Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6: Trong lúc trốn chạy tôi tìm thấy bản thân mình.
"Tuổi trẻ khép kín và trốn tránh,Đó là khoảng thời gian không muốn thừa nhận, song lại chẳng muốn mất đi."
1
Tuổi trẻ khiến bạn mãi không hiểu hết chính mình, lòng luôn tràn đầy tự tin đối với bản thân, tự cao tự đại.

Năm đầu tiên sau khi tốt nghiệp, tôi thử gửi CV, tìm việc.
"Có công ty nào trả lời con không?" Ngày nào mẹ cũng hỏi tôi.
"Có, nhiều lắm đó, con mở ra cho mẹ xem này." Vừa nói vừa xoay máy tính lại cho bà nhìn.
"Thật sao, nhiều vậy đó hả! Nếu vậy thì chọn nơi tốt một chút, công việc đầu tiên quan trọng lắm đấy!" Bà nhìn thấy hơn 60 mail chưa đọc, vô cùng an tâm vui vẻ, chuẩn bị say good night. (chúc ngủ ngon)
"Vâng, con sẽ." Tôi nhìn bà trở về phòng.

Hơn 60 cái mail chưa đọc, tất cả đều là thông báo phỏng vấn nhân viên nghiệp vụ công ty bảo hiểm.

Thuở nhỏ từng có rất nhiều ước mơ.

Bị ép phải tham gia vào các lớp bồi dưỡng, nhảy (múa), piano, vẽ. Từng bị đuổi khỏi lớp học piano bởi vì quên cắt móng tay, bị giáo viên trực tiếp cắt cụt móng, bị mỉa mai rằng dùng móng tay để đào đất; cuối tuần vác giá vẽ lớn, mồ hôi ướt đẫm lưng đến nhà giáo viên học.

Tôi từng nghĩ mình sẽ trở thành một nhà âm nhạc, chùm đèn sáng chói chiếu rọi trên người, dưới khán đài mấy trăm con người đang nín thở chờ đợi tôi đệm lên nốt nhạc đầu tiên; hoặc chăng tôi sẽ đứng trên bục nâng của sân khấu chầm chậm vươn lên cao, cùng khúc nhạc đệm, vừa vẫy tay vừa cất tiếng hát.

Giờ đây, tôi cũng giống như bao người khác khi vừa tốt nghiệp, gửi CV, tìm việc.

Thật ra với chuyện tìm việc này, lúc đầu tôi cũng chẳng thấy áp lực là mấy. Với tôi công việc là con đường hợp lý đạt được sự thỏa mãn thông qua lao động. Mức lương hợp lý có nghĩa là nó nằm trong phạm vi người lao động có thể chấp nhận nó.

Ban đầu, lúc bạn bè mình đều tìm được việc, tôi vẫn đang thản nhiên gửi CV.

Khi người ta thăng chức đổi công ty, tôi vẫn còn đang thản nhiên đi gửi CV.

Vì thế, tôi bắt đầu có phần lo lắng. Bắt đầu "quăng boom" CV, chỉ cần nhìn thấy vị trí tuyển "từng nghe qua", tôi chẳng cần liếc mắt xem tài liệu công ty ấy cứ thế gửi CV đến.

Thoát một cái đã đến mùa xuân năm sau, tôi nhận được thông báo phỏng vấn từ một công ty giáo dục, vào 9 giờ sáng ngày thứ 2, vị trí tư vấn viên giáo dục.

Tôi thậm chí chẳng nhớ mình từng đăng ký ứng tuyển vị trí này, vì với vị trí này tôi chẳng biết gì cả.

Sáng hôm ấy, tôi mặc một chiếc áo len màu vàng nhạt, đeo túi quai chéo, ngây thơ mở cửa chuẩn bị đi phỏng vấn. Vừa ra khỏi cửa mới nhớ, mình chẳng biết vị trí này sẽ làm gì, cũng không biết gì về công ty ấy. Vì thế liền trở vào nhà, tìm tài liệu cả nửa ngày, in ra vừa đi vừa đọc.

Nơi phỏng vấn cách nhà nửa tiếng đi xe, xuống xe, tôi khẩn trương đến mức không tìm được cửa vào văn phòng.

Vất vả lắm mới tìm đúng tầng, gõ cửa, căng thẳng nói: "Xin chào, tôi tới phỏng vấn."

Phía trước có lối rẽ, dẫn tôi đến khu đón tiếp phỏng vấn, phía trước có vài người đang chờ đến lượt, phòng tư vấn phía trong đang đóng cửa, giống y như xếp hàng ở bệnh viện vậy, gọi số nào đến lượt của ai thì họ vào khám.

Lúc tới phiên tôi thì đã là người cuối cùng, thầm cảm thấy xui xẻo, nghĩ thầm, người ta đã phỏng vấn bao nhiêu người thế kia, không chừng chọn xong cả rồi, phỏng vấn mình trong trạng thái mệt mỏi, chắc cơ hội sẽ không cao đâu.

Vừa nghĩ vừa đi vào chỗ ngồi, ngẩng đầu nhìn người phỏng vấn là hai người nữ chỉ tầm 27 28 tuổi. Quá trình phỏng vấn khá thuận lợi, bởi vì đây là công ty giáo dục, nên có liên quan đến nội dung học tập. Vốn dĩ muốn dùng thành tích IELTS để xuất ngoại nhưng rồi cũng cho nó vào hồ sơ, họ rất hài lòng với thành tích IELTS của tôi .

Cuối cùng họ hỏi tôi một câu: "Bạn biết với vị trí phỏng vấn này thì bản thân phải làm gì không?"

Tôi nghĩ: Mấy người không hỏi tôi, tôi cũng sẽ tự nói, há không tôi chuẩn bị phí công, đã học thuộc đoạn này rồi nha.

Và thế là, tôi bèn đem những gì "Mẹ du" (baidu) nói với tôi truyền lại không sót một chữ với họ: "Chức trách của tư vấn viên giáo dục là lựa chọn phương pháp học nhằm giúp học sinh nâng cao thành thích học tập, phát triển nhận thức về nghề nghiệp, tăng cường tính chuẩn bị đối với nghề nghiệp tương lai, phát triển tư duy bản thân, rèn luyện kỹ năng giao tiếp, cũng như những kỹ năng cần có để đạt được thành công trong cuộc sống, trọng tâm của nó chính là tính chủ động và sự phòng ngừa, giúp học sinh nhận thức được và vận dụng nó vào cuộc sống."

Ai cũng học thuộc lòng được, nhưng muốn khiến người khác cảm thấy lời bạn nói ra xuất phát từ nội tâm thì không hề dễ. Ngoài việc tự tin thuần thục viết chữ ra, còn phải phối hợp ngôn ngữ cơ thể phong phú, động tác tay hợp lý, thì mới dễ dàng hấp dẫn sự chú ý của đối phương, từ đấy dẫn dắt đối phương tiếp nhận quan điểm của bạn.

Hai người đó nhìn nhau rồi nói: "Cám ơn bạn, bạn về đợi tin báo nhé."

Từ công ty phỏng vấn đi ra, tôi thầm bội phục biểu hiện và khả năng tùy cơ ứng biến tức thời của mình, nghĩ, lần này phần chắc nắm trong tay rồi.

Kết quả, tôi đậu thật.

Tư vấn viên giáo dục, việc như tên, chính là lúc học sinh có thắc mắc và muốn được giải đáp thì nhất định phải giải đáp, công ty giáo dục từ xưa đến giờ, trở thành người gặp gỡ và tư vấn lúc học sinh và phụ huynh đến công ty tư vấn ghi danh, hướng dẫn học viên học tập theo phương thức giảng dạy như một người giáo viên, phát hiện vấn đề trong học tập của học viên, và vạch ra kế hoạch học tập. Đơn giản mà nói, chính là hướng dẫn học sinh ghi danh.

Công ty thông báo thứ hai đến tham gia khóa huấn luyện bảy ngày. Để đáp ứng nhu cầu thị trường, bây giờ mọc lên rất nhiều chức vụ mới, vì vậy sau khi tuyển dụng nhân viên thì tổng công ty sẽ tổ chức khóa huấn luyện thống nhất nội dung công việc.

Mười năm trước, dạy kèm ngoài giờ ở tiểu – sơ – cao tại Trung Quốc không hot như bây giờ, hồi ấy, việc dạy kèm chỉ vừa mới manh nha. Thành phố tôi sống lúc đó là nơi bắt nguồn của nghề gia sư, vì thế rất nhiều nhân vật lão làng trong nghề này đều xuất hiện vào lúc đó.

Tham gia huấn luyện lần này gồm một nhóm sáu người, ba người là nhân viên tiêu thụ thâm niên, có kinh nghiệm nhiều năm trong nghề, hai người còn lại có kinh nghiệm giảng dạy nhiều năm, vì không vào được biên chế nên chuyển nghề, chỉ có mình tôi là sinh viên vừa tốt nghiệp không có tí kinh nghiệm nào trong tay.

"Xin chào mọi người, tôi là trưởng phòng kinh doanh của giáo dục Hàn Sâm, vâng, cũng là chủ giảng khóa huấn luyện này, mọi người có thể gọi tôi là trưởng phòng Hách. Giờ, mời mọi người xem qua tài liệu trong tay."

Hách Nhất Phi, nhân vật nguyên lão cấp cao của giáo dục Hàn Sâm, trụ cột thành tích kinh doanh vững chắc của toàn công ty. Đời này, anh ta là người đàn ông duy nhất tôi từng gặp cười không bao giờ lộ răng, tiếng "ha ha" như phát ra từ lỗ tai và lỗ mũi vậy. Anh ta khiến hình dung về nhân viên kinh doanh của tôi thêm phần chắc chắn, đó là: khôn khéo, nhạy bén, cơ hội.

"Khóa huấn luyện kéo dài bảy ngày, có ba lần kiểm tra, mỗi lần kiểm tra ai không đạt sẽ bị đào thải, ai có thể trụ lại đến cuối thì nhậm chức. Những người không vượt qua khóa huấn luyện cũng không có lương." Anh ta máy móc đọc nội dung huấn luyện trên tờ tài liệu, dù vậy đôi mắt lại như rada càn quét chúng tôi, lúc quét đến chỗ tôi, vừa lúc bốn mắt nhìn nhau. Chẳng biết từ đâu trong tôi bỗng dâng lên sự chột dạ, vội vàng cúi đầu, tiếp tục đọc tài liệu.

Ngày đầu tiên giảng về văn hóa xí nghiệp khiến tôi buồn ngủ vô cùng. Tôi nghĩ, nội dung này chắc không phải sở trường của Hách Nhất Phi, vì anh ta căn bản đều đọc theo slide, hơn nữa còn đọc sai.

Ngày thứ hai chính thức giảng về đào tạo kinh doanh khiến tôi phải nhìn Hách Nhất Phi bằng con mắt khác. Bởi cả buổi trưa người này phân tích rất nhiều tình huống khách hàng, làm một mạch tất cả các case (tình huống). Lúc chúng tôi cầm trên tay mẫu phân tích của anh ta, đều bị toàn bộ số liệu làm khiếp đảm.

Muốn tiêu thụ tốt bất kỳ hàng hóa gì, nhất là loại hình ngồi ở công ty đợi khách hàng tìm đến để tham khảo ý kiến, khâu quan trọng nhất chính là dẫn dắt khách hàng tìm đến, bởi vì họ không đến tham khảo ý kiến đồng nghĩa với việc không ký hợp đồng. Công việc chính của tư vấn viên giáo dục chính là sau khi tiếp nhận ý kiến của học sinh và phụ huynh qua điện thoại, hướng dẫn phụ huynh đưa học sinh đến công ty, hẹn thời gian gặp mặt trò chuyện, rồi xúc tiến việc ghi danh và ký hợp đồng. Trong khóa huấn luyện bảy ngày, từ ngày thứ hai đã bắt đầu huấn luyện tiếp điện thoại tư vấn, kéo dài tận ba ngày, chiều ngày thứ ba tiến hành đợt kiểm tra đầu tiên.

Tôi tự nhận mình có một cái đầu phản ứng nhanh hơn người, nhưng sau ngày huấn luyện đầu tiên, vẫn không nhận được bất kỳ cuộc gọi đến nào. Đối với biểu hiện hôm đó của tôi Hách Nhất Phi rất không hài lòng, vòng cuối cùng lúc mô phỏng gọi điện thoại tư vấn, anh ta trực tiếp bỏ qua tôi.

Kết thúc ngày huấn luyện thứ ba, nghĩ đến việc chiều thứ 2 phải làm bài kiểm tra đầu tiên, tôi liền tìm một quán McDonald gần nhà, vừa ăn vừa xem tài liệu, rất sợ về nhà sẽ khiến không khí khẩn trương từ khóa huấn luyện giảm đi.

Song, tôi nhanh nhạy tóm tắt một bản sơ đồ luồng điện thoại[1], tới tận hôm nay sơ đồ luồng này luôn khiến tôi kiêu ngạo, bởi nó không chỉ khiến tôi thuận lợi thông qua các bài kiểm tra, mà còn được Hách Nhất Phi lấy ra làm ví dụ phô trương cho mọi người xung quanh thấy thành quả huấn luyện của mình.

[1] Flow chart – Sơ đồ luồng, còn được gọi tắt là Sơ đồ. Là một sơ đồ bao gồm các bước, và những điều kiện được sắp xếp theo trình tự nhất định để giải quyết một vấn đề.

Kết quả chính là, tôi và một giáo viên tiếng anh khác thông qua khóa huấn luyện, thuận lợi nhậm chức.

Giáo dục Hàn Sâm là một công ty vừa mới khởi bước, khi ấy phòng kinh doanh chỉ có 8 người, thêm tôi và một giáo viên mới tới. Trong phòng làm việc nhỏ tràn ngập mùi thuốc súng.

"Trưởng phòng Hách, em ngồi ở đâu?" Tôi nhìn một vòng rồi hỏi anh ta.

"Chỗ đó." Anh ta không nhìn tôi, nhấn chỉnh điều hòa, chỉ vào cái bàn nhỏ trong góc.

Vị trí cuối cùng ở hành lang, hơn nữa còn khác với bàn của những người khác, phương hướng cũng khác nốt. Trên bàn ngoài cái máy in dùng chung của công ty, chỉ có một màn hình máy tính cũ kỹ, cùng cái điện thoại khó khăn chen lấn với một cuốn ghi chép.

Đây là bàn làm việc đầu tiên của tôi.

2

Nếu bạn từng đến công ty chúng tôi, nhất định bạn sẽ thấy phía sau cùng trong phòng làm việc có một cái bàn nhỏ, trên bàn có một cái máy in lớn, một màn hình máy tính to, một cái máy điện thoại nhỏ và giữa đó có một cuốn sổ ghi chép, còn có một cái ống đựng bút tự chế của tôi —— ly giấy dùng băng dính dán vào một bên màn hình máy tính. Vì cái bàn đấy quá nhỏ, ngay cả chỗ để ống đựng bút cũng là quá xa xỉ.

Có lẽ bởi vì đây là công việc đầu tiên, nên tôi vô cùng nhiệt huyết. Dù bàn làm việc có nhỏ, chỗ có chật thì tôi vẫn đem mọi ngóc ngách nhỏ nhất lau sạch sẽ, tôi giữ gìn thói quen này mãi đến nhiều năm về sau. Bàn làm việc thì phải ngăn nắp, ngoài việc thỏa mãn thị giác ra thì còn có thể giải tỏa sự bực bội, mang lại may mắn.

Hồi ấy đi làm, tôi mê mẩn xe đạp leo núi. Lúc đạp không bao giờ ngồi vào yên xe, chống hai chân, đón lấy ánh mặt trời rồi xuất phát, mang theo một ly cà phê và một túi bánh dứa. Vào công ty, tôi sẽ tưới nước hết một lượt cho tất cả các chậu hoa, cái nào cần phơi nắng thì dời nó đến dưới ánh nắng, sau đó vừa ăn sáng vừa xem ghi chép khách hàng, nhớ lại tiến độ ngày hôm qua, kế hoạch nhiệm vụ hôm nay.

Đi làm là một kiểu trải nghiệm rất thần kỳ, nó có thể chầm chậm vạch ra một đường ranh giới giữa sự non nớt và sự thành thục.

Làm nghề sale phải thường xuyên chạy theo nhu cầu khách hàng, nhất là nghề tư vấn giáo dục, rất nhiều học sinh và phụ huynh vào buổi tối mới có thời gian để trao đổi, những ai có nhu cầu thì hơn phân nửa là liên lạc vào của buổi tối để được tư vấn.

Tuần thử việc đầu tiên, tôi vô cùng may mắn "được" xếp làm ca tối nguyên một tuần.

Cuộc điện thoại tư vấn đầu tiên tôi nhận được, về sau vẫn luôn được tôi dùng làm mặt trái tài liệu giảng dạy[2] kể cho các nhân viên mới nghe trong lúc huấn luyện, dùng nó để bầu không khí thêm phần sôi nổi hơn.

[2] Mặt trái tài liệu giảng dạy: là những kinh nghiệm, lời khuyên được đút rút ra từ những thất bại sai lầm, đó là những điều không thể học theo, không được bắt chước.

Liên lạc tư vấn là một phụ huynh nam, con ông ấy học lớp 12, việc học rất vất vả. Vì nền tảng đứa nhỏ không tốt, áp lực thi đại học lại rất lớn. Có lẽ cha đứa nhỏ nhìn thấy quảng cáo trên báo chí nên gọi điện đến, xung quanh ông ấy ồn ào vô cùng. Đây là cuộc điện thoại tư vấn đầu tiên trong đời tôi, hơn nữa quản lý và đồng nghiệp đều đang ở đây, vì thế tôi phải bắt máy. Phụ huynh ở bên kia lớn tiếng nói với tôi tình huống của đứa nhỏ, tôi ở bên này dùng hết sức lực bình sinh để nghe, miệng liên tục lặp đi lặp lại: "Ngài nói gì ạ? Xin lỗi, tôi không nghe rõ, xin ngài hãy nói lại lần nữa."

Cuộc gọi kéo dài khoảng năm sáu phút, biết được đại khái tình hình của đứa nhỏ, tôi khẩn trương đến độ lòng bàn tay mướt mồ hôi, chảy từ cổ tay xuống bàn. Cuối cùng, có lẽ phụ huynh này cũng không chịu đựng được việc tôi liên tục bảo họ phải nói lui nói tới, liền cúp máy.

Tôi cáu nha, nghĩ thầm: Mẹ, ông đây lòng phơi phới nhận cuộc gọi đầu tiên liền bị ngươi phá hỏng, miệng mắng "Đùa cái quần gì vậy!" rồi nặng nề cúp máy.

"Muốn làm đại gia thì về nhà mà làm!" Trước mặt toàn bộ nhân viên Hách Nhất Phi giận dữ quăng ra một câu.

Tôi không đáp, tỏ vẻ không vui cúi đầu sửa sang bản ghi chép, ghi nhớ số điện thoại vị phụ huynh này.

Điều khiến người ta khùng nhất là, vị phụ huynh này chẳng thông báo trước cho bất kỳ ai, tự mình đến công ty để tư vấn. Lúc ấy chỉ có tôi, Hách Nhất Phi và một vị đồng nghiệp vào sớm hơn tôi mấy tháng. Tôi bối rối đứng nguyên tại chỗ, chẳng biết phải làm sao.

"Phụ huynh đến tư vấn, cậu không mau đi vào, còn ở đây chờ tôi khiên cậu vào hả?" Hách Nhất Phi quay đầu lại, liếc mắt nhìn tôi, vẻ mặt đầy châm chọc.

"Anh giúp em câu giờ năm phút, em đi coi lại tình huống học sinh một chút, chuẩn bị tí thôi, xin anh đó!" Tôi năn nỉ Hách Nhất Phi.

"Không rảnh." Hách Nhất Phi quay người, đứng dậy cầm ly đi rót nước.

Tôi sững sờ, không biết phải làm sao.

"Để mình đi cho, giúp cậu câu giờ trước, hỏi han tí về tình trạng đứa nhỏ, thăm dò chút chút, cậu mau chuẩn bị đi."

Tống Hiểu Ninh, chính là vị đồng nghiệp vào công ty sớm hơn tôi mấy tháng. Gia cảnh cô khá giả, khôn khéo giỏi giang. Lúc tôi vừa mới đến công ty phỏng vấn đã có ấn tượng rất mạnh với cô. Trong phòng phỏng vấn cô đi lại như một chú cá vậy, bưng trà, rót nước, phát tài liệu, nhanh nhẹn biết bao. Bạn trai của cô là cố vấn công ty đầu tư lầu trên (nói thẳng ra là công ty cho vay), chăm sóc cô rất chu đáo, nhưng tôi cảm thấy con người cô chả có điểm gì khiến người ta phải chăm sóc từng li từng tí hết.

Cô vừa đứng dậy đi về phía nơi tư vấn, vừa nói với tôi.

Tôi cảm kích tới rơi nước mắt, gật đầu, vội vàng tìm đại cương ôn thi lớp 12.

Năm phút sau, lúc tôi đi vào tư vấn, quá nửa thời gian là nói về tam giác hàm số với phụ huynh, trong khoảng thời gian ấy vị phu huynh đã rút ra sáu điếu thuốc, cuối cùng quăng lại một câu: "Cám ơn thầy, chào thầy." Liền đứng dậy rời đi.

Tôi buồn bã vô cùng, đương lúc lòng tràn ngập tiếc nuối ngồi trong phòng tư vấn, không biết mình đã sai ở đâu. Tống Hiểu Ninh đi vào hỏi tôi, tôi kể lại toàn bộ quá trình.

"Sao cậu lại nói nội dung học tập với phụ huynh? Phụ huynh nghe đâu có hiểu, hơn nữa đáng ra cậu phải hỏi thêm về tình huống đứa nhỏ, giới thiệu ưu thế dạy kèm của chúng ta với họ. Nếu cậu không làm vậy, thì kể ra vài ví dụ thành công cũng được!" Tống Hiểu Ninh ân cần phân tích cho tôi.

"Quá giỏi, một người đến tận nơi tư vấn cũng bị cậu phá hỏng bét, thành tích cá nhân không ghi được thì thôi, thế thành tích của bộ phận hoàn thành kiểu gì?" Hách Nhất Phi đặt mạnh ly nước lên bàn, không thèm nhìn lấy tôi một cái.

Tôi quay lại bàn nhỏ của mình, dùng đầu bút liên tục đâm vào bản ghi chép tư vấn, cẩn thận nhớ lại toàn bộ quá trình từ lúc nhận điện thoại đến lúc vị phụ huynh rời đi.

Đây là khách hàng đầu tiên của tôi, thất bại rồi.

Mấy ngày sau, không biết là thần sale thương tôi, hay là thời vận tôi đã đến, nhận vài cú điện thoại đều rất tốt, một tuần có năm phụ huynh đến, ký được hai bản, thu được 20 ngàn tệ, thành tích lập tức vươn lên thứ ba trong bộ phận.

Học sinh đầu tiên ký hợp đồng giờ tôi vẫn còn nhớ, Lưu Sướng, 180 giờ học, 18560 tệ.

Tôi nhớ lúc tư vấn đã lớn tiếng hỏi học sinh: "Nói với cha em, em không tự tin!"

Đây cũng là hợp đồng đầu tiên tôi ký được, cũng là hợp đồng để lại ấn tượng sâu đậm nhất.

Điều quan trọng là, toàn bộ quá trình này tôi được Tống Hiểu Ninh giúp trước đỡ sau, mới có thể ký được hợp đồng với người học sinh, công lao hơn một nửa là của cô.

Nửa tháng sau, lần đầu tiên công ty review (kiểm tra đánh giá) nhân viên, vì thành tích xuất sắc nên Tống Hiểu Ninh được chọn làm trưởng bộ phận. Hách Nhất Phi vì có giao tình sâu sắc với chủ công ty, hẳn nhiên là thăng chức, trở thành Phó tổng.

Ngày Tống Hiểu Ninh thăng chức, toàn bộ phận cùng nhau chúc mừng cô. Lúc Hách Nhất Phi sắp đi buông một câu trước mặt mọi người: "Phải chú ý Tiểu Thẩm trong bộ phận mấy người, kéo bộ phận thụt lùi là không được đâu nha!" Anh ta cười "ha ha", tiếng cười phát ra từ lỗ mũi và lỗ tai.

Tống Hiểu Ninh rất nổ lực, là người cố gắng nhất tôi từng gặp qua. Năm đầu tiên khởi bước của công ty, là năm quan trọng nhất. Vừa đúng vào kỳ thi đại học tháng 6, qua mùa xuân học sinh bắt đầu ghi danh đặc biệt nhiều. Một ngày Tống Hiểu Ninh thường tiếp đãi liên tục mười mấy vị phụ huynh, nói đến tắt cả tiếng, lên kế hoạch học tập cho học sinh tới tận nửa đêm, ngày hôm sau lại đỏ mắt tiếp tục nghe điện thoại. Thành tích dẫn đầu của cô mỗi một xa.

Hách Nhất Phi đi, tôi là nhân viên nam duy nhất trong bộ phận, tôi cũng như phát điên lên, thức đêm tăng ca, thành tích từ thứ 5 vươn lên thứ 2, tiếp nhận hợp đồng ngày càng thuần thục. Bắt đầu từ tháng thứ 2, về cơ bản tôi đã không còn đi tìm kiếm khách hàng nữa, chỉ tư vấn với phụ huynh qua điện thoại rồi dẫn đến công ty, và đã đến công ty thì chắc chắn sẽ ký hợp đồng.

Vị giáo viên tiếng anh vào làm cùng lần với tôi, cứ luôn cười nhạo thành tích tuần đầu tiên của tôi. Tống Hiểu Ninh báo thù giúp tôi, một tháng sau bị sa thải vì thành tích kém.

Cứ thế, tôi và Tống Hiểu Ninh phối hợp ăn ý, đồng nghiệp trong bộ phận tư vấn từng nhóm đến rồi đi, đi rồi đến. Những người mới hoàn thành khóa huấn luyện của Hách Nhất Phi thỉnh thoảng sẽ đến nhìn chúng tôi một chút, thấy tôi và Tống Hiểu Ninh bận rộn không rảnh để ý đến mình, giả vờ ngồi một lát rồi đi ngay.

Tháng 5 là mùa ghi danh, kỳ nghỉ hè sắp đến rồi. Vì thành tích của tôi và Tống Hiểu Ninh quá ưu việt, những đồng nghiệp khác đều rời đi hết, chỉ còn lại hai chúng tôi.

"Hai cô cậu tan việc ở lại chút, tôi tìm hai người có tí chuyện." Chẳng biết Hách Nhất Phi chui từ đâu ra nói một câu, giống cái rắm (xì hơi) vậy, để lại đầy sự chán ghét rồi đi mất.

Tôi thảo luận cùng Tống Hiểu Ninh cả nửa ngày, chuẩn bị lấy bất biến ứng vạn biến. Theo lẽ thường mà nói, bộ phận tiêu thụ trong công ty chỉ còn lại hai chúng tôi, hơn nữa thành tích của cả hai cũng rất tốt, mạng lại biết bao nhiêu cơ hội kiếm tiền cho công ty, chắc sẽ không làm khó chúng tôi đâu. Tôi và Tống Hiểu Ninh an ủi nhau, gõ cửa phòng làm việc của Hách Nhất Phi.

"Ngồi." Mùi rắm thối của Hách Nhất Phi bắt đầu tỏa ra.

"Như hai người thấy đấy, bây giờ bộ phận tiêu thụ của công ty chủ yếu dựa vào hai người. Tuy nhiên bởi vì năm nay công ty phát triển khá tốt, muốn tìm kiếm mở rộng tài nguyên thị

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net