiên, như vừa rồi khi đang muốn hấp thu hỏa nguyên tố mà bản thân đang cần thiết, một cỗ hấp lực từ bên dưới lại lôi hỏa nguyên tố trở lại, đồng thời một cỗ tình tự bài xích cường liệt táo bạo lại rít gào trong thức hãi của chính mình.

Lần này Dược Thiên Sầu cảm giác rất rõ ràng, lúc này dừng việc hấp thu, nhìn chăm chú vào bên dưới hố lửa. thần tình có chút kinh nghi bất định, nhíu mày suy nghĩ nói: “Mẹ nó! Bên dưới này có thứ gì kỳ quái, chăng lẽ còn có sinh vật nào có khả năng sống được bên dưới?”

“Phía dưới có người sao?” Dược Thiên Sầu liên tiếp hô vài lần, nhưng cũng không có ai trả lời hắn. Hắn nghiêng đầu, sờ cằm suy nghĩ thấy có vẻ không đúng, thẳng thắn hoặc là không làm, không thì làm tới nơi, liền mờ rộng hai tay đón Thanh hỏa, đem Hỏa bí quyết vận chuyển lên thật nhanh.

Chỉ thấy một cỗ thanh sắc vụ khí như có như không từ trong hỏa diễm tróc ra, lượn lờ hướng hắn bay tới, chính là hỏa nguyên tố mà hắn đang cần, ai biết đã đến gằn bên cạnh hắn, sắp bị hắn nhét vào trong cơ thể thì cỗ hấp lực lại xuất hiện, hỏa nguyên tố biến thành thanh sắc vụ khí lại bắt đầu bị hấp trở về. Dược Thiên Sầu mờ bừng hai mắt, quát lên một tiếng thật lớn: “Bà ngoại ngươi!”

Hỏa bí quyết trong cơ thể lại gia tốc vận chuyển, thanh vụ lại hướng hắn quay về, ngay sau đó, hấp lực đến từ phía dưới lại dằn dằn gia tăng. Dược Thiên Sầu nồi lên cỗ ngoan kính, vì vậy đoàn thanh vụ giống như bị giằng co. ở chỗ hắn cùng thanh diễm giống như đang bị kéo co, ngươi kéo qua thì ta kéo lại, không thể phân ra thắng bại.

Lui tới túm qua lại cũng không biết túm hết bao nhiêu thời gian, làm Dược Thiên Sầu toát đầy mồ hồi, thật vất vả đi tới đây, xem tới nhưng không ăn thì làm sao được. Liều mạng! Chân nguyên trong cơ thể dựa theo quỹ tích vận chuyển của tinh đấu đề thăng tới cực hạn, là cực hạn mà Dược Thiên Sầu chưa từng đạt được qua, kinh mạch nho nhỏ lại biến thành dòng chảy xiết như Hoàng Hà của kiếp trước, rít gào không thôi, chạy chồm không ngừng.

Chậm rãi, rốt cục kéo được thanh vụ tới ngay trước mặt, cỗ hấp lực thần bí kia tựa hồ cũng đang liều mạng. Nhất thời thanh vụ lại giằng co ngay trước mặt Dược Thiên Sầu, phải nói là ngay trước mắt. Thế nhưng lúc này Dược Thiên Sầu đang thừa thụ thống khổ thật lớn do chân nguyên cực nhanh vận chuyển sản sinh, cả người đứng cạnh hố lửa run rẩy, thằn tình vặn vẹo kỳ cục, giống như gần trong gang tấc lại không sờ vào được.

Đúng lúc này, chỉ thấy Dược Thiên Sầu hai mắt trợn trừng, con ngươi phảng phất như sắp nhảy đi ra, một tay cật lực sờ vào thanh vụ ngay trước mắt. Chân nguyên trong cơ thể vốn đang thông thuận vận chuyển cực nhanh, lại không chút lưu tình bỗng nhiên khúc chiết gặp kinh mạch ngay cánh tay, cảm giác đau đớn thật lớn lan tràn khắp toàn thân. Dược Thiên Sầu cắn chặt đôi môi, sắc mặt trướng đến đỏ bừng cố với tới, mũi cùng khóe mắt bắt đầu chảy ra tơ máu.

Ngón tay vừa đụng tới thanh vụ ngay trước người, thanh vụ dao động một trận, giống như đã tìm được nơi phát tiết, rất nhanh theo bàn tay lan tràn, cấp tốc rút vào trong cơ thể Dược Thiên Sầu. Mà thức hải của Dược Thiên Sầu lại phảng phất nghe được tiếng bi hào thống khổ, bật người liền cảm giác hấp lực trong hòa diễm chợt nhỏ đi không ít, thanh vụ bàng bạc lập tức xoắn tới, bao vây khắp toàn thân hắn.

Áp lực nhỏ đi, hỏa nguyên tố màu xanh hút vào người làm Dược Thiên Sầu cảm thấy một trận thoải mái, nhưng hắn không dám thả lỏng, phải một lần hấp thu cho đủ mới được. Hỏa nguyên tố đi theo lỗ chân lông toàn thân trốn vào trong cơ thể, bật người liền chặt đứt liên hệ với hấp lực bên ngoài, biến thành một bộ phận của cơ thể Dược Thiên Sầu. Hỏa nguyên tố không ngừng tụ tập tới đan điền của hắn, khẩn cắp hướng viên kết đan tràn tới, lần thứ hai bị kết đan hút vào.

Âm thanh thống khổ giãy dụa trong thức hải đã không thấy, hỏa nguyên tố trong thanh diễm đã bắt đầu tùy ý cho hắn thu nạp. Thẳng đến khi kết đan không còn thu nạp được nữa, hỏa nguyên tố lại bắt đầu lan tràn theo kinh mạch trong toàn thân, dùng cách nói của Dược Thiên Sầu, đây là đem hỏa nguyên tố chứa đựng trong từng tế bào trong cơ thể, khi đến thời gian cần dùng thì lấy ra, tựa như nạp điện, sung cho đủ một lần dùng không bị thiếu thời gian.

Một lúc lâu. Dược Thiên Sầu ngưng hẳn việc vận chuyển Hỏa bí quyết trong cơ thể, xác thực mà nói là đã hấp no, ngay trong nháy mắt ngưng hẳn, bên trong hai tròng mắt dần hiện ra hỏa diễm thanh sắc thiêu đốt, chợt lóe liền tắt.

“Mẹ nó! Là cái quỷ gì vậy?” Dược Thiên Sầu cảm giác mắt mũi mình có điểm không thích họp. đưa tay lau một cái. không ngờ đã bị chảy máu. nhịn không được mắng một câu. Bất quá chuyến này xem như không đến không, máu chảy cũng không uổng phí. cuối cùng đã chiếm được thứ mình muốn.

Hắn xoa cằm, đưa mắt nhìn xuống bên dưới hố lửa suy nghĩ, một hồi lâu như đã làm ra quyết định, bồng nhiên nhảy thẳng vào trong thanh diễm đang bốc cao, thật nhanh hướng phía dưới rơi đi, hắn muốn nhìn xem bên dưới rốt cục có thứ gì cổ quái.

Càng tiếp cận phía dưới, sức nổi lại bốc lên càng lớn, vừa xuống ngay địa nhãn, lúc này chụp lấy vách đá, chống cự sức nổi chậm rãi bò xuống phía dưới, đập vào mắt là một mảnh thanh sắc hỏa quang lấm tấm như mưa bụi lóng lánh lất phất, cái gì cũng nhìn không thấy. Ước chừng bò xuống được hơn mười thước, đi xuống lại chụp vào vách đá cũng không còn thấy chụp trúng vách đá. sờ sờ bên dưới, phát hiện một mảnh trống rỗng...

Tài sản của Gà Có Đẳng Cấp Last edited by Pearl; 08-03-2012 at 05:02 PM.     #278     18-09-2011, 10:22 PM Gà Có Đẳng Cấp Đội Xung Kích   Tham gia: Oct 2008 Đến từ: Trại Gà Bài gởi: 253 Xu: 4   Tinh Thần Châu

Tác giả: Thiên Sầu

Chương 279: Thiếu chút nữa bị hù chết

Nhóm dịch: Dung Nhi

Nguồn: Sưu tầm

Lẽ nào đã đến tận cùng? Đây là ý niệm đầu tiên trong lòng Dược Thiên Sầu. Hai tay bám vào phía dưới dùng một chút lực, thân thể tuột xuống bên dưới, nhưng bật người liền cảm giác được thân thể lại rơi xuống. Không cần nói, trường kiếm liền ra khỏi vỏ, điều chỉnh thân hình thản nhiên đạp kiếm, ổn định lại tinh thần vừa nhìn, Dược Thiên Sầu há to miệng sững sờ.

Đây là một không gian ngầm lớn đến mức không biết dùng lời nào để hình dung. Dược Thiên Sầu thân đang ở giữa không trung của một khe núi, quan sát bốn phía cảm thấy mình thật sự vô cùng nhỏ bé. Toàn khe sâu đỏ hồng sáng trưng, khắp nơi nóng hồi, phía dưới là một con sông, xác thực mà nói, là một con sông do dung nham nóng chảy hình thành. Xa xa có một thác nước là núi lửa tạo thành, dịch thể đỏ hồng ầm ầm tuồn xuống tung cao tới mức bắn đầy hoa lửa tung tóe chung quanh như tuôn trào ra biển rộng, vô cùng đồ sộ!

Dược Thiên Sầu phục hồi lại tinh thần thờ ra một hơi, không nghĩ tới bên dưới này lại còn ẩn giấu một không gian ngầm khổng lồ như vậy, hắn thay đổi phương hướng, ngự kiếm trực tiếp hướng dòng sông dung nham nóng hực bay về phía viễn phương, bay chừng gần vạn thước, liền đi tới đầu cùng, chỉ thấy dung nham tuôn trào luồn bên dưới mặt đất tuồn đi, cũng không biết tới cuối cùng sẽ chảy đi đâu. Thấy không còn lối đi, hắn lại quay đầu bay trở về, một lần nữa trở lại địa phương khi nãy hạ xuống.

Hỏa diễm thanh sắc giống như một cây cột, từ bên dưới dung nham đỏ hồng trực tiếp bắn lên cao, dưới nền đất hồng quang lóng lánh có vẻ đẹp phi thường. Dược Thiên Sầu theo thanh diễm trực tiếp hạ xuống, khi đến gần chỗ sông dung nham tuôn trào thì hắn lại bị tình cảnh trước mắt làm kinh sợ một trận.

Chín đóa thanh sắc liên hoa thật lớn sinh trưởng bên trong dòng sông dung nham, đường kính mồi đóa rộng chừng ba thước, mọc dài trên mặt sông cũng phải kéo dài tới năm sáu thước. Hỏa diễm thanh sẳc do chín đóa liên hoa toát ra, họp thành một thanh sắc hỏa trụ xông lên cao thiêu đốt không ngừng. Làm cho Dược Thiên Sầu khiếp sợ chính là trong chín đóa liên hoa còn có tám đóa ngay cánh hoa còn chưa nở, chỉ có một đóa hoa phấp phới hoàn toàn nở rộ, mặt trên bao trùm hào quang bảy màu hình cung, hoa nhị bên trong tầng tầng cánh hoa hiện ra đài sen xanh tươi ướt át, bên trên có một tiểu hài tử trắng nõn đang vù vù ngủ say, hơn nữa còn nằm xoãi tay chân thành hình chữ đại mà ngủ.

Mẹ nó! Lão tử không nhìn lầm chứ? Ở đây không ngờ có một tiểu hài tử đang ngủ? Lẽ nào thế giới này cũng có Na Tra do liên hoa hóa thân? Kỳ lạ! Dược Thiên Sầu không thể tin được xoa xoa con mắt mình, nhìn nham tương nóng hổi bên dưới phập phồng, nhìn nhìn lại tiểu hài tử đang ngủ trong liên hoa. hắn không nhìn lầm, xác thực đúng là một tiểu hài tử đang nằm ngủ. tiểu hài tử ngủ rất say, phảng phất như vô cùng mệt mỏi.

Dược Thiên Sầu thần tình quái dị đứng lên trên đài sen, liên hoa thật vô cùng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net