Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Bác Hoài lên gọi tiểu thư xuống đây _ một người đàn ông cũng khá có tuổi cất giọng lạnh vs khuôn mặt không cảm xúc

- Vâng ! tôi lên gọi tiểu thư ạ _  Bác Hoài quản gia trả lời.

Bác Hoài bước lên phòng của Quỳnh Trang. Bác nhấn chuông gọi cửa rồi nói

- Tiểu thư , ông chủ nói muốn gặp tiểu thư

- Xuống trước đi, lát tôi xuống _  Quỳnh Trang cất giọng lạnh băng

- Tôi xuống trước  _ Bác Hoài quản gia đáp sau đó đi xuống tầng dưới

Quỳnh Trang bước ra khỏi nhà tắm, trên người mặc một chiếc đầm lụa màu trắng mềm mại hai dây dài tới đầu gối. Cô còn choàng thêm một áo cùng chất liệu vải và cùng màu . Nhìn cô lúc này vô cùng quyến rũ, vô cùng mị hoặc. Gương mặt vừa mới tắm xong có chút ửng hồng, mái tóc dài vẫn còn ẩm ướt, chưa được sấy khô được cuộn gọn lên. Vài sợi tóc còn vương lại dính lại ở trên má, những hạt nước từ mái tóc chảy nhỏ giọt đã làm ướt một mảng áo.   Áo choàng buộc eo làm tôn lên vòng hai nhỏ nhắn, mảnh mai. Mặc dù đã mặc một chiếc áo ở trong nhưng không thể che được vòng một đẫy đà có chút lộ ra. Cặp chân dài, thon mịn, bàn chân bé xinh . Cô ngồi khoanh chân ngồi trên giường, máy laptop đặt trên đùi, mở tập tin ra. Cô di con trỏ chuột vào tệp tin mới được gửi về từ những thành viên trong bang, mở ra đọc. Trong mắt lóe ra một tia sáng khó nắm bắt, cô bật cười thành tiếng:

Một lúc sau, Quỳnh Trang đi xuống dưới lầu , đi tới chỗ người đang ông đó đang ngồi , cô ngẩng nhiên ngồi xuống . Cô chẳng cần để ý và không quan tâm ai ngồi ở đó , cô cất giọng hỏi :

- có chuyện gì sao ?

- không có gì thì ta không thể nói chuyện với con được sao ? _ Ông Lâm nhìn cái cách và thái độ của cô con gái nói chuyện với ông khiến cho ông không được vui

- tùy ba muốn nghĩ thế nào cũng được !

- Ba muốn hỏi em là đã khỏe chưa ? Nhưng theo anh thấy thái độ của em bây giờ nhìn thì đoán được. Chứ không phải hỏi

- Ý anh là gì đây ?

- Anh nghĩ em thừa thông minh để hiểu câu nói của anh , mà không phải giải thích, đúng không bảo bối ?

- Không phải ba gọi con xuống chỉ hỏi mỗi thế này thôi à ?

- Từ lúc, con về đây ở có chỗ nào không thoải mái thì nói với ba . Ba sẽ thấy đổi để cho con quen với không khí bên này.

- Hợp hay không cũng không quan trọng. Nhưng tôi cần thay đổi một số thứ trong phòng và ở ngoài.

- Được ! con muốn thay đổi cái gì, cứ nói ra đi. Ba sẽ thấy đổi theo ý con , miễn là con thích

- Anh à, anh chiều quá con bé sẽ hư đó ! _ bà Minh Hương nhìn Quỳnh Trang bằng ánh mắt đầy khó chịu và ghen tỵ

-  yên tâm, chỉ cần con thích là được ! – Ông Lâm thở dài

- Ông sẽ đáp ứng hết thật à ? _ Quỳnh Trang cầm ly nước lọc mà cô người làm vừa mới để trên bàn lên uống một ít nước rồi hỏi.

- Con cứ nói !

- Ok ! Vậy phòng ngủ của tôi trước . Phòng ngủ của tôi không sạch !

- Ba sẽ cho người dọn lại ! Con có muốn thay đổi hay có yêu cầu gì cứ nói ra đi

Ông Lâm vừa nói ra thì hai mẹ con Minh Hương và Minh Nguyệt không khỏi há hốc mồm ghen tỵ . Ngay cả Thiên Long cũng có chút bất ngờ , bình thường anh biết ông nội và ba đều cưng chiều nó . Nhưng anh không nghĩ đến ngày nó trở lên vô pháp vô thiên . Vì bà Minh Hương cũng sinh cho ông Lâm con gái, nhưng con gái bà không được như thế . Lòng đố kị nhỏ mọn của phụ nữ nổi lên ép bà ta lên tiếng :

- Anh à ! 

- Con nói đi

- Ga giường tôi phải cách một ngày thay một lần , khăn tắm và cả thảm trước phòng tắm phải thay hàng ngày. Tôi  không thích dơ và không thích người khác chạm vào đồ của tôi

- Còn gì nữa không ?

- khoan đã ! Em cũng biết bác Hoài quản gia cũng có tuổi rồi ,  sức khỏe dạo này không được tốt. Không thể bảo bác ấy leo lên làm những đó được

- Hai ! Câu nào của em bảo bác ấy lên làm ?

- Em không thích người lạ động vào đồ của em . Bác Hoài chăm sóc em từ bé , làm theo những gì em muốn . Giờ không nhờ bác ấy thì nhờ ai đây cô " tiểu thư kiêu ngạo, khó tính, khó ưa, khó bảo, khó chiều,.... "

- Là cô ta ! _ Quỳnh Trang lướt mắt qua một số người làm trong nhà . Rồi tay và mắt dừng lại trên người làm đứng ở ngoài cùng

- Tiểu Cúc !

- để ngày mai cho cô ấy lên phòng tôi, bác Hoài hãy chỉ cho cô ta làm

- Vâng !

- Còn gì nữa không ?

- Trồng thêm mấy khóm hoa ở dưới đài phun nước . Còn nữa, bể bơi sân sau lúc nào cũng phải sạch, cỏ cây trồng vườn lúc nào cũng phải được cắt tỉa. ,...

- Con nhóc này ! Em quá đáng lắm rồi, em tưởng mình là chủ nhân của ngôi biệt thự này sao ?  _ Thiên Long nhấn giữa trán Quỳnh Trang một cái

- Còn gì nữa không ? _ Ông Lâm nhìn Quỳnh Trang

- tạm thời thế đã - Quỳnh Trang đứng dậy định đi về phòng . Vừa bước được vài bước thì cô quay lại nhìn hai mẹ con bà Minh Hương và Minh Nguyệt , rồi qua nhìn Ông Lâm nói :

- Nếu không có hai người nào đó ăn nhờ, ở đậu ở đây thì bầu không khí có lẽ sẽ trong lành hơn.

- Quỳnh Trang ! Cô đừng có quá đáng ! _ Minh Nguyệt đứng bật dậy phản bác

- Tôi quá đáng thì sao ? Cô làm được gì tôi đây ?

-  Cô dám bước chân lên khu vực của tôi , tôi còn chưa tính sổ với cô đâu

- Tôi không có !

- không có ! ?

- Hai đứa có thôi đi không  ! Còn cô Minh Nguyệt , cô lên an phận một chút đi _ Thiên Long

-  Hừ ! _ Quỳnh Trang quay đi thì Ông Lâm mới lên tiếng

- Được ! Ba sẽ cho người làm theo ý con tất mọi thứ muốn. Nhưng con đừng làm khó hai mẹ con dì Minh Hương được rồi ?

- Ok ! Miễn là hai người họ biết ăn phận một chút . Nếu không ngày cả phòng của người làm cũng không ở được, đừng nói vào căn biệt thự này ở. _ Quỳnh Trang nói rồi trở về phòng luôn . Thiên Long nhìn sắc mặt Ông Lâm thì vội vàng đuổi theo cô em gái khó chiều của anh để nói chuyện. Vì anh biết ba anh vẫn chưa nói vào vấn đề chính.

Đang thả mình vào dòng nước ấm với đầy cánh hoa hồng thì điện thoại của Thảo My vang lên

Thảo My nhìn vào màn hình điện thoại, cô định không bắt máy vì có một dãy số lạ gọi đến . Nó không nằm trong danh bạ của cô . Nhưng cô không hiểu sao ? Từ sâu thẳm bên trong cô lại thôi thúc cô nên nhận cuộc gọi này

- Alo _ Thảo My vuốt nhẹ màn hình điện thoại, giọng nói nhẹ nhàng của cô vang lên

Đầu dây bên kia không có ai trả lời, cô chỉ nghe thấy tiếng im lặng

- Alo ! Ai vậy ? _ Thảo My vẫn kiên nhẫn chờ người đó trả lời. Nhưng đáp lại cô chỉ là sự im lặng

- Này ! Đồ thần kinh ! Tôi điên  lắm rồi nha ! Rảnh rỗi quá không có việc gì làm có đúng không. ? Nếu rỗi quá thì bảo tôi một tiếng, tôi cho một vé xuống âm phủ làm người hầu của Diêm Vương.

Thảo My đã kiên nhẫn chờ người gọi điện thoại của bên kia đáp lại. Cuối cùng thì sao chẳng có ai thèm đáp lại lời nói của cô . Cô tức giận nói một tràng rồi tắt máy. Đến lúc cô xả xong chuẩn bị tắt thì người đó mới lên tiếng.

- Là anh , Anna _ Một giọng nam trầm ấm vang lên

-  Cảnh Trí ! Là anh à, sao anh biết số điện thoại của em ? _ Thảo My chưa kịp để cho chàng trai đó lên tiếng thì cô lại nói tiếp

- À ! Người thay số là anh mới đúng ! anh gọi cho em có việc gì không ?

- Anh... anh....anh muốn hỏi em " ngày mai em có dảnh không ? " _ Lý Cảnh Trí trong ngập ngừng giây lát... Cuối cùng anh can đảm nói ra một câu

- Mai sao ? _ Thảo My giật mình hỏi lại

- ừm .... em không dảnh à ?  _ Giọng của Lý Cảnh Trí mang theo một chút buồn

- không có ! có việc gì không ?

- Mai anh sẽ đón em đi chơi.

- đi chơi sao ?

- Ừm ...

- nhưng ..... mà _ Thảo My đang trần trừ thì người đó lại lên tiếng

- Em ngủ sớm đi. Mai anh tới đón em

- Không được, không được _  Thảo My lên tiếng phản bác

-… Tút..tút..tút

Hắn ta đã gác máy, không đợi Thảo My có đồng ý hay không

Sáng hôm sau... có 1 động lực khiến Thảo My dậy sớm hơn các ngày… thức trước cả chiếc đồng hồ mà cô đặt chuông dậy từ trước.

Cô làm những công việc vệ sinh cá nhân thường ngày . Lát sau , cô bước ra từ phòng thay đồ với bộ trang phục


Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ

Khi Thảo My chuẩn bị xong mọi thứ thì vừa đúng lúc chiếc đồng hồ ca lên một bản nhạc chuông quen thuộc. Có lẽ, số phận của chiếc đồng hồ này mấy mắn hơn lên không bị chủ nhân của nó ruồng bỏ mà cho nó về an toạ đất mẹ

RENG .....RENG.... RENG…

- Cái đồng hồ báo thức chết tiệt

 Thảo My thầm rủa rồi tiến lại gần tắt nó đi. Sau đó cô tắt điện rồi đi ra ngoài. Khi cô vừa bước chân xuống lầu thì gặp một vài cô người làm trong nhà . Họ chào cô , cô cũng gật đầu cho qua và tiếp tục đi làm công việc của mình.

Khi Thảo My vừa bước ra khỏi cổng của căn biệt thự nguy nga tráng lệ. Thì cô mới hiểu được vì sao một người như nó ( Quỳnh Trang ) lại dậy sớm đến thế và lúc nào cũng trong tình trạng tình thần minh mẫn, đầy năng lượng . Còn cô thì ngược lại , lúc nào cũng dậy muộn, buồn ngủ và đói . Trong khi cô ngủ từ tối tới trưa , ăn xong lại ngủ từ trưa đến chiều.

Cách nhà Thảo My không xa có một chiếc xe ôtô không thuộc dòng cao cấp , không nhiều tiền , không bóng loáng như những xe khác.... Nhưng chất lượng và mẫu mã vẫn tạm nhìn được. Thảo My nhìn thấy một chàng trai bước ra từ trong chiếc xe đó thì mỉm cười tiến lại gần hơn.

- Cảnh Trí anh chờ em lâu chưa ?

- Anh vừa mới đến thôi

- Chúng ta đi đâu đây ? _ Thảo My đi vòng sang bên ghế phụ thì Lý Cảnh Trí đã nhanh tay hơn kéo cô lại , ôm chặt lấy cô từ phía sau anh ta thì thầm vào tai cô

- Thảo My hôm nay em rất đẹp !

- Thật không ?

- Là thật

- nói dối ! Em không tin

Sau câu nói của Thảo My, Lý Cảnh Trí đã đặt một nụ hôn trên trán của cô . Cô ngại ngùng đẩy anh ta ra , rồi chạy sang cửa xe bên kia lên xe ngồi yên

- Đi thôi !

- ừm đi thôi

Rồi chiếc xe ô tô đó phóng đi không để lại dấu vết. Hai người đó không hề biết từ một căn phòng của ngôi biệt thự , có người đàn ông ngoài 60 tuổi đang quan sát theo từng hành động của cô gái. Khuôn mặt điềm tĩnh thay thế cho sự tức giận lần này. Ông chống gậy gỗ đập mấy cái xuống sàn nhà , biểu thị cho sự không vui vẻ.

- Thảo My ! đừng trách ta không nói trước , mà đây là do con tự chọn

-Đi đâu thế ?  Thảo My hỏi

-Đi rồi sẽ biết _  Lý Cảnh Trí đáp

Chiếc xe dừng lại ở khu vui chơi ,Lý Cảnh Trí lái xe vào bãi đậu xe. Hai người xuống xe đi về phía cổng mua vé rồi nắm tay nhau bước vào trong..

Đúng ý của cô , Thảo My rất thích chỗ này lắm, cô hát thường hay rủ Quỳnh Trang đi đến đây xả stress . Thảo My và Lý Cảnh Trí nào là tàu lượn siêu tốc, xe điện đụng , đu quay dây văng, cú rơi vô cực … nhiều lắm!

Lý Cảnh Trí  và Thảo My đi đến gian hàng ném lon đập vào mắt Lý Cảnh Trí là 1 con gấu to đùng rất đẹp. Anh biết nhà cô giàu, anh biết cô cũng có rất nhiều con gấu đắt tiền hơn con này. Nhưng anh muốn con gấu này dành tặng riêng cô , Lý Cảnh Trí quay sang nhìn Thảo My có vẻ hứng thú lên dẫn cô vào

- Anh sẽ giành phần thưởng ấy cho em nhé ?

Lý Cảnh Trí nhìn ông chủ: Làm sao để được con gấu đó?

- Phải ném ngã 10 lần liên tiếp

- Được thôi ! _ Lý Cảnh Trí tự tin nói

Không như Lý Cảnh Trí mong muốn , anh ta đã chơi 2 lượt tổng cộng 20 lần ném nhưng lần nào cũng trượt . Lý Cảnh Trí nhìn Thảo My gãi đầu trong tiếc nuối, rồi anh quay sang hỏi ông chủ

- Bán lại cho tôi con gấu đó được không ?

- được ! tôi bán lại cho cậu _ Ông chủ cửa hàng nhìn hai người rồi nói bằng giọng vui vẻ

-Tặng em _ Lý Cảnh Trí ôm con gấu bông to đùng đưa cho Thảo My

- Cảm ơn ! _  Thảo My mỉm cười nhìn anh

Tại quán kem :

- Em cứ ăn thoải mái, hôm nay anh trả _ Lý Cảnh Trí

Lát sau là kem chocolate, kem vani, kem quế đã được bày ra trước mặt

- ăn thôi !

- ukm !

- Em muốn hỏi anh một chuyện , không biết anh có tiện trả lời không ?

- Em hỏi đi ?

- Đông Phương có quan hệ gì với tiểu thư Trịnh gia  ? Và vì sao hôm qua anh lại ở đó ?

- Anh không biết bọn họ có quan hệ gì ? Cô ấy chưa từng nhắc với anh về chuyện đó . Hôm qua anh trở cô ấy đến đấy thì vô tình gặp lại em . Nên anh...

- Thôi ! Em biết rồi.

Ăn xong, Lý Cảnh Trí rút thẻ tính tiền và đưa nó về nhà

- Tới rồi, cảm ơn anh nhiều

Lý Cảnh Trí đưa nó về nhà . Trong lòng hắn bỗng thấy ấm áp vô cùng . Bước vào nhà với con gấu to đùng, Thảo My cười rất tươi. Nhưng nụ cười ấy đã bị đập tắt bởi vì Thảo My nhìn thấy ông nội cô và ba mẹ cô ngồi ở đó nhìn cô đầy sự tức giận.

- Đi đâu về ? _ ông nội Dương lên tiếng

- Con.....con ... Thảo My lắp bắp nói không lên lời

- Đây là nhà không phải khách sạn thích đi thì đi thích về thì về . Mẹ đã cảnh cáo con bao nhiêu lần rồi ? Cô bỏ ngoài tai những gì tôi nói có phải không ? _ Diệp Bích Hoa

- Dạ ! Con không có ! _ Thảo My vẫn không hề biết cả  nhà đã biết được tất cả mọi  truyện. Nên cô vẫn chọn cách nói dối.

- không có ? Đi ra ngoài từ sớm đến tối muộn mới về . Còn nói là không có, nếu không nhờ cậu chủ Trịnh gia báo lại thì con nói dối có phải không ? _ ông nội Dương phanh phui truyện cô trốn khỏi nhà đi chơi

- Cậu chủ Trịnh gia là ai ? Hắn ta là ai chứ  và biết cái gì mà nói ? Hôm nay con đi cùng Quỳnh Trang mà . Bọn con còn rủ nhau đi chơi khu vui chơi _ Thảo My nói dối không chớp mắt, với lời nói dối của cô thì đối với người sống hơn 60 tuổi như ông nội Dương làm sao qua mắt được ông. 

" Rầm " ( cái đập tay xuống bàn đầy tức giận của ông nội Thảo My ) khiến ai cũng phải giật mình.

- người đâu , mau lấy con gấu kia mang đi đốt cho tôi ! _ ông nội Dương hét lên đầy sự tức giận khi Thảo My không nói sự thật mà phải nói dối

Thảo My nghe vậy liền ôm chặt lấy con gấu, nhất quyết không chịu buông ra. Dù cho có nhiều người vào lấy.

- Tiểu thư ! Cô đừng làm khó tôi , chúng tôi chỉ làm theo lệnh thôi _ một người làm lên tiếng

- mau tránh ra ! _ Thảo My hét lên

Cô giữ chặt lấy con gấu và xoay bên này, xoay bên kia không để bọn họ động vào con gấu của cô.

- còn đứng đó , không mau giữ người lại rồi lấy con gấu đó ra

- tiểu thư à , chúng tôi xin lỗi

Thế là mấy anh vệ sĩ và mấy người làm trong nhà cùng nhau tiến lại gần Thảo My . Lấy con gấu ra khỏi người cô rồi đưa cho ông nội Dương.

Sẵn có con dao gọt trái cây trên bàn , ông nội Dương cầm lên đâm từng nhát vào người con gấu ngay trước mặt tất cả mọi người trong nhà

- ông ơi ! Đừng mà ! Con xin ông đó ! _ Thảo My nhìn vậy thì bật khóc rồi chạy đến chỗ ông nội Dương để xin nhưng bị vệ sĩ giữ lại

- mau trả lại nó cho được không ?

- con có thôi ngay đi không ? Không thấy mất mặt sao ? _ Diệp Bích Hoa. tức giận cũng không kém

- Con còn không mau quỳ xuống xin lỗi ông và chịu phạt ! _ Dương Vũ Đình Quang thấy vậy liền cảm thấy không ổn, ông liền khuyên Thảo My nhận lỗi và xin lỗi ông nội Dương

- Con có làm gì sai đâu ? Sao lại phải quỳ ạ ?  _ Thảo My dù khóc lóc, van xin nhưng cô vẫn khẳng định là cô không sai

- quỳ xuống !

Ông nội Dương sau khi phanh thây con gấu ra thành từng mảnh, thì ông cầm cây gậy tiến lại chỗ Thảo My đánh vào hai chân của cô.

- Tôi không cấm cô đi chơi , nhưng tôi đã cấm cô không đi cùng tên đó cô không nghe , hay là cô phải chọc tôi tức chết thì cô mới chịu được ?

- Ông nội , con yêu anh ấy có gì là sai ? Sao ông cố chấp không chấp nhận anh ấy ?

-. Yêu. ? Thảo My ! Ta nói cho cháu biết cháu yêu ai cũng được nhưng người cháu lấy phải theo ý muốn của ta .

- Còn tên nhãi danh Lý Cảnh Trí đó , nếu cháu muốn nó sống thì cháu phải nghe lời ta . Nếu muốn nó chết thì cháu cứ tự nhiên làm việc cháu thích ta không ngăn cản

- Ông định làm gì anh ấy ? _ Thảo My nắm lấy tay của ông nội Dương ngỏ ý van xin

- Làm cho hắn ta biến khỏi thế giới này càng sớm càng tốt. _ Ông nội Dương vẫn kiên quyết , ông hất tay Thảo My ra đi thẳng về phòng . Trước khi đi ông còn ra lệnh cấm cô ra người.

- Tối hôm nay, quỳ ở phật đường sám hối một tuần cho ta . Đến bảo giờ biết mình sai thì thôi.

*********************************************

Tôi có cái này cho bà _ Nói rồi ông nội của Thảo My là Dương Đức Minh đưa chiếc túi giấy mà ông để sẵn trên bàn đẩy về phía mẹ của Lý Cảnh Trí là bà Hà Mai Chi

- Đây là gì ? _ Hà Mai Chi thân hình gầy gò, hai mắt hốc hác nhìn về phía người đàn ông đang nói chuyện

- Bà cứ đọc đi đã

Hà Mai Chi cầm túi giấy lên rồi mở ra lôi hết giấy tờ ra đọc . Sau đó nhìn người đàn ông trước mặt bằng thái độ bất ngờ. Người đàn ông đó mỉm cười rồi hỏi

- Thấy thế nào?

- Thực sự thì.... Hà Mai Chi đang do dự không biết phải nói thế nào , thì ông Dương Đức Minh đã lên tiếng

- Thực sự thì gia đình bà không có tiền đúng không ? Con bà sẽ được mổ tim, tôi đã tìm được tim thích hợp cho con trai bà và toàn bộ viện phí cũng như thuốc men tôi sẽ chi trả. Cùng với cuộc sống, sinh hoạt phí , tiền học bên nước ngoài của con trai bà . Nhưng với 1 điều kiện . Con trai bà bắt buộc phải rời xa cháu gái tôi " Dương Vũ Thảo My " , hai mẹ con bà đi càng xa càng tốt và đừng dính líu gì tới cháu gái tôi nữa.

Khuôn mặt của Hà Mai Chi tối xầm lại. Thấy vậy ông Dương Đức Minh nói tiếp:

- Bà cảm thấy thế nào ?

- Nhưng Cảnh Trí và Thảo My hai tụi nhỏ là thương nhau thật lòng. Sao ông nhẫn tâm chia cắt tụi nhỏ

- Tương lai của cháu tôi không thể để người như con trai bà phá hoại được. Cậu ta không thể mang được hạnh phúc và tương lai cho cho con bé

- Vậy con bé có biết chuyện này không ? Ông vì muốn củng cố địa vị gia tộc mà bắt con bé kết hôn với một người mình không hề yêu . Vậy đó là hạnh phúc mà ông nói ?

- Chuyện này không liên quan đến mẹ con bà . Chỉ cần bà đồng ý thì mẹ con hai người sang Mỹ phẫu thuật. Bà yên tâm còn bà sẽ được các bác sĩ giỏi nhất nước Mỹ phẫu thuật cho. Và tỉ lệ thành công là rất cao .

- Việc của bà bây giờ là phải không cho con bé đến gần Cảnh Trí, tốt nhất là khiến cho họ mãi mãi không bao giờ gặp nhau . Thì cuộc đời còn lại của hai người tôi sẽ lo

Hà Mai Chi cúi mặt xuống ngăn cho nước mắt trào ra. Bà rất thương Cảnh Trí từ nhỏ đã không có bố bị bạn bè trêu chọc. Lớn hơn một chút bà cho con bà đi khám thì mới phát hiện con trai bà mắc bệnh tim nhưng bà không có tiền chạy chữa . Và bây giờ là việc chia cắt người con trai bà yêu...

- Tôi cho bà 1 tuần để suy nghĩ. Nhưng nói trước bệnh tim của cậu ta càng để lâu càng khó chữa và càng nhanh chết .

- Bác sĩ ở bên kia tôi đã lo liệu xong, chỉ cần bà đồng ý thôi

Dương Đức Minh định lên định đi ra thì chợt nhận ra 1 điều lên quay lại:

- Quên mất thỏa thuận này chỉ có 3 chúng ta biết. Cô không được nói cho bất kì ai. Nhất là cháu tôi " Thảo My ".

- Nếu bà tiết lộ ngày cả mạng con trai bà cũng không cứu được . Mà hai mẹ con bà sống không được yên ổn trên dải đất chữ S này đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net