Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi tưởng nhiều quá gòi, ta quay lại hiện tại đi ha!
>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>><<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<

Thứ hai, học sinh lại đến trường. Trời mùa đông vừa lạnh vừa chóng tối, học sinh lại càng chán nản bước chân ra khỏi cửa nhà. Ngọc bước tới cổng liền nghe tiếng nhóm nữ sinh bên cạnh rôm rả bàn tán, tiếng gọi của Khang phía sau lưng cũng không làm cô phân tâm.

"Nghe nói con Vi điên đó hôm nay không có tới trường đâu, mẹ nó giam lỏng ở trong nhà luôn rồi!_ 1
- Ủa sao vậy mày? Bộ nó lại lên cơn điên hả?_ 2
- Không phải, vì thằng Khang 11A1._ 3. Thấy mọi người đơ lại cô ta nói tiếp. - Gần cuối tuần trước, nó bị ai đánh đến nỗi suýt gãy chân, má còn dính một chưởng năm ngón tay in lên hằn sâu thiệt sâu. Vậy nên mới nghỉ ngày cuối tuần đó. Hãi kinh.
- Vậy thì đâu có liên quan gì đến hotboy trường mày?_ 4
- Xong đâu! Có nhớ ba cái đứa hay đi cùng con Vi không? Ba đứa nó đi cùng Vi, lúc về lớp, nó còn ôm bụng, bò lê bò lết trên sàn cơ. Thê thảm, thê thảm lắm._ 3
- Tiếp đi!_ 5 hào hứng
- Lúc mà ba đứa nó xuống chỗ ý, tao hỏi thì nó lại bảo là đi oánh ghen, oánh không thành lại bị con kia quất lại, bộ dạng mới thê thảm như thế đó. Hỏi tiếp thêm câu thằng nào, nó lại cấu tay tao, hét lên "thằng Khang chứ còn ai! Trời ơi bụng tui, vỡ ra luôn rồi!"_ 3. Cô ta nói rồi làm bộ dạng khó coi. Cả đám 5 đứa lăn ra cười như điên."

Ngọc nhếch mép cười, như thế thì thê thảm cái nỗi gì, kinh cái nỗi gì cơ chứ? Giam lỏng à? Tạt axit vào mặt cô ta còn chưa thỏa thích. À, ít nhất phải chặt chém cô ta cho đã rồi đem đi nướng chín lên, đưa đến sa mạc phơi khô, róc thịt ra khỏi xương, lấy thịt tẩm gia vị rồi vứt cho chó, còn xương... nghiền vụn, đổ thêm chút axit cho nó phân hủy hết đi. Haha, thế mới gọi là thê thảm, là thỏa thích. Haha.

- Cô kia..._ Khang hơi thét lên.
- Chào cậu._ Ngọc nói.
- Tôi gọi cô đến nửa ngày rồi đấy? (Anh xạo quá!)
- Có chuyện gì sao? _ Ngọc ngơ ngác hỏi, bộ dạng ngây thơ hồn nhiên vô tội.
- Không có._Khang nhìn cô, rõ ràng là có mà lại biến thành không, hay thật.
- Bảo Khang, sao cậu hôm nay đến sớm thế! Chắc mặt trời chìm luôn quá. _ Ngọc xốc lại cái balo trên vai, bước lên trước.
-.... Khang nín thin.

Vừa đến nơi, tiếng chuông vào học cũng kêu lên, ai cũng chạy về chỗ ngồi của mình. Giáo viên đi tới, nhìn xung quanh mới bước vào, cả lớp đứng lên.

- Ngồi xuống. Kiểm tra Toán 45',Vật Lí 45',Hóa 45'. Kiểm tra xong các em có thể tự học tiết cuối, một lúc làm 3 bài, không nghỉ. Điểm tuyệt đối của cả 3 môn là 300.
- "Ồn ào... nhao nhao..." Cả lớp lên tiếng náo loạn. Ngọc cũng ngạc nhiên không kém. Kiểm tra? Sao cô không biết gì cả vậy?
- Có thông báo hôm cậu nghỉ ốm đấy, cố làn bài ha!_ Nam quay lại, nói rành mạch.
- "Rầm Rầm"_ Giáo viên gõ thước. - Im ngay. Lớp trưởng phát đề.

Kiến thức những bài học được giáo viên đưa vào bài kiểm tra khá nhiều. Ở sách có, nằm trong số bài nâng cao dành riêng cho khối A1 lại càng có. Thật là... không thể đếm xuể muôn hình vạn trạng.

Ở bàn của hai bạn trẻ nhà mình, Ngọc lao vào làm Toán, Khang làm Hóa, hết sức say sưa. Được một lúc, Ngọc ngẩng đầu lên cắn bút, cô thực chưa học về đạo hàm nâng cao, mà trong đề lại đưa đến một dạng khá hóc búa, khiến cô...

- Nhìn đi, cách giải đấy._ Khang nhìn đề bài trong giấy của cô, hí hoáy viết lên tờ nháp của mình rồi gõ lên tay cô, cười hắc hắc. Thật là gian lận mà.
- À... Ra vậy, Cảm ơn._ Ngọc cầm tờ giấy đến trước mặt mình, nói nói rồi chép vào bài. Một lúc sau, Khang quay quay bút, lấy sự chú ý của Ngọc. Cô nhìn cậu, bĩu môi thật dễ thương, viết viết vào tờ giấy lúc nãy rồi đưa cho cậu. Trời, đúng là đôi bạn cùng tiến...

Cứ như thế, hai người cứ trao qua đổi lại, mấy bài khó cứ nhìn nhau tìm phao cứu sinh, không thì huých tay đạp chân... Gặp nạn nào qua ngay ải đó, đến cả giáo viên cũng không hề hay biết. Cặp này đúng là khó chữa rồi mà.

135' đã trôi qua, giờ tự học lại đến, cả lớp ai cũng trong trạng thái tay phải bị tê liệt hoàn toàn. Ngọc vừa trở lại chỗ ngồi sau khi trốn ra khỏi lớp.

Ngồi xuống chỗ của mình, cô nhìn sang phía Khang. Cậu vắt chéo chân, tay phải chống trán. Gương mặt nghiêng nghiêng tôn lên những góc cạnh đẹp đẽ của cậu. Ngọc dời mắt sang cuốn sách dày cộm của cậu, viết nguyên gốc bằng tiếng Anh không dịch nghĩa. Cô nhìn kĩ hơn một chút, ra là cuốn sách nói về giải thuật toán và dịch nghĩa. Lúc bắt đầu lao vào việc viết những chương trình bảo mật, cô đã học thuộc đến nỗi có thể đọc hết cả cuốn sách gần nghìn trang đó. Ngọc nhớ lại lúc đó, chợt cười cợt chính bản thân, cô lắc đầu, nhưng khoan, tại sao cậu ta lại đọc sách này làm gì?

- Nhìn gì đấy? _ Khang lên tiếng, Ngọc giật mình suýt ngã ngửa ra sau.
- Nhìn cái gì? Cái gì nhở?_ Ngọc nhìn xung quanh, rõ là giả ngốc.
- Hừ, ngồi nguyên một chỗ đi.
- Cậu đọc sách này làm gì?
- Có hứng thú.
- Ồ...._ Ngọc mỉm cười nhẹ nhàng.
Khang thấy nụ cười đó liền thấy vui mừng, cậu nhìn cô đến ngây người...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net