ánh sao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

: mình là linh. mình thương ánh, và trùng hợp, mình là người ánh thương.

mình yêu ánh. yêu ánh tự lâu lắm rồi. chà, ba năm hai tháng đã trôi qua rồi đấy. và, bất ngờ làm sao, ánh cũng yêu mình. thoạt đầu, mình chẳng tin đâu, ai lại tin nổi trương nguyên ánh lại đi yêu một đứa vô danh tiểu tốt như mình cơ chứ? nhưng đó lại là sự thật, hoặc ít nhất là trong ảo tưởng hư huyền của mình.

mình và ánh đã yêu nhau được ba năm hai tháng rồi. mình nhẩm đếm từng ngày, từng ngày bọn mình yêu nhau, thương nhau; mình khắc cốt ghi tâm khoảnh khắc ánh nắm chặt lấy đôi bàn tay mình, tỏ bày tình cảm với mình dưới gốc anh đào nở rộ của mùa xuân năm nào, rồi trao mình nụ hôn đằm thắm chất chứa biết bao nhiêu tình cảm trong sâu thẳm trái tim ánh.

vào khoảnh khắc ánh và mình lần đầu bốn mắt nhìn nhau, lúc ấy tất thảy sao trời đều biến thành hạt bụi. hoá ra trong vạn vật trôi nổi, mọi cuộc tái ngộ đều không bằng lần gặp gỡ đầu tiên. giờ, mình vẫn nhìn ánh, ánh vẫn nhìn mình, bốn mắt chạm nhau, song, chẳng có ánh sao nào biến thành hạt bụi cả. bởi lẽ, đối với mình, ánh là ánh sao duy nhất, sáng nhất rọi soi cửa sổ tâm hồn của mình. và mình hy vọng, ánh với mình cũng cảm thấy như vậy.

ngày ánh giãi bày tình cảm với mình, nắng ấm gió xuân, vạn vật phồn thịnh, tất thảy dừng lại ở thời khắc đẹp nhất này. mình chỉ ước thời gian ngừng trôi, để khoảnh khắc này là còn mãi, để mình có thể sống mãi trong hạnh phúc bất tận ấy. đến giờ, mình vẫn chẳng thể nào quên, nhưng có một điều đã thay đổi, mình không còn muốn duy chỉ khoảnh khắc ấy là kéo dài mãi mãi nữa, mình muốn khoảng thời gian mình bên ánh sẽ là còn mãi, là bất tận, là bất diệt, chẳng bao giờ dừng lại.

mình là người tình mùa đông, trót đắm say men say cuối hạ. ánh là men say cuối hạ, trao đi ấm áp cho người tình mùa đông.

mùa đông, mình cuộn trong chăn bông, đợi ánh về nhà, về mái ấm nhỏ của hai chúng mình. ngôi nhà mình hằng mơ về, mái hiên của riêng đôi ta. có ánh nơi trăng tàn, có nhau đến suốt đời. ánh nhẹ mở cửa, cười nhẹ nhìn mình, ánh nhìn vẫn trìu mến hiền dịu như ngày nào. thế gian xoay vần, vạn vật cuồng quay, ánh vẫn luôn như vậy, luôn là ánh mình thương. nhỏ giọng, ánh thỏ thẻ bên tai:

"ánh của em về rồi, về bên em, ánh sao".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#romance
Ẩn QC