Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Chuyện cũ của bà cụ và Đinh Đinh
"Chúng ta cứ nghĩ rằng vũ đài mình đứng không bao giờ bị hạ màn, kỳ thật hoa lá chung quanh ta đã lìa cành rồi. Vòng tuần hoàn tiếp diễn, trong vũ trụ này bất cứ mối quan hệ nào cũng có điểm liên kết." --- Thẩm Dục Luân
1.
Khoảng thời gian chú hai nằm viện, mỗi tuần tôi đều đến một lần, trước khi đến đó sẽ báo cha tôi về để thay ca.
Vì là phòng bệnh đặc biệt, người bệnh ở nơi này đều như nhau, không thể thiếu người thân ở bên chăm sóc. Tuy nhiên dù đã tới đây rất nhiều lần, tôi phát hiện bà cụ giường bệnh phía bên phải dường như chưa từng có người thân nào đến chăm sóc, thậm chí ngay cả người thân đến thăm cũng không có, chuyện này khiến tôi cảm thấy rất kỳ lạ.
Vì thế, hôm đó trước khi rời đi tôi đặc biệt đến hỏi bà ấy có cần giúp đỡ gì không, xin lỗi bà ấy bởi cứ mỗi đêm chú hai thường đau đến mức lăn lộn, đôi khi sẽ khiến mọi người không ngủ được, gây cho họ không ít phiền phức.
Bà ấy khoát tay nói không sao, rồi ngừng một lát, đưa tay ngoắc tôi lại gần, nhỏ giọng nói với tôi: "Chàng trai, cậu giúp tôi gọi điện cho con tôi được không, bảo nó đến đây."
Nói rồi, bà ấy lấy điện thoại di động ra, đeo kính lão vào, tìm hồi lâu sau đó đưa tôi bấm gọi.
Không lâu sau, lúc tôi đang buồn bực vì sao bà ấy không tự gọi thì một đôi vợ chồng trung niên đi đến phòng bệnh. Sau khi cám ơn tôi xong liền bắt đầu nói chuyện phiếm trên trời dưới đất với bà cụ, vừa rửa mặt chải đầu cho bà. Người phụ nữ trung niên gọt trái cây cho bà cụ.
Tôi nói: "Hai người đến là tốt rồi, tôi về nhé!" Tôi quay người ra khỏi phòng bệnh.
Nhìn đồng hồ thì đã đến giờ thay ca, liền đi đến hành lang gọi điện cho cha hỏi xem sao ông ấy còn chưa đến. Ông ấy nói gặp phải chút chuyện, bảo tôi chờ một lát. Gọi xong, tôi tính trở vào phòng bệnh thì thấy người đàn ông trung niên đứng ở cửa.
Anh ấy thấy tôi gọi điện thoại xong thì lại gần, cười nói với tôi: "Xin lỗi nhé, bận rộn vệ sinh cho bà cụ, chưa cẩn thận cám ơn cậu!"
Tôi nói đấy là điều tôi nên làm, cùng chung một phòng cả mà, cũng không dễ dàng gì.
Anh ấy nói "cũng phải", năm ngoái mẹ anh kiểm tra phát hiện bị ung thư thực quản, cả nhà nghe tin ấy trời đất như sập xuống đến nơi vậy. Gia đình anh là gia đình đơn thân, mẹ một thân một mình nuôi anh lớn khôn. Anh ấy vừa nói vừa đưa tôi điếu thuốc.
Tôi nói: "Cám ơn, tôi không hút thuốc."
Anh ấy nói: "Người anh em, đang vội hả? Nếu không vội thì cùng nhau ăn bữa cơm, bà cụ đã làm phiền cậu nhiều rồi!"
Tôi nghe xong thấy hơi ngại, dù sao cũng chẳng giúp được gì nhiều nên vội vàng từ chối: "Ngài khách khí quá rồi, tôi cũng không giúp được là bao, ăn cơm thì xin thôi, chúng ta ngồi nghỉ chút đi, người già luôn cần có người ở bên."
Thế là, hai chúng tôi đi đến khu hút thuốc nói chuyện.
Người đàn ông này tên là Vương Hạo Quốc, vợ anh gốc Đài Loan, kết hôn xong bọn họ chuyển đến đại lục sinh sống. Họ có một đứa con trai đang học lớp 2, tên là Đinh Đinh. Mấy năm trước, Vương Hạo Quốc chuyển đến thành phố này làm ăn, sau khi có chút sự nghiệp thì mang người nhà tới đây.
Bà cụ lúc còn trẻ làm công tác văn nghệ, từng làm chủ tịch đoàn kịch. Về hưu không chịu được rảnh rổi, tự tìm một nhà giáo đại học dạy người khác hát kịch hoàng mai.
"Tính tình mẹ tôi nóng nảy lại rất cổ hũ, ngoài Đinh Đinh ngoan ngoãn ra thì ai sống chung với bà cũng không chịu nổi tính khí của bà, khoảng thời gian này có phải đã khiến mọi người phiền não không?" Vương Hạo Quốc cười khổ, trong giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ và áy náy.
"Không đâu, không đâu, những bệnh nhân ở tầng này chúng ta làm gì có quyền tức giận với bọn họ?" Tôi vội khoát tay: "Bà cụ vừa nhìn đã thấy rất có khí chất rồi, mọi người rất có phúc khí a."
Tuy là nói vậy, nhưng quả thật tôi từng nghe thấy "chuyện cũ" của bà cụ. Hồi chú hai mới nhập viện, cha tôi nói trong phòng bệnh có một bà cụ rất khó chịu, ngày ngày mở radio nghe kịch hoàng mai, mở tiếng rất to. Nếu ai có ý kiến nhất định sẽ bị ăn chửi ngay. Cho nên, lúc ấy họ suýt nữa đã đổi phòng bệnh cho chú hai.

"Bà cụ tiết kiệm ghê lắm, nằm viện cứ nhất định phải nằm ở nơi có bảo hiểm. Nhưng không nói đến chuyện (bệnh viện ở đây) cách nhà khá xa thì kỹ thuật chữa bệnh cũng không bằng bệnh viện lớn. Mẹ Đinh Đinh đề nghị sau này chuyển viện đến Đài Loan điều trị, dẫu sao kỹ thuật chữa trị bên ấy cũng tân tiến hơn đôi chút."
"Vì việc này, chúng tôi đã không ít lần làm công tác tư tưởng với bà cụ nhưng cứ vừa đề cập đến là bị mắng, bà nói chúng tôi chê bà là gánh nặng muốn ném bà ấy đến nơi xứ người, mặc kệ sự sống chết của bà." Nói xong Vương Hạo Quốc cau mày hút mạnh một hơi thuốc.
Tôi an ủi anh ấy, nói: "Bác gái có chút cố chấp, nhưng mọi người cũng nên hiểu cho bà. Người ta già rồi thường sợ không có nơi nương tựa, đôi lúc càng già càng như đứa trẻ."
Tôi lại hỏi: "Vì sao mọi người không thường xuyên tới thăm bà? Hình như đa số bà đều chỉ ở có một mình, chỉ có y tá trông nom."
Chân mày anh ấy càng nhíu chặt hơn, nói có phần ấm ức: "Cậu cũng biết đó, ngay cả y tá cũng không chịu nổi bà, có khi chúng tôi tới, muốn chăm sóc bà nhiều hơn nhưng lại chẳng biết nói gì nhỡ nói ra câu nào đó đụng đến cái gì liền bị bà ấy mắng tới mất mặt. Dần dà, vợ tôi không muốn đến đây nữa, cô ấy nói mẹ chồng như vậy quá khó sống chung."
Tôi cũng chẳng biết nói gì, chỉ có thể thở dài mà thôi.
Đang trò chuyện, phòng bệnh truyền đến tiếng mắng của bà cụ.
2.
Vương Hạo Quốc vội vàng dập thuốc lá, chạy vào phòng bệnh. Tôi cũng theo sau.
Vừa vào phòng, chỉ thấy bà cụ nửa ngồi, một tay chống đỡ thân hình siêu vẹo, còn tay kia chỉ vào vợ Vương Hạo Quốc dùng chất giọng khàn khàn mắng: "Tôi biết ngay mà, con tôi theo cô sau này sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp, tôi cũng đến bệnh viện rồi, cô còn ăn mặc trang điểm lộng lẫy thế kia, cô đến đây để tuyên chiến đó à! Cái đồ mất dạy!"
Vừa nhìn đã thấy tình hình có phần nghiêm trọng, vội vàng đẩy đẩy Vương Hạo Quốc, ý nhắc anh dẫn vợ ra ngoài trước. Tôi đi tới đỡ bà cụ, cố gắng để bà ấy hòa hoãn đôi chút, nằm thẳng xuống.
Nâng lưng bà cụ lên, thân thể bà ấy càng run rẩy dữ hơn.
Ai ngờ rằng vợ của Vương Hạo Quốc lại khiến tôi ngạc nhiên, cô ấy chẳng những không lùi bước ngược lại còn đi lên phía trước, ngồi lên cái ghế bên cạnh bà cụ, dùng giọng Đài Loan nói với bà: "Ôi chao, xin bà đừng có nói khó nghe như vậy, ai mà chả có cha mẹ nuôi dạy chứ, tôi gả tới nhà bà còn chưa có chê nhà mấy người, giờ còn phải chăm sóc bà, bà dựa vào cái gì mà mắng tôi!"
Vợ Vương Hạo Quốc trừng mắt nhìn bà cụ, tức đến mặt đỏ tía tai.
"Ôi chao, mẹ anh thiệt quá ghê gớm, lúc em giúp bà trở người, cái nhẫn của em đâm trúng bà ấy một cái, xời, bà ấy liền mắng em!" Vợ Vương Hạo Quốc chỉ vào anh ấy, bất bình nói.
Lúc mọi người đang khuyên nhủ hai bên, một đứa bé hoạt bát lanh lợi chạy vào, trong tay cầm một xâu kẹo đường, nhào thẳng lên giường bà cụ.
Tôi nghĩ, tiêu rồi, chắc lần này cái tên nhóc này cũng gặp họa thôi.
Trong khoảnh khắc đứa nhỏ chạy vào, động tác tất cả mọi người dừng lại. Vợ Vương Hạo Quốc vốn nghĩ đứa bé chạy về phía mình, ai ngờ nó chạy đến nhảy lên giường, lớn tiếng kêu: "Bà nội, bà nội ơi, Đinh Đinh tan học rồi nè!"
Vừa nãy vẫn còn là bộ dáng như bị ngược đãi, hướng về mọi người tố cáo tội ác con dâu, sắc mặt lập tức quay ngoắc 180 độ, cười đến độ tất cả nếp nhân đều lộ ra. Bà chống người ngồi dậy, ôm đứa bé vào lòng, liên tục hôn nó.
"Cháu trai ngoan của bà, sao giờ mới đến thăm bà chứ! Bà nhớ con muốn chết!"
Tôi nhìn kỹ bà cụ trước mặt, so với hồi nãy tựa như hai người vậy, bà hiền lành, dễ tính. Bà ấy của bây giờ nhìn qua chẳng có điểm gì khó tính cả.
"Bà nội hát kịch hoàng mai cho con nghe có được không?" Bà cụ sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cháu trai, sau đó giơ ngón tay, làm động tác hát kịch.
"Dạ, dạ! Bà nội hát nghe hay nhất!" Đứa nhỏ Đinh Đinh hưng phấn kêu lên.
Vợ Vương Hạo Quốc liếc bà lão một cái, nghiêng đầu trừng mắt với anh ấy, ý bảo: Đều là chuyện tốt anh làm đấy.
Vương Hạo Quốc cúi đầu đi ra hành lang, đứng bên cửa sổ nhìn về phía đường cái ngẩn người.
"Không sao chứ, mẹ chồng nàng dâu đều thế cả, huống chi giờ bà lão đang làm hóa trị, tâm tình không được ổn định." Tôi vỗ vỗ bả vai anh.
"Mâu thuẫn giữa hai người ấy đã chẳng phải chuyện ngày một ngày hai nữa rồi. Có đôi khi tôi nghĩ, cho dù sự nghiệp của tôi có thành công đến thế nào, cứ mỗi lần về nhà là khói lửa ngập tràn, vậy còn ý nghĩa gì nữa đây?" Anh quay người lại, nhìn vợ mình trong phòng bệnh, vẻ mặt khổ sở.
"Thật ra vì để chữa bệnh cho bà cụ, vợ tôi đã phải nổ lực rất nhiều. Lúc phát hiện bà cụ mắc ung thư thực quản thì đã là giai đoạn cuối rồi, nuốt thứ gì cũng khó nhọc. Vợ tôi chưng nước lê và sơn tra cho bà cụ, cô ấy nói hai thứ này tốt cho cổ họng và thực quản. Ai mà biết được bà cụ không thích mùi quả sơn trà nấu chín, chưa nhìn đã quăng vỡ bát trong tay, nói chúng tôi muốn hạ độc bà."
Tôi kinh ngạc nhìn bà cụ trong phòng bệnh. Giờ phút này đây bà ấy đang hát kịch cho cháu trai nghe. Tay làm hoa lan chỉ, động tác chậm rãi, thanh âm mặc dù rất khàn nhưng ánh mắt lại vô cùng nghiêm túc, tựa như mình đang đứng trên sân khấu vậy, y tá ở phòng trực ban cũng chạy đến xem. Tôi thật khó tưởng tượng, bà cụ sao lại đối xử cay nghiệt với người nhà của mình như thế.
"Chúng tôi cho bà dùng loại thuốc tốt nhất, loại MER2 này nhập khẩu (một loại thuốc chống ung thư), một lọ hơn 2 vạn, mặc dù thuốc nhập khẩu rất đắt nhưng chỉ vì muốn bà cụ có thể tốt lên, phận làm con chúng tôi dù có cực khổ hơn nữa cũng phải nghĩ ra cách xoay sở." Vương Hạo Quốc không kiềm chế nổi tâm tình, giọng nói hơi run run.
Tôi nhìn người đàn ông trước mặt. Bộ dáng ông ấy rất giống bà cụ, đến cả nốt ruồi nơi khóe miệng cũng giống đến thế, nhưng tính cách bọn họ lại khác biệt một trời một vực. Bà ấy đối với mỗi người lòng đều tràn đầy oán trách, trong khi đó thể xác và tinh thần anh ấy đều mệt mỏi, ngay cả việc gánh vác trách nhiệm cũng hiện rõ nổi bi thương cùng cực.
"Bà nội ơi, vì sao bà vẫn chưa về nhà ạ?" Đinh Đinh hỏi bà cụ. Chúng tôi đồng thời nhìn sang.
Bà cụ vẫn ôm đứa bé trong ngực, nói: "Bà nội ngã bệnh rồi, ngã bệnh nên phải nghe lời bác sĩ, phải chữa bệnh đấy."
"Là ở đây này, tiểu bại hoại này đó!" Bà cầm lấy bàn tay nhỏ của Đinh Đinh, chỉ vào cổ họng mình, "Ở đây gọi là thực quản, lúc ăn cơm phải đi qua chỗ này này."
Đinh Đinh nhìn bà nội, cái hiểu cái không, dùng bàn tay bé nhỏ vuốt cổ bà cụ: "Làm vậy có tốt lên chút nào không ạ, bà nội?"
Vương Hạo Quốc đi vào phòng bệnh, ôm Đinh Đinh từ trong lòng bà cụ ra. Tôi thấy bà cụ đã mệt rồi, lưng ướt đẫm, vội vàng bảo y tá tìm bộ áo quần khác thay cho bà ấy.
"Được rồi, chúng ta không làm phiền bà nội nữa nhé, nói tạm biệt bà đi nào, cha dẫn cho xuống lầu đi ăn!" Vương Hạo Quốc xoay người nói với bà cụ: "Mẹ, con dẫn Đinh Đinh xuống đi ăn trước, để Hiểu Hà ở đây chăm mẹ, tối con còn có buổi họp, lát nữa cho bé ăn xong con phải đi!" Vương Hạo Quốc nói xong liếc nhìn người vợ Đài Loan của mình một cái.
"Đinh Đinh, ăn cơm ngon nhé! Phải nhớ bà nội đó nha!" Bà cụ vẫy tay tạm biệt đứa bé, vẻ mặt tươi cười.
Vương Hạo Quốc ra hiệu với tôi, anh dẫn đứa bé đi trước. Tôi gật đầu, nói tương lai còn dài.
Sau khi Vương Hạo Quốc đi, tôi ngồi xuống bên cạnh chú hai, chờ cha tôi đến đổi ca. Nói thật, tôi thật sự sợ cuộc chiến mẹ chồng nàng dâu.
"Nhìn thấy hình ảnh đôi vợ chồng già nắm tay nhau tản bộ dưới buổi ráng chiều trên tờ báo sáng, em nói "Thật tốt a! Thật là hâm mộ! Hy vọng sau này mình cũng có thể hạnh phúc như thế". Em không biết rằng, với một người luôn truy cầu cái đẹp như tôi mà nói, từ giây phút ấy tôi đã không còn sợ bản thân sẽ bị già đi nữa." --- Thẩm Dục Luân
3.
Vương Hạo Quốc vừa rời khỏi, Hiểu Hà liền kéo cái ghế bên giường sang hướng khác, nghiêng người ngồi xuống bên cạnh bà cụ, rồi ngó lơ.
Bà cụ bảo y tá mang cơm cho mình, tự xoay người, cầm lấy radio bắt đầu chọn đài.
Hiểu Hà lấy Ipad từ túi xách ra, tìm một hồi vẫn không thấy tai nghe, bèn bật loa ngoài mở bài hát của Hứa Như Vân
Liếc nhìn bà cụ, quả nhiên như tôi đoán, bà ấy thấy Hiểu Hà lấy Ipad ra nghe nhạc, liền tìm một bài kịch hoàng mai, cố tình vặn tiếng thật to, vừa ngâm nga vừa gõ nhịp tay.
Tôi quay lại nhếch miệng với chú hai một cái, chú ấy cũng lúng túng nhìn tôi, rồi cựa mình đắp kín chăn, nhắm chặt mắt.
Theo lý mà nói, phòng bệnh dùng chung lẽ dĩ nhiên không được mở nhạc, huống hồ tiếng lớn đến vậy. Nhưng nhìn thấy tình huống đặc biệt của hai người phụ nữ trước mắt, chúng tôi đều lựa chọn trầm mặc, chả muốn rước họa vào thân.
Quả nhiên vậy, sau khi Hiểu Hà thấy bộ dáng khiêu khích như vậy của bà cụ, sắc mặt trở nên khá khó coi. Cô ấy cũng chỉnh âm lượng Ipad lên tối đa. Dù vậy, mặc cho Hứa Như Vân của cô ấy có cố gắng đến thế nào thì âm thanh cũng không át được kịch hoàng mai của đối phương. Rốt cuộc thì cô ấy cũng hiểu được, thanh âm dịu dàng của Hứa Như Vân thực sự không thích hợp để PK (đấu) với kịch hoàng mai. Thế là trượt màn hình vài cái, tìm bài "Một tấm khăn đỏ" của Thôi Kiện, chơi hẳn bản live.
Lần này rõ ràng sôi động rồi, rock và kịch hoàng mai, tia lửa bắn tung tóe loạn xạ, chiến tranh bùng nổ lập tức.
Bà cụ nghe thấy tiếng một đám người đang high, kịch hoàng mai của bà có chút yếu thế, dùng hết khí lực tắt radio đi.
Hiều Hà thấy mình thắng, cười thở phào, chỉnh thấp âm lượng Ipad.
"Cô đừng có hòng mơ tưởng đem cháu tôi đi!" Con ngươi bà cụ đảo quanh một hồi, tìm một chủ đề mới, mở ra cuộc tranh luận mới với con dâu.
"Mẹ đừng như vậy nữa, giáo dục ở Đài Loan thoải mái dễ chịu hơn Đại Lục nhiều, trẻ con ở đây đều nói, áp lực nặng quá!" Hiểu Hà quay đầu lại, nhịn không nổi nữa nói với bà cụ.
Bà ném radio xuống đất vang lên tiếng "loảng xoảng": "Nói bừa! Giáo dục Đài Loan sao có thể so với Đại Lục hả? Nhìn cô thôi cũng thấy giáo dục Đài Loan là kiểu gì rồi, chút nghiêm chỉnh cũng chẳng có, đồi phong bại tục!" Bà giận tới mức toàn thân run rẩy. Tôi tính tùy thời sẽ đến can ngăn, thật hối hận khi không lưu lại số điện thoại của Vương Hạo Quốc.
Hiểu Hà nghe thấy bà cụ nói mình là thứ đồi phong bại tục, tức đến mặt mũi trắng bệch. Giậm chân, đứng lên chỉ vào bà cụ rồi nổ sung: "Ái chà, bà nói tôi không đứng đắn hả? Mỗi mình là bà đứng đắn nhất thôi đó hả, ngày ngày cứ bấm hoa lan chỉ rồi vòng lui vòng tới trong công viên. Tôi không chê con trai bà bằng cấp thấp thì thôi, vậy mà bà ấy lại bảo tôi làm mất mặt mọi người?"
"Con là của tôi, cháu cũng là của tôi, nhà này miễn ngày nào tôi còn sống, do tôi quyết hết!" Giọng bà cụ lại lần nữa lên tới quãng 8. Y tá lo bà cụ tức giận đến độ đứt hơi, vội vàng chạy đến khuyên nhũ bà ấy.
"Ôi tui nói dí bà! Bà lấy quyền gì mà giáo dục con tui? Học theo bà giả làm người bị xe đụng ở trên đường hả?! Bà căn bản không có tư cách nói tới chuyện dạy dỗ (con cái) dí tui!" (Tôi nói cho bà biết! Bà lấy quyền gì dạy dỗ con trai tôi? Học theo bà giả làm người bị xe đụng trên đường sao?! Bà căn bản không có tư cách nói chuyện dạy dỗ (con cái) với tôi!). Hiểu Hà xổ cả giọng Đài Loan ra, vừa quay đầu lại nói với mỗi người mẹ chồng trong phòng bệnh: "Bà lão này a, lúc đi trên đường lớn giả vờ bị đụng trúng rồi vòi tiền người khác, trên báo chiều toàn tin tức của bà ấy, thật khiến chúng tôi mất mặt, bà ấy còn cả ngày giả bộ đứng đắn dạy dỗ người một nhà chúng tôi."
Người trong phòng bệnh đưa mắt nhìn nhau, sau đó đủ loại ánh mắt nhìn về phía bà cụ, là sửng sốt, là khinh bỉ, là cảm thông.
Bà cụ ý thức được rằng hình tượng của mình đã sụp đổ trong máy mắt, chẳng biết là Hiểu Hà còn hướng về phía mọi người hừ một tiếng, quay lưng giả bộ ngủ.
Nửa tiếng sau, Vương Hạo Quốc dẫn con trai trở lại. Vừa vào phòng, liền cảm thấy bầu không khí hơi là lạ, vội vàng kéo vợ lại trao đổi ánh mắt ý bảo ra khỏi phòng. Còn bà cụ vừa nghe thấy cháu mình trở lại, giống như chích một mũi hồi hồn, trở mình ngồi dậy, ôm lấy cháu trai vào trong lòng.
Đang lúc hai bà cháu vui vẻ nói chuyện, chẳng biết Hiểu Hà bị cái gì kích thích, đột nhiên chạy xộc vào phòng bệnh, kéo con trai từ trong lòng bà cụ ra muốn rời đi.
Tôi nhìn ra ngoài phòng bệnh một cái. Vương Hạo Quốc thở dài, trống rỗng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bà cụ cuống cuồng cả lên, nhưng không xuống giường được, chỉ có thể giương mắt nhìn cháu mình bị con dâu lôi ra ngoài. Đinh Đinh cũng bị động tác thô lỗ của Hiểu Hà dọa sợ, khóc lớn: "Con không đi, con muốn bà nội, Đinh Đinh muốn bà nội cơ, mẹ là người xấu."
Hiểu Hà vừa nghe thấy Đinh Đinh mắng mình, lòng càng giận hơn, bế Đinh Đinh lên cõng ra ngoài. Ngay lúc ấy, phản ứng của Đinh Đinh khiến tất cả mọi người trong phòng bệnh kinh sợ, nó cắn lên vai mẹ mình một cái, đau đến độ Hiểu Hà phải buông lỏng tay. Đinh Đinh nhanh chân trở lại giường, liều mạng kéo lấy bà nội.
"Không cho phép mấy người dẫn Đinh Đinh đi, không cho phép mấy người khi dễ bà nội!" Đinh Đinh chan chứa lệ, hét lớn về phía chúng tôi.
Hiểu Hà che lên vết cắn ngây ngốc đứng giữa phòng bệnh, vẻ mặt có thể dùng từ bi thương để hình dung. Sự tình đã đến mức này, Vương Hạo Quốc cũng không nén được cơn giận nữa, anh tiến vào phòng bệnh, lần nữa lôi Hiều Hà đi.
Trận này bà cụ toàn thắng, đắc ý ôm cháu trai, vừa hôn vừa khen, bảo "thật không uổng công thương cháu". Hai bà cháu lại chơi thêm một lát, bởi vì hôm nay bà cụ đã trải qua đủ loại trận chiến, thể lực tiêu hao không ít, liền ôm cháu trai ngủ.
Trời dần tối, cha tôi vẫn chưa đến. Tôi bận suốt một ngày nên cũng có phần mệt mỏi bèn dựa vào mép giường chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, vừa mơ mơ màng liền bị đánh thức bởi tiếng khóc của Đinh Đinh.
"Bà nội, bà nội ơi, bà nói chuyện đi! Bà nội, bà đừng ngủ mà!" Tôi dụi mắt nhìn sang, không biết Đinh Đinh đã tỉnh từ lúc nào, đang cố gắng lắc lắc người bà nội, nhưng bà cụ chẳng có chút động tĩnh.
Thấy tình hình không ổn, vội vàng nhấn chuông gọi y tá.
4.
Trong suốt nửa giờ cấp cứu, tôi vẫn luôn ôm Đinh Đinh (nói) khàn cả giọng. Nó liên tục nói: "Bà nội không được chết, bà không được chết".
Cuối cùng lúc bà cụ thoát khỏi nguy hiểm, mỗi người ở đó đều thở phào nhẹ nhõm.
Ngoài phòng quan sát, Vương Hạo Quốc ôm Đinh Đinh ngồi suốt một đêm, bên cạnh không hề có Hiểu Hà.
Chẳng lâu sau, chú tôi mất, tôi không đến bệnh viện đó nữa, cũng không gặp lại bà cụ, Đinh Đinh và cả người vợ của Vương Hạo Quốc. Thời gian đó, tôi và Vương Hạo Quốc có liên lạc điện thoại vài lần, có 2 lần là vì anh ấy lại bắt đầu gây dựng lại sự nghiệp, khó khăn trong quay vòng vốn, tìm tôi hỗ trợ, và một lần đặc biệt gọi điện nói với tôi, bà cụ lại phẫu thuật một lần nữa, cuối cùng xuất hiện kỳ tích bắt đầu bình phục. Cả nhà bọn họ sẽ chuyển đến sinh sống ở Đài Loan.
Từ tận đáy lòng tôi mừng cho họ, cảm khái sinh mệnh kỳ tích.
Điều trùng hợp là, trước khi tôi viết cuốn sách này, trong một buổi họp xã giao tôi gặp phải vợ Vương Hạo Quốc. Giờ đây họ đang làm sản xuất mỹ phẩm trang điểm. Chúng tôi rất cao hứng vì ở nơi đất khách lại có thể gặp được nhau, liền hẹn một buổi tối cùng nhau ăn cơm ôn chuyện cũ. Cũng vì lần này là vô tình gặp được, tôi may mắn được biết về chuyện cũ của bà cụ và Đinh Đinh.
Bữa tối, chúng tôi đặc biệt thuê phòng bao nhỏ, tiện hàn huyên thật tốt. Tôi hỏi về tình trạng sức khỏe bà cụ, ban đầu họ vốn bình tĩnh nói rằng bình phục tốt vô cùng, đang dưỡng bệnh. Song về sau Hiểu Hà thành thật đặt đũa xuống, nghiêng mặt sang một bên gạt đi nước mắt.
Tôi nhìn Vương Hạo Quốc. Anh trầm mặc hồi lâu, rồi kể cho tôi nghe sự tình.
Ngày đó sau khi cấp cứu xong, bác sĩ đi đến nói với Vương Hạo Quốc cần phải lập tức phẫu thuật, nếu không tình trạng bệnh của bà cụ sẽ ngày càng chuyển biến xấu thêm, tới lúc đó càng nguy hiểm. Mặc dù bà cụ vẫn cứ cố chấp, nhưng Vương Hạo Quốc và Hiểu Hà đã nghĩ ra cách khiến bà đồng ý phẫu thuật.
Lúc bà cụ tỉnh lại, người đầu tiên nhìn thấy là Hiểu Hà đang lau mặt cho mình.
Bởi vì mới hoàn thành ca phẫu thuật, từ cổ họng đến dạ dày của bà đều đau đớn vô cùng, chỉ có thể phát ra tiếng "Ô ô" bé tí, căn bản không nói ra tiếng được.
Hiểu Hà nhìn bà cụ một cái, chẳng lộ ra

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net