Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngọc cùng bố mình dạo quanh các tiệm trang sức ở Milan, rồi dừng chân trước một nhà hàng mang phong cách cổ điển. Ở đây thời trang rất thu hút sự chú ý nên trang sức đi kèm cũng được chú trọng không kém.

- Trang sức ở đây rất đa dạng._ Sau khi ngồi xuống ghế, Ngọc nói lên ý kiến của riêng cô. Bố cô ngồi trước mặt cũng gật đầu đồng ý, vừa xem menu vừa trả lời cô: - Nhưng không đủ tinh xảo.

- Ừm.... Cũng đúng, đa số kim cương chỉ có 16 mặt, chỉ bằng đồ rẻ nhất của chúng ta._ Ngọc nói. Bên kia bố cô đã gọi xong đồ. Ông gấp menu đưa cho phục vụ rồi nhìn cô: - Con lúc nào cũng chúi đầu vào trang sức. Sau này đi mà lấy chúng luôn!

Ngọc nhếch mày: - Bố nói thật không? Con lấy chúng thì bố cũng đừng cản nhé!

- Hầy. Con phải biết lo cho bản thân, không thể cứ chăm chăm vào công việc được. Con mà cứ thế, đổ bệnh lúc nào chẳng biết!_ Bố cô than vãn. Ngọc thở dài ngán ngẩm, không nói thêm lời nào. Hai người ngồi đợi được một lát thì đồ ăn dọn lên. Mùi thơm nức mũi tỏa khắp nơi kích thích vị giác của Ngọc.

~~~~~~~~

Trong lúc đó, ở phòng ăn của khách sạn Milano, Khang cùng bố mẹ của cậu, ngoài ra còn có Lia mặt dày đang dùng bữa trưa. Không khí ở đây rất không thoải mái.

- Trưa nay vì hai đứa mới sang, chắc còn mệt nên cô mới đặt đồ ăn ở đây._ Mẹ Khang nói. Lia ngồi bên cạnh bà cười tươi rói: - Cháu biết là cô rất quan tâm đến chúng cháu. Cảm ơn cô.

- Mọi người ăn đi._ Bố Khang lên tiếng. - Đồ nguội hết cả rồi kìa.

Bốn người họ vừa ăn vừa nói chuyện nhưng Khang vẫn không nói việc cậu đã nhớ ra tất cả quá khứ. Vào lúc ấy, điện thoại của bố cậu reo lên. Ông nhìn màn hình xong liền biến sắc, nhấn nút nghe. Giọng nói bên kia lanh lảnh vọng tới: - Xin lỗi ông, trưa thế này mà còn làm phiền. Tôi thật ngại quá!

- À, không sao. Lâu như vậy mới gặp lại, làm phiền một chút cũng không sao!_ Bố Khang căng thẳng. Bên kia, bố con Ngọc mới ăn xong, đang trên đường trở lại khách sạn. Bố cô nói: - Con bé tôi nó đã sang. Chúng ta cũng đã hẹn nhau ăn bữa cơm rồi. Hay là tối nay mời ông bà dùng bữa với bố con tôi!

- Vâng. Thế vợ chồng tôi cũng không khách khí!

- Vậy địa chỉ tôi sẽ nhắn tin cho ông. Chào ông.

Bố Khang tắt máy, nhìn sang vợ mình, ông nói: - Ông ấy hẹn tối nay, có cả con bé.

- Tôi biết rồi._ Mẹ Khang trả lời, tiếp tục ăn. Khang vẫn chưa kịp hiểu ra nội dung đã bị bố cậu gọi: - Tối nay hai đứa đi cùng đi._ Ông chỉ Lia và Khang.

- Gì ạ?_Khang hỏi. Bố cậu cười: - Hai đứa đi cùng! Ăn xong hai đứa muốn đi chơi hay về nghỉ thì tùy. Nhưng lúc nào bố gọi nhớ về.

~~~~~~~~

- Giờ bố về khách sạn._ Ngồi trên xe, bố Ngọc nói. - Con muốn đi chơi đâu thì đi. Lâu lâu mới được đi xa, đi chơi nhiều một chút.

- Thật hả bố! Vậy con đi chơi đâu đó một lát._ Ngọc vui vẻ. Bố cô lấy từ túi áo ra một cái danh thiếp đưa cho cô: - 5 giờ chiều tới đây cho bố.

- Vâng._ Ngọc xuống xe, lấy điện thoại tìm vài chỗ để đi chơi. Ngoài đường tuy lạnh nhưng có không ít người đi bộ. Cô cảm thấy phong cảnh mọi nơi ở đây cũng khá đẹp nên cũng cuốc bộ đi chơi.

Bây giờ là 4 giờ 15 phút chiều, tuyết ngừng rơi. Trời như có vẻ tối lại. Không biết Ngọc đã đi bộ bao lâu. Cô đã tới thánh đường Duomo tráng lệ, rảo bước qua các tòa nhà kiến trúc Golthic xinh đẹp ở Milan, tìm tới những viện bảo tàng cổ, thăm hết các cửa hàng thời trang nổi tiếng... Cuối cùng, Ngọc dừng chân ở ghế đá trong công viên Brera. Trước mặt cô là một hồ nước rộng, dưới đáy có những đồng xu thời xưa của Milan. Ngọc mới rờ tay xuống nước liền rụt lại.

"Sao nước ở bên trong nóng như thế?" Ngọc tự hỏi. Sau lưng cô, một đôi nam nữ thấy thế liền hét lên: - Cô dám để tay xuống nước à? Ai cho cô làm thế?

Ngọc quay lưng nhìn bọn họ. Cô mở to mắt, cười trừ: - Xin lỗi, tôi không cố ý. Chỉ tại nước không bị đông nên tôi mới...

- Ngọc? Cô..._ Người phụ nữ trẻ tuổi kia kêu lên đầy ngạc nhiên. - Cô... cô theo dõi tôi đấy à?

- Ơ... Tôi theo dõi cô làm gì? Cô là ai? Chúng ta có quen nhau hả?_ Ngọc nhíu mày khó chịu.

- Tôi! Vi! Cô không nhớ tôi thật đấy hả?_ Cô gái kia chỉ tay vào mặt mình. Ngọc thở dài, quay đi chỗ khác, lắc đầu: - Tôi không nhớ gì cả... Xin lỗi cô. Chắc cô nhầm người rồi._ Ngọc toan bước đi, cô gái kia lao tới chắn trước mặt: - Cô bị gì? Sao không nhớ ra tôi?

Ngọc nhìn thẳng vào mắt cô ta, nói từng chữ: - Tôi - Không - Quen - Cô._ Ngọc tránh sang một bên rồi bước khỏi công viên. Cô ta định chạy theo nhưng người đàn ông đi cùng lao tới khuyên ngăn. Thế là Ngọc bình an vô sự ngồi vào taxi.

- Tôi đến chỗ này._ Ngọc đưa danh thiếp cho tài xế. Xe lao đi.

Xe dừng lại trước cổng nhà hàng lúc 4 giờ 40 phút

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net