Chương 18:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.....

-Đúng là đồ khó ưa mà! - Vy lầm bầm nhìn Key.

Ken bước lại xe và mở cửa. Nó đã ngủ thiếp đi, chắc có lẽ là mệt quá. Ken lái xe về nhà, bế nó lên phòng. Đặt xuống giường và đắp chăn kĩ càng cho nó.

........................

Sáng hôm sau, nó tỉnh dậy, thay đồ chuẩn bị đi học. Bước xuống lầu, nó thấy anh đang ngồi với ly cà fê trước mặt. Nó nghĩ, tối qua có lẽ anh kh ngủ được. Nó lướt ngang qua nhà bếp, trên bàn có 1 đĩa ốp la xúc xích. Hình như là anh đã chuẩn bị cho nó, nó im lặng ngồi xuống ăn. Ăn xong nó uống sữa và lên lầu. Hôm nay nó thả tóc, 1 lớp son mỏng màu đỏ mận, cầm theo Iphone 7s với cái tai phone rồi bước xuống lầu.

-Ra ngoài trước anh lấy xe chở em đi! - Hai đứng lên.

Nó gật đầu, nó kh còn giận nữa, nó chỉ cảm thấy bản thân mình bị lừa dối mà thôi! Anh đi xe tới, nó lên xe ngồi, nhưng kh khí trên xe khá là ngột ngạt.

-Còn giận hai à? - Anh vừa nói vừa quay sang nhìn nó. Nó kh nói gi chỉ lắc đầu.

-Di à 2 xin lỗi, anh kh muốn em lo lắng nên đã kh nói. - Anh vừa nói vừa nhìn thẳng về phía trước mà kh dám nhìn nó. Nó thì lại nghe bản nhạc 'Blue' của 'BingBang', khiến tâm trạng nó càn thêm hụt hẫng + chán nản!

-Em kh giận anh, em chỉ cảm thấy bản thân chơi với mọi người mà lại bị lừa dối thôi! Có lẽ em có tội nghiệp để mọi người thương HẠI mình!

Nó vừa nói xong bỗng cảm thấy khoé mắt cay cay, cũng vừa lúc đến trường. Nó mở cửa xuống luôn, kh để anh nói câu nào!

-Nay được trai chở đến trường à? - Nó vừa bước xuống xe, thì đụng mặt Thư. Thư vừa nói vừa nhìn nó 1 cách khinh bỉ. Nó cũng chẳng hơi đâu mà cãi nhau với Thư. Nó lách người qua, và bước vào cổng. Chưa được 2 bước thì Thư nắm tóc nó kéo ngược lại, sự việc làm hs trong trường bu kín lại.

-Tao hỏi mày, mày kh trả lời, mày khinh tao à? - Thư vừa nói vừa giựt tai phone của nó ra.

-Gh3 nhờ, IPhone 7 cơ, dạo này mày giàu nhỉ? Tao nghe nói ba mẹ mày sang Mĩ trốn nợ rồi mà. Hay là mày đi bán thân. Mới 14t thôi mà, chậc chậc...

Nó nghe những lời đó vết thương cũ như bị dao cứa ra ở trong tim nó. Nó bỗng nhếch mép, bây giờ nó kh phải là đứa con gái yếu đuối như lúc trước nữa. Nó giương đôi mắt tím rét lạnh nhìn Thư....

-Nh.... Nh...ìn ... nhìn gì mà nhìn - Thư khẽ rùng mình.

-Buông ra.

Nó đanh giọng lại, khiến Thư hơi hoảng sợ.

-Mày gan nhỉ, hôm nay dám ra lệnh cho tao! - Giọng Thư hơi run run.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net