Chapter 6: Người Bạn Đầu Tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi cứ thế mặc kệ tất cả, vô tư đến trường rồi về nhà. Đám bạn cùng lớp đã dừng những trò trêu ghẹo tôi từ lâu, cô Lâm cũng chỉ có thể ném phấn vào đầu tôi, chứ tuyệt nhiên không dám làm gì nhiều. Rồi vào một buổi sáng, khi tiếng chuông vào lớp vừa dứt, đám học sinh vẫn còn nhốn nháo chen chúc nhau, tôi đang ngồi hướng mắt ra cửa sổ, đặt hết sự chú ý lên một con chim sẻ ngoài kia. Người bước vào lớp là cô Lâm, dù hiện giờ không phải tiết Văn, khiến cho tôi có chút tò mò. Quả nhiên, cô Lâm vừa vào, một bạn gái nhỏ nhắn liền chậm rãi bước theo sau. Bạn ấy khá thấp, nhưng khuôn mặt lại rất xinh xắn và có phần mũm mĩm vô cùng đáng yêu. Cả lớp rộ lên, đám con trai quay lên quay xuống bàn tán không ngớt, lũ con gái cũng không rời mắt khỏi cô bạn kia. Có lẽ sự hăng hái quá độ của lớp tôi đã làm bạn nữ đó sợ, tôi thấy cậu ấy cúi đầu xuống, hai tay nắm chặt vạt áo. Cô Lâm không hề để ý đến chi tiết đó, như cô vẫn thường làm.

Cô bạn đó tên là Tô Nghiên, mới chuyển nhà tới thành phố này. Lúc mà cậu ấy giới thiệu, cứ ấp a ấp úng, nói không ra hơi, khiến cho cái đám ngồi dưới kia chuyển từ bàn tán sang cười phá lên. Thật tội nghiệp cho cô bạn mới, chắc cậu ấy lại sắp trở thành một "Cầu Độc Mộc" bản mới rồi, tôi cũng thấy đau lòng thay. Không nằm ngoài dự đoán của tôi, ngay hôm đó, những lời đàm tiếu về Tô Nghiên càng lúc càng nhiều. Không biết là chỉ có lớp tôi như thế, hay đây là "trào lưu" hiện hành của giới học sinh Tiểu học, mà cả lớp cứ túm tụm thì thầm với nhau hệt như mấy bà thím hàng xóm. Hình ảnh cô bạn mới đến ngồi thu lu một góc, trông đến tội, dường như bầu không khí xung quanh cậu ấy đều biến thành một màu ảm đạm và yếu ớt. Trong lòng tôi bỗng thôi thúc rằng tôi phải ra bắt chuyện với cậu ấy, có lẽ do sự đồng cảm, hai con người cùng bị "cách ly" khỏi tập thể, lực bất tòng tâm. Rồi tôi chợt nhớ ra, tôi có "thiên thần hộ mệnh" là Trương Mặc Vũ, đám học sinh cũng không dám làm gì tôi, nên đánh bạo bước tới chỗ Tô Nghiên.

Đứng trước mặt cậu ấy, tôi bỗng nhiên không biết nói gì, chẳng lẽ lại bảo: "Ê, chúng ta đều bị mọi người xa lánh đấy!". Không thể nào! Vận dụng hết chất xám của mình, tôi cuối cùng đành ngỏ ý dẫn cậu ấy đi một vòng quanh trường. Ánh mắt cậu ấy nhìn tôi đầy ngơ ngác, mà thật ra chính tôi cũng bối rối không kém gì. Tôi cứ sợ cậu ấy sẽ từ chối, nếu vậy thì tôi sẽ lập tức tự đào hố chôn thân. Đó là lần đầu tôi nhìn thấy cậu ấy cười, nụ cười của cậu ấy rạng rỡ vô cùng, tựa như đóa hoa nhỏ nở bung dưới ánh mặt trời gay gắt. Tôi bị chậm một nhịp, chưa kịp nói câu gì, cậu ấy đã đứng phắt dậy, kéo tay tôi chạy nhanh ra sân. Rõ ràng là tôi định dẫn đường cho cậu ấy, vậy mà giờ cậu ấy lại là người cầm tay tôi cùng đi. Chúng tôi cứ thế vừa chạy vừa nói, băng qua sân bóng, vòng qua những bồn hoa hướng dương, đi tới đi lui quanh sân không biết bao nhiêu vòng. Cho tới khi tôi không thở nổi nữa, đành kéo cậu ấy tới bên dưới giàn hoa giấy mà tôi hay ngồi. Chúng tôi ngồi trên ghế đá, đứa nào cũng toát hết cả mồ hôi, đôi chân thì mỏi nhừ. Ông trời ơi! Lần này tôi lại vớ phải "vận động viên điền kinh" chính hiệu rồi! Tuy mệt, nhưng không hiểu sao tôi thấy rất sảng khoái, cũng rất vui vẻ.

Dưới giàn hoa giấy, Tô Nghiên nói không ngơi nghỉ. Cậu ấy kể cho tôi tất tần tật về bản thân, như là khai báo sơ yếu lí lịch vậy. Gia đình cậu ấy thuộc dạng gia đình kiểu mẫu, ba mẹ làm công nhân viên chức, ngoài cậu ấy ra còn có một đứa em gái đành hanh, hay tranh giành với cậu ấy. Ngẫm lại, Trương Mặc Vũ ngoài việc hay chọc tức tôi, cũng không lấy của tôi thứ gì, mẹ và bác Trương cũng chưa từng nói câu "Con là chị, phải nhường em!". Tô Nghiên còn làm cái vẻ ngưỡng mộ tôi, không cần phải "chị em tranh đấu". Nhưng cậu ấy đâu biết, tôi và Mặc Vũ tuy không tranh đấu vật chất, nhưng số lần chúng tôi đánh nhau đến xây xát cả người còn nhiều hơn số lượng những món đồ mà cậu ấy phải nhường cho em mình.

Lạc Như và Tô Nghiên cứ nói mãi, nói mãi, rồi lại cười. Hai con người nhỏ bé tìm được sự đồng điệu trong tâm hồn, gắn kết với nhau bằng một sợi dây vô hình mà bền chắc. Cho tới khi chuông reo, trên ghế đá vẫn còn hai bóng hình đang nuối tiếc vì thời gian, chỉ hi vọng có thể tiếp tục trò chuyện thêm giây lát. Đến khi về tới lớp, họ vẫn nắm tay nhau trước cả tá cặp mắt ngỡ ngàng. Giờ đây, Lạc Như chẳng quan tâm đến điều đó nữa, họ muốn nhìn thì cứ để họ nhìn cho đã mắt, cô chỉ chú ý đến người đang cầm tay cô đây, người bạn tốt đầu tiên của cô. Từ hôm đó, lúc nào cũng có thể thấy Lạc Như và Tô Nghiên đi cùng nhau, nói nói cười cười. Do ở bên Tô Nghiên, cô cũng không đi tìm Trương Mặc Vũ nữa. Khi về nhà, thi thoảng họ vẫn trêu chọc nhau, nhưng ở trường, mỗi người một việc, lướt qua nhau trong sân trường cũng chỉ nhìn người kia một cái.

Đến năm Lạc Như học lớp Bốn, nhận thấy con gái lớn không thể tiếp tục ở chung với con trai được nữa, nhưng căn hộ lại không đủ phòng, mẹ và bác Trương quyết định sẽ chuyển sang một căn hộ mới lớn hơn. Ngày chuyển đến ngôi nhà mới, Lạc Như và Trương Mặc Vũ, hai đứa trẻ thích thú thi nhau chạy một vòng quanh nhà. Căn hộ mới này "xịn" hơn rất nhiều, có lắp đặt sẵn hệ thống ống nước, máy giặt, và cả một chiếc điều hòa mới tinh. Phòng khách hơi nhỏ hơn cái cũ, nhưng lại có tới ba phòng ngủ rộng rãi, và một căn bếp hoành tráng như trên phim.

Mặc Vũ nhanh nhẹn "độc chiếm" luôn một phòng, bê hết va-li vào rồi bày đầy đồ dùng của nó ra khắp nơi. Nhưng mà tên nhóc này chỉ được cái nhanh nhảu, không hiểu nó chọn kiểu gì mà phòng của nó bé hơn cả của tôi, chẳng nhẽ nó bỗng dưng "đức độ vô biên", nhường phòng to cho tôi? Không có khả năng. Dù sao thì từ ngày cách xa Trương Mặc Vũ, đêm nào tôi cũng làm một giấc đến tận sáng mà không bị ai quấy rầy, cảm giác sung sướng vô cùng. Đã lâu lắm rồi buổi tối mới yên tĩnh thế này, tôi bỗng có chút không quen, mà khoan, đây không phải là điều tôi muốn ư, não tôi có vấn đề rồi? Không nghĩ nữa, tôi trùm chăn lên, nhắm mắt, nhưng do lạ giường nên mãi vẫn không ngủ được. Có vẻ tôi không phải là người duy nhất mất ngủ đêm qua, mới sáng sớm, cả Trương Mặc Vũ và tôi đã thâm quầng cả mắt. Hai con gấu trúc chúng tôi vừa ăn sáng vừa ngáp ngủ, còn tưởng đã gục mặt vào bát ngũ cốc tới nơi rồi chứ.

Và mây lại trôi, gió lại thổi, thời gian lại thấm thoát thoi đưa, Lạc Như giờ đã là một học sinh lớp Năm, chỉ còn vài tháng nữa là kì thì cuối cùng sẽ tới. Thời gian này, dù cho có muốn hay không, cô đều phải "dùi mài kinh sử" tới "thân tàn lực kiệt". Nói là vậy, thực chất mỗi tối Lạc Như chỉ phải ngồi học hai tiếng, lại bị cô cắt xén xuống còn một tiếng ba mươi phút. Thành tích học tập của cô rất ổn định, từ năm lớp Một đến giờ đều không tăng không giảm... thấp đến đáng thương, à không, đáng sợ. Trong giờ Văn, do không yêu mến gì cô Lâm, Lạc Như không thèm để vào tai một chữ nào. Dù là môn Toán của cô Hà – giáo viên mà cô có hảo cảm nhất, cũng không tiếp thu nổi. Chẳng bù cho Tô Nghiên, lực học của cô bạn quả thực "kinh khủng". Các bài kiểm tra của cậu ấy đều đạt điểm cao chót vót, so với điểm của Lạc Như chẳng khác nào cây cổ thụ với ngọn cỏ ven đường. Tuy là cậu ấy đã nhiều lần đề nghị giúp đỡ, nhưng cái việc đến giáo viên còn phải lắc đầu ấy, thực lấy làm tiếc cho những nỗ lực giảng bài của Tô Nghiên.

Một lần, khi chúng tôi đã học xong, cùng nhau nắm tay bước ra khỏi cổng trường, Tô Nghiên vô tình đụng phải một bạn nữ. Cô bạn này có vẻ bằng tuổi bọn tôi, từ đầu tới chân đều là đồ hiệu: cặp sách và mũ lưỡi chai hiệu Converse, đi giày Vans, có lẽ bộ đồng phục của trường là thứ rẻ tiền nhất trên người cậu ấy. Lúc đó, đồ của chúng tôi chỉ là mua vài trăm, có khi vài chục nghìn ngoài chợ, mấy món đồ đắt tiền tôi chẳng có cơ hội động đến. Tô Nghiên xin lỗi rối rít, còn tôi thì chỉ chú ý đến thái độ của cô bạn ấy, đặc biệt là ánh mắt khinh người quá đáng. Nó hất mặt lên, lườm nguýt một cái rồi lớn tiếng nói:

- Đứa nhà quê nào đây? Muốn đi chầu ông bà à!

Thú thực là tôi rất dễ nổi nóng, cũng dễ mặc kệ tất cả mà lao thẳng vào người khác, khi nghe xong câu đó của cô bạn kia, liền bước tới đẩy nó một cái làm nó ngã ngửa, rồi cầm lấy tay Tô Nghiên rời đi, cũng không quên quay lại nhắc nhở nó một câu:

- Tôi chầu ông bà hay không thì chưa biết, nhưng cậu thì chết chắc rồi đấy!

Khi về nhà, tôi tức tốc đi tìm Trương Mặc Vũ. Nhỏ đó lại dám huênh hoang như thế, tôi mà không "chỉnh" nó, bản thân sẽ cảm thấy khó chịu. Mặc Vũ lúc này đang ở trong phòng, thấy tôi khí thế hừng hực mở toang cửa ra, suýt thì té ngửa khỏi ghế.

- Chị gái à, chị không nghe câu "nam nữ thụ thụ bất thân" sao? Đây là phòng em đấy, vào nhầm thì mau quay sau, bước đều!

- Bớt lời nhảm đi, cho chị mượn "binh lực" của em, chị phải giáo huấn một đứa!

Lạc Như hôm nay bỗng dưng lại mang vẻ dọa người như vậy, khiến cho Mặc Vũ có chút bất ngờ.

- Khai họ tên, lớp học của người đó ra, mai chị chỉ cần đi theo nhận dạng thôi.

Đây là lần đầu Trương Mặc Vũ thấy Lạc Như hùng hổ như thế, rất hiếu kì là ai lại xấu số đụng phải chị mình.

- Chị không biết.

- Hả?

- Hôm nay nó đi qua đụng phải bạn chị, chị chỉ nói nó có một câu rồi đi luôn, không biết là ai cả.

- Mời chị ra ngoài!!!

"Đùa nhau hả? Không biết là ai mà còn bảo mình đi giáo huấn? Giáo huấn ma chắc?" – Trương Mặc Vũ rủa thầm trong lòng, người đó là ai còn không biết, vậy mà còn lớn tiếng đòi "chỉnh" người ta! Lạc Như cũng tự giận bản thân, đáng lẽ lúc đó cô nên "ép cung" luôn, chứ bây giờ chỉ biết đó là con gái, chẳng nhẽ lại đi dò hỏi từng lớp để tìm cho ra? Giận quá hóa thẹn, IQ cũng tăng cao, cô chợt nghĩ ra: hôm nay thấy nhỏ đó có vẻ là con nhà khá giả, chắc cũng không phải dạng tầm thường, liền mô tả lại hết sức sinh động cho Trương Mặc Vũ, hi vọng cậu sẽ biết. Sau màn "diễn thuyết" đầy khoa trương của Lạc Như, cậu trầm ngâm một hồi, cuối cùng quyết định ngày mai sẽ ra về cùng cô. Tuy là không hiểu vì sao Mặc Vũ lại làm như vậy, nhưng thà có còn hơn không, Lạc Như cũng đồng ý rồi quay về phòng của mình. Trước khi cô đi, tên nhóc Mặc Vũ còn nói với theo:

- Chị đừng có đắc tội ai nữa! Tội nghiệp họ lắm!

Lạc Như "hừ" mạnh một tiếng, đóng sầm cửa lại. Ngày hôm sau, đúng như lời hẹn, Lạc Như tan học trước liền đứng đợi Mặc Vũ ở cổng. Tuy nhiên, Trương Mặc Vũ thì chưa thấy mặt đâu, mà đã có hai nam sinh lớp Năm tiến tới chỗ cô. Lần này thì hay rồi, hai người đó tự nhận là có người nhờ họ tới tính sổ với cô, phen này cô tiêu chắc. Lạc Như hiện giờ đang phải vận dụng hết chất xám, chất xanh, chất vàng, v.v... để tìm cách thoát ra. Cô đoán hai người này là do đứa vô lễ hôm qua phái tới, chẳng lẽ cô lại để nó "chỉnh đốn" mình trước? Ba mươi sáu kế, tẩu là thượng sách! Lạc Như chối bay chối biến:

- Không biết hai cậu định tìm ai nhưng tôi chắc chắn không phải là người hai cậu cần tìm, tôi không quen mấy cậu!

- Vừa khéo, chúng tôi cũng không quen cậu! Chỉ là có ai đó muốn cậu biến đi thôi! – Một trong hai nam sinh lên tiếng.

Lần này chạy không thoát rồi! Được lắm, tôi sẽ nhớ mối thù này! Giờ thì tôi phải làm gì, một mình tôi đánh không lại hai đứa con trai, Trương Mặc Vũ thì vẫn chưa thấy tăm hơi đâu. Tôi vẫn còn rất yêu đời mà!
Chợt một tên nam sinh giơ tay lên định đánh, tôi nhắm chặt mắt, chực chờ cú đánh giáng xuống người mình. Một... hai... ba giây sau... Bốp! Tôi giật bắn người, âm thanh vừa rồi kêu rất to, nhưng mà... hình như không đau? Tôi từ từ mở mắt, nam sinh lúc nãy định đánh tôi giờ đang ôm mặt, trên má trái của cậu ấy có một vết bầm. Tôi ngước lên, bóng lưng của Trương Mặc Vũ đứng chắn ngay trước mắt tôi, ngoài ra còn có thêm một nam sinh khác cao hơn đi cùng nó. Tôi không nhìn rõ biểu cảm của Mặc Vũ lúc này ra sao, nhưng tôi thấy bàn tay nó nắm chặt.

- Động vào chị tôi, anh chắc không? – Trương Mặc Vũ gằn lên từng chữ.

Tôi có thể cảm nhận được, nó bây giờ đang rất tức giận. Nhưng mà, tôi bỗng thấy sợ. Trương Mặc Vũ của bây giờ khác hoàn toàn với tên nhóc nghịch ngợm mà tôi thường thấy. Dù là lúc đánh nhau với tôi, hay bị tôi chọc cho khóc, nó cũng không giận tới mức này. Nam sinh kia chắc hẳn cũng là do nó đánh, cơn đau vừa nguôi liền nổi điên lên, xông vào Mặc Vũ. Chưa kịp để nắm đấm chạm tới được đối phương, cậu ta đã bị nam sinh đi cùng Mặc Vũ đẩy ra, ngã nhào xuống đất. Tôi nhìn chằm chằm cậu ấy, có lẽ là học sinh lớp Năm, nhưng lại rất cao, to con hơn hẳn những học sinh bình thường. Cả hai tên nam sinh kia cứ lao tới là lại bị đẩy ra, tôi thì đứng sau theo dõi. Từ đầu đến cuối, Mặc Vũ ngoài lần đấm cậu nam sinh kia bảo vệ tôi thì không hề tham chiến, tất tần tật đều do người kia "thượng cẳng chân, hạ cẳng tay".

Cuối cùng, kiếp nạn này của tôi cũng qua đi, đám nam sinh kia sau nhiều lần nỗ lực nhưng không thành, chửi vài câu rồi lập tức biến mất. Trương Mặc Vũ đến lúc này mới thả lỏng, bàn tay bị nó nắm tới đỏ ửng, có chỗ còn rách da. Trận chiến vừa kết thúc, nam sinh kia đã vội vàng tạm biệt Mặc Vũ rồi rời đi, còn tôi thì cùng với Mặc Vũ về nhà. Trên đường đi, tôi có hỏi nó về người lúc nãy, nhưng nó chỉ trả lời ngắn gọn: "Người quen". Không nói thì yên tĩnh quá mà nói thì lại chẳng đâu vào đâu, tôi đành hỏi nó có biết ai là người bảo đám nam sinh kia tới gây chuyện hay không. Trương Mặc Vũ nhìn tôi một lúc rồi nói:

- Chỉ là một "đại tiểu thư" bị chiều hư nên kiêu căng thôi! Chị ta học trong khối lớp Năm, cũng khá nổi, là con nhà giàu. Cũng có nhiều người bị chị ta tìm người tới gây sự rồi, hai nam sinh đó là bạn thân của chị ta.

Xem ra lần này tôi đã đụng phải một nhân vật có tiếng trong trường, lúc nãy chưa thành công, cậu ta nhất định sẽ lại tìm cách gây khó dễ cho tôi mà xem. Nhưng mà cũng không sao, tôi đã có Mặc Vũ làm hậu thuẫn, hôm nay tránh được, thì lần sau cũng vậy!
Mà, tránh gì thì tránh, cũng không tránh nổi phụ huynh, Mặc Vũ và tôi về muộn, bị mẹ mắng cho một trận. Chị em chúng tôi có vẻ gắn bó hơn rồi, cùng nhau đối đầu với kẻ địch, cùng nhau "phất cờ trắng" trước "mẫu hậu đại nhân". Sau hôm đó, nữ sinh kia cũng nhiều lần tới tìm tôi sinh sự, nhưng lần nào cũng thất bại, cuối cùng đành để tôi yên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC