Chương 27: Người từng thương?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

– *tin....tin...tin......*

Chỉ có tiếng của nhịp tim đang yếu dần , hơi thở nhẹ như sắp ngừng lại . Trong phòng Cấp Cứu , tiếng la hét của bác sĩ và những bước chân chạy phát ra tiếng động mạnh !

– Kích nhịp tim

– " Rầm .... Rầm "

– Lên nữa

– " rầm .... Rầm"

– Lên nữa

– " rầm.... Rầm "

– " TINGGGGGGGGGG "

Nhịp tim trên bảng đo đang yếu dần !

– truyền oxy đi , nhanh lên

– Lên tới mức cao nhất đi


– " RẦM .... RẦM .....RẦM"

-" Ting....Ting....ting....ting...... "

Nhịp tim đã đập trở lại , các bác sĩ đang chạy điên cuồng trong phòng cấp cứu . Họ đang kích nhịp tim cho 1 người con gái với mái tóc bạch kim xoã dài , làn da trắng bệch , nụ cười nhẹ luôn nở trên môi .

Nó đang mơ , nó mơ thấy cậu và nó đang cùng nhau đi trên con đường đầy hoa hồng trắng . Cậu nắm tay nó kéo đi về phía có chiếc ghế gỗ . Nó hạnh phúc cùng cậu , nó cùng cậu ngồi trên chiếc ghế gỗ và nụ cười luôn trên môi . Nhưng trong phút chốc ở áo nó có thứ gì đó đang chảy ra , là máu . Máu thấm đẫm chiếc đầm trắng , nó đứng lên và nhìn cậu . Cậu đang cùng Quỳnh ngồi trên chiếc ghế . Nó khóc , những giọt nước lăn dài trên khuôn mặt , kh phải là nước mà là máu . Nước mắt nó có màu đỏ , lăn dài rồi rớt xuống . Nó đang mỉm cười , nhìn cậu với nụ cười đầy đau thương , con đường hoa hồng trắng như đã thấm máu của nó , đều trở thành màu đỏ , màu đỏ thẫm . cậu phút chốc đứng lên và bước tới nó , à kh phải bước tới mà là bước ngang . Nó với tay và nói :

– M hạnh phúc kh ?

– Ừ , t rất hạnh phúc

– V thì được rồi

Nó nói rồi bước tới cánh đồng hoa hồng trắng , nó nhìn cậu lần cuối rồi vẫn giữ nụ cười trên môi , ngả người về phía sau . Thân thể nó nằm đè lên những bông hồng , chúng dần chuyển thành màu đỏ , như 1 bức tranh . 1 cô gái nằm trên cánh đồng hoa hồng trắng , chỗ nó nằm hoa hồng là màu đỏ , khuôn mặt vẫn giữ nụ cười , mái tóc bạch kim xoã lên hoa hồng , chiếc đầm nó mặc màu trắng lấm lem máu . Vùng ngực trái thấm đẫm máu , gai của hoa hồng đâm vào tay nó , máu tuôn ra . Vẫn là nụ cười nhẹ nhàng trên môi , là 1 Thiên Sứ đang thấm đẫm máu ! Đôi mắt tím buồn nhìn lên bầu trời trong xanh , như đang chờ đợi 1 thứ gì đó ! Đôi mắt tím buồn vẫn còn lắng đọng những giọt nước mắt màu đỏ ! Chỉ cần cậu hạnh phúc , nó sẽ ra đi :) ! Đó là thứ nó suy nghĩ cuối cùng trong đầu rồi dần nhắm mắt lại .

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trong căn phòng VIP , chỉ có tiếng nhịp tim kéo dài , bầu không khí im lặng . Nó đang được truyền máu và oxy . Nhịp tim và hơi thở yếu đi so với người thường . Các vị bác sĩ vẫn đang kiểm tra , có 1 chàng trai đang ngồi trên ghế nhìn vào nó . Khuôn mặt lạnh lùng , kiêu ngạo , chàng trai đó vẫn bên nó từ lúc ở phòng cấp cứu đến giờ . Chẳng nói chẳng rằng , chỉ lặng lẽ từ đằng xa quan sát nó !

Từ ngoài cửa phòng , tiếng bước chân vội vã bước vào , là Ken ! Sau khi Anh giải quyết xong việc ở bang thì liền gọi cho nó nhưng kh ai bắt máy . Nỗi lo càng tăng lên , lúc này Anh nhận được điện thoại từ bệnh viện thông báo là nó đang cấp cứu ! Anh chạy như bay tới đây , khuôn mặt hoàn hảo kia lấm tấm mồ hôi . Anh nhanh chóng tìm ra được phòng và chạy vào .

Anh thở hổn hển , đưa mắt quan sát , cả căn phòng tĩnh lặng , chỉ có các vị trưởng khoa đang bước ra , anh chặn họ lại :

– Sao rồi hả ? Rốt cuộc là chuyện gì ?

– Cô bé bị mắc 1 căn bệnh hiếm , là bệnh mất cảm giác , bệnh này rất ít người mắc phải !

– Bệnh mất cảm giác ? – Anh nhìn vị trưởng khoa già

– Đúng , bệnh này rất hiếm . Nó sẽ làm người ta kh có cảm giác gì ngoài việc đau tim . Dù rằng kh có nguy hiểm đến tính mạng nhưng nếu cơn đau tim kéo dài và kh uống thuốc thì người mắc bệnh sẽ tự ho ra máu . Điều đặc biệt là họ kh chịu được lạnh , nếu lạnh quá mức có thể thì cũng sẽ bị ho ra máu. 

– Kh có thuốc chữa à ? - Anh sốt sắng hỏi vị trưởng khoa già.

– Hiện tại vẫn còn đang nghiên cứu , đã có thuốc dừng cơn đau tim , chúng tôi sẽ cố gắng nghiên cứu để tìm ra thuốc giải .

Anh như chết lặng , từ phía sau có tiếng bước chân tiến tới , 1 bàn tay đặt lên vai Anh . Là Key , Key đã đến từ lúc nào và nghe hết cuộc nói chuyện . Key đưa mắt nhìn vào các vị trưởng khoa :

– Mong mọi người cố gắng tìm ra thuốc giải !

Key nói rồi cuối đầu , các vị trưởng khoa đều nhìn Key

– Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức , mong mọi người cố gắng hợp tác . Do sau vụ tai nạn , tâm trạng của cô bé vẫn bất ổn nên mọi người cố gắng đừng để cô bé bị kích động !

– Vâng , chúng tôi biết rồi , mong các vị giúp đỡ

Các vị trưởng khoa nhẹ nhàng gật đầu rồi rời khỏi phòng bệnh , Key vỗ vào vai Ken :

– Đừng đứng đó , vào xem sao đi – Key nói rồi bước vào bên trong

Ken cũng bước vào , nó đang nằm trên giường bệnh , xung quanh là các loại máy móc hiện đại , nó vẫn thở oxy , tay được truyền máu . Lúc này 1 giọng nói từ phía chiếc ghế sofa vang lên :

– Này 2 tên chó điên kia ! Ông mày về mà kh thèm chào 1 tiếng à ?

Ken và Key quay lại , kh ai biết là Ken và Key đã từng chơi chung rất thân ngoại trừ 1 người , là tên thứ 3 . Ken và Key sững sờ nhìn người trên chiếc ghế , tướng ngồi ngạo mạn , giọng nói lạnh lùng , đanh thép , khuôn mặt lạnh còn hơn băng tuyết , kiêu ngạo . Key mấp máy môi :

– Là ma kìa !

– Ừ ... Ừ.... Mấy năm nay t vs m kh đi cúng , chắc nó giận lắm nên mới quay về.

Ken và Key nói với nhau mặt kệ biểu hiện của con người đang ngồi ở đó

– T đá tụi bây à ! Giỡn với ông đấy à ?

– Cách nói y chang , chắc là về thiệt rồi m ơi – Key nói rồi đưa mắt nhìn Ken

– Yun ơi Yun , tụi tao xin lỗi mà , mấy năm nay t vs Key kh chơi chung nữa nên kh đi thăm m , m tha lỗi cho tụi tao đi – Ken nói rồi đưa 2 tay lên lạy

– Chết mẹ 2 đứa bây rồi !!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net