Chương 58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Khuôn mặt Pin bỗng tối sầm lại khi nhìn vào nhiệt kế , nó nhíu mày rồi chồm tới nhìn , nhiệt kế chỉ vào con số 35,5 độ khiến nó giật mình ! Thân nhiệt nó đang càng ngày càng hạ xuống một cách nhanh chóng !

– Sao vậy ? – Key nhíu mày

Pin chẳng nói gì rồi lấy từ trong hộp một ống dung dịch dài màu đỏ cùng 1 kim tiêm , nó ngạc nhiên nhìn Pin trông như một bác sĩ già dày dặn kinh nghiêm , từng cử chỉ đều dứt khoát và nhanh nhẹn . Pin bơm dung dịch đỏ vào kim tiêm rồi cầm tay nó và bơm vào , dù không có cảm giác đau ở thể xác nhưng nó có thể cảm nhận được cơ thể đang đông cứng lại !

– Đừng nói đó là ... – MC ngập ngừng

– Thân nhiệt đã xuống tới 35,5 , chỉ cần nhỏ hơn 35 thì sẽ tự chảy máu đến chết và không cách nào cầm được ! – Pin rút kim tiêm ra khỏi tay nó

– Không được rồi ! Tình hình xấu đi rồi ! – Kino nói

– Nếu như duy trì được thân nhiệt thì sẽ ổn , nhưng hôm nay đã chạm tới 35,5 thì phải dùng đến thứ này nếu không thì hậu quả không lường trước ! – Pin nói

Cả cơ thể nó đông cứng lại , cảm giác như các mạch máu không chuyển động nữa , tim đập nhanh hơn mức bình thường rất nhiều . Pin nhấn mạnh vào chỗ vừa rút kim tiêm , cơ thể nó bắt đầu trở lại bình thường , Pin cũng thả tay nó xuống . Nó bất ngờ trước hiện tượng cơ thể phản ứng lại lúc nãy , lần đầu có cảm giác như thế !

– Không sao , rồi em sẽ quen thôi ! – Pin nhìn nó

– Cái quái gì vậy ? – Nó khó chịu

– 1 loại thuốc thôi , không sao cả ! – Pin cười

– Em không sao chứ ? – Cen lo lắng

– Không sao , không sao ! – Nó nói

Nó đứng lên bước về phía Key , từng bước chân đều không vững , mọi người đều lo lắng nhìn nó . Ngồi xuống cạnh Key , nó ngả ra phía sau dựa vào sofa và hít thở thật sâu :

– Ổn rồi chứ ? – Key lo lắng

– Ổn rồi ! – Nó lẩm bẩm

Nhịp thở dần trở lại trạng thái bình thường , nó ngồi thẳng dậy như mọi người , lúc này một cô tiếp viên bước vào :

– 5 phút nữa sẽ hạ cánh , xe đã được chuẩn bị và mọi người sẽ về biệt thự của họ Trang , các vị chủ tịch cũng đã tới , nhiệt độ đã xuống dưới 5 độ nên mọi người hãy mặc thêm áo ấm vào ! – Cô tiếp viên nói

– Được rồi , cảm ơn ! – Key nói

– Vâng ! – Cô tiếp viên thân thiện

Nó suy nghĩ một lát rồi mới chợt nhớ ra rằng ba mẹ mình đã đi công tác ==' , vậy giờ nó phải đi đâu để sống đây :v ! Key quay sang nhìn nó :

– Em làm sao vậy ? – Key hỏi

– Không gì không gì ! – Nó giật mình

– Mọi người về phòng lấy vali đi , mặc thêm áo vào , có thể sẽ hạ nữa nên cẩn thận chút ! – Key nói

Mọi người trở về phòng và sửa soạn đồ đạc , nó ngồi trong phòng ngơ ra trong khi Vy mặc thêm áo len và áo khoác giữ ấm !

– Mày là đứa cần mặc nhiều áo nhất đó ! Mặc vào đi ! – Vy đưa cho nó áo len

– Aisss ! Sao ba mẹ tao lại đi công tác chứ ! – Nó khó chịu

– Chậc ! Công việc mà biết làm sao được ! – Vy nói

Thở dài rồi mặc áo Vy đưa , nó lại mặc thêm cả áo khoác giữ ấm bên ngoài , đeo bao tay , đội cả nón len ==' ! Đống quần áo trên người khiến nó như con gấu Bắc Cực biết nói :)) !

– CHUẨN BỊ HẠ CÁNH , YÊU CẦU MỌI NGƯỜI HÃY TÌM MỘT CHỖ VÀ NGỒI CHẮC CHẮN , VÌ ĐƯỜNG TRƠN NÊN SẼ HƠI SÓC , MONG MỌI NGƯỜI HÃY GIỮ AN TOÀN CHO BẢN THÂN ! – Từ trên loa 1 tiếp viên nói

– Đi lại ghế ! – Vy nói

Nó cùng Vy ngồi trên ghế , khi máy bay vừa hạ xuống như va chạm gì đó khiến tụi nó bị ngã sang một bên !

– ĐÃ HẠ CÁNH AN TOÀN , CHÂN THÀNH XIN LỖI VÌ CÚ SÓC LÚC NÃY , MỌI NGƯỜI HÃY ĐEM ĐỒ VÀ RA CỬA ! XIN CẢM ƠN

– Lần nào về cũng vậy hết ! – Vy đứng lên

Tụi nó kéo vali ra cửa chạm mặt mọi người đã đứng trước ở đó , cửa vừa mở thì một làn gió ùa vào và mang theo không khí lạnh giá của mùa đông . Nó cảm thấy lạnh run cả người khi bước ra khỏi máy bay , xung quanh mọi thứ đã bị bao phủ bởi lớp tuyết dày , đường thì trơn trượt bởi băng . Mọi người đều thở ra khói vì cái lạnh khắc nghiệt ở nước Anh ! 1 chiếc Limo màu đen đã đợi sẵn ở phía dưới , mọi người lần lượt bước vào và mó là đứa cuối cùng . Chiếc xe bắt đầu di chuyển , bên ngoài cửa sổ , các ngôi nhà đều bị phủ bởi tuyết nhìn rất mắc cười :)) ! Khoảng nửa tiếng sau , chiếc xe dừng trước 1 cánh cổng lớn !

– Tới rồi ! – Pin nói

– Hình như họ không biết mình về lúc nào ! – MC cười ranh ma

– Vậy giống lần trước nhá ! – Key nói

– Okay ! – Cả đám đồng thanh trừ nó

Nó lơ ngơ bước xuống xe theo mọi người , Key đẩy cổng nhẹ nhàng bước vào , Vy bỗng kéo nó chạy sang phía bên trái khiến nó bất ngờ . Mọi người bỗng tản ra và nhanh chóng biến mất ==' !

– Đi đâu vậy ? – Nó nói

– Ở đây , đúng rồi ! – Vy dừng lại

2 đứa nó đứng trước 1 vách tường lớn của căn biệt thự , Vy lấy ở ngăn ngoài vali ra 2 cây súng bắn điện và đưa cho nó :

– Cầm lấy , một lát nữa mà vào đó lạc mất tao thì gặp ai đuổi theo mày cứ bắn ! – Vy nói

– Mày đang khuyên tao giết người à ? – Nó nhíu mày

– Aisss ! Này là súng bắn điện do nhà Key sản xuất mà , không chết đâu . Loại này đặc biệt và chỉ làm cho tổ chức chứ không bán ! – Vy cười

– Mày biết tao không bắn được mà ? – Nó nói

– Giết hoặc Bị Giết ! Luật đó bấy bê ! Không sao đâu đi nào ! – Vy nói

– Còn vali ? – nó nói

– Không sao , để đó đi có người đem vào ! – Vy nói

Vy quay sang bức tường rồi đẩy vào , bức tường lập tức di chuyển , bước vào trong , nó đành thở dài rồi nhét 1 cây súng vào túi áo , 1 cây cầm trên tay ! Tụi nó đi vào bên trong căn nhà :

– Mà tại sao phải làm thế này ? – Nó thắc mắc

– Nếu mày đi thẳng vào thì sẽ bị đập cho 1 trận ! Nếu đi vào phòng khách thì mày thoát rồi ! – Vy phấn khởi

– Đập thì chịu thôi ! Sao cứ làm chuyện tào lao thế này ! – Nó nhăn mặt

– Không thử sao biết , đúng không ? Cố lên ! Giờ phải chia nhau ra thôi , tìm được cầu thang hoặc thang máy thì thoát ! – Vy nói

Vừa nói xong thì nhanh chóng chạy mất để lại một mình nó ở không gian rộng lớn này ==' ! Đôi lúc tự hỏi có phải những người này bị điên kh >< ? Kéo dây kéo xuống , nó nhẹ nhàng di chuyển , cả không gian như thế này mà chả có ai == ! Trong lúc di chuyển nó nhìn thấy khắp nơi đều có các CCTV , hay loại camera nhỏ mà MC đã nói ở lớp == . Lúc này nó nghe ở phía xa có tiếng súng nổ , cẩn thận từng chút lùi lại , nép sau bức tường rồi ngó đầu ra , Kai cùng với Kino , MC , Pin , Vy đang được hộ tống bởi những người mặc vest đen giống ở sân bay ! Bỗng có vài tên chạy về hướng nó khiến nó giật mình , nhanh chóng chạy đi , cuộc rượt đuổi bắt đầu !

– Tiểu thư , đứng lại ! – 1 tên nói

Nó chẳng nói gì , nhanh nhạy dừng lại rồi bắn ! Cứ như phim hành động , bách phát bách trúng và những tên đó bị nó bắn đã bị tê tiệt tạm thời :)) ! Nhanh chóng chạy đi kiếm phòng khách như Vy nói , trên đường chạy thì gặp thêm vài tên nữa khiến nó phát mệt == ! May là trong lớp nó luôn chú ý bài giảng và thực hành tốt nên vận dụng dễ dàng ! Nó bắt đầu đi chậm lại , đi vào một không gian sáng rực bởi đèn chùm trên trần nhà ! Căn biệt thự này rộng thật , cái phòng khách nằm ở đâu mà không thấy ! Cây súng trên tay đã hết đạn , nó phũ phàng quăng thẳng xuống sàn :)) ! Thảnh thơi tay không đi kiếm phòng khách :v ! Đi lòng vòng một chút , nó phát hiện một cánh cửa bằng gỗ lớn , trông cổ kính và được điêu khắc rất đẹp . Mở cửa bước vào và cảnh tượng hãi hùng ở ngay trước mắt nó ! Những người lúc nãy nó nhìn thấy đang quỳ dưới sàn , 4 ĐMV cùng TA thì ngồi trên ghế cười nhìn những người quỳ ! Có vài người ở độ tuổi trung niên nam lẫn nữ đang vui vẻ uống trà và trò chuyện , nó bước vào thu hút sự chú ý của mọi người !

Một người con gái với thân hình nhỏ nhắn , mái tóc bạch kim nổi bật , đôi mắt tím u buồn ma mị , làn da trắng gần như trong suốt , từng bước chân đều dịu dàng và toát ra sự quyền lực ! Ken quay sang cười với nó :

– Nhóc con tới rồi ! Giỏi lắm ! – Ken nói

– Đây là phòng khách ? – Nó nhíu mày

– Đúng rồi ! – Ken cười

Nó bước lại đứng kế bên TA đang ngồi , nó nhìn sang những người già kia , ở họ toát ra sự lạnh lùng , sang trọng và quyền lực . Một người phụ nữ ngước lên nhìn nó , nở nụ cười hiền hậu :

– Chắc cháu là Kha Thảo Di , đúng chứ ? – Bà ấy hỏi

– Dạ đúng ! – Nó lễ phép

– Mọi người nhìn kia , con bé tới rồi ! – Bà ấy nói

Những người đó đều quay sang nhìn nó , lúc này nó mới nhận ra họ đều là ba mẹ của Anh và mọi người !

– Con đúng quả là búp bê sống ! Rất đẹp và hoàn hảo ! – Một người đàn ông nói

– Dạ không phải đâu ! – Nó cúi đầu

– Không cần lễ phép đến thế đâu , ta tự giới thiệu , ta là ba của Tuấn Anh ! Cháu cứ gọi là ông Võ được rồi ! – Ba TA nói

– Ta là mẹ của TA ! Gọi là bà Võ được rồi !

Từng người một giới thiệu , nó quan sát và phát hiện ra , ba mẹ và con cái của họ đều có màu tóc và màu mắt giống nhau ! Nhưng không giống tính cách chút nào == ! Nó lúc này mới để ý đến 1 người đàn ông vẫn bình tĩnh uống trà , ông ta đặt ly trà xuống ngước lên nhìn nó , người này có đôi mắt xám khói y chang Yun !

– Ta là ba của Yun ! Gọi là ông Trang được rồi ! – Ba Yun nói

– À vâng ! – Nó nói

– Ông đang làm con bé sợ đó ! – Mẹ TA nói

– Cháu thông cảm , tính cách cha con họ như thế đấy ! – Ba Key cười

– Dạ không sao không sao ! – Nó lắc đầu

– Thành thật xin lỗi con , do có việc nên ba mẹ con , Vy , Kino , Pin và MC đều đã đi công tác cho chúng ta ! – Ba Cen cười

– À vâng ! – Nó cười buồn

Lúc này bỗng cánh cửa bị đạp mạnh vào , mọi người đều chú ý sang hướng đó , một người con trai với khuôn mặt baby đang đứng trước cửa và trên tay là khẩu súng điện ! Tên đó tiến tới rồi ngắm vào nó :

– Bỏ xuống đi Bi ! – Ken nói

Nó nhíu mày nhìn tên được gọi là Bi , có ai mà mới gặp nhau đã chỉa súng vào mặt người ta không == ! Tên đó nhìn sang Ken :

– Con nhóc này cứ đu đeo theo Anh hai ! Hai là của tôi ! Cô biết chưa ? – Bi hét lên

– Đấy , ai đụng tới anh hai nó là bắt đầu rồi đó ! – Ba Ken cười

– Chứ gì nữa ! – Mọi người đồng thanh

Thì ra tên này là em của Ken == , nó nhếch mép và hất mặt lên tỏ vẻ thách thức đối phương . Bi nhìn có vẻ lớn tuổi hơn nó và cũng cao hơn , nó đưa tay bỏ vào túi áo !

– Thôi nào , Bi ngồi xuống đi ! – Ba Key cười

– Đừng con nít như thế ! – Mẹ TA nói

– Tại con nhóc này mà Anh hai không về ăn Giáng Sinh với con ! – Bi tức giận

Nó nhíu mày , tên này làm nó tức điên lên ==! Tay nắm chặt cây súng trong túi , nhanh như gió nhờ thân hình nhỏ nhắn và những bài tập huấn luyện khắc nghiệt của MC , nó như biến mất rồi xuất hiện kế bên Bin và bắn vào chân Bi một phát !

– * Đoàng * * Đoàng *

Cả 2 tiếng súng diễn ra cùng một lúc , ngã khuỵu xuống .....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net